3.

Khi tỉnh dậy, ta nhìn thấy chính mình đang nằm trên giường, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.

Ta có thể nhìn thấy ta?

Ta hoảng hốt kiểm tra hơi thở của ta đang nằm trên giường, thì lại phát hiện ngón tay mình thô ráp.

Ta cuống quít xuống giường, chạy đến trước gương trang điểm, lại thấy khuôn mặt của Từ Tử Nghi trong gương.

Ta đã… hoán đổi linh hồn với hắn?

Ta vội véo mặt mình, không phải là mơ.

Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, thì ta đã nghe thấy giọng Hồng Ngọc trách mắng Lục Châu ở bên ngoài:

"Sao giờ này rồi mà vẫn chưa gọi phu nhân dậy? Hôm nay là ngày 15 phải dậy sớm thỉnh an. Muội muốn những người đó chê cười phu nhân à?"

"Lão gia còn ở bên trong, muội đâu có dám kêu."

Ta vội vàng lay Từ Tử Nghi tỉnh dậy, cảm giác nhìn khuôn mặt của chính mình rất là quái dị:

"Phu quân, mau dậy đi, còn chưa đi thỉnh an lão phu nhân đâu."

Có lẽ là cảm thấy mắt đau nhức, Từ Tử Nghi dụi dụi mắt, lúc nhìn thấy ta với khuôn mặt của hắn đang kêu hắn rời giường, người bình tĩnh như hắn, cũng suýt chút nữa ngã xuống giường.

Ta không rảnh quan tâm đ ến điều gì khác, chỉ cảm thấy chưa đi thỉnh an lão phu nhân mới là đại sự, lão phu nhân đã không thích ta ngay từ ngày đầu tiên ta vào cửa, những nhóm tẩu tử kia thì lời nói khắc nghiệt, một năm cũng không có mấy này sống vui vẻ.

"Việc này không thể kinh động đến người khác." Từ Tử Nghi phản ứng trước: "Gần đây trong kinh thành mới trảm mấy kẻ nói lời yêu ma quỷ quái mê hoặc dân chúng."

Đợi chúng ta thích ứng với cơ thể, không được tự nhiên mà đi tới Đông Noãn Các, khi tới nơi thì xung quanh lão phu nhân đã vây đầy nữ quyến đang ngồi đợi.

Lão phu nhân nhìn ta với ánh mắt trìu mến, khiến ta có chút không được tự nhiên, sau đó thì lại mắng Từ Tử Nghi:

"Ngươi đúng là càng ngày càng quý giá rồi. Ta đã nghe bọn nha hoàn khua môi múa mép, nói tối hôm qua phu nhân đã nổi trận lôi đình, rồi còn lật cả bàn."

Từ Tử Nghi đang mang khuôn mặt của ta, không biết nên đáp lại như nào, chỉ im lặng cúi đầu.

Loại cảm giác quan sát này rất vi diệu, giống như thần hồn xuất khiếu*.

*thần hồn xuất khiếu: linh hồn thoát ra khỏi cơ thể

Ta muốn nói giúp hắn vài câu, thì lão phu nhân lại âu yếm kéo ta qua ngồi cạnh bà ấy, vuốt v e tay của ta:

"Lại đây để nương nhìn con cho kỹ nào."

Ta chưa bao giờ được thấy thái độ yêu thương như vậy trước đây, từ lúc còn chưa vào cửa ta đã quen nhìn bà ấy coi thường ta, châm chọc mỉa mai nói ta không xứng với con trai của bà ấy, ta tự biết mình xuất thân hèn mọn, lại kính trọng bà ấy vì là mẫu thân của Từ Tử Nghi, cho nên ta vẫn luôn nén giận.

"Nương, hôm qua là nhi tử vô tình làm đổ bàn. Quỳnh Nguyệt thì làm gì có sức lực lớn như vậy, hôm qua Quỳnh Nguyệt cũng vất vả..."

“Hầu hạ phu quân, cũng không phải là công việc nặng nhọc gì của nữ nhân, đâu có vất vả.” Chu di nương ôm bụng, giọng điệu không nóng không lạnh.

Từ gia có hai người con trai, anh cả của Từ Tử Nghi ngã ngựa rồi co giật mà c h e t vào ngày thu, để lại đứa con nhỏ bốn tuổi Từ Tu Viễn và đứa nhỏ mồ côi từ trong bụng mẹ của Chu di nương cùng với mấy phòng di nương rắc rối khác.

Chu di nương tên là Chu Như Ngọc, xuất thân từ một thế tộc suy thoái ở Giang Nam, lúc trước anh cả của Từ Tử Nghi cưỡi ngựa qua Giang Nam, liếc mắt một cái thì nhìn thấy nàng ta đang bán rượu, cổ tay trắng nõn, dưới mắt có một nốt ruồi son phong tình vạn chủng, chỉ mấy ngày sau, ca ca của Từ Tử Nghi đã lấy một chiếc kiệu nhỏ đón nàng ta qua cửa.

Nàng ta từ trước đến giờ tính tình hào sảng, thân thiết với ta, sau này lão phu nhân giao việc quản gia vào tay ta, những chuyện vặt vãnh ở hậu viện dần dần khiến chúng ta xa cách, nàng ta mấy lần xúi giục lão phu nhân, nếu không phải nói về xuất thân của ta thì cũng nói cái bụng của ta không biết cố gắng, kỳ thực là đang nhìn chằm chằm vào quyền quản gia của ta.

Chu Như Ngọc thèm muốn quyền lực của quyền quản gia.

Từ Tử Nghi xấu hổ đứng ở đó, khi ta đang do dự có nên giúp hắn giải vây hay không, thì bên ngoài vang lên tiếng cười thanh thúy.

“Ai đang cười bên ngoài thế?” Lão phu nhân hỏi.

“Là Huyên Mộng cô nương và thiếu gia đang thả diều ạ!” Bọn nha hoàn che miệng cười.

"Đỡ ta ra ngoài nhìn một chút."

Ánh nắng mùa đông bên ngoài rất đẹp, cháu trai nhỏ cười vô cùng vui vẻ, đuổi theo sau Huyên Mộng cô nương, hò hét muốn tự mình thả diều.

Đang chạy, thì đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn thấy Từ Tử Nghi đang mang khuôn mặt của ta, thằng bé sợ hãi ngồi phịch xuống đất khóc lớn:

"Con không muốn thẩm thẩm, thẩm thẩm hư, thẩm ấy đánh con!"

Trang di nương nhìn thấy cơ hội, vội vàng ôm thằng bé vào lòng, nựng nịu như con ruột.

Trang di nương không có con nối dõi, hận không thể đưa Tu Viễn về phòng mình nuôi nấng, mỗi lần Tu Viễn học bài, nàng ta nếu không phải qua đưa điểm tâm, thì cũng là xúi giục Tu Viễn đi ra ngoài chơi:

“Dù sao thì ngươi cũng chưa từng làm nương, làm sao mà biết được cái gì nặng nhẹ. Nhỡ ép thằng bé học hành quá sức, rồi hỏng mất người thì sao?”

"Trẻ con ở tuổi này nên được vui chơi, đọc sách nhiều sẽ thành đứa ngốc!" Vị Huyên Mộng cô nương kia cũng mở miệng: "Cái này gọi là phóng thích thiên tính!"

Quả nhiên, lão phu nhân lạnh lùng nhìn thoáng qua Từ Tử Nghi:

“Nếu ngươi không cô phụ mẫu thân đã khuất của nó, dạy dỗ nó thật tốt, thì ta thật sự tạ ơn trời Phật. Nhưng nếu ngươi không thể tự mình sinh ra một đứa con, rồi lại trút giận lên Tu Viễn, thì ta khuyên ngươi nên từ bỏ cái suy nghĩ này đi!”

Mọi người đang bận rộn dỗ dành, còn Từ Tử Nghi lại nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng ta có chút chua xót.

