Hai tuần trăng sau.
Lâm Hiên phất tay một cái, Băng Long uốn éo nhỏ lại, một lần nữa hóa thành kiếm tiên, bay trở về tay Lâm Hiên.
Bên kia sắc mặt Nguyệt nhi cũng tái nhợt, hiển nhiên đã cạn kiệt pháp lực. Thấy hắn đang nhìn sang, nàng khẽ mỉm cười. Thú Hồn Phiên lay động đem Mặc Giao thu hồi.
Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, không ngờ cấm chế anh hỏa thật khó hóa giải. Hắn và Nguyệt nhi liên thủ phải mất đến hai tuần trăng.
Thần thông của cổ tu sĩ này thật khiến người líu lưỡi, lại nghĩ đến bảo vật của kẻ này thì Lâm Hiên trở nên hưng phấn.
Có điều hắn vẫn chưa động thủ, cổ tà tu này vô cùng âm hiểm, không biết lão còn bố trí bẫy rập gì khác nữa không.
Hơi do dự, Lâm Hiên mượn Thú Hồn Phiên từ Nguyệt Nhi, đem pháp lực truyền vào bên trong. Một thú hồn Quái xà từ bên trong chợt lóe bay ra, cuộn lấy túi trữ vật kia.
Không có phát sinh dị trạng!
Lúc này thần sắc Lâm Hiên mới buông lỏng, đem thần thức nhập vào bên trong.
Một lát sau hắn trung tay, hào quang nhiều màu phát ra, trước mắt liền xuất hiện vài kiện bảo vật.
Một tấm phù khá lớn cỡ bàn tay có phát ra kim quang, vừa nhìn là biết bất phàm.
Một cây sáo ngọc màu xanh biếc thanh thúy.
Một tiểu thuẫn hình tròn màu đỏ như lửa, trên mặt có họa các phù văn thần bí.
Lâm Hiên nhíu mày, có chút uể oải vì không thấy có đan dược tăng tiến tu vị.
Tuy nhiên cẩn thận xem xét thì vẻ mặt hắn trở nên mừng rỡ. Hắn không thiếu pháp bảo thuộc tính công kích, nhưng không có mấy thủ đoạn phòng ngự hộ thân. Tiêu Dao Phiến do Thông Vũ chân nhân bang cho cũng đã bị hủy trong tay yêu ma. Cái cổ khiên kia vừa lúc có thể thay thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lâm Hiên búng ngón tay . Ông! Tấm khiên phát ra một tiếng vang thanh minh như rồng ngâm. Với thanh âm này thì hắn không thể phán đoán bảo vật này được đúc từ tài liệu nào.
Đem nó cất vào túi trữ vật, Lâm Hiên lại xem xét Cổ bảo sáo ngọc kia, hắn đem một chút linh lực truyền vào bên trong.
Một tiếng vang nhỏ phát ra, sáo ngọc toa ra thanh quang. Không ngờ lại biến thành một con Cự Mãng dài hơn mười trượng.
Lâm Hiên lắp bắp kinh hãi, vừa rồi hắn chỉ dụng một chút pháp lực, còn chưa thi triển Hóa Hình Thuật. Bảo vật này sao.
" Chúc mừng thiếu gia, đây là Thú Hồn Chi Bảo a!"
Thanh âm trong trẻo truyền vào tai, Nguyệt nhi hiện nhìn Cự mãng thì hai mắt sáng ngời nói.
"Thú Hồn Chi Bảo? " Lâm Hiên nhíu mày, tựa hồ đã từng nghe nói qua nhưng nhất thời không nhớ : " Nguyệt nhi, đó là cái gì? "
Nguyệt nhi khẽ gật đầu, mỉm cười giải thích: " Cái gọi là Thú Hồn Chi Bảo, chính là kỳ nghệ của cổ tu sĩ hiện tại đã thất truyền. Nói đơn giản chính là vào thời điểm luyện chế pháp bảo, đem tinh hồn yêu thú làm tài liệu "
" Cái gì? " Lâm Hiên kinh ngạc, hắn chỉ biết là một số pháp bảo của tu sĩ quỷ đạo có thể hút hồn phách nhân tộc hoặc yêu thú như Thú Hồn Phiên. Nhưng cũng là sau khi luyện thành công thì mới hút được sinh hồn, chưa từng nghe nói dùng hồn phách làm nguyên liệu luyện chế.
Lâm Hiên nuốt nước miếng một cái, không khỏi bội phục thần thông của cổ tu sĩ.
