Sáng tinh mơ, trừ bỏ trong phòng bếp có khói bếp lượn lờ, thì cũng không có ai khác.

Hắn cùng nàng đi ra ngoài viện, qua nhà cao cửa rộng. Bởi vì còn quá sớm, ngay cả lão Tần trông cửa cũng còn đang buồn ngủ, chưa đem cửa lớn mở ra.

Hắn vươn tay với nàng, nói nhỏ: “Đừng ầm ỹ hắn, ta mang cô đi ra ngoài.”

Hiện tại chần chờ thì cũng chậm mất rồi.

Nhìn nụ cười của hắn, nàng tiến lên một bước, đưa tay để vào tay hắn, lại tiến vào trong lòng hắn.

“Đừng sợ.” Hắn ở bên tai nàng nói nhỏ, đồng thời đưa tay ôm lấy thắt lưng của nàng.

Nàng ngừng thở, chỉ cảm thấy hắn dựa vào thật gần, trêи lưng cảm thấy rõ bàn tay nóng ấm của hắn giống như muốn thiêu đốt nàng.

“Ôm lấy cổ ta.” Hắn nói.

Làm như vậy thì cả người nàng sẽ dán lên người hắn, điều này thật sự là rất không hợp quy củ, nhưng mà đến đêm hắn cũng ôm nàng vài lần rồi.

Bạch Lộ mặt nóng lên, nhưng vẫn nâng tay, ôm lấy cái cổ tráng kiện của hắn.

Thân thể hắn rắn chắc lại cường tráng, mặc dù cách tầng tầng quần áo, nàng vẫn như cũ có thể cảm giác được cơ thể ấm nóng của hắn tỏa nhiệt đến dây, bao lấy cả người nàng.

So với khi hắn ôm nàng ban đêm, lúc nàng nửa tỉnh nửa mê, hiện tại nàng hoàn toàn tỉnh táo mới cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của hắn.

Giây tiếp theo, hắn siết chặt hai tay, ôm nàng càng chặt, nhún chân một chút là nhảy lên giữa không trung, thoải mái bay qua tường cao.

Nàng thở nhẹ một tiếng, không khỏi càng ôm cổ hắn chặt hơn, phấn môi dán ở trêи cổ hắn. Làn da hắn thực ấm áp, hơi hơi nóng, nàng còn chưa cảm giác được nhiều thì hắn đã mang theo nàng rơi xuống.

Sau đó, giống như mất một ngày hắn mới buông nàng ra, làm cho nàng đứng vững, nhưng tay hắn vẫn nắm tay nàng, không buông.

“Cô có khỏe không?” Hắn thấp giọng hỏi.

Nàng gật gật đầu, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa hồng vừa nóng.

Bỗng dưng, phía sau truyền đến tiếng phun khí phì phì. Nàng phát hoảng, quay đầu mới gặp con ngựa hắn mua về đang bị cột ở ngoài cửa, đang ngửi ngửi phía sau nàng.

Nó đã được đóng yên, sắc lông màu hạt dẻ bóng loáng, cùng với bộ dáng kéo xe trước kia thì hoàn toàn khác hẳn, giống như hai con ngựa khác nhau.

“Đến đây đi.” Hắn nắm tay nàng, đến bên con ngựa.

“Ta cho rằng chúng ta sẽ đi tản bộ.” Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, thấp giọng thì thầm: “Hơn nữa ta không biết cưỡi ngựa.”

“Chúng ta chính là đi tản bộ, ngồi trêи ngựa tản bộ. Yên tâm, ta cưỡi ngựa tốt lắm, ta hồi nhỏ cơ hồ là ở trêи lưng ngựa lớn lên.” Hắn cười nói, ôm lấy thắt lưng nàng rồi ôm nàng lên ngựa, “Bám lấy yên cương.”

Bạch Lộ vừa sợ lại hoảng, vội khẩn trương nắm lấy đầu yên ngựa.

Tiếp theo hắn liền buông dây cương, lưu loát xoay người lên ngựa, ngồi ở phía sau nàng.

Thật cao…… Rất cao……

Nàng chưa bao giờ ngồi ở trêи lưng ngựa mà con ngựa này lại so với ngựa bình thường cao hơn khiến nàng sợ tới mức toàn thân buộc chặt, động cũng không dám động một chút.

“Cho ta……” Nàng nhỏ giọng kháng nghị: “Cho ta xuống.”

“Đừng khẩn trương, ta sẽ không để cô ngã đâu.”

Giọng hắn mang theo ý cười, gần ngay ở bên tai nàng, nhẹ dỗ dành.

“Nếu cô thấy ngồi ở một bên sợ ngã thì có thể vén váy đem một chân vắt qua, bằng không thì cô quay đầu ôm ta cũng được.”

Nếu không phải nàng căn bản không dám nới tay, thì trong nháy mắt nàng thật đúng là muốn quay đầu ôm lấy hắn.

“Cảnh đẹp lắm, nhìn từ trêи cao càng đẹp hơn, cô mau ngẩng đầu nhìn một chút đi.” Hắn nâng tay, nhẹ nhàng huých chạm vào bên má nàng, nói: “Nhìn đi, sắp tới Động Đình rồi.”

Nàng sửng sốt, bởi vì tò mò, nên ngẩng đầu lên.

Ở cách đó không xa, hồ Động Đình vốn bị bờ ruộng, cây rừng che khuất lại thực sự hiện ra trước mắt, trong ánh nắng sớm vô cùng lấp lánh.

“Cưỡi ngựa, có thể đi được xa một chút, cô cũng không cần mất nhiều thời gian, mệt đến thân mình. Tôi sẽ để nó đi chậm rãi, nếu cô không thích thì ta sẽ lập tức dừng lại, được không?”

Nàng muốn nói không tốt, nhưng thực sự bị cảnh sơn thủy phía xa hấp dẫn, nàng khẩn trương ɭϊếʍ môi, thở sâu, gật gật đầu.

Hắn cười cười, thẳng lưng, từ phía sau yên rút ra một cái áo choàng lông dê, đem cả người nàng bao lấy.

Đến lúc này, nàng cảm giác như đang được hắn ôm ấp, làm cho nàng hơi chút cả kinh, nhưng hắn đã thả dây cương, khiến con ngựa chạy một cách chậm rãi, có quy luật.

Nó vừa động thì nàng liền phát hoảng, nhưng hắn ở ngay tại phía sau, hai tay nhẹ nắm dây cương, vây nàng trogn lòng, nói với nàng.

“Lưng thẳng, thắt lưng phải thả lỏng, cô để người lắc theo vận động của nó thì sẽ thấy người thoải mái hơn.”

Nàng làm theo lời hắn thì tình huống trở nên tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, nhưng vẫn có thể cảm giác lưng của nàng ma sát với phần bụng ấm nóng của hắn. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm con ngựa, cũng không dám nghĩ nhiều.

“Đừng nhìn chằm chằm nó, nếu bị người nhìn nó cũng khẩn trương theo. Nhìn phía trước đi, ta sẽ không để cô ngã đâu.” Hắn lại đảm bảo một lần nữa rồi hỏi: “Cánh đồng xanh mượt phía trước là cái gì vậy?”

Nàng biết hắn sẽ không để cho nàng ngã xuống, Bạch Lộ thở sâu, nuốt nước miếng, bắt buộc chính mình nâng mắt lên nhìn về phía cánh đồng hắn vừa hỏi.

“Đó là gừng.” Nàng nói cho hắn, hai tay vẫn chặt cầm lấy yên ngựa.

“Bên kia thì sao? Bộ dạng có chút khác.”

“Đó là úc kim, rất giống gừng nhưng vẫn có chút khác biệt, công dụng cũng không giống.”

“Khác ở chỗ nào vậy?”

“Úc kim vị đắng, chuyên trị về gan, tâm kinh, có thể bổ huyết khí, giảm u buồn, an thần. Gừng vị ôn hòa, chuyên trị về phổi, tì, thường dùng để giúp đổ mồ hôi, giải cảm, chống nôn. (Amber chém, chỉ giống 60% thôi).”

“Trêи sườn núi này là cây đoàn tụ phải không? Ta từng thấy rồi.” Hắn hỏi lại: “Đoàn tụ có thể làm cái gì?”

“Ân.” Nàng gật gật đầu, giải thích: “Đoàn tụ có thể làm tan máu tụ, giảm sưng, bổ gân cốt.”

“Phần hoa dùng làm thuốc sao?”

“Không, chủ yếu là vỏ cây, nhưng hoa và nhụy hoa cũng có thể làm thuốc.” Nàng vừa trả lời câu hỏi của hắn vừa nói: “Nhưng bình thường đều là dùng vỏ cây. Chúng ta đem vỏ cây lột sạch, ngâm nước, đến lúc mềm ra thì cắt thành từng khối đều nhau, sau đó hoặc để khối hoặc thái sợi, đem phơi khô là có thể tán thành thuốc.”

“Ta nghe nói, cây đoàn tụ ở đây đều là cô yêu cầu mọi người trồng đúng không?”

“Mấy năm trước dược liệu tăng vọt, nhập hàng của người khác còn không bằng tự mình trồng. Có như vậy thì phí tổn mới có thể ít hơn. Đoàn tụ ở đây cũng có, không quá khó trồng.”

Bởi vì hắn hỏi những thứ nàng quen thuộc nên bất giác trong lúc đó nàng cũng không còn quá khẩn trương nữa, chỉ thả lỏng chậm rãi mà nói.

Cảm giác được nàng thả lỏng, hắn nhịn cười, nói: “Ngô đại nương nói, cô có đôi tay rất khéo, đối với việc gieo trồng hoa cỏ cây cối, rất có khả năng. Người người đều nói cô trồng cái gì thì cái đó sẽ sống, kể cả những cây đã héo khô mà vào tay cô cũng có thể khiến nó sống lại.”

Nghe hắn nói như vậy, mặt nàng nóng lên, xấu hổ nói: “Ta làm gì có thần kỳ như vậy, chỉ là vận khí tốt một chút thôi.”

Hắn không nghĩ như vậy, nhưng lại không tiếp tục truy vấn, chỉ nói: “Nhưng đúng là cô đã nhìn xa trông rộng nên mới cùng với nông dân phụ cận thỏa thuận, trồng thảo dược, nhờ thế mà Tống gia mấy năm nay mới có thể đứng vững.”

“Ta chỉ là keo kiệt, muốn tiết kiệm tiền mà thôi.”

Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, hắn lại thấy mặt nàng trong lúc đó lặng lẽ đỏ lên, đáng yêu làm cho hắn muốn cắn một ngụm.

Hắn nhịn xuống xúc động kia, chỉ cười cười hỏi lại: “Cho nên Tống gia mới đem sổ sách cho cô quản sao?”

Nghe vậy, nàng không khỏi bật thốt lên: “Bọn họ không có đem sổ sách cho ta quản.”

“Không có?” Nhưng hắn thấy chính là như vậy a.

“Là ta tự mình muốn làm.”

“Cái gì?” Hắn ngây người một chút.

Nàng cắn cắn môi, ngừng lại một chút, sau đó mới xấu hổ quẫn bách mở miệng giải thích: “Trước khi ta đến, bọn họ căn bản không có sổ sách. Lúc đó phu nhân chỉ tùy ý nhớ khoản tiền ra vào, người nào đến cần trả tiền thì hỏi, phải chi tiền thì chi. Tiền thu được thì giữ, nếu nợ thì viết giấy, mà họ cũng chẳng để ý mà chỉ vứt hết vào đáy hòm. Cả nhà bọn họ đều không để ý đến việc này, chỉ cảm thấy thu chi cân bằng, không nợ tiền ai là tốt rồi. Ta thấy không ổn, lại nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới tự mình ôm việc mà làm.”

Hắn nghe được thì há hốc mồm, không khỏi hỏi: “Nhưng Ứng Thiên Đường có hiệu thuốc lớn như vậy thì làm sao thế được?”

Nàng càng xấu hổ, mím môi rồi mới nhỏ giọng nói: “Vốn trước đây không lớn như vậy.”

Lời này, làm cho hắn càng ngây người.

Hắn nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân phía trước, chỉ thấy tai nàng đỏ ửng, mà màu đỏ này lan ra khiến cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều là một rặng mây đỏ.

Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, bật thốt lên: “Là do cô.”

Là nàng cùng hộ nông dân nói chuyện trồng thảo dược, lại quản việc trao đổi dược liệu. Cũng chính nàng lập ra hiệu thuốc lớn như vậy.

“Cho nên cô mới tự làm mọi chuyện? Cô sợ gây ra phiền toái cho họ phải không?”

Bạch Lộ không có phủ nhận, chỉ cảm thấy quẫn bách vô cùng, “Ta cũng không có nghĩ đến sự tình sẽ biến thành như vậy, nhưng ta không biết…… Ta đoán ta lúc ấy chỉ nghĩ đến làm vậy sẽ tiết kiệm được chút tiền, làm như vậy có vẻ tốt. Chờ ta hoàn hồn rồi thì tình huống đã trở nên vượt quá xa đến nỗi không thể thu thập. Lão gia, phu nhân và thiếu gia cũng chưa từng trách ta, ta sao có thể gây phiền toái cho họ chứ?”