Mẫu thân của Tu Viễn c h ê/ t vì khó sinh, giao đứa nhỏ này phó thác cho ta trên giường bệnh:

“Nam nhân trong nhà chúng ta, vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc đều là lấy được trên lưng ngựa. Bây giờ thế đạo đã thay đổi, ta chỉ hy vọng rằng đứa nhỏ có thể từ việc đọc sách mà có được công danh… Ta xuất thân từ một gia đình bình dân, phụ thân ta là phu tử dạy học. Cả đời đọc sách mà vẫn không có được tên tuổi gì, cũng là chuyện bị người ta chê cười nhiều năm. Quỳnh Nguyệt, tính cách ta trước giờ rất cao ngạo, không muốn thân thiết với những nữ nhân bên trong hậu viện này. Ta chỉ nhận muội làm tri kỷ. Ta biết cách làm người của muội. Sau này, muội giúp ta để mắt tới thằng bé, đừng để nó lãng phí việc học hay đi sai đường... Muội hãy nói cho nó hiểu, đọc sách, đạt được công danh, là rất có ích..."

Ma/u của nàng ấy từng đợt chảy ra thấm đẫm chiếc giường, mặt như tờ giấy vàng, hơi thở cũng không còn nhiều, chỉ gắt gao nắm chặt lấy tay ta, khẩn cầu ta đáp ứng nàng ấy.

Nhưng Tu Viễn tính tình bất hảo, hồ nháo ta không biết bao nhiêu lần, không chỉ lười biếng giả bệnh để trốn phải học, còn nói dối rất nhiều.

Mọi người xúm lại, thỉnh đại phu, đổ nước vào chậu, lao vào khoe khoang, xum xoe trước mặt lão phu nhân.

Bản thân lão phu nhân cũng bị dọa một trận, nên lập tức xoay người mắng Từ Tử Nghi.

Mọi người sôi nổi làm bộ kéo lão phu nhân, mà từ góc độ của Từ Tử Nghi và ta, vừa vặn có thể nhìn thấy thằng nhóc hư đốn Tu Viễn này, ở sau lưng mọi người nhổ nước bọt vào người Từ Tử Nghi rồi làm mặt quỷ.

Từ Tử Nghi đã bao giờ được nhìn thấy mặt hư đốn này của nó đâu, nên tức giận gầm lên:

"Từ Tu Viễn!"

Tu Viễn lập tức nằm trên đất, bất động.

"Nương! Thằng bé..." Từ Tử Nghi đang muốn biện bạch.

"Chát!"

Một cái tát đánh mạnh vào mặt Từ Tử Nghi, ta ngây ngẩn cả người.

… Cái tát này vốn là dành cho ta.

Lão phu nhân đau lòng cháu trai, mặt rưng rưng nước mắt:

"Đồ đ i. ế m tâm địa thối tha, ngươi muốn hại c h ê/ t nó, rồi tính kế Từ gia của chúng ta đúng không! Ngươi nhìn xem đồ ngươi ăn và quần áo ngươi mặc trên người, không có thứ nào là không phải của Từ gia chúng ta cho ngươi! Đồ sú.c si.nh vong ơn bội nghĩa! Những cuốn sách đó đều được chép vào bụng chó rồi à!”

Từ Tử Nghi sửng sốt, như là không ngờ mẫu thân từ ái của mình lại sẽ nói ra những lời ác độc như vậy, nhất thời không nói nên lời.

"Quỳnh Nguyệt à, tốt xấu gì thì đệ đệ cũng đã trở về. Dù muội có hận mẫu thân đến mức nào thì bây giờ cũng nên tỏ ra hiếu thảo một chút chứ." Chu di nương tiếp tục bỏ thêm dầu vào lửa.

Đang trong lúc loạn càng thêm loạn, thì quản gia bên ngoài vội vàng chạy tới, nói có người trong cung tới truyền chỉ, nghe nói là muốn lão gia quay lại Bắc Hoang.

Ta liếc nhìn Từ Tử Nghi, hắn dường như vẫn chưa hồi phục lại sau cái tát đó.

Mãi đến khi ta quỳ xuống tiếp chỉ, Từ Tử Nghi mới ý thức được sự việc nghiêm trọng.