Là một đáy cốc lộ thiên.
Trước mắt là một rừng trúc xanh biếc, thân trúc lại tỏa ra sắc vàng óng ả. Nhìn qua thật khiến người tức cảnh sinh tình.
Ở trên núi bằng mà xuất hiện một khu Trúc Lâm thì cũng là bình thường, nhưng chớ quên nơi này đang sâu dưới lòng sơn địa ở hơn trăm trượng. Ở chỗ này muốn chăm sóc mảnh Trúc Lâm rộng lớn như vậy Thất Tuyệt Thiên thật không đơn giản.
Lâm Hiên cũng xem là kẻ đi rộng hiểu nhiều, trong mắt chỉ thoáng hiện chút kinh ngạc rồi lập tức khôi phục như thường.
"Tiền bối, xin mời đi bên này."
Lâm Hiên gật đầu, bước nhanh theo thiếu nữ, trước mắt là một con đường nhỏ từ đá vụn rải thành.
Đường nhỏ chỉ có vài trăm thước nhưng chạy quanh thúy trúc xuất hiện vô số biến hóa. Hiển nhiên đây là một loại kỳ trận nào đó. Lâm Hiên đã từng sơ lược xem qua "Tuyền Cơ tâm đắc" nên đã nhận ra.
Đối với kỳ nghệ trận pháp mà nói, tuy chưa chế tạo ra được bàn trận kỳ trận nhưng tầm quan sát của hắn đã sắc bén xa hơn so với tu sĩ thông thường. Trúc Lâm này được bố trí theo ngũ hành đồng thời hợp thành thiên địa âm dương, là một dạng Lưỡng Nghi Ngũ Hành Trận, là một trận pháp có uy lực khá lớn.
Lâm Hiên vừa đi vừa để tâm lưu ý, rất nhanh hai người rẽ quanh mấy lần, phía trước xuất hiện một gian phòng nhỏ do thúy trúc cùng cỏ tranh dựng nên.
Lúc này phía trước phòng nhỏ là một trung niên tu sĩ, chính là Liệt Hải Bằng vừa mới chủ trì đấu giá hội. Mắt thấy Lâm Hiên hắn lập tức cung kính đón chào, hiển nhiên rất có ấn tượng với vị tiền bối vừa dùng năm nghìn tinh thạch mua Âm linh đan. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Lâm tiền bối, bổn hội hoan nghênh người đã tới Trúc Lâm Tiểu Hiên, xin mời người vào trong khách sảnh trong chờ chốc lát. Nơi đây có cực phẩm linh trà tiếp đãi. Đợi các vị tiền bối tề tựu đông đủ, vãn bối tự nhiên sẽ đem lý do bẩm cáo với các vị."
"Được rồi. Nhưng ta không hy vọng phải chờ lâu." Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
"Tiền bối yên tâm. Thất Tuyệt Thiên chúng ta nào dám làm mất thời gian quý giá của các vị."
Lâm Hiên không nói thêm gì mà đẩy cửa đi vào phòng. Cảnh vật trong này vừa thu vào trong mắt thì có chút ngạc nhiên.
Bên trong đã có năm người đang ngồi thưởng thức linh trà mà hắn đã từng gặp. Chính là mấy vị Ngưng Đan Kỳ tu sĩ đã gặp ở đấu giá hội.
Thấy Lâm Hiên bọn họ cũng không ngạc nhiên gì mà tiếp tục khẽ bàn tán với nhau.
"Đạo hữu tới nơi này ngồi đi!"
Một âm thanh truyền vào tới tai hắn, là vị tu sĩ mập mạp đã tốn hai vạn tinh thạch mua được trứng yêu thú.
Nhìn qua sắc diện thì lão giả này có vẻ tương đối hiền hòa.
"Đa tạ lão ca." Lâm Hiên chắp tay thi lễ một cái rồi ngồi xuống cạnh tu sĩ mập mạp.
"Tại hạ Viên Đại Hải, không biết cao danh quý tánh của đạo hữu là chi. Các hạ trẻ tuổi như thế mà đã kim đan đại thành. Thật sự là tiền đồ vô lượng a!"
"Ha ha, tiểu đệ là Lâm Hiên, đạo hữu quá khen rồi. Ta chỉ là cơ duyên xảo hợp may mắn ngưng đan thành công. Với lại công pháp tu luyện của tại hạ thật sự tầm thường, chỉ có chút thần thông trú nhan. Đã khiến lão ca chê cười rồi!" Lâm Hiên gãi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng.
"Đạo hữu không cần quá khiêm tốn, không biết ngươi là tu sĩ môn phái nào?" Thấy Lâm Hiên cử chỉ có vẻ hơi ngốc Viên Đại Hải tin tới mấy thành, thực ra từ lúc đầu, hắn cũng không cho rằng Lâm Hiên sẽ đại thần thông gì. Tuy vậy trên mặt cũng không biểu hiện vẻ khinh thường.
Điều này khiến Lâm Hiên có chút thiện cảm, Tu Tiên Giới cũng không có mấy người nhân hậu, Lâm Hiên hơi đỏ mặt nói: "Không dối gạt đạo hữu, tại hạ chính là tán tu."
"Tán tu?"
Hai người tuy khẽ đàm thoại nhưng không dùng truyền âm thuật, mấy tu sĩ Ngưng Đan Kỳ bên cạnh tự nhiên là nghe rõ ràng. Trên mặt đều lộ rõ sự khinh thường.
Nhưng Viên Đại Hải lại hoàn toàn khác nói: "Đạo hữu không môn phái cùng gia tộc. Lại có thể ngưng đan thật khiến cho người ta khâm phục"
"Ha ha, tại hạ chỉ là vận khí may mắn mà thôi." Lâm Hiên khiêm tốn đáp lời.
"Ngu huynh chính là tu sĩ phái Hải Sa, công pháp bản môn chú ý đến trăm sông đổ về biển, thu thập rộng rãi các nhà, không biết đạo hữu có hứng thú gia nhập tệ phái?" Trong mắt Viên Đại Hải hiện tia sáng nồng nhiệt, thành khẩn mời.
Lâm Hiên nghe xong cười khổ không thôi nhất thời ngắc ngư lúng lúng.
"Ha ha, đạo hữu không cần phải lo lắng, Hải Sa Phái chúng ta dù không dám nói là danh môn cự phái nhưng ở vùng tây nam U Châu này cũng rất hưng thịnh. Đạo hữu yên tâm gia nhập, bổn môn tuyệt đối không để ai ức hiếp ngươi, so với khi là một tán tu thì lợi ích hơn nhiều lần."
Viên Đại Hải này có vẻ trung thực nhưng lúc nói đến bổn môn, tránh không được thổi phồng thao thao bất tuyệt.
Đương nhiên, hắn đang tính đến làm lớn mạnh thêm thực lực bổn môn.
Nhắc đến môn phái này, Lâm Hiên đã từng nghe qua.
Chừng mấy năm trước kia, Lâm Hiên ngẫu nhiên từng giúp một tu sĩ Hải Sa phái đến luyện qua đan dược.
Môn phái này ở vùng tây nam U Châu, thực lực tự nhiên không mạnh như Viên Đại Hải khoe khoang nhưng có hai ba Ngưng Đan Kỳ tu sĩ.
Trước kia tán tu muốn gia nhập tông môn không phải dễ, cần phải có người đề cử hoặc bản thân có linh căn xuất sắc mới có thể được thu nhận. Nhưng hiện tại thì dễ hơn rất nhiều.
Vì muốn lớn mạnh thực lực, các tông môn đã bỏ phép tắc thu đệ tử theo kiểu quý tinh bất quý đa, chỉ cần tu vị Linh Động hậu kỳ cũng có thể thuận lợi gia nhập tiểu tông môn.
Viên Đại Hải thuyết phục Lâm Hiên. Nếu một Ngưng Đan Kỳ tu sĩ chịu gia nhập thì thực lực Hải Sa Phái lớn mạnh hơn mấy phần.
Viên Đại Hải nghĩ điều gì đương nhiên Lâm Hiên hiểu, đối phương cũng muốn đôi bên cùng có lợi nhưng hắn đương nhiên không gia nhập.
Vừa rồi Lâm Hiên bịa ra thân phận tán tu, bây giờ không ngây ngốc vạch trần mà làm bộ cúi đầu trầm ngâm, lặng lẽ không nói.
Mà Viên Đại Hải thì nước miếng tung bay tiếp tục thuật lợi ích khi gia nhập Hải Sa Phái.
"Đa tạ hảo ý của đạo hữu nhưng sự việc trọng đại, ta cũng không quyết định sớm được, để cho ta suy nghĩ mấy ngày" Lâm Hiên không muốn trở mặt với đối phương nên tìm kế hoãn binh nói. Tin tưởng sự tình nơi đây chấm dứt hắn sẽ sớm vỗ mông rời đi.
"Ha ha, là ngu huynh nóng vội." Thấy Lâm Hiên không lập tức đáp ứng nhưng còn một hy vọng cũng đủ để Viên Đại Hải mừng rỡ, càng thân mật chuyện trò không ngớt.
Viên Đại Hải lại nói qua một ít kỳ văn dị sự tại Tu Tiên Giới mà Lâm Hiên thấy rất mới lạ, thời gian rất nhanh trôi qua.
Kẹt! Cánh cửa chợt bị đẩy ra.
Dẫn đường chính là Liệt Hải Bằng, phía sau hắn gồm một nam một nữ vẻ mặt đều khá kiêu ngạo.
Nam tu tướng mạo đường đường, ngũ quan đoan chính, chỉ là khuôn mặt có cái mũi ưng khiến hắn có vẻ nghiêm khắc.
Còn nữ tử kia chừng gần ba mươi, dáng người đầy đặn cùng tướng mạo khá thanh kỳ.
Hai người đều là Ngưng Đan Trung Kỳ, nhìn qua có vẻ như là một đôi đạo lữ song tu.
Như vậy Ngưng Đan Kỳ tu sĩ tham gia hội đấu giá đều tụ tập ở nơi này.
Sau khi một nam một nữ kia ngồi xuống, Liệt Hải Bằng liền khom người chắp tay nói : "Đa tạ các vị tiền bối đại giá quang lâm, tại hạ…"
"Bớt lời thừa đi, Thất Tuyệt Thiên các ngươi mời ta đến nơi này có sự tình gì quan trọng? Nếu không có một lời giải thích hợp lý thì đừng trách Lý mỗ không khách khí" Một tu sĩ mặc đạo bào ngồi cạnh Lâm Hiên khó chịu mở miệng.
"Lý đạo hữu nói không sai, khi trước Thất Tuyệt Thiên các ngươi mời chúng ta tham dự hội đấu giá đã nói là có quỷ nô, vì sao lại không thấy! tốt nhất ngươi nên cho ta một lời giải thích hợp lý " Một tu sĩ dáng người nhỏ gầy khuôn mặt ngăn đen với vẻ mặt bất thiện cũng chen vào.
Những tu sĩ Ngưng Đan Kỳ khác không nói thêm nhưng ánh mắt cũng lộ vẻ không hài lòng.
Bị nhiều tu sĩ cao cấp như vậy nhìn chằm chằm nhưng Liệt Hải Bằng vẫn rất bình tĩnh, như đã có chuẩn bị trước cười khổ nói : "Các vị tiền bối xin bớt giận. Thất Tuyệt Thiên chúng ta xưa nay hành sự đều giữ chữ tín hàng đầu, nào dám dùng dối gạt các vị tiền bối, thật sự là trên đường vận chuyển đám quỷ nô xuất hiện sự tình ngoài ý muốn"
"Ngoài ý muốn?"
"Đúng vậy" Liệt Hải Bằng khẽ thở dài: "Không dám dấu các vị, quỷ vật trong Âm Hồn Cốc ngày càng gian xảo, muốn bắt không còn dễ dàng, cũng phải hao tốn rất nhiều tâm lực"
"Không cần nhiều lời kể khổ ở đây, những người ngồi ở đây có ai mà không biết điều đó chứ? " Viên Đại Hải chau mày cắt ngang lời của hắn.
Âm Hồn Cốc trải qua tranh đấu với tu sĩ nhân tộc đã đoàn kết nội bộ lại, hiện tại do ba vị Quỷ Đế cầm đầu ba thế lực lớn.
Mà thần thông của Quỷ Đế không hề nhỏ, đủ để tranh phong với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Mà các quỷ vật không dễ rời Âm Hồn Cốc. Thậm chí còn tụ tập thành một đám, bày ra mai phục. Tu sĩ nhân tộc đi săn bắt lệ quỷ có đôi lúc còn trở thành còn mồi cho đối phương.
Hiện tại đây là sự tình rất mạo hiểm. Giá của quỷ nô ngày càng gia tăng.
"Bản hội xác thực muốn đem quỷ nô bán ra trong hội đấu giá lần này nhưng chính xác là do nửa đường bị cướp"
"Cướp? Là kẻ nào làm ra chuyện đó? " Là nam tu sĩ có mũi khoằm vào sau cùng lộ vẻ kinh ngạc hỏi.
Tuy Thất Tuyệt Thiên là thương hội được truyền thừa cả vạn năm. Thực lực sâu không đáy. Thế lực dám cướp tài hàng trong tay bọn họ thực không nhiều.
"Không phải tu sĩ nhân tộc mà là Quỷ Vương" Liệt Hải Bằng thở dài, mang theo sự oán hận vô cùng,
" Quỷ Vương?"
Những tu sĩ đang ngồi ở đây liền bị chấn động, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ. Quỷ Vương là yêu quỷ cùng cấp bậc với Ngưng Đan Kỳ tu sĩ nhưng thần thông vô cùng quỷ dị, nếu thật sự tranh đấu, tu sĩ nhân tộc cùng cấp bảy tám phần là ngã xuống.
"Nếu vậy ngươi kiếm chúng ta đến đây làm gì, chẳng lẽ muốn chúng ta thay ngươi ra mặt đoạt lại đám quỷ nô kia sao?" Sắc mặt Viên Đại Hải lạnh lùng nói. Quỷ Vương trong Âm Hồn Cốc ra tay. Cho Nguyên Anh Kỳ tu sĩ cũng không dám kiêu ngạo đuổi đến tận hang ổ của đối phương.
"Tiền bối hiểu nhầm. Vãn bối sao dám có ý ngu xuẩn để các vị phải mạo hiểm như thế. Dựa theo tin tức tình báo thì động phủ của Quỷ Vương kia không nằm trong Âm Hồn Cốc, mà ở trong một khe núi cách đây khoảng trăm dặm" Liệt Hải Bằng như có chuẩn bị từ trước nói.
"Khe núi?"
Ngoại trừ Lâm Hiên vẫn bình thản thì trên mặt những kẻ khác không khỏi lộ vẻ vui mừng, chỉ là một quỷ vật cậy vào pháp lực cao thâm đem động phủ đặt bên ngoài không cần sự an toàn trong Âm Hồn Cốc. Tình huống thế này rất hiếm nhưng không có nghĩa là không có.
"Không ở trong Âm Hồn Cốc thì có vẻ dễ xử lý hơn, mà cấp bậc đối phương ra sao, các ngươi có biết chăng? " Mỹ phụ trung niên tầm ba mươi kia không nhịn được liền xen vào.
Liệt Hải Bằng nhẹ gật đầu: "Chúng ta đã tìm hiểu rất rõ ràng, đối phương là một thượng phẩm Quỷ Vương."
"Việc này có chút khó giải quyết. Tu vị của Quỷ vật này tương đương với Ngưng Đan Hậu Kỳ tu sĩ nhưng thần thông quỉ dị có thể sánh với cao thủ đại viên mãn. Chúng ta ngồi đây, đạo hữu có tu vị cao nhất chỉ Ngưng Đan Trung Kỳ " Nam tử mũi ưng ngậm ngừng nói.
"Ha ha, các vị tiền bối đừng tự hạ thấp mình, tuy thực lực nghiệt súc kia cao nhưng chỉ là thân cô thế cô, chỉ cần chư vị tiền bối hợp tác thì sát diệt nó dễ như trở bàn tay" Liệt Hải Băng vội vàng cười bồi, dùng ngữ khí thổi phồng.
"Nhưng nếu việc này thành công thì Thất Tuyệt Thiên có thể cho chúng ta chỗ tốt gì đây?" Viên Đại Hải lại lên tiếng chỉ ra điểm mấu chốt, khiến trên mặt đám người lộ vẻ chăm chú.
"Tám vị tiền bối ở đây, mỗi người sẽ được một lệ quỷ trong đám quỷ nô kia, ý của các vị ra sao?"
Không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng, các Ngưng Đan kỳ tu sĩ thầm tính toán, món thù lao này quả không nhỏ, một quỷ nô cấp bậc lệ quỷ có thực lực tương đương cảnh giới Trúc Cơ Kỳ. Trên đấu giá hội có giá mấy vạn tinh thạch.
Lại thấy nam tử mũi ưng hừ một tiếng rồi đứng lên cười lạnh: "Thất Tuyệt Thiên không hổ danh là U Châu đệ nhất thương minh. Vụ sinh ý này quả thật là rất hay không thể chê vào đâu được. Vì một tên lệ quỷ mà muốn chúng ta mạo hiểm đi đối phó Quỷ Vương sao!"
Liệt Hải Bằng nghe lời này thì có vẻ tức giận vô cùng. Người này không sợ gió lớn cắt đầu lưỡi hay sao. Quỷ nô có giá mấy vạn tinh thạch mà vẫn cho là chưa đủ.
Tuy vậy hắn vẫn cung kính như trước, hiện đang là lúc cầu cạnh đối phương, không thể tỏ ra bất mãn được. Hắn cắn chặt răng, dáng vẻ đau lòng đề nghị.
" Phó tiền bối nói rất có lý, vậy ngoại trừ quỷ nô thì bổn hội sẽ tặng thêm cho quý vị mỗi người năm ngàn tinh thạch, như thế đã được hay chưa? "
Lúc này đám Ngưng Đan Kỳ hồ ly mới khẽ gật đầu.
"Nếu đã như thế, đa tạ các vị tiền bối, hiện đêm sắp buôn xuống. Xin mời mọi người vào trong nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta sẽ tới động phủ Quỷ Vương"
Liệt Hải Bằng nói mấy lời sau đó vỗ tay vài cái, lập tức có tám thị nữ trẻ trung xinh đẹp đi vào.
"Các ngươi dẫn các vị tiền bối đến chỗ nghỉ ngơi đi! "
"Vâng! "
Các thị nữ cung kính dẫn các tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, dần dần rời xa dần tiểu phòng trong rừng trúc.
"Lâm đ*o hữu, đừng quên lời đề nghị của tại hạ nhé" Trước khi chưa tay Viên Đại Hải còn không quên thiết tha dặn dò Lâm Hiên một câu.
"Đạo hữu yên tâm, ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng" Lâm Hiên ôm quyền. Khi Viên Đại Hải mới hài lòng rời đi thì hắn nhìn thoáng qua thị nữ đứng một bên nói:
"Ngươi có thể lui"
"Vâng! "Thị nữ nhẹ vén tà áo thi lễ, rồi sau đó cung kính xoay người lui xuống.
Lâm Hiên đẩy cửa đi vào trong phòng.
Trong này không lớn nhưng thanh nhã sạch sẽ. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng.
Sau đó hắn liền đem thần thức thả ra xung quanh kiểm tra kỹ lưỡng nhưng không phát hiện có điều gì bất thường. Thất Tuyệt Thiên đang cầu cạnh nên sẽ không dám động tay động chân làm điều mờ ám.
Có điều đề phòng vạn nhất, Lâm Hiên lấy từ trong người ra một cái trận phù, bày ra một trận pháp đơn giản bên ngoài rồi bước vào phòng.
Ở Thanh Diệp Sơn, Lâm Hiên thu được " Tuyền Ky Tâm Đắc". Do thời gian hữu hạn nên hắn mới nghiên được một phần.
Kỹ năng đơn giản như trận phù hắn đã từng làm qua.
Dù sao những tài liệu chế tác trận phù hiện tại với hắn không có gì quý giá. Cho dù có thất bại cũng không đau lòng.
Lâm Hiên luyện chế thất bại mấy lần nhưng cuối cùng cũng chế ra được mấy cái thành phẩm.
Những trận phù này tuy không thể dùng ngăn địch. Nhưng để báo động thì thừa sức.
Lâm Hiên đi về phía giường rồi nhẹ phất tay áo, một đạo bạch quang bay ra. Nguyệt Nhi liền hiện ra trước mặt, sắc mặt tiểu nha đầu vẫn nhợt nhạt nhưng thương thế chưa tái phát khiến Lâm Hiên an tâm hơn hơn.
Hắn lật tay một cái, đem bình ngọc thu được từ trong hội đấu giá lấy ra.
Công dụng Âm Linh Đan không phải là nhỏ, theo lời cLiệt Hải Bằng thì rất có hiệu quả với thương thế của âm hồn, song tình huống của Nguyệt Nhi có chút đặc biệt. Trong lúc nàng trùng kích Ngưng Đan đã bị linh lực phản phệ lại. Âm Linh Đan này có hiệu quả đến đâu cũng không thể chữa khỏi cho nàng.
Nhưng dù thế phục dụng thương thế cũng có thể chuyển biến tốt hơn, Lâm Hiên liền mở nắp bình ra.
"Ồ, đây là…"
Âm Linh Đan trước mặt không giống những loại đan dược phổ thông khác, nhìn qua như một viên thủy tinh trong suốt. Hơn nữa ngoài mặt còn được một làn sương mỏng quấn quanh, tụ lại mà không tán, Lâm Hiên thấy thế có chút ngạc nhiên rồi, suy tư một chút.
Phải biết rằng âm hồn trừ phi đạt đến cấp bậc Quỷ Đế, nếu không đều là hữu hình vô thể viên đan dược này làm sao để nuốt vào đây? Mà Nguyệt nhi…
Lâm Hiên do dự một lát thì dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy Âm Linh Đan. Ngón tay hơi dùng sức khiến đan dược vỡ vụn ra.