Nguyệt nhi lại nói tiếp: " Loại pháp bảo dùng yêu hồn làm tài liệu luyện chế này thì uy lực thì còn vượt xa Cổ bảo bình thường. Hơn nữa đối với Hóa Hình Thuật càng thêm chỗ thần diệu, có hỗ trợ rất lớn "
" Thì ra là thế " Lâm Hiên gật đầu. Nguyệt nhi biết chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Cái gọi là chủ giỏi sao có nô kém. Do ở chung với hắn mà tiểu nha có thêm sở thích tham ngộ cổ tịch.
Đến đây thì Lâm Hiên cũng không tìm hiểu thêm, chỉ cần biết đây là bảo vật có uy lực phi phàm là được.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên tấm phù. Do dự một lát, hắn cẩn thận phân ra một tia thần thức xâm nhập trên phù.
Đột nhiên kim quang chợt lóe, thần thức lại bị bắn ngược trở về.
Lâm Hiên ngẩn ra, lại đem một chút linh lực truyền vào trong.
Bùng một cái, tấm phù đột nhiên không gió tự cháy. Thấy cảnh này Lâm Hiên cả kinh, với một chút pháp lực nhỏ vừa truyền vào, đừng nói là Địa giai phù mà cho là Nhân giai phù cũng không thể khởi động. Sao tấm phù này lại có thể?
Lâm Hiên thoáng chút đau lòng. Chỉ thấy tấm phù đã một khối hỏa cầu nhỏ kim sắc, một đạo Quang Nhận hình dáng như mảnh trăng lưỡi liềm từ bên trong bắn ra.
Tốc độ Quang Nhận cực nhanh, chợt lóe lên trảm vào vách núi đá trước mặt rồi biến mất không thấy.
Một vết đao sâu hun hút xuất hiện trước mắt khiến Lâm Hiên hoảng sợ. Hắn vội đem thần thức thả dò xét. Thạch bích này không ngờ được làm từ thiết thạch dày tới hơn trăm trượng, cho dù hắn dùng Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm đánh ra cũng chưa chắc xuyên thấu như vậy.
Như vậy ngay cả pháp bảo phòng ngự cũng chưa chắc đỡ được một kích Kim Sắc Quang Nhận này.
Lâm Hiên nghĩ tới đây thì nhìn lại, kim sắc hỏa cầu vẫn còn hầu như nguyên vẹn.
Chẳng lẽ….
Trong lòng Lâm Hiên kinh ngạc, nhớ tới một truyền thuyết, không hề chần chờ vươn tay ra đánh một đạo pháp quyết vào kim sắc hỏa cầu.
Hỏa cầu dao động một hồi, kim quang phát ra càng trở nên chói mắt.
Thu!
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, kim sắc hỏa cầu chậm rãi bay xuống, một lần nữa lại hóa thành tấm phù kia.
Lâm Hiên vui sướng thu lấy, thật không ngờ bảo vật trong truyền thuyết.
Hiện giờ Lâm Hiên đã là tu tiên giả cấp cao, đối với các kiến thức kiến giải của Tu Tiên Giới tự nhiên tăng thêm vài phần.
Các loại lục phù vốn tiêu hao năng lượng. Hiện tại đa phần tu sĩ chỉ chế tạo ra lục phù có phong ấn pháp thuật công kích dùng được một lần. Còn thời thượng cổ có một số ít Linh phù dùng tài liệu cực kỳ trân quý luyện chế thành, năng lượng phong ấn bên trong vô cùng cường đại.
Như vậy Linh phù này cũng như Thú hồn phù, có thể sử dụng nhiều lần cho đến khi hao hết năng lượng.
Đem các bảo vật thu vào. Lâm Hiên không lập tức rời đi mà khóe miệng lộ vẻ tươi cười. Sau đó đi tới thạch bích mới bị kim sắc quang nhận trảm vào.
Lâm Hiên dùng tay nhẹ vuốt trên bề mặt, linh lực trong cơ thể lưu chuyển. Một đạo kiếm quang hơn một thước hiện ra trên ngón tay.
Dụng kiếm quang khắc vào trong thạch bích, một khối đá đã bị hắn cắt ra.
Lâm Hiên vung tay vứt khối đá qua một bên, khóe miệng lộ một tia cười nhạt.
Chỉ thấy bên trong thạch bích là một tấm ván gỗ mỏng. Đương nhiên không phải tự nhiên ở trong đó mà có người dùng bí pháp khảm nhập vào.
Đàn Hương Mộc!
