Vài ngày sau, một nam tử cầm theo kẹp công văn đen xuất hiện ở bệnh viện huyện, vừa thấy Hứa Nhất Phu liền lớn tiếng hỏi: "Dụng cụ đâu, người bệnh đâu?"
Phó Thính Hạ đứng cạnh minh bạch đây là người Hứa Nhất Phu liên hệ cho hắn ở bệnh viện tỉnh . Cũng là nhân vật quyền uy của khoa da liễu trong nước Từ Chí Thông. Tim hắn dường như đập nhanh hơn trước. Từ Chí Thông ánh mắt dừng ở trên mặt hắn.
Hứa Nhất Phu nói: "Ta đã cho kiểm tra lô nội cùng đôi mắt, không phát hiện bệnh khác, cũng không có phát hiện mạch máu dị dạng khác."
Từ Chí Thông đã ném xuống kẹp công văn để kiểm tra mặt Phó Thính Hạ: "Vậy không phải tổng hợp chứng, mặt ngoài cũng không có lồi lõm, chỉ là đốm đỏ đơn giản. Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười sáu."
"Tuổi hơi lớn."
Phó Thính Hạ tâm lập tức khẩn trương "Có thể điều trị được, đúng không?"
Từ Chí Thông cười nói: "Không biết,phải điều trị mới biết được. Nhưng ngươi phải tin tưởng bác sĩ cùng người bệnh là cùng ôm hy vọng, cho nên ta sẽ cố hết sức."
"Thấy chưa, đúng là bệnh viện lớn , bác sĩ giỏi." Dì béo ôm cây lau nhà tán thưởng với Thủy Linh: "Nếu đổi lại là chúng ta Hứa đại phu đại khái sẽ nói, "Không chết được, sợ cái gì", hoặc là "Sẽ không muốn mạng ngươi, kêu cái gì mà kêu".
Thủy Linh chọc chọc nàng. Dì béo lúc này mới phát hiện âm thanh tán thưởng của mình hơi lớn một chút . Hứa Nhất Phu mặt vô biểu tình mà ho khan hai cái . Dì béo vội vàng cúi đầu xoay người nỗ lực lau nhà.
Phó Thính Hạ nằm thẳng trên giường bệnh, tâm tư lại bắt đầu run rẩy. Hắn rốt cuộc lại bắt đầu một lần nữa .Có lặp lại quá khứ , vận mệnh hay không là chông chờ vào giờ phút này .
Từ Chí Thông thay quần áo bác sĩ, nhìn hắn cười nói: "Diện tích vết tràm trên mặt ngươi không tính là lớn, nhưng tốt nhất vẫn không nên trị liệu chỉ trong một lần. Cho nên ít nhất chúng ta phải tiến hành ba lần giải phẫu. Ta đã nghiên cứu tư liệu về máy lase này, bệnh của ngươi phi thường phù hợp trong phạm vi trị liệu, sẽ có khả năng khỏi cao hơn so với bình thường .Nhưng ngay cả như vậy, cũng có khả năng sẽ thất bại, hoặc là ít nhất không thể trị toàn bộ đốm đỏ. Việc này ngươi đã chuẩn bị tâm lý phải không."
"Phải."
"Thuốc gây tê sẽ thu nhỏ lại đường kính mạch máu của ngươi, cho nên ta không dùng thuốc gây tê . Ngươi có chịu được không."
"Chịu được."
Từ Chí Thông nắm chặt tay nói: "Được, chúng ta cùng nhau chiến đấu."
Phó Thính Hạ hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sự thật là số lần phẫu thuật còn nhiều hơn ba lần Từ Chí Thông suy nghĩ. Bởi vậy xuất phát từ yêu cầu tối thiểu, mỗi ngày Phó Thính Hạ đều mang mũ, kính râm, khẩu trang. Thậm chí còn đeo khăn quàng cổ khi làm việc trong phòng tử thi của lão Cố. Sau đó, chờ đợi Từ Chí Thông trị liệu cho hắn vào cuối tuần . Lần đầu tiên hắn mặc như vậy, lại đem đèn chiếu sáng chiếu lên thi thể, thiếu chút nữa dọa lão Cố đang trực đêm sợ nhồi máu cơ tim.
Ba tháng sau, tất cả mọi người đều đã quên Phó Thính Hạ trông như thế nào. Từ Chí Thông cuối cùng đã phẫu thuật đến giai đoạn cuối cùng.
Thủy Linh đem gương đặt trước mặt Phó Thính Hạ. Phó Thính Hạ nhắm mắt lại hít sâu vài lần mới chậm rãi nâng lên mi mắt, duỗi tay chậm rãi lấy kính râm ra . Đây là lần đầu tiên hắn chuyên chú ngắm mắt trái của mình như vậy. Ngày thường hắn chưa bao giờ dám đem ánh mắt nhìn lên mắt trái của mình.
"Đẹp lên nhiều quá." Thủy Linh hưng phấn mà nói: "Phần lớn đốm đỏ đều biến mất. Thính Hạ , mắt trái của ngươi nhìn thật đẹp."
Thẩm thúc nhìn nhìn: "Lớn lên rất giống mắt phải a."
Thủy Linh chỉ vào mắt trái của hắn ngắm nghía: "Dưới mắt trái có muộn ruồi hứng lệ a."
Dì béo thất vọng nói: "Sao bên thái dương vẫn có, vậy mà không triệt được hết."
Thủy Linh duỗi tay vuốt tóc của Phó Thính Hạ xuống, nói: "Nuôi tóc dài một chút" nàng lại cầm lấy kính đen đưa cho Phó Thính Hạ đeo lên: "Như vậy là được."
Nàng cong lưng ngắm nhìn Phó Thính Hạ trong chốc lát cười nói: "Thính Hạ, ngươi có thể làm bác sĩ rồi."
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người." Phó Thính Hạ nói xong nước mắt lập tức liền rơi. Tuổi thật của hắn đã là ba mươi, tuy nhiên kết bạn cùng mọi người lại chưa quá mười sáu tuổi. Sau khi hắn bị hủy dung toàn bộ thế giới của hắn chỉ còn lại có Nguyên Tuấn Nam.
Hắn chưa từng nghĩ tới hóa ra trong thế giới có thể có nhiều sinh mệnh tươi sáng như vậy. Hắn cũng biết từ hôm nay trở đi sẽ có càng nhiều thứ tươi sáng xuất hiện trong thế giới của hắn.
Dì béo lắc lắc đầu thương tiếc nói: "Tiểu hài tử khẳng định vì vết chàm này bị mọi người xem thường không ít. Hiện tại mọi người thật khác xưa, nhớ năm đó chúng ta có bao nhiêu thuần khiết cơ chứ."
Thẩm thúc vỗ vai lão bà nói: "A, ta đột nhiên cảm thấy làm bác sĩ về sau sẽ rất khá . Hãy suy nghĩ đến việc sẽ thay đổi cuộc sống vận mệnh của một người xem."
Dì béo ghét bỏ mà nhìn hắn một cái: "Ngươi trước tiên nghĩ cách làm sao làm được bánh bao ngon hơn Thính Hạ đi đã."
Kích động qua đi cũng chính là một đêm. Ngày hôm sau mọi người lại khôi phục bình thường. Phó Thính Hạ ban ngày đi nhà hoả táng làm việc, nếu rảnh sẽ qua chỗ Hứa Nhất Phu.
Đến một ngày Tống Kiến Dân đến tìm hắn vẻ mặt cáu giận đi vào lò hỏa táng , thở hồng hộc nói: "Ngươi đi đâu, ngươi có biết hay không ta tìm ngươi bao lâu, đều đem huyện Thanh Thủy lật tới lật lui ."
Phó Thính Hạ cầm thi thể trong tay không chút để ý nói: "Kiến Dân đường ca tìm ta có chuyện gì sao?"
Tống Kiến Dân vẻ mặt chán ghét nói: "Ngươi, ngươi không phải nói ở quán ăn làm công sao? Như thế nào lại đến nhà hỏa táng."
"Nga, làm việc ở đây khá thanh nhàn, chỉ cần đem thi thể ghép đầy đủ, rồi đưa vào bếp lò là được rồi." Phó Thính Hạ nâng mặt ra vẻ thần bí nói: "Hơn nữa tiền còn không ít."
"Thật ghê tởm......" Hắn đột nhiên dừng miệng, ngơ ngác mà nhìn mặt Phó Thính Hạ, duỗi tay chỉ vào hắn nói: "Ngươi, ngươi, ngươi......"
"Ngươi đang nói mặt ta đúng không, nga, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ta liền tùy tiện tìm bác sĩ, không nghĩ tới liền xem trọng. Hiện tại...... Ta cũng có thể bằng vài phần dáng vẻ Kiến Dân đường ca đi." Hắn nói xong hướng Tống Kiến dân nháy mắt trái, thế nhưng tạo cho người ta cảm giác một loại nghịch ngợm vũ mị.
Tống Kiến Dân trái tim bỗng hẫng một nhịp, liên tiếp lui lại vài bước giống như thấy quỷ mà nhìn Phó Thính Hạ, cuối cùng sắc mặt tái nhợt mà chạy trối chết.
Phó Thính Hạ nhìn thi thể mỉm cười nghĩ thầm:" Phó gia hẳn là sẽ rất nhanh biết được tin tức. Xem ra sẽ có không ít người bực bội. Tống Kiến Dân không hoàn thành tốt nhiệm vụ giám thị, xem ra lần này thật sự phải tạm biệt chức bác sĩ Tống tương lai rồi.
Lão Cố thời điểm đến giao ca, Phó Thính Hạ như thường lệ cầm quyển sách lên đọc . Thời điểm tan tầm Hứa Nhất Phu liếc mắt nhìn Phó Thính Hạ đột nhiên hỏi: "Buổi tối không có việc gì đi."
Phó Thính Hạ mỗi ngày đều đến bệnh viện huyện, đây vẫn là lần đầu Hứa Nhất Phu mở miệng nói với hắn, hắn lập tức trả lời: "Không có việc gì."
"Buổi tối không có việc gì liền tới đây giúp Thủy Linh làm việc đi." Hứa Nhất Phu nói: "Tiểu tử nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lại đây giúp đỡ đi."
Phó Thính Hạ chờ Hứa Nhất Phu đi rồi mới bừng tỉnh ý thức được đây là Hứa Nhất Phu bảo hắn tới bệnh viện làm việc. Hắn vẫn luôn đợi chờ Hứa Nhất Phu cho hắn cơ hội. Hôm nay rốt cuộc chờ tới rồi, Phó Thính Hạ ở trong lòng nói "yes". Nhân sinh ở nơi này của hắn bắt đầu rồi.
Kỳ thật Hứa Nhất Phu đem hắn đưa tới nhà hỏa táng, hắn liền đoán được rất có khả năng là Hứa Nhất Phu đang khảo nghiệm hắn.
Chẳng lẽ Hứa Nhất Phu cho rằng một ít thủ đoạn nho nhỏ là có thể dọa sợ hắn sao. Phó Thính Hạ bật cười nhìn bóng dáng Hứa Nhất Phu . Làm ơn, thời điểm hắn ở Học Viện Y đều ôm đầu người ngủ.
Thủy Linh khi biết Hứa Nhất Phu đồng ý cho Phó Thính Hạ cùng mình trực đêm đã cao hứng dị thường: "Yên tâm đi, buổi tối không có việc gì, chỉ là thay người bệnh đổi bình nước vớ vẩn."
Đáng tiếc câu này nói xong không bao lâu, đã có một đôi vợ chồng yêu cầu được khám . Hóa ra hai vợ chồng ở trong phòng bếp cãi nhau, trong lúc vô ý làm rơi dao phay. Làm chân người chồng bị dao cắm vào.
Thê tử đỡ trượng phu một đường kêu trời kêu đất tiến vào. Phó Thính Hạ vội vàng tiến lên giúp đỡ cùng nhau đem trượng phu đỡ lên giường bệnh. Quay đầu lại thì thấy Thủy Linh sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất.