Cái phiền não nho nhỏ này của nàng đáng yêu đến mức hắn muốn bật cười.

“Ít nhất, cô cũng làm ra tiền, cũng không phải ăn chùa.” Hắn nói cho nàng biết: “Hơn nữa cô đã giúp cải thiện cuộc sống của mọi người ở quanh đây, không phải sao? Hiện tại dược liệu so với gạo còn đắt hơn, bọn họ trồng dược liệu so với trồng lương thực thì tốt hơn nhiều. Ta nghĩ nếu người Tống gia để ý chuyện này thì cũng chẳng để cô quản lý sổ sách sáu năm nay.”

“Đó là bởi vì bọn họ không để ý việc này. Ứng Thiên Đường là chi nhánh của Phượng Hoàng Lâu nên bọn họ sẽ không thiếu tiền, Ngân Quang sẽ không để cho bọn họ thiếu tiền.” Nàng đỏ mặt lẩm bẩm.

“Không, đó là bởi vì cô quản lý tài sản rất tốt, hơn nữa bọn họ thích việc cô làm thế nên mới để cô định ra quy củ làm việc, không phải sao?”

Quả thật là như thế, nhưng —

“Ngươi căn bản chưa từng gặp lão gia cùng phu nhân, sao có thể xác định như vậy?” Nàng nhẹ hỏi.

Hắn bật cười, nói: “Mọi người trong dược đường đều nói như vậy a. Bọn họ đều nói, mặc kệ có chuyện gì liên quan đến tiền, nếu tìm lão gia và phu nhân thì họ sẽ đều nói — đến hỏi Bạch Lộ. Cho nên mọi người mới đều nghĩ cô là nàng dâu chưa qua cửa của Tống Ứng Thiên.”

Mặt nàng lại hồng, sau một lúc lâu, mới lặng lẽ phun ra một câu.

“Ta không phải.”

“Ta biết.” Hắn nắm chặt dây cương, nói giọng khàn khàn: “Ta thật cao hứng cô không phải.”

Nàng lại nghẹn thở, khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu sao càng nóng, trái tim trong lồng ngực lại phù phù phù phù đập nhanh, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Đột nhiên, nàng rất sợ hắn cảm nhận được tim nàng đập nhanh nên cắn cắn môi và vội chuyển đề tài, nói: “Vết thương ở thắt lưng của ngươi tốt hơn chưa?”

Hắn nhìn nàng một cái, lại lựa lời nói: “Tốt hơn nhiều rồi, Dư đại phu nói giờ có thể nhúng nước được.”

“Vậy tốt rồi.” Nàng nhẹ nhàng đáp lời, nhìn phong cảnh phía trước, nhưng chẳng để cái nào vào trong mắt được.

“Cho nên ta hôm nay đặc biệt dậy thật sớm, đi tắm rửa một cái.” Hắn nhịn cười, cố ý nói.

“Kia thực…… Nha……” Nàng có lệ ói ra được hai chữ rồi mới ý thức được hắn vừa nói gì, thiếu thì nghẹn hỏng cả người chỉ vì trong đầu hiện lên hình ảnh hắn khỏa thân tắm rửa.

Thấy bộ dạng mặt đỏ tai hồng của nàng, hắn vừa cười vừa cúi đầu, ở bên tai nàng nói: “Cô xem, ngồi trêи lưng ngựa một chút cũng không đáng sợ phải không?”

Cái gì?

Nàng lúc này mới hoàn hồn, lại phát hiện con ngựa kai không biết từ khi nào đã chuyển từ thong thả sang chạy bước nhanh.

Hai người một ngựa không biết từ khi nào, đã rời xa khu phụ cận đến bờ hồ phía xa.

“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Nàng khẩn trương quay đầu hỏi hắn.

“Một nơi rất tốt.” Hắn cười nói: “Chúng ta sẽ chạy nhanh hơn chút, cô mau kẹp chặt chân vào.”

Hả?

Nàng còn chưa có phản ứng kịp thì hắn đã vung dây cương, thúc giục con ngựa tăng tốc.

Bạch Lộ nhẹ hít một ngụm khí, tuy rằng hắn luôn cam đoan sẽ không để nàng ngã xuống, nàng vẫn nắm chặt lấy yên ngựa, sợ hãi nhắm mắt.

“Đừng sợ, cô mở mắt ra xem.” Hắn nói.

