"Khụ khụ..." Ông Diệu ho nhẹ, nét mặt trở nên đỏ bừng.
"Phụt, ha ha ha..." Diệu Đường trực tiếp cười thành tiếng.
Ngay đến cả Diệu Hàm ngày thường bình tĩnh lắng nghe mà hôm nay nghe thấy những lời mạnh bạo này cũng không khỏi giật giật khóe miệng.
Cô càng thêm tin tưởng rằng đưa Hân Hân về nhà là một quyết định sai trái, trong lòng nhất định khiến Hân Hân duy trì khoảng cách an toàn với bà nội.
Nếu không thì cô vợ ngoan hiền của cô sẽ bị bà nội dọa chạy mất dép.
Hân Nghiên tuy rằng đã có chút không chịu đựng được những lời kinh thế hãi tục của bà Diệu, nhưng mà trong lòng thực sự rất thích.
Cảm thấy người có tuổi như vậy có tính cách và phong thái như vậy quả là hiếm có.
Đặc biệt là nàng thấy trên người bà Diệu không hề có một chút dáng điệu làm bộ làm tịch cao cao tại thượng của phu nhân nhà quyền quý, ngược lại cảm thấy vô cùng bình dị gần gũi.
Ngay đến tính cách nóng nảy thẳng thắn của bà trong con mắt của Hân Nghiên cũng vô cùng đáng yêu.
Diệu Hàm ở một bên nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Cô sợ nhất mà Hân Hân và người nhà mình không thể hòa hợp chung sống.

Lúc này nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Hân Hân lộ ra ánh sáng nhu hòa, trong lòng cô khẽ động.
Vẻ mặt lạnh lùng tuấn mĩ như tan ra, đáy mắt thâm thúy mang theo sự sủng ái nhìn Hân Nghiên chăm chú.
Lâm Thục Phân là ai chứ.

Hồi còn trẻ bà cũng là nữ vương trên thương trường khiến cho người người trong Kinh đô đều phải e ngại.
Một đôi mắt dịu dàng hiền lành nhưng thực ra sắc bén khó cưỡng.


Trước giờ bà chưa từng nhìn cháu gái lớn lãnh khốc khó gần lại dịu dàng như vậy.
Lại còn dùng ánh mắt thâm tình nhìn vợ mình như thế, quả thực là tin kì lạ khắp thiên hạ khiến người khác phải sửng sốt.
Đáy lòng bà càng âm thầm gật đầu, chỉ cảm thấy cháu gái lớn bà như vậy nhìn thuận mắt hơn rồi.

So với cháu trai thứ, người hai ông bà thương nhất vẫn Diệu Hàm.
Đứa trẻ này do từ nhỏ trải qua nhiều khổ cực mới có tính cách lãnh khốc vô tình như ngày hôm nay, trong mắt người khác chính là một khối băng lớn.
Hiếm lắm mới thấy cô để tâm tới một người, nhìn giống như người có sự ấm áp rồi.

Điều này tự nhiên khiến Lâm Thục Phân vô cùng vui vẻ, đối với Hân Nghiên bên cạnh cũng tỏ ra yêu thích thêm vài phần.
Mong muốn của bà cũng chẳng nhiều, đơn giản chỉ muốn cháu mình hạnh phúc mà thôi.
Trên bàn, Tâm Thục Phân càng ra sức gắp thức ăn cho Hân Nghiên, không ngừng chê nàng gầy, kêu nàng ăn nhiều một chút, khiến cho Hân Nghiên không dám ăn nữa, nhìn chằm chằm vào chiếc bát ăn cơm bị nhồi đầy ắp mà không biết làm thế nào.
Cuối cùng vẫn là Diệu Hàm ngồi bên cạnh giúp nàng giải vây.

Thật hiếm khi mới thấy Hân Hân nhà cô có vẻ mặt đáng yêu như vậy.
Nhưng mà nhìn thấy Hân Hân khuôn mặt đầy khổ não, ánh mắt nhìn đồ ăn trong bát giống như có thuốc độc khiến cô không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
"Được rồi bà nội, để Hân Hân tự mình ăn đi, bà còn gắp cô ấy sẽ khóc mất."
"Cái bà lão chết tiệt này, người ta đã có ai đó chăm sóc, bà ồn ào gì chứ!"
Ông Diệu ngồi một bên nhìn chiếc bát bị nhồi đầy ắp một lúc lâu, trông chờ mòn mỏi chìa bát ra trước mặt bà Diệu, hừm hừm thành tiếng.
"Ông là lợn sao? Tôi gắp thức ăn cho cháu dâu tôi, ông ăn phải dấm sao? Vừa nãy tôi còn chưa tính sổ với ông đâu.

May mà cháu dâu cả nhà tôi không sao.