"Ngươi đang làm gì? Mau ra tay đi!" Phó Thính Hạ không thể không đứng dậy nhỏ giọng nhắc nhở.
Thủy Linh tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng khẩn trương nói: "Ta, ta có chút sợ máu, nhanh gọi điện thoại kêu sư phó lại đây."
"Sợ...... Máu?" Phó Thính Hạ khó có thể tin mà nhìn Thủy Linh. Nữ nhân này rốt cuộc làm như thế nào để có được giấy hành nghề bác sĩ.
Bên kia thê tử thét to: "Các ngươi đang làm gì. Còn không cứu người. Máu của hắn đã chảy ra rất nhiều, các ngươi còn ở nói chuyện phiếm! Nếu tương lai hắn bị tàn phế ta muốn các ngươi phụ trách!"
Thủy Linh lắp bắp nói: "Ta, ta, ta......"
Phó Thính Hạ kéo đèn sang bên cạnh tiếp miệng nói: "Chúng ta bây giờ sẽ trị cho hắn, đừng có gấp!"
Người vợ kia nhìn mặt Phó Thính Hạ lại lần nữa thét to: "Ngươi? Không phải sai người chứ! Bác sĩ đâu, bác sĩ bệnh viện đâu."
Phó Thính Hạ không để ý tới nàng, mang lên bao tay dùng cái kẹp vô khuẩn kiểm tra miệng vết thương nói: "Bị thương bên ngoài chân, 3cm, ngón chân bị đứt gãy, không có xương rời ra . Yêu cầu làm xử lý sát khuẩn cùng với phẫu thuật khâu lại, tiêm thêm một mũi uốn ván." Hắn ngẩng đầu hướng tới người vợ cười nói: "Yên tâm đi, tiểu thương, sẽ không tàn phế."
Nói xong hắn cúi đầu nhanh chóng xử lí miệng vết thương, nhìn động tác hắn nhanh như đang thêu. Trong phòng, hai nữ nhân đều không hé răng, thủy linh vốn sợ máu cũng quên mất.
Tiễn đi đôi phu thê ngàn ân vạn tạ. Thủy Linh nhìn Phó Thính Hạ đang rửa tay thò lại gần hỏi: "Ngươi như thế nào lại biết cách khâu trong phẫu thuật?"
"Trước kia ở thôn học được của người ở trạm y tế?"
"Mọi người ở trạm y tế kỹ thuật tốt như vậy?" Thủy Linh hét lớn.
"Đương nhiên không đến mức đó . Ngươi đã quên, ta chính là tập nhiều thành thói quen, chẳng phải đã khâu thi thể vài tháng sao. Tay nghề như thế cũng nên luyện ra đúng không." Phó Thính Hạ đúng lý hợp tình hỏi: "Thật ra đáng nói phải là ngươi, ngươi sợ máu như vậy sao có thể lấy được giấy phép bác sĩ?"
Thủy Linh biểu tình tức khắc trở lên ảm đạm: "Ta thời gian học y còn chưa có sợ máu. Sau đó đi thực tập ở bệnh viện huyện, có một ngày mọi người trực ban làm giải phẫu cả ngày đặc biệt mệt, ta liền xung phong nhận việc một mình trực đêm. Buổi tối ngày hôm đó có một thai phụ được đưa đến cấp cứu, là song thai, nhau thai bám thấp, xuất huyết nhiều...... Sau đó ta luôn suy nghĩ: "Nếu tối hôm đó ta không hoảng hốt thì tốt rồi, trấn định một chút, cho dù là quyết đoán một chút...... Có lẽ ta có thể cứu được một mạng người."
Nàng ôm chén trà trong tay, nhìn hơi nước lượn lờ dâng lên thật lâu sau mới nói: "Chính là ta cứ như vậy nhìn thấy ba người chết trên giường bệnh, chảy máu đến chết."
Phó Thính Hạ nhìn nàng một cái: "Nhưng cũng không thể như vậy được, nếu ngươi đổi sang làm bác sĩ gây mê, cũng không thể thấy máu là ngất được."