Vừa mới bắt đầu nàng còn không dám nhìn, con ngựa thì vẫn chạy nhưng nàng rất nhanh phát hiện tốc độ cũng không quá nhanh, chỉ là đang chạy chậm bước mà thôi, hơn nữa bởi vì nó chạy nên cảm giác phập phồng ngược lại cũng không quá lớn.

Cho nên, nàng mở mắt.

Nơi này ven hồ là sa ngạn, cảnh vật ở phía trước là một mảnh bằng phẳng, thập phần rộng lớn, chỉ có ở xa xa trong đám sương mù thì có cỏ lau và địch hoa ở một chỗ.

Mới đầu, nàng vẫn có chút sợ hãi, nhưng mà khi đã quen rồi thì hết thảy liền chẳng còn gì đáng sợ nữa.

Gió mát thổi đến, thổi bay tóc nàng, nhẹ lùa áo choàng nàng đang khoác trêи người.

Hắn giục ngựa chậm rãi chạy nhanh hơn, lại nhanh hơn, lại nhanh hơn.

Tim nàng đập nhanh theo, gió nhẹ thổi qua mặt, cảnh vật hai bên không ngừng lui về sau, giống như toàn bộ thế giới đều bị bọn họ bỏ lại phía sau.

Ánh sáng mặt trời từ phía đông dâng lên, nước hồ Động Đình ở một bên lấp lánh.

Nàng cảm thấy như mình vừa mọc thêm cánh, cảm giác chính mình giống như con chim, thành cơn gió, áo choàng trêи người biến thành đôi cánh.

Mọi thứ đều trở nên thoải mái tự do.

Nàng thở phì phò, nghênh hướng về phía trước đón gió, cảm thấy vô cùng tự do tự tại.

Sau đó, ở phía trước xuất hiện một dòng suối nhỏ chảy róc rách.

Hắn không có thả chậm tốc độ, mà nàng cũng không mở miệng ngăn cản hắn.

Tiếp theo đó, hắn làm cho con ngựa nhảy lên, phóng qua dòng suối lấp lánh ánh sáng mặt trời.

Nàng hít một hơi, muốn kêu lên nhưng khoảnh khắc trong không trung đó nàng như thế được thoát khỏi mọi trói buộc.

Nàng nghe thấy được tiếng cười của chính mình.

Sau khi nó chạm đất, hắn để con ngựa bước chậm, nhưng tiếng cười như chuông bạc của nàng vẫn quanh quẩn ở trong gió.

Nàng hẳn là phải sợ, tim của nàng trong nháy mắt đó như ngừng đập, nhưng nàng chỉ cảm thấy vô cùng tự do, giống như được giải phóng, có loại thoải mái khó diễn tả bằng lời.

Nàng thở phì phò, cười quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn cúi đầu nhìn nàng, trêи khuôn mặt góc cạnh là ý cười.

“Ta biết cô sẽ thích.” Hắn nói.

“Ta không biết là mình lại thích như vậy.” Nàng thản nhiên thừa nhận.

Nói xong nàng mới cảm giác được hắn dùng một cánh tay gắt gao ôm lấy thắt lưng của nàng, ngay phía dưới ngực.

Tim nàng lúc đó chợt đập thật nhanh, làm sao cũng không khống chế được. Mà nàng biết hắn có thể cảm giác được.

Nhìn lên nam nhân cao lớn này, Bạch Lộ nghe thấy chính mình mở miệng.

“Ngươi không có làm cho ta ngã xuống.”

Giọng nói của nàng, có chút nhỏ lại mang theo chút kinh hoảng nhưng khóe mắt và đuôi lông mày vẫn mang ý cười.

Gió thổi rối loạn tóc nàng, khiến cả người nàng thoạt nhìn không quá chỉnh tề và quy củ.

Kìm lòng không đậu, hắn nâng tay nhẹ chạm vào mặt nàng khiến nàng ngừng thở, con ngươi đen láy, phấn môi khẽ nhếch, nhưng nàng không có né tránh.

Nàng lấy lại hô hấp của mình, tuy vẫn có chút khẩn trương, nhưng nàng vẫn nhìn hắn.

Hắn biết không nên bởi lúc mang nàng ra ngoài hắn chỉ muốn làm cho nàng vui vẻ chút. Nhưng hắn không tính được nàng lại hân hoan, xinh đẹp như thế, mà nàng lúc này giống như chỉ của một mình hắn.

Trong một khắc, nữ nhân này giống như là thuộc về hắn.

Khát vọng vô cùng nảy lên trong lòng, hắn cúi đầu, dưới ánh mặt trời mới lên, hôn nàng.