Bởi vì là khu dân cư cao cấp, cho nên khoảng cách không xa khu dân cư sẽ có một siêu thị, bên trong cái gì cũng có bán.

Đỗ Khang cùng Hà An Ân mỗi người đẩy một một chiếc shopping cart, Hà An Ân nhanh chống cầm hơn mười dạng đồ dùng lao kính tiện nghi lại dùng tốt, bỏ vào shopping cart, trong nháy mắt liền đầy một chiếc.

Hà An Ân kiểm kê một chút, xác định đã mua đủ đồ dùng dọn dẹp, cô đẩy xe đi đến khu đồ ăn tươi sống ,như đi qua khu đồ dùng hằng ngày thì do dự dừng lại, nhưng vẫn là đi đem một ít đồ dùng gì đó bỏ vào shopping cart cuả Đỗ Khang.

Đỗ Khang nhìn cô đáy lòng không khỏi nổi lên một cảm giác thỏa mãn cùng với ấm áp trước nay chưa có. Bản thân thích người phụ nữ giống như cô vợ nhỏ, đang chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt của anh.

" Anh đang dùng loại dao cạo râu cùng kem cạo râu gì vậy?" Vốn tính tùy tiện lấy cho anh, nhưng Hà An Ân nhớ tới ba ba cùng em trai đều dùng dao cạo râu cùng kem cạo râu khác nhau, cho nên cô tin Đỗ Khang hẳn là cũng có loại thường dùng mới đúng.

Nhưng là vừa quay đầu lại lại phát hiện Đỗ Khang đang ngây ngẩn, tuyệt không giống bộ dáng làm việc khôn khéo trong công ty, không biết vì sao, nhưng cô lại cảm thấy Đỗ Khang như vậy thật đáng yêu cũng thuận mắt hơn.

"Anh làm sao vậy, có nghe tôi nói gì không?" Cô quơ quơ tay trước mặt anh,tò mò hỏi.

Đỗ Khang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì mua sắm mà đỏ rừng rực, lòng bàn tay ngứa, muốn xoa gò má non mềm kia, xem coi có phải cùng tưởng tượng anh giống nhau hay không.

"Đỗ quản lý!" Kêu to hai ba lần đều không có đáp lại,Hà An Ân tức giận tiến đến trước mặt anh, lớn tiếng kêu.

Anh khôi phục tinh thần lại, cúi đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc, "Nơi này không phải là công ty, không cần kêu tôi là Đỗ quản lý." Nếu anh không đủ lý trí, rất có khả năng sẽ nắm cô, hung hăng mà hôn, chẳng qua anh là một người có lý trí cao, cho nên không có làm vậy với cô.

" Vậy tôi có thể gọi anh là gì?" Không gọi Đỗ quản lý, có phải muốn cô gọi anh là Đỗ tiên sinh, "Còn có, anh thường dùng nhãn hiệu dao cạo râu cùng kem cạo râu gì thế?"

"Gọi tôi là Đỗ Khang." Anh không cần nghĩ ngợi nói, sau đó lại từ trên giá hàng dao cạo râu cùng kem cạo râu mình thường dùng, bỏ vào trong xe, "Kế tiếp muốn đi khu nào?"

"Muốn đi khu thực phẩm tươi sống." Nghe anh nói xong xoay người đi về phía trước, cô bĩu môi , thật nhỏ ở sau lưng mắng anh, " Cái quái gì vậy?Làm như mình là lão đại không bằng, rõ ràng chính là một cuộc sống ngu ngốc."

" Cô chưa từng nghe qua người trả tiền chính là lão đại?" Cô nhỏ giọng nói, anh nhất thanh nhị sở* nghe được, bởi vì tâm tình tốt, cho nên anh quay đầu lại cùng cô đấu võ mồm.

*Một rõ hai ràng

Hà An Ân không nghĩ tới mình đang nói xấu anh lại bị anh nghe được, hai gò má cô như bị phỏng, cái miệng nhỏ nhắn khép chặt lại không nói chuyện, phụ giúp đẩy shopping cart, bằng tốc độ nhanh nhất mà đi, đem người đàn ông phía sau vứt rất xa.