"Nguyệt Nhi, mau mở miệng"
"Dạ…"
Tiểu âm hồn nhẹ gật đầu há miệng nhỏ ra, dùng sức hút vào, dùng hắc khí bao quanh đan được hấp thụ vào trong cơ thế.
Sau đó Nguyệt Nhi liền ngồi xếp bằng, hai tay đặt trước tiểu phúc bắt đầu vận công luyện hóa dược lực. Lâm Hiên thì đứng bên cạnh chăm chú nhìn không hề chớp mắt.
Lúc lâu sau Nguyệt Nhi từ từ mở mắt ra, Lâm Hiên dùng thần thức dò xét thương thế của nàng thì vẻ mặt có chút vui mừng nhưng cuối cùng trở nên thất vọng. Thương thế đã miễn cưỡng ổn định nhưng chỉ bằng Âm Linh Đan mà chữa khỏi cho nàng thì quá xa vời.
Xem ra ngày mai vẫn phải đến động phủ Quỷ Vương.
"Thiếu gia, tất cả là do Nguyệt Nhi lỗ mãng, khiến người phải bôn ba khắp nơi chậm trễ việc tu hành" Thiếu nữ cúi mặt, thanh âm tràn đầy vẻ áy náy.
"Nha đầu ngốc, chúng ta đã có huyết khế, thì ta đương nhiên phải chiếu cố ngươi " Trên mặt Lâm Hiên lộ một nụ cười ôn hòa: " Đừng nghĩ lung tung nữa, cố gắng phục dụng Âm Linh Đan để ổn định thương thế, ngày mai ta sẽ không rảnh để lo cho ngươi đâu"
Nói xong hắn lấy ra thêm một viên Âm Linh Đan nữa rồi bóp vụn, sau đó Nguyệt Nhi liền dùng hắc khí hút vào, tiếp tục đả tọa hấp thu dược lực.
Lâm Hiên cũng bắt đầu ngồi xuống nhập định.
***
Ngày hôm sau lúc mọi người tập trung lại, vẻ mặt Liệt Hải Bằng tươi cười ân cần hỏi thăm: "Các vị tiền bối tối qua nghỉ có tốt không? Chúng ta xuất phát được hay chưa? "
Đám người không có ý kiến khác, liền đi theo đường cũ lên trên mặt đất, sau đó liền thi triển thần thông, hóa thành những đạo quang hoa rực rỡ phá không mà đi.
Viên Đại Hải thì bay cạnh Lâm Hiên, ý đồ lôi kéo lộ rõ song cũng không thúc dục Lâm Hiên phải lập tức trả lời. Hai người bắt đầu chuyện phiếm, ngươi một câu ta một câu rất sôi nổi.
"Vận khí lần này không tồi chút nào, không cần phải phí nhiều khí lực cũng có được thù lao nhiều như thế"
"Đạo hữu đang lạc quan quá chăng, theo tiểu đệ thì Quỷ Vương này không dễ đối phó đâu" Lâm Hiên bình thản nói nhưng trên mặt lại lộ ra chút lo lắng.
"Ha ha, hiền đệ không cần lo lắng quá, Quỷ Vương thật sự lợi hại nhưng chúng ta lấy nhiều địch ít. Tám Ngưng Đan Kỳ tu sĩ đồng loạt động thủ, quỷ vật kia sao có thể chống lại. Sự tình lần này không nguy hiểm mà rất dễ là đằng khác" Viên Đại Hải không đồng ý với Lâm Hiên.
"Nếu mọi việc dễ như lời lão huynh thì Thất Tuyệt Thiên việc gì phải ra giá cao mà mời chúng ta ra tay, họ tuy là thương minh, nhưng truyền thừa hơn vạn năm, bên trong chẳng lẽ lại không có cao thủ sao? " Lâm Hiên có điểm nghi ngờ liền hỏi.
"Ta cũng không biết rõ nhưng Thất Tuyệt Thiên quả thật thần bí, thực lực bọn họ không hề đơn giản chút nào. Song ngu huynh cho rằng, bọn họ có thể đứng vững hơn vạn năm đương nhiên bên trong không thiếu cao thủ. Có điều sinh ý trải rộng khắp U Châu, tại Quỷ La Thành này, nhất thời sao có thể tìm ra được bảy tám cao thủ Ngưng Đan Kỳ chứ"