"Sao thế, em cũng muốn học theo chị gái em, đến hai mươi tám tuổi mới trao thân xử nam của em ra ngoài sao? Há, không có tiền đồ!" La Vu Duyệt cười lạnh một tiếng, trên gương mặt bất chính nở nụ cười châm biếm.

"Đợi đến lúc hai mươi tám tuổi thì sao? Nếu có thể gặp được đại mỹ nhân như chị dâu, dù để em đến bốn mươi tuổi em cũng cam lòng, hừ!" Diệu Đường kiêu ngạo ngẩng cổ, hừ lạnh một tiếng.

"Tiểu tử thúi được đó, có chí khí.

Chị em đâu rồi, chẳng lẽ nóng lòng nhớ vợ, nhân lúc chị không ở đây nên lén chạy về nhà rồi?!"
Từ lúc đi vào đã không thấy Diệu Hàm, La Vu Duyệt không khỏi tò mò hỏi.

Không ngờ cô cả nhà họ Diệu trước nay lạnh nhạt thờ ơ, từ trước đến giờ luôn lạnh lùng cao quý đó cũng có lúc động lòng phàm.

Không phải là một ngày không gặp sao, có phải sau này không gặp đâu chứ, hứ.

"Không phải đâu, chị em thấy chị dâu, thế nên mới vội vàng đi xuống!"
Diệu Đường nhìn xuống dưới, ở đó đã không có bóng dáng chị dâu nữa rồi, nghĩ đến hẳn là bị chị cả cậu dẫn tới rồi.

"Hả? Chị dâu em tới, chị rất kinh ngạc không biết rốt cuộc là kiểu phụ nữ nào làm cho Hàm cưng chiều đến thế.

Có khi chị dâu em vừa thấy chị đây, lập tức kinh ngạc như nhìn thấy thần tiên, vứt bỏ chị cả nhà em lao vào trong ngực chị đây!"
La Vu Duyệt nhướng mày, nụ cười mang theo mấy phần hứng thú và mong đợi, ánh mắt thâm thúy kĩ càng nhìn vào cửa phòng riêng, chờ Diệu Hàm đưa vợ cô tới.


"chịVu Duyệt, chị đừng nằm mơ nữa, chị dâu của em không phải là người như thế, chị ấy nhất định sẽ không bỏ chị em!"
Vẻ mặt Diệu Đường bình tĩnh nói, chị dâu trong kí ức cũng không phải là người phụ nữ xấu xa như thế, cậu tin tưởng ánh mắt của chị cả sẽ không kém.

"Vậy cũng khó nói!" La Vu Duyệt nhướng mày, trong lời nói đầy sự hứng thú và nụ cười châm biếm.

Lúc Diệu Hàm đến gần, Hân Nghiên đang trò chuyện với Dạ Sở Hân đến vui vẻ, nhất thời cũng không phát hiện bên cạnh hai người có thêm một người.

Diệu Hàm đứng hồi lâu, vẫn nhìn người phụ nữ vui sướng cười nhẹ trước mặt, gương mặt thâm thúy tinh tế tuấn tú càng thêm âm u.

Đôi mắt thăm thẳm khóa chặt Hân Nghiên, bên trong đại sảnh đâu cũng nhốn nháo ồn áo, nhưng tựa như chỉ có người phụ nữ này có thể đi vào mắt cô.

Đến giờ cô mới biết, thì ra người vốn trong trẻo lạnh lùng như nàng cũng có sắc mặt phong phú như thế.

Hoặc là do uống rượu, trên gương mặt thoáng ửng đỏ hiện lên sự yêu kiều và quyến rũ.

Hoặc là cười nhẹ, hoặc là nhướng mày, hoặc là chu môi, mỗi một vẻ đều mang theo mùi vị đặc biệt của nàng, làm cho cô cảm thấy cực kì đáng yêu mê người.

Chỉ là một giây tiếp, đôi mắt đen thâm thúy u ám lại lộ ra ánh nhìn lạnh lẽo nguy hiểm.

Đáng chết, sao những vẻ mặt mà cô chưa từng nhìn thấy này, lúc này lại biểu hiện với một người phụ nữ khác chứ.

Chuyện này làm sao làm cho cô không thất vọng, đáy lòng như có năm chai mùi vị bị đổ ra, rất khó cảm thụ.


Ánh mắt nguy hiểm sắc bén mang theo sự lạnh lùng và không vui bắn về phía Dạ Sở Hân đang kêu loạn, nhíu mày, nhưng vẫn không lên tiếng xen ngang.

Cô có thể nhìn ra, mối quan hệ giữa Hân Hân và người phụ nữ bực bội này rất không tệ.

Một lúc sau, cuối cùng Hân Nghiên cũng cảm thấy được một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm.

Đột nhiên ngước mắt, gương mặt kiều diễm bất ngờ phóng đại trực tiếp hiện lên trước mặt mình, hơi kinh ngạc nháy mắt.

"Sao chị tới đây?"
Bước chân của Hân Nghiên không ổn định, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, dáng người lay động có mấy phần mê ly, đôi mắt mang theo ý cười, sạch sẽ thấu đáo như một tấm gương.

Người vì do rượu mà mang theo một loại hơi thở hấp dẫn kì lạ, nhất định là sự kết hợp của yêu tinh và thiên sứ, làm cho người xem trào máu.

"chị liên hoan với bạn bè ở trên kia, Đường Đường thấy em ở đây, thế nên chị xuống xem em, không ngờ lại thấy được một con mèo say!"
Diệu Hàm không che giấu đôi mắt u ám như giếng cạn không có sóng nữa, trực tiếp nhìn thẳng vào mặt Hân Nghiên.

Mang theo ánh mắt sắc bén đủ để nhìn rõ tất cả, nóng bỏng làm cho không ai có thể chống cự, cánh tay dài mạnh mẽ kéo Hân Nghiên chặt chẽ vào trong ngực, không để cho người ngoài dóm ngó.

"Em không phải là con mèo say!"

Hân Nghiên mê ly trong cơn say tự nhiên mang theo sự yêu kiều của cô gái nhỏ, khác hẳn người phụ nữ trong trẻo lạnh lùng của ngày thường.

Diệu Hàm nhíu mày, đối với cô gái nhỏ mềm mại thế này nên trái tim cũng mềm nhũn đi, trong đôi mắt thâm thúy đầy vẻ cưng chiều dung túng.

"Xin chào, tôi là bạn tốt của Hân Nghiên, tôi là Dạ Sở Hân, xin hỏi chị là?"
Mặc dù đại khái đoán được một chút, nhưng mà Dạ Sở Hân vẫn có chút không tin tưởng mà nhìn Diệu Hàm.

"Diệu Hàm, vợ cô ấy!"
Mấy chữ ngắn gọn lạnh lùng của Diệu Hàm như một tiếng sấm xuyên vào đầu Dạ Sở Hân.

Mẹ mẹ ơi, thế mà là thật!
Thật sự là cô cả nhà họ Diệu ở thủ đô nước Z, hiện là người cầm lái của Đế quốc Diệu thị.

Hân Nghiên cậu ấy đúng là quá may mắn, thậm chí người phụ nữ khó giải quyết thế mà cũng giải quyết được, đúng là hù chết cục cưng mà.

Khắp thủ đô hầu như không ai không biết thân phận và bối cảnh của Diệu Hàm, chỉ là có không ít phiên bản về người thần bí khó lường, quyền thế ngập trời trẻ tuổi cao lãnh tôn quý này.

Cũng có không ít người nói cô là đồng tính luyến ái, nhưng lúc này nhìn gương mặt ửng đỏ của Hân Nghiên, Dạ Sở Hân thật muốn hỏi một câu.

Người phụ nữ này thật sự xác định và khẳng định tính hướng là nữ, chứ không phải nam sao?
Tuy Hân Nghiên uống nhiều rồi, nhưng Dạ Sở Hân thì không uống nhiều, nếu thật sự hỏi vậy, chắc chắn sẽ bị người phụ nữ kinh khủng này vỗ một chưởng bay ra ngoài.

"Cô ấy uống nhiều rồi, tôi đưa cô ấy về nhà trước, lát nữa tôi sẽ gọi người đưa cô về!"
Vừa nói Diệu Hàm như không đợi Dạ Sở Hân đáp lại, đã bá đạo ôm Hân Nghiên đang choáng váng lên, đi về phía cửa Bát Trọng Thiên.


"chị, chờ chút!"
Dạ Sở Hân vội vàng gọi Diệu Hàm lại.

"Chuyện gì sao?" Diệu Hàm bình tĩnh quay đầu lại nhìn Dạ Sở Hân, đôi mắt thâm thúy u ám sâu không thấy đáy nhìn về phía Dạ Sở Hân, mang theo mấy phần nghi ngờ.

"Nghiên Nghiên chịu khổ không ít, nếu như chị đối với cậu ấy là thật lòng, vậy tôi thành khẩn xin chị nhất định phải quý trọng cậu ấy, đối tốt với cậu ấy!"
Dạ Sở Hân cũng không biết nhiều về đại nhân vật thần bí quyền thế ngập trời Diệu Hàm này, sự hiểu biết cũng chỉ tồn tại trong trí nhớ, tất nhiên không muốn để cho khuê mật tốt nhất của mình lại bị tổn thương lần nữa.

"Cô yên tâm, chuyện cô lo lắng mãi mãi cũng sẽ không xảy ra!"
Diệu Hàm trịnh trọng nói, giọng nói khẳng định lộ ra mấy phần bá đạo và tuyên thệ, đôi mắt thâm thúy chất chứa sự bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Dạ Sở Hân, nói xong mới đi tới cửa Bát Trọng Thiên.

Nhìn Diệu Hàm ở dưới lầu cứ vậy mà đường hoàng ôm người phụ nữ yêu mến ra khỏi Bát Trọng Thiên, La Vu Duyệt ở trong phòng riêng trên tầng cao nhất của Bát Trọng Thiên nhất thời khó chịu.

"Đúng là có vợ thì quên chị em, cậu ta thế mà bỏ mấy người chúng ta lại đây??"
"Ai bảo trong tâm khảm của chị cả thì chị không quan trọng bằng chị dâu chứ.

Nếu như chị sớm có được trái tim của chị em, không chừng chị em cũng không tìm chị dâu cho em!"
Diệu Đường nhìn gương mặt ngông cuồng ngỗ ngược của La Vu Duyệt, sắc mặt tiếc nuối nói.

"Tiểu tử thúi, qua một bên hóng mát đi!" La Vu Duyệt trợn mắt nhìn Diệu Đường.

Đôi mắt tà tứ nhướng lên, nhìn dáng người cô gái mà Diệu Hàm ôm trong ngực rời đi, cứ cảm thấy có phần quen thuộc, khẽ nhíu mày.

"Ôi chao, chị em đi rồi, em cũng phải về đây, bạn gái tốt nhà em còn đang chờ em đây!".