Lâm Hiên thì rất nhanh liền nhận ra lai lịch của tấm gỗ. Khách lâu tại Thiên Mục Sơn chính là dùng loại đàn mộc này dụng nên.
Nó có tác dụng có thể che chắn được thần thức của tu sĩ dưới Nguyên Anh Kỳ.
Lâm Hiên quay đầu lại nhìn thoáng qua cổ tà tu đã tọa hóa kia. Lão ma này dùng Đàn Hương Mộc khảm vào thạch bích trong động phủ hiển nhiên không phải là ăn no rỗi việc, khẳng định là che dấu thứ gì trong đó.
Lúc này Lâm Hiên tế ra Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm trảm xuống thạch bích.
Ầm ầm!
Đá vụn bắn ra. Quả nhiên một cái động lớn xuất hiện trước mắt.
Sau khi bụi tan đi thì lộ ra nơi cửa động có một cầu thang đá.
Lâm Hiên có chút do dự nhưng vẫn đi vào.
"Thiếu gia, người không sợ gặp nguy hiểm sao?" Thanh âm quan tâm của Nguyệt nhi vang lên.
"Yên tâm, trong này không có bẫy rập"Lâm Hiên hơi nhếch miệng, dường như đã nắm chắc.
"Tại sao?" Nguyệt nhi có chút tò mò hỏi lại.
"Mật thất này bên trong vách núi, còn dùng cả Đàn Hương Mộc để che dấu thần thức của tu sĩ, hiển nhiên là sợ bị người khác phát hiện. Nếu là bày ra cấm chế thì phát ra một chút linh khí, đây không phải là lộng xảo thành chuyên hay sao" Lâm Hiên vừa đi vừa nói: "Hiện tại ta thật có chút tò mò, không biết bên trong rốt cuộc có cái gì"
Chẳng qua nói miệng thế nhưng Lâm Hiên vẫn đem Cửu Thiên Linh Thuẫn ra, hơn nữa còn thi triển ra một pháp thuật gia tăng sự nhanh nhẹn cho thân thể.
Thềm đá ngắn chỉ có hơn hai mươi bậc, rất nhanh Lâm Hiên đã vào trong.
"Đây là…" Nhìn cảnh vật trước mắt, Lâm Hiên trợn mắt há mồm mà Nguyệt nhi cũng tràn đầy kinh ngạc.
Lúc này bọn họ đang ở trong một sơn động thật lớn. so với sơn động vừa rồi còn lớn hơn mấy lần. Thạc bích lồi lõm không bằng phẳng, còn có vết chém của đao kiếm, hiển nhiên là do tu sĩ dùng thần thông tạo ra. Nhưng khiến Lâm Hiên giật mình là trong bốn phía thạch bích ngổn ngang hơn mấy chục cái quan tài.
Sơn động u ám, quan tài đá băng lãnh. Nếu là phàm nhân thì khẳng định sẽ bị dọa phát run.
"Thiếu gia, những thứ này là gì?"
Nguyệt nhi đương nhiên cũng không sợ, tiểu nha đầu vốn chỉ là âm hồn, hiện giờ lại là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ.
"Ta cũng không biết. "Lâm Hiên theo thói quen trả lời. Vốn tưởng rằng trong mật thất là bảo khố, ai ngờ lại là một nơi âm trầm khủng bố như vậy.
Nhưng rất nhanh Lâm Hiên liền trở nên thoải mái. Khi đã gặp bẫy rập Anh Hỏa hắn đã lập tức hoài nghi lão giả đã tọa hóa kia là tà tu. Hiện tại đã chứng minh suy đoán .
Trong quan tài có cái gì, cứ mở tự nhiên biết kết quả.
Lâm Hiên bấm tay bắn ra một đạo kiếm khí. Một cái nắp quan tài liền bị chém thành hai mảnh, lộ ra một quái vật bên trong.
"Đây là…"
Đó là một yêu vật hình người, thân cao chừng hai thước tây vô cùng cường tráng, toàn thân vận áo giáp, trong tay còn cầm một ngọn trường mâu.
Luyện thi!
Lâm Hiên dễ dàng nhận ra. Luyện thi chính là một loại yêu vật quỷ đạo do tu sĩ luyện chế ra, có điểm giống như cương thi thông linh là thân thể cứng rắn như sắt thép, sức mạnh cường hãn.
Chẳng qua có điểm khác là do tu sĩ cố ý luyện chế, nên phần lớn bộ dáng luyện thi không kinh khủng như cương thi, không có lông rