Nghe thấy giọng nói lạnh thấu xương đầy nguy hiểm giống như của quỷ Satan phía sau lưng Diệu Đường thực sự sợ muốn khóc lên!
"chị, chị ạ!"
Diệu Đường gọi một tiếng yếu ớt, cả người đều trốn sau lưng Hân Nghiên, vẻ mặt sợ hãi giống như nhìn thấy ánh mắt khát máu của ma quỷ dưới địa ngục vậy.

chị gái, em là em ruột của chị đấy, vẻ mặt hận không thể giết người kia là có ý gì, không phải thật sự muốn giết mình chứ!
"Họp xong rồi sao?"
Hân Nghiên cũng ngẩn người, nghe thấy giọng nói lạnh như băng từ phía sau lưng truyền đến nàng có chút nghi hoặc khó hiểu.

"chị hỏi hai người đang làm gì đó?"
Diệu Hàm lập lại một lần nữa, một gương mặt giống như được ma quỷ tạo ra lộ ra sự lạnh lẽo, đôi mắt u ám khẽ lay động ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệu Đường.

"Chị dâu! "
Bị đôi mắt lạnh lùng của Diệu Hàm nhìn chằm chằm vào Diệu Đường có chút không chịu nổi, sắc mặt hoảng sợ trốn tránh, cẩn thận từng li từng tí kéo Hân Nghiên, ấm ức gọi.

"Ách, việc này! Đường Đường nói cậu ấy không muốn đến chỗ cho dân chạy nạn ở Châu Phi!"
Hân Nghiên nhìn khuôn mặt Diệu Hàm càng ngày càng âm u kinh khủng, có chút khó hiểu, tại sao người phụ nữ này vừa họp xong đột nhiên lại mang bộ mặt âm u khủng bố như thế.

"chị gái, em sai rồi, em cam đoan sau này không bao giờ đưa chị dâu đến bãi đua xe ngầm nữa, chị ơi, hu hu! "
Diệu Đường nhìn sắc mặt chị gái mình càng ngày càng khó coi âm u nguy hiểm, quả thực bị dọa sắp khóc đến nơi rồi.


Con mắt lạnh lùng của Diệu Hàm nhìn cậu chằm chằm, sắc mặt u ám nghiêm nghị, quét về phía cái tay Diệu Đường đang kéo Hân Nghiên, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.

Khẽ nhếch miệng cô lạnh lùng nói: "Bỏ cái tay ra.

"
Diệu Đường nghe thấy lời chị mới đột nhiên nghĩ đến chính mình vị sợ quá mà kéo tay chị dâu, cậu nhanh chóng buông ra, hoảng hốt lui về phía sau một bước, sợ hãi kêu lên một tiếng.

Phi, chẳng trách chị cậu lại trừng mắt nhìn cậu như thể muốn giết người vậy, hóa ra là do cậu không cẩn thận kéo tay chị dâu, oa oa oa, nhất định chị ấy lại đang nổi cơn ghen rồi.

Diệu Đường bỏ tay ra, Diệu Hàm mang vẻ mặt lạnh như băng mới bước tới, khi nhìn về phía Hân Nghiên, sắc mặt lạnh lẽo như muốn ăn thịt người kia lập tức biến mất sạch sẽ.

Cô dơ tay ra vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của Hân Nghiên, vẻ mặt lạnh lùng nhưng dịu dàng cưng chiều nói: "Mệt rồi hả, chờ chị có thấy chán không?"
Thấy chị gái giống như con tắc kè hoa vậy sắc mặt thoáng cái đã biến thành vẻ dịu dàng sắp chảy ra nước được, tận đáy lòng Diệu Đường tự mặc niệm cho mình.

Haiz, chỉ trách cha mẹ đã sinh ra một người phụ nữ như vậy, có điều chị gái trọng sắc khinh đệ cũng thể hiện quá rõ ràng rồi.

"Không chán, chị hết bận chưa?"
Hân Nghiên lắc đầu, đối với ánh mắt đong đầy tình cảm cùng với cưng chiều của Diệu Hàm nàng phát hiện mình lại đắm chìm trong đó.


Diệu Hàm gật đầu, ôm Hân Nghiên ngồi xuống ghế sofa, kéo nàng ngồi lên chân mình, tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương của nàng.

Hân Nghiên khẽ giãy dụa, gương mặt tinh tế khẽ đỏ ửng một mảnh, có chút không được tự nhiên nhìn Diệu Đường đang đứng bên cạnh, nhưng lại bị Diệu Hàm ôm càng chặt hơn, không cho nàng lùi lại chút nào.

Bàn tay lớn mạnh mẽ giữ lấy gáy Hân Nghiên, kéo đầu nàng quay lại, không cho nàng nhìn Diệu Đường nữa, để cho trong mắt nàng chỉ có thể chứa một mình cô thôi.

Việc này hoàn toàn mang thái độ bá đạo làm Diệu Đường trợn mắt há hốc mồm mất một lúc.

Mẹ nó, chị mình thật quá bá đạo!
Diệu Hàm quét mắt về phía Diệu Đường, tình cảm sâu đậm cưng chiều trong mắt lập tức bị sự lạnh lẽo che kín, cô lạnh lùng mở miệng.