"Ta nên làm cái gì bây giờ?" Thủy Linh buồn rầu mà kéo kéo tóc .
"Trước kia còn có người Hứa Nặc kia. Hiện tại chỉ còn Hứa Nhất Phu, không có khả năng có người bao che cho ngươi 24 giờ mỗi ngày.Ngươi sớm hay muộn cũng sẽ lộ tẩy."
Thủy Linh càng buồn rầu, chính là nàng đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Hứa Nặc đi rồi, chính là hiện tại không phải còn có Thính Hạ ngươi sao?"
Phó Thính Hạ lập tức đánh gãy suy nghĩ bậy bạ của nàng, vô tình nói: "Ngươi mơ tưởng."
Thủy Linh cắn răng: "Ngươi là tiểu tử thúi vô tình ,vô nghĩa ,vô tâm, vô gan, vô phổi, không lương tâm!"
Phó Thính Hạ thuận tay cầm lấy mâm men đang đặt trên bàn, sau đó từ thùng rác nhặt lên miếng băng gạc dính máu để vào bát. Lấy đi ly nước trong tay thủy linh, đem mâm nhét vào trong tay nàng: "Sớm một chút làm trị liệu tâm lý đi!"
Thủy Linh thấy kia miếng gạc dính đầy máu liền không tự chủ được mà sắc mặt trắng bệch mà quay mặt đi. Phó Thính Hạ vươn tay đè lại đầu nàng đem xoay trở về.
"Ta hận ngươi!" Thủy Linh đành phải cương cổ kháng nghị.
"Sao cũng được." Phó Thính Hạ không chút nào dao động.
"Tiểu tử thối như ngươi sao có thể biết được tâm tư của người bác sĩ, đầy tình cảm mãnh liệt đi ra cổng trường y. Kết quả phát hiện chính mình chỉ là đao phủ vô năng. Tâm tình này có bao nhiêu bi phẫn"
"Ta chính xác sẽ không có loại tâm tình này. Ta chỉ biết cảm kích người bệnh kia.Bởi vì hắn giúp ta trưởng thành, như vậy trên giường phẫu thuật người chết do ta sẽ ít đi một."
"Phó Thính Hạ ngươi quả thực là động vật máu lạnh!" Thủy linh giận dữ hét.Nàng hồn nhiên không phát giác tinh thần trở nên phấn chấn lên, khi đối mặt máu tươi, chẳng sợ cầm nó nữa.
Phó Thính Hạ bưng cái ly, cười.
Hứa Nhất Phu buổi tối lung lay lượn một vòng. Thủy linh nâng mâm lập tức dùng biểu tình ủy khuất nhìn Hứa Nhất Phu: "Sư phó......"
Hứa Nhất Phu liếc liếc mắt nhìn cái khay, chỉ huy Phó Thính Hạ: "Đổi miếng to hơn.", Sau đó liền vỗ mông chạy lấy người.
Mỗi buổi tối nghe Thủy Linh dùng các loại giọng điệu cầu xin, xin khoan dung, chân mềm lại đến tức giận mắng quả thực đã trở thành lạc thú của Phó Thính Hạ. Hắn bước chân nhẹ nhàng giống như thường ngày đi vào bệnh viện huyện. Thời điểm hắn mới bước vào văn phòng của Hứa Nhất Phu, liền thấy Hứa Nhất Phu đang cùng Quý Cảnh Thiên nói chuyện.
"Quý Cảnh Thiên ?" Phó Thính Hạ cơ hồ lập tức lùi ra ngoài.
Như thế nào là Quý Cảnh Thiên, sao lại là Quý Cảnh Thiên, như thế nào...... Phó Thính Hạ đột nhiên ngây ngẩn cả người, chính mình như thế nào đã quên. Hứa Nhất Phu là giảng viên ngoại tim mạch. Quý Cảnh Thiên là thiên chi kiêu tử khoa ngoại tim mạch. Chẳng lẽ nói đời trước Quý Cảnh Thiên chính là đệ tử của Hứa Nhất Phu.
Hắn cư nhiên...... Đã quên như vậy chuyện quan trọng như vậy.