Nhìn bóng lưng nhỏ chạy trối triết, đáy lòng Đỗ Khang lại mỉm cười, "Cô làm sao có thể đáng yêu như vậy hả?"

Nhưng Hà An Ân đi về phía trước không có nghe câu hỏi này của anh, nếu cô nghe được, cũng sẽ cho là mình nghe lầm.

Đi đến khu thực phẩm tươi sống, vừa khéo có giá đặc biệt cho thịt heo cùng trứng gà, cô đem shopping cart giao cho Đỗ Khang, liền bắt đầu bốn phía vơ vét nguyên liệu nấu ăn tiện lợi.

Chỉ chốc lát, trên tay Hà An Ân đã đầy nguyên liệu nấu ăn, cô quay đầu đi nghĩ nghĩ, đi trở về đem đồ gì đó trên tay bỏ vào shopping cart, một bên hỏi Đỗ Khang, "Anh có thích ăn mỳ Ý không? Tôi nấu xong sẽ bỏ vào hộp lúc anh muốn ăn chỉ cần hâm lại là được ,rất tiện nghi,không cần thường ăn đồ đông lạnh hoặc là đồ ăn vi ba, kia đối với thân thể không tốt."

Mẹ Hà rất coi trọng sức khỏe trong gia đình,đem những cách giữ sức khỏe ở bên tai chị em Hà An Ân nhắc đi nhắc lại nhiều lần,mưa dầm thấm đất, Hà An Ân cũng có vài ý nghĩ hù dọa người khác một chút.

"Cô quyết định là tốt rồi." Đối với Đỗ Khang mà nói, có thể đầy bụng là được, về phần hương vị như thế nào anh cũng không so đo nhiều lắm, nhưng cô nguyện ý chủ động giúp anh nấu cơm, anh đương nhiên sẽ không ngốc đến cự tuyệt phúc lợi này.

" Được, tôi sẽ mua thịt xay, còn có bông cải xanh cùng cà chua, bông cải xanh cùng cà chua đều rất có nhiều dinh dưỡng, bao gồm anbumin, đường, mỡ, Vitamin cùng Carotene[1]."

Có thể là bởi vì đối mặt một người ngu ngốc không hiểu cuộc sống, Hà An Ân hoàn toàn giống mẹ Hà, cái miệng nhỏ nhắn càng không ngừng nhắc đi nhắc lại, cũng không quản Đỗ Khang có hiểu hay không, vẫn đem hiểu biết chính mình nói cho anh nghe.

Đỗ Khang cũng nhớ kỹ lời cô nói, dù sao anh cũng không thấy phiền, nguyện ý nhớ, nguyện ý nghe, hoàn toàn không có mâu thuẫn.

Nói một hồi, Hà An Ân cảm thấy miệng có chút khô mà vẫn chưa thỏa mãn dừng lại, sau đó hậu tri hậu giác phát hiện bản thân cư nhiên đối với Đỗ Khang nói nhiều lời như vậy, mà bông cải xanh cùng cà chua lại không thấy bóng dáng, trên mặt như bị phỏng, cô ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, sau đó hướng quầy đồ ăn.

Lúc này Đỗ Khang không có ở một bên chờ cô, mà là đi theo cô đến quầy đồ ăn chọn đồ ăn.

Hà An Ân lựa bông cải xanh cùng cải thìa, hiện nay cà rốt cũng không tồi, hơn nữa cô vừa mới mua ức gà, trong lòng liền nghĩ, liền ngẩng đầu hỏi Đỗ Khang bên cạnh muốn nấu cà ri không?

"Chờ một chút tôi đi mua nước dừa cùng mì cà ri, hồi nảy không có lấy."

" Được." Đỗ Khang hoàn toàn không có dị nghị.