Nếu thư có chuyện xem tôi xử lý ông như thế nào!"
bà Diệu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ông Diệu, bộ dáng ngang ngược nóng nảy vô cùng đáng yêu khiến ông nghẹn họng không dám vặn lại.
"Tôi không phải là kiểm tra võ công của búp bê sao, tôi cũng không làm búp bê bị thương mà!"
Ông Diệu bĩu bĩu môi, tiếp tục hừm lại!
"Nếu như bị thương ông đã không ngồi đây rồi!" bà Diệu gắp rau để vào bát Ông Diệu.
"Bà nội, ông nội không ngồi đây thì ngồi đâu chứ?"
Diệu Đường vừa gắp miếng thịt lớn bỏ vào miệng vừa hỏi câu hỏi mập mờ không rõ.
"Tiểu tử thối, ăn cơm cũng không thể khiến con ngậm miệng!" Ông Diệu hung hăng trừng mắt nhìn Diệu Đường, khiến cho Diệu Đường vội vàng vùi đầu ăn.
"Lão già chết tiệt, ai cho ông ức hiếp cháu trai thứ của tôi!"
bà Diệu nhìn cháu trai thứ của bà bị ức hiếp, nhất thời nóng nảy quát.
Diệu Đường nghe xong liền thấy cảm động, cho rằng người tốt nhất trên thế giới này chỉ có bà nội mà thôi.

Anh lập tức lộ ra vẻ mặt "bà nội uy vũ" hướng về phía bà.


Nhưng chỉ một giây sau Diệu Đường lập tức hóa đá.
"Cháu trai thứ, tại sao dạo này bà thấy cháu béo lên với xấu đi nhỉ?"
"Bà nội, không phải chứ, bà nói thật sao?"
Diệu Đường tự luyến nhất là ngoại hình của mình.

Tuy rằng so với chị gái có kém hơn một chút nhưng mà cũng xếp trong danh sách mười mĩ nam đẹp nhất Kinh đô.

bà Diệu nói như vậy lập tức khiến anh không dám ăn nữa.
Hân Nghiên nhìn thấy đáy mắt bà Diệu lộ rõ sự xảo quyệt.

Biết Hân Nghiên đang nhìn về phía mình, bà liền nháy mắt tinh nghịch khiến nàng không khỏi cười khẽ.
"Hân Hân, nào, ăn cái này, đừng để ý tới bọn họ."
Diệu Hàm gắp một miếng cá, cẩn thận gỡ xương cá ra rồi đặt vào bát của Hân Nghiên, ôn nhu nói.
"Được."
Hân Nghiên cười nhẹ với Diệu Hàm.

Kì thực trong lòng nàng rất ngưỡng mộ sự ấm áp và yên lặng này, cũng vô cùng hưởng thụ tham luyến bầu không khí gia đình.
"Cháu dâu cả này, khi nào đi gặp ông bà thông gia chứ? Hai con lấy giấy đăng kí kết hôn đã gần một tháng rồi, cũng nên thương lượng chuyện hôn lễ đi thôi!"
Sau khi trở lại vấn đề chính, tầm mắt bà Diệu lại đặt trên người Hân Nghiên.
Nghe thấy lời của bà, thần sắc trên khuôn mặt của Hân Nghiên trong phút chốc cứng ngắc.
Đôi mắt vốn dĩ đã dịu đi vài phần lại trở nên lạnh lẽo, tuy rằng chỉ lóe lên trong phút chốc rồi biến mất nhưng vẫn bị Diệu Hàm ngồi một bên nhìn thấy, đáy lòng bất giác nhói đau.
Hân Hân của cô có phải đã chịu nhiều khổ cực hay không, cô chưa từng chủ động hỏi về gia đình Hân Hân.
Ngoại trừ cha mẹ nuôi ở thành phố B ra, cô ngay từ đầu cũng kiểm tra tư liệu liên quan đến thân phận của nàng nhưng không thể tra ra được bối cảnh gia thế của nàng.
Tình huống như vậy không nhiều, có thể có hai trường hợp.


Một là Hân Hân nhà cô xuất thân hào môn thế gia vô cùng lợi hại.

Bởi vì như vậy cho nên mới không tra ra thân phận của nàng, lúc cô tra liền bị xóa sạch đi.
Hoặc là Hân Hân nhà cô ba năm trước mới thực sự xuất hiện, trước đó chưa từng có cái tên Hân Nghiên này.
Cho dù là trường hợp nào thì Diệu Hàm vẫn vui vẻ tiếp nhận, ai bảo cô cả đời này chỉ yêu một mình cô gái này chứ!
Cô đưa tay ra gắt gao bao lấy bàn tay đang nắm chặt của Hân Nghiên, sợ rằng nàng sẽ làm tổn thương bản thân mình.
Bàn thuôn dài dường như có ma lực, khiến thần kinh Hân Nghiên không khỏi giãn ra, ánh mắt có sự chuyển biến, nhìn Diệu Hàm cười ôn nhu đầy thâm tình.
"Không vội, con và Hân Hân vẫn chưa có ý định tổ chức lễ cưới nhanh như vậy.

Gần đây việc công ty nhiều, về sau tổ chức cũng chỉ đơn giản mời một vài người bạn là được rồi!"
Lời giải vây của Diệu Hàm xoa dịu đi sự xấu hổ trong lòng Hân Nghiên, nếu không nàng thực sự không biết bản thân nên trả lời như thế nào, ánh mắt lạnh lùng như băng buông lỏng, sự mãnh liệt nơi đáy mắt cũng giảm đi vài phần.
"Sao thế được, hôn nhân là chuyện đại sự cả đời chỉ có một lần.

Sao có thể qua loa đại khái như vậy.

Không được, chuyện này cứ giao cho bà nội.

Đến lúc đó đảm bảo các con có một hôn lễ rầm rầm rộ rộ.".