"Cậu đến đây làm gì, không phải đang trốn kỹ ở chỗ ông nội sao, bây giờ lại không muốn trốn nữa à?"
"chị, hóa ra chị biết em ở chỗ ông nội ạ, không phải bà nội mách chị chứ!"
Diệu Đường vẫn còn đang đắc ý, nhiều ngày như vậy chị cậu còn chưa có động tĩnh gì, cậu nghĩ có thể do chị ấy không phát hiện ra cậu đang trốn ở chỗ ông nội, nhưng không ngờ chị cậu đã biết cậu trốn ở chỗ ông nội từ lâu rồi có được không?
"Ngoài chỗ của ông nội cậu còn có chỗ nào khác để trốn sao?"
Diệu Hàm lạnh lùng nhìn Diệu Đường, trong đôi mắt u ám sâu thẳm tràn đầy ý lạnh, cộng thêm vài phần xem thường.

Khuôn mặt không giận mà uy giống như tác phẩm nghệ thuật được danh gia điêu khắc, cho dù chỉ là tùy tiện ngồi xuống như thế, giữa hai đầu lông mày lộ ra sự cao quý giống như một vị đế vương, khí chất quý tộc thanh nhã bao phủ toàn thân không bỏ sót chỗ nào.


"Hic! "
Nghe thấy Diệu Hàm nói, Diệu Đường mới cảm giác khi đứng trước mặt chị gái cậu nhỏ bé nhường nào.

Cảm thấy bản thân mình lén lút trốn lâu như vậy, thế mà chị cậu không cần đoán cũng biết rõ cậu ở đâu.

Fuck, vậy cậu còn trốn cái lông à, mấy ngày nay cậu đều sợ tới mức không dám ra khỏi cửa, sợ đến chỗ nào đó lại gặp chị mình, sau đó bị đá bay sang chỗ dân chạy nạn ở Châu Phi.

"Được rồi, chuyện lần trước cũng không hoàn toàn là lỗi của Đường Đường, chị! "
Nhớ đến chuyện đã xảy ra tại bãi đua xe ngầm hôm đó, trên mặt Hân Nghiên cũng có chút không được tự tin lắm.

"Em im miệng!"
Diệu Hàm lạnh lùng quát một tiếng, cô gái này không mở miệng nói chuyện còn tốt, mới mở miệng nói chuyện đã làm cô không nhịn được nhớ đến cảnh tượng ngày hôm ấy, làm cho cô sợ đến mức tưởng như sắp mất đi nàng.

Bị Diệu Hàm quát, Hân Nghiên vội vàng câm miệng, lúng túng ho nhẹ một tiếng, âm thầm ném cho Diệu Đường một ánh mắt "Tự cầu phúc đi".

Lần này Diệu Đường thật sự sợ hãi, oa, thậm chí ngay cả chị dâu đã mở miệng xin tha đều vô dụng, vậy chẳng phải là cậu thật sự muốn xong đời!
"Tự mình đến Ám vệ chịu phạt!" Diệu Hàm lạnh lùng nhìn Diệu Đường ra lệnh.

Vừa nghe tháy hai chữ "Ám vệ", cả người Diệu Đường đều không ổn rồi, sau đó cậu sợ đến mức tóc gáy dựng đứng cả lên, sắc mặt trắng bệch.

"Ám vệ" chỗ này so với việc đi đến chỗ dân chạy nạn ở Châu Phi còn khủng bố đáng sợ hơn, lúc nhỏ cậu gây chuyện phải vào trong đó một lần sau đó không bao giờ muốn vào đó lần thứ hai nữa, đi vào chỗ kia có thể sống không bằng chết.


"chị à, xin chị cứ đá em sang chỗ dân chạy nạn ở châu Phi đi!" Vẻ mặt Diệu Đường đau khổ cầu khẩn.

Diệu Hàm không thèm nhìn Diệu Đường, sắc mặt lạnh lùng hà khắc không thể ta được, nghiêm túc cứng rắn như sắt.

Với cô mà nói Đường Đường đã không còn nhỏ nữa, lúc ở cái tuổi của Đường Đường, cô đã mang theo Thiên Ảnh Vệ rèn luyện bên ngoài từ lâu rồi, không biết bao nhiêu sần suýt chết, bao lần suýt không về được nữa.

Sớm muộn gì Đường Đường cũng phải thừa kế nhà họ Diệu, hiện tại cũng đã đến lúc để cậu vì gia tộc mà góp sức.

Hân Nghiên nhíu mày, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, Ám Vệ, đó là chỗ nào, nhìn bộ dáng sợ hãi của Đường Đường chắc là một nơi rất kinh khủng.

Nàng cảm thấy người phụ nữ trước mắt này có nhiều thứ làm nàng nhìn không thấu, trên thế giới này người khiến Hân Nghiên nàng nhìn không thấu cũng không nhiều lắm, nhưng người phụ nữ bên cạnh này tuyệt đối là một trong số đó.

Lúc ngày nàng không khỏi hoài nghi bản thân dần dần chìm đắm trong tình cảm sâu đậm cùng với sự cưng chiều này cuối cùng có đúng hay không.

Nếu như Diệu Hàm là Vĩnh Khiêm thứ hai thì sao, nếu vậy nàng nên làm gì bây giờ, trong lòng mây mù bao phủ, quanh người tản ra sự lạnh lẽo khiếp người, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng mang theo sát khí.

Mãi đến khi một hồi chuông điện thoại của Diệu Đường vang lên, mới cắt đứt những suy tư cùng với sát ý lạnh lẽo trong lòng nàng.

Nhưng mà chỉ mới như vậy, đã làm cho Diệu Hàm kinh hãi, đôi mắt u ám sâu thẳm lạnh lùng như không hề bận tâm, lại giống như nhìn thấu tất cả, lông mày cô nhíu chặt.

Hân Hân, rốt cuộc em là ai?.