"Ai nha,tình cảm vợ chồng cháu thật tốt." Dì bán đồ ăn nhìn Hà An Ân chọn đồ ăn, một bên dùng giọng điệu hâm mộ nói: " Chồng của cô, muốn ông ấy ăn cơm nước xong theo cô đến công viên chạy một vòng cũng phải ba thúc giục bốn cầu xin, càng miễn bàn chuyện rời nhà mua đồ ăn cùng cô nha."

Nghe được dì bán đồ ăn hiểu lầm quan hệ của mình cùng Đỗ Khang, Hà An Ân muốn mở miệng giải thích, nhưng trên tay Đỗ Khang cầm lấy hành tây hỏi cô, " Có cần mua luôn hành tây không?"

Hà An Ân trừng mắt hành tây kia, kỳ thực cô cố ý không chọn hành tây, bởi vì cô không muốn cắt hành tây, luôn bị cay nước mắt chảy ròng, nhưng anh đã cầm lấy, hơn nữa cà ri không có hành tây tựa hồ cũng kỳ quái, cô đành phải gật gật đầu, mua hai củ là được .

Đang phân tâm như vậy, cô liền quên mất giải thích cho dì bán đồ ăn, cô cùng Đỗ Khang căn bản không phải là vợ chồng.

Dì bán đồ ăn tính tiền, đang muốn bỏ đồ vào túi, Hà An Ân nhìn đến hành xanh tươi bên cạnh, ánh mắt nhanh như chớp vòng qua một vòng, ngọt ngào mở miệng nói: "Dì ơi, con mua nhiều như vậy, dì có thể cho con vài cọng hành đó được không?"

Trên mặt dì bán đồ ăn xuất hiện một chút khó xử, bởi vì hành cũng muốn bán.

" Đi dì, gia đình cháu mua nhiều như vậy,cho cháu vài cọng hành cũng không thành vấn đề gì mà?"Đôi mắt to trong trẻo chớp chớp, cô làm nũng hỏi, bộ dáng kia thấy thế nào cũng thật đáng yêu.

Chống không nổi đôi mắt đáng yêu cùng tươi cười, dì bán đồ ăn buông tha đấu tranh, cầm lấy vài cọng hành nhét vào trong túi to, sau đó hướng Đỗ Khang, "Tiên sinh, cháu cưới được bà xã tốt rồi, tính toán tỉ mỉ như vậy, còn giúp cháu tiết kiệm tiền."

Đỗ Khang gợi lên một chút cười, "Đương nhiên." Một chút cũng không có tính toán cùng dì bán đồ ăn cởi bỏ hiểu lầm này.

Hà An Ân vốn muốn giải thích, nhưng là lại sợ dì bán đồ ăn biết cô cùng Đỗ Khang không phải vợ chồng, sẽ đem hành thu hồi lại, cho nên đành phải mặt dày cam chịu rồi.

Tiếp nhận túi to, lôi kéo Đỗ Khang, cô nhắm thẳng đến quầy thu ngân, vẫn không quên vòng qua mua mì cà ri cùng nước dừa.

Bởi vì mua nhiều quá rồi, cho nên bọn họ chỉ lấy nguyên liệu nấu ăn cùng mấy thứ đồ dùng dọn dẹp liền nhanh chóng rời đi, còn những đồ thừa lại thì nhờ siêu thị đưa đến nhà Đỗ Khang.

Cầm trên tay vài túi nhỏ, mua sắm xong , Hà An Ân nhớ tới nhà Đỗ Khang hỗn độn giống như ổ chó, lập tức vô lực , đáng giận, cô làm sao lại xui xẻo như vậy hả?

Cho nên nói, cô chán ghét nhất là Đỗ Khang!

Trải qua nguyên một ngày nỗ lực, Hà An Ân thật vất vả mới dọn dẹp nhà Đỗ Khang xong, để anh có một chỗ ở như người.

Bất chấp dáng vẻ gì, bất chấp Đỗ Khang có phải đang nhìn cô hay không , cả người cô mềm nhũn, lao ít nhất bốn năm lần mới ngồi trên sofa, làm như xác chết vậy , cô rất mệt rất mệt, cảm thấy mình mệt mỏi đến cử động một đầu ngón tay cũng không muốn.

