Sau khi Tô Tích Cầm lấy được hợp đồng, phần lớn thời gian đều lui tới bên Trác Thịnh.

Mà sau khi chuyện ly hôn của cô và Mạc Tây Cố tan vỡ, cô bắt đầu tìm cách để khiến anh ta đồng ý ly hôn.

Hôm nay, Tô Tích Cầm và Trương Tịnh tới Trác Thịnh nói chuyện chi tiết về thiết kế, lúc chờ thang máy gặp phải Bạch Diễn Sâm.

Dáng người cao lớn của Bạch Diễn Sâm từ thang máy đi ra, ánh mắt vô tình quét về phía Tô Tích Cầm đang đợi thang máy, trong nháy mắt lóe lên.

Khi anh ra khỏi thang máy, đúng lúc ánh mắt Tô Tích Cầm dừng trên người anh, thân thể hơi cứng đờ.

Tuy trên đường tới đã từng nghĩ tới sẽ gặp Bạch Diễn Sâm, nhưng còn chưa nghĩ làm thế nào để đối mặt với anh thì đã va phải chính diện rồi.

Người cứng đờ, nhìn khuôn mặt kéo căng của anh, ánh mắt thâm sâu không rõ, trong đầu không tự chủ được hiện lên cảnh ngày đó ở khách sạn, đặc biệt là nụ hôn vô tình rơi bên tai cô, trên mặt hiện ra sự ngượng ngùng mất tự nhiên.

Loại chuyện ấm áp này, Tô Tích Cầm chưa từng trải qua, cô đang nghĩ nên chào hỏi hay là làm như không thấy đây?
Đang không biết nên ứng phó thế nào thì tiếng cười khẽ của Tưởng Tồn Ngộ truyền đến: "Tô tiểu thư, cô tới rồi à.


" Phá vỡ sự xấu hổ của cô, Tô Tích Cầm gạt đi vẻ mất tự nhiên và lịch sự gật đầu, mở môi, cúi đầu chào: "Bạch tổng, Tưởng trợ lý.

"
Ánh mắt vừa rồi của Bạch Diễn Sâm chỉ lóe lên trong nháy mắt, một giây sau đã đổi thành vẻ nghiêm túc đạm mác, quét qua Tô Tích Cầm.

Ánh mắt vẫn làm cho người ta khó nắm bắt, nhưng cũng không có đáp lại lời chào của Tô Tích Cầm.

Trương Tịnh đứng ở một bên, mắt luôn nhìn thẳng, không nghĩ tới sếp tổng của Trác Thịnh lại đẹp trai như vậy, không thể dùng từ đẹp trai để hình dung, phải dùng mị lực, rất có sức hút nam tính.

Lộ ra nụ cười si mê: "Bạch tổng, xin chào.

"
Bạch Diễn Sâm thu lại tầm mắt từ trên mặt Tô Tích Cầm, nhìn lướt qua Trương Tịnh, khẽ gật đầu một cái, cất bước rời đi, lúc đi qua hai người, tạo ra một cơn gió thoảng qua, trong gió tràn ngập mùi cỏ nhàn nhạt.

Tưởng Tồn Ngộ phía sau gật đầu với Tô Tích Cầm đang có vẻ mặt cứng ngắc, sau đó nhanh chóng đuổi theo.


Trương Tịnh nhìn bóng lưng cao lớn, chìm trong đó, hai tay chắp lại, thở dài.

"Sếp tổng của Trác Thịnh vậy mà là một mỹ nam tử như vậy, thật là chọc mù mắt tôi rồi.

"
Sau khi Bạch Diễn Sâm rời đi, không khí áp ức cũng theo đó tan biến, Tô Tích Cầm thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần đối mặt với Bạch Diễn Sâm luôn vô hình có một cỗ áp lực, đặc biệt là sau chuyện đó, càng cảm thấy trong đó có một loại ấm áp như ẩn như hiện, loại ấm áp này làm cho cô không chỗ nào che giấu.

"Đi thôi!" Tô Tích Cầm rũ mí mắt quay đầu nói với Trương Tịnh vừa nỉ non xong, sau đó đi vào thang máy, Trương Tịnh đuổi theo, đi về phía bộ phận thiết kế.

Lần gặp mặt này, chủ yếu là nói về một số chi tiết trong hợp tác, sau đó bắt đầu thảo luận về thiết kế hợp tác, lúc kết thúc đã là giờ ăn trưa.

Khi hai người chuẩn bị rời đi, Quý Thanh Dương đi tới, mời các cô đến nhà hàng Tây dùng cơm.

Hai người được Quý Thanh Dương đưa tới, anh ta nói chuyện đời thường lại rất hài hước, trên bàn ăn cười không ngừng.

Trương Tịnh và anh ta nói chuyện rất hợp ý, Tô Tích Cầm làm người nghe, ngẫu nhiên phụ họa vài câu, ngược lại cũng vui vẻ hòa đồng.

Đúng lúc này, Tô Tích Cầm nhìn thấy một dáng người màu xanh nhạt, động tác của cô dừng lại, bởi vì bên cạnh dáng người màu xanh nhạt kia còn có thân hình cô vừa nhìn thấy.

Sao họ lại đi với nhau?.