Một chai coke lạnh lẽo áp trên gương mặt cô,tâm cô cảm kích vươn tay nhỏ bé mệt mỏi tiếp nhận, nhưng là ngay sau đó cô nhìn thấy Đỗ Khang nở nắp chai, cực kì thuận tay ném đi, điệu bộ kia thật sự có vài phần giống như cậu bé rụng răng , lão nhân gia mất đi phương hướng vậy.

Nhưng này không là trọng điểm, trọng điểm là anh tại sao có thể đem nắp chai ném xuống sàn nhà cô vừa mới lau, làm sao có thể?

Lửa giận hừng hực bốc cháy lên, Hà An Ân ném bỏ coke, cô từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, không cần nghĩ ngợi nhảy lên trên người anh, hai cái tay nhỏ bé dùng sức túm cổ áo anh, trên cao nhìn xuống anh rít gào: "Đỗ Khang anh tên hỗn đản này, anh không biết tôi vừa mới lau nhà sao?Anh vức đồ lên như vậy, anh có biết tôi lau bao nhiêu lần mới có thể lộ ra màu vốn có của nó không hả?"

[1] Carotene(Carotenoid ): Carotenoid giúp chống lại các tác nhân oxy hóa từ bên ngoài. Carotenoid không phải là tên riêng của một chất nào mà là tên của một nhóm các hợp chất có công thức cấu tạo tương tự nhau và tác dụng bảo vệ cơ thể cũng tương tự nhau. Carotenoid khá quen thuộc với chúng ta là bêta-caroten hay còn gọi là tiền chất của vitamin A. Trong mâ'y năm gần đây người ta còn nói nhiều đến các carotenoid khác như lycopen, lutein và zeaxanthin,...

Hà An Ân tức giận bừng bừng, một chút cũng không nghĩ tới đùi mình giang rộng, tư thế quỳ gối trên một người đàn ông có bao nhiêu nguy hiểm.

Đỗ Khang bị tư thế này của cô dọa đến, cá chết thoi thóp đột nhiên biến thành Thực Nhân Ngư* hung mãnh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt mình cắn không ngừng, một loại thử thách đến cực hạn của trái tim rồi.

Huống chi cô cũng quá ngốc, lại không biết tư thế này có thể làm cho người ta có bao nhiêu hiểu lầm, cũng khiến anh nghĩ cô làm có chút quá phận, bất quá anh biết, nếu hiện tại dưới tình huống ra tay với cô, rất có khả năng chỉ làm cô càng chán ghét anh, anh không nghĩ mạo hiểm như vậy.

"Anh nói, anh nói, anh vừa ném cái quái gì biết không hả?"Cô tức giận chỉ vào nắp lon vô tội nằm thẳng trên mặt đất kia, khuôn mặt nhỏ nhắn sáp đến càng gần.

Cái miệng nhỏ nhắn gần trong gang tấc, chỉ cần anh nguyện ý, là có thể đem cái miệng nhỏ nhắn toàn bộ ngậm nhấm,bộ dạng cô bé bỏng, cho nên trên người mỗi một chổ đều giống nhau bé bỏng huyền ảo, trừ bỏ đôi mắt kinh người, cặp mắt to tức giận nhìn người đàn ông, anh thật hoài nghi mình là bị cặp mắt to tức giận kia mê hoặc.

"Cô bình tĩnh một chút." Chỉ là một cái nắp lon mà thôi, anh có thói quen tùy cầm vật trên tay liền ném trên mặt đất.

"Bình tĩnh, anh muốn tôi làm sao bình tĩnh đây? Tôi dọn dẹp cả một ngày, mới làm cho nó trở lại thành cái phòng mà không phải là ổ chó, anh lại coi thường sự vất vả một ngày của tôi, đem đồ ném trên sàn nhà tôi vừa mới lau xong, anh muốn tôi làm sao bình tĩnh được hả? Anh nói,anh nói đi."

Hà An Ân tựa như một Tiểu Dã Miêu không khống chế được , tay nhỏ bé gắt gao nắm cổ áo Đỗ Khang, mỗi một câu nói liền nặng nề đánh vào ngực của anh.

Nhưng cơ ngực anh rắn chắc, trừ bỏ tay cô đau, cô cũng không có phát hiện trên mặt anh có xuất hiện biểu cảm đau đớn gì,làm cô càng tức giận.

"Cho tôi xin lỗi được không?" Anh buông coke trên tay, nắm giữ đầu vai cô, "Hà An Ân, hiện tại ngoan ngoãn đi xuống đi, đừng dựa vào người tôi." Trừ bỏ đánh anh,mỗi lần cô nói thân thể còn vặn vẹo một chút.

Người phụ nữ mình thích ở trên người mình vặn vẹo, dưới tình huống như vậy, nếu anh còn có thể thờ ơ, kia anh không là thái giám cũng nhất định là cá tính bất lực.

"Tôi muốn dựa trên người anh đó như thế nào? Anh nói xin lỗi tôi, hiện tại liền nói xin lỗi tôi!" Hà An Ân cầm lấy cổ áo anh không buông, cô dường như ra lệnh anh, hoàn toàn đã quên lúc trước mình có bao nhiêu sợ người đàn ông này.

Biết người đàn ông này cũng chẳng hoàn mỹ mọi thứ, hơn nữa còn là một cuộc sống ngu ngốc, anh cũng không còn khiến cô sợ hãi giống chuột thấy mèo hay một cấp trên cao quý, mà cô trở nên dám lớn tiếng, giống như một người bạn.

"Thật xin lỗi." Đỗ Khang bị áp ở dưới thân nhanh nói, nếu cô còn không chịu xuống, anh sẽ kềm nén không được nữa, "Mau xuống đi."

Nhìn biểu cảm sốt ruột trên mặt anh, tâm tình cô tốt lắm không nghĩ xuống, nhưng là ngay sau đó người đàn ông này lại xách cổ áo cô lên như xách mèo vậy, xách cô bỏ trên sofa bên cạnh, sau đó anh thẳng tắp hướng phòng anh đi đến, rồi đóng chặc cửa lại.

Nhìn anh không nói một lời mà đi, hậu tri hậu giác cảm thấy tai hoạ sắp xảy ra Hà An Ân bất an cắn đầu ngón tay,"Mình làm sao lại lớn mật như vậy?Mình cư nhiên cưỡi trên người Đỗ Khang? Trời ơi. . . . . . Mình làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Nguy rồi nguy rồi, anh ta không phải là đang tức giận đó chứ?"

Hà An Ân núp mặt trên sofa, không ngừng đoán khổ hình kế tiếp đang chờ mình sẽ là cái gì, lần trước ở trước mặt mọi người hướng anh đòi nợ,giá phải trả là liên tục tăng ca vài tuần lễ, tuy rằng cô biết bản thân có thể thăng lên chức trợ lí này, Đỗ Khang ra lực không ít, giúp đỡ cũng không nhỏ.

Nhưng bây giờ khác nhau, bây giờ cả người cô cưỡi ở trên người anh, có người đàn ông nào chịu người phụ nữ cưỡi lên mình , cũng không phải ở đây. . . . . . Cái kia, ngay sau đó một hình ảnh tình dục nổi lên trong đầu, đó chính là cô mặc áo ngủ gợi cảm, cưỡi ở trên thân thể trần trụi của Đỗ Khang, không chỉ như vậy, cô thậm chí còn ở trên người anh vặn vẹo thân mình, cực kỳ khiêu khích.

Bỗng nhiên phát hiện mình suy nghĩ chuyện làm tình, Hà An Ân nhất thời cảm thấy máu toàn thân truyền lên tới não, choáng váng đầu ù tai, cô làm sao lại nghĩ chuyện này? Cô làm sao có thể toan tính người khác, hơn nữa đối tượng còn là Đỗ Khang? Đều do cái người phụ nữ Phương Du kia lôi kéo cô cùng nhau xem tranh người lớn, làm hại hiện tại cô luôn có những ảo tưởng kỳ quái.

* Thực Nhân Ngư (piranha)

Hà An Ân hốt hoảng lo sợ núp ở trên sofa, không biết qua bao lâu, mười móng tay đều bị cô cắn hết, Đỗ Khang mới lần nữa trở lại phòng khách.

Thấy cô giống như con thỏ nhỏ bị dọa đến hoảng sợ cuộn mình ở trên ghế sofa,trương một khuôn mặt nhỏ nhắn lại hồng dường như có thể nhỏ máu ra vậy, mày anh không tự giác nhíu lại, "Cô làm sao vậy?"

Cô sợ anh tức giận, còn về phương diện khác là bởi vì cô liên tưởng đến chuyện hai người làm tình, mắt to hoảng sợ nhìn vòng vo trên mặt anh, trên mặt cương nghị tựa hồ một điểm tức giận cũng không có, nhưng ngay sau đó cô lại thẹn thùng nhìn chổ khác.

"Cô đến cùng là làm sao vậy hả?" Hà An Ân cùng những người phụ nữ anh kết giao trước kia không giống, trước kia anh sợ phiền toái, cho nên tìm tất cả đều là phụ nữ độc lập không bám người , có rảnh thì tụ họp, không rảnh thì ai bận việc nấy, không mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng không giống với Hà An Ân.

Cô chẳng có tính độc lập còn yêu bám người, trên thực tế Hà An Ân cũng coi như là một người phụ nữ độc lập,những suy nghĩ trong đầu cô anh luôn không đoán được, tựa như hiện tại, anh căn bản không biết vì sao cô đột nhiên trở nên trầm lặng.

Suy nghĩ cô rất khó khăn nắm lấy, nhưng anh thích chính là cô, thật sự, đến bây giờ anh còn không biết bản thân thích cô ở điểm nào nhất, thậm chí cảm thấy bộ dáng tính toán chi li của cô cực kỳ đáng yêu, trước kia anh rõ ràng cảm thấy người như thế rất khó nhìn, vì mấy đồng tiền kia mà chạy đuổi theo.

"Là vì tôi vừa mới ném, khụ, ném nắp bình xuống đất sao?" Đỗ Khang hỏi như vậy, nhưng cảm thấy rất không có khả năng, "Nói với tôi, cô làm sao vậy?"

Tuy rằng lông mày anh không nhíu lại, cũng không làm cho người ta cảm giác anh đang tức giận, "Anh không có đang giận tôi à?" Hà An Ân nhỏ giọng hỏi.

Nghe được câu hỏi của cô, nháy mắt anh hiểu đến cùng cô suy nghĩ cái gì, điều này làm cho anh nhẹ nhàng thở ra, "Tôi không có tức giận."

"Thật sự?" Cô có chút mừng khôn xiết.

"Chẳng lẽ cô nghĩ tôi keo kiệt vậy sao?" Anh liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi lại cô.

"Không có, tôi đâu thấy anh keo kiệt, ngược lại, anh rất hào phóng, thật sự." Cô nhấn mạnh nói, còn tặng thêm một nụ cười cực kì ngọt ngào.

"Rất hào phóng?" Nghe câu này, Đỗ Khang nhíu mày.

"Đúng, vô cùng hào phóng."Cô cười đến nhíp cả mắt,nét mặt hiện vẻ thật sự chứ không có giả.

"Tốt lắm, buổi tối tôi mời cô ăn cơm,coi như hôm nay làm một ngày vất vả nên thưởng cho cô."

"Thật sự? Cám ơn." Anh luôn có thói quen mời người khác ăn cơm, cho nên Hà An Ân tuyệt không cảm thấy lần này anh mời ăn cơm có ý tứ gì khác.

Hà An Ân hài lòng vui vẻ nghĩ mình lại có bữa ăn lớn, lại xem nhẹ ý cười chợt lóe trong mắt Đỗ Khang.

----------------

Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối như mực ngoài cửa sổ, ánh mắt Hà An Ân như ai oán không thể khống chế nhìn qua văn phòng độc lập kia.

Hôm nay là ngày cuối của tháng , cô thân là trợ lí, đương nhiên là phải cẩn thận kiểm tra hết thảy những sổ sách qua một lần, bảo đảm không có làm lỗi, kiểm tra không có vấn đề, còn phải làm một phần mẫu xác nhập công ty cùng mấy báo cáo tài vụ cho nhà phân phối của công ty, còn trình lên cho Đỗ Khang ký tên xác minh.

Sở dĩ tăng ca cũng là bởi vì Đỗ Khang tạm thời thêm vào một số sổ sách, cho nên phải điều tra tư liệu hệ thống toàn bộ một lần nữa, còn làm một phần báo cáo tài vụ xác nhập.

Nhìn nhìn thời gian trên máy tính đã hơn chín giờ tối, vừa nảy Đỗ Khang tốt bụng gọi kêu người mua đồ ăn, cho nên hiện tại cô không đói bụng, nhưng bởi vì cả một ngày tinh thần tập trung cao độ nên cảm thấy rất mệt mỏi.

Đây là cuối tháng đầu tiên cô thăng chức thành trợ lí, cô không muốn làm không tốt, khiến người khác chất vấn năng lực của cô, tuy rằng cô tin tưởng trong phòng tài vụ nhóm lề mề tuyệt đối sẽ không chất vấn cô, nhưng những bộ phận khác không biết sẽ có ý nghĩ gì về cô.

Hơn nữa cô cũng không muốn làm cho Đỗ Khang thất vọng, dù sao cô sở dĩ có thể vượt qua tiền bối thăng chức thành trợ lí, không thể bỏ qua công lao của Đỗ Khang, nếu nguyên do bởi vì cô, mà quyết định đó làm cho Đỗ Khang bị chất vấn, cô sẽ càng thêm áy náy.

Đôi mắt lại cẩn thận kiểm tra lại một lần, sau in ra bản báo cáo xác nhập tài vụ, cầm báo cáo đã làm tốt đi đến văn phòng Đỗ Khang, gõ cửa.

"Đỗ quản lý, đây là báo cáo xác nhập tôi vừa làm xong." Cô đi vào, đem báo cáo đặt ở trên mặt bàn của anh.

Xem bản báo cáo phân phối kia, Đỗ Khang không nghĩ cô có thể giao cho mình trong hôm nay, bởi vì dù sao cô chỉ vừa mới tiếp nhận công việc trợ lí, cần một thời gian để thích nghi, cầm lấy báo cáo,anh cấp tốc xem một chút, khóe môi gợi lên một chút vừa lòng cười, "Hà An Ân,cô làm tốt lắm." Nhanh như vậy liền bắt đầu, Đỗ Khang cảm thấy anh thật sự không có nhìn lầm người.

"Cám ơn, nếu không có chuyện khác, tôi muốn về nhà trước, cả ngày hôm nay đều ngồi trước Computer làm tôi rất mệt mỏi." Lâu ngày,kiến thức trong công việc của người đàn ông này xuất sắc nổi trội, về mặt sinh hoạt có nhiều chổ ngu ngốc, ở trước mặt Đỗ Khang, cô đã không còn như trước kia nơm nớp lo sợ,thỉnh thoảng còn có thể lơ đãng ở trước mặt anh biểu lộ bản thân mệt mỏi, nói vài câu nói đùa.

"Chờ tôi một chút, tôi đưa cô về."

" Ừm, được, khi nào anh xong kêu tôi một tiếng nha." Xoay xoay cái cổ cứng ngắc, cô trở lại vị trí mình thu thập này nọ, ngồi vào chổ, cô khép con ngươi lại, để cho đôi mắt khô ráp của mình được dễ chịu.

Cô không có ngủ cho nên cô cảm giác được trên mặt mình truyền đến day nhẹ, chạm nhẹ, nhẹ nhàng mà dè dặt cẩn trọng giống như sợ không cẩn thận một chút sẽ đánh thức cô.

Tim Hà An Ân nhất thời đập nhanh không thôi, trong văn phòng chỉ còn lại cô cùng với Đỗ Khang, cho nên không cần hỏi, hiện tại người sờ mặt cô chắc chắn là Đỗ Khang.

Đỗ Khang vì sao lại sờ mặt cô như vậy? Hà An Ân muốn mở mắt ra ngừng lại cử chỉ ái muội này, nhưng mí mắt cô lại không nghe gắt gao đóng lại, thân mình cũng không chịu nhúc nhích, làm bản thân chỉ có thể thương yêu,chấp nhận sự ôn nhu này.

Bàn tay to lưu luyến một hồi sau liền chuyển đi, mất đi những cái chạm sủng ái kia làm cho cô nhất thời cảm giác có chút mất mát, bất quá cướp rồi thay thế bằng giọng nói trầm thấp nỉ non gọi tên cô, làm cho tim cô không khống chế được đập không ngừng.

"An Ân. . . . . ." Giọng trầm thấp trong cuống họng không có sự lạnh lùng ngày thường, sủng ái như vậy, ôn nhu như vậy.

Ông trời, đó là loại cảm giác gì?

Hà An Ân bất ngờ suy nghĩ đó là loại cảm giác gì, cô tuy rằng đã không còn chán ghét Đỗ Khang như trước kia, nhưng này không có nghĩa là cô sẽ thích anh,nghe anh một tiếng lại một tiếng nỉ non, khẽ gọi tên cô, cô cảm thấy tâm mình tựa hồ có một chút dao động nhẹ nhàng rồi.

Chậm rãi mở mắt cô mơ hồ thấy được trong mắt Đỗ Khang hiện vẻ ôn nhu, nhưng khi cô cẩn thận xem kĩ trong mắt anh đã không còn một chút ôn nhu kia nữa rồi, chỉ có sự lạnh nhạt của ngày thường.

"Hà An Ân, cô rốt cục đã tỉnh? Tôi gọi cô mấy lần, súyp nữa bỏ cô lại ,để cô tự mình đi về nhà."Giọng điệu cùng ngày thường giống nhau, đã không còn nghe được giọng sủng ái cùng ôn nhu.

Vừa mới day nhẹ, chạm nhẹ cùng với mỗi một tiếng nỉ non kia,là do cô ảo tưởng ra sao? Hà An Ân có chút phân không rõ hiện thực cùng cảnh trong mơ, chỉ có thể sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.

Cô là nằm mơ, vẫn là trong tiềm thức muốn được anh đối đãi ôn nhu?

Cô thật sự phân không rõ, tim đập hỗn loạn còn chưa có bình phục lại, vẫn là nhanh đến lạ lùng.

"Đi thôi." Cô đứng lên, có chút trốn tránh nói, cô không muốn đi phân tích rõ ràng đến cùng có phải cô đang nằm mơ hay không, bởi vì cô cảm thấy nếu làm rõ ràng, xác định là bản thân đang nằm mơ như lời nói, cô sẽ thất vọng,bởi vì Đỗ Khang sẽ không thích cô.

Cô không muốn suy nghĩ nữa, cô tình nguyện vì bản thân mệt quá, cho nên mới suy nghĩ miên man, nên cô theo bản năng trốn chạy.

Thấy cô khác thường làm cho Đỗ Khang nhíu mày lại, tay muốn nắm cô lại, nhưng đầu ngón tay chỉ khẽ lướt qua da thịt trắng mịn của cô, tuột mất cơ hội.

Cô không có quay đầu, chỉ vội vàng nói một câu: "Nhanh chút, tôi muốn về nhà rồi." Rồi sau đó tự mình bước vào thang máy, lên xe của anh, mãi cho đến khi cô đến nhà, bọn họ đều không có nói chuyện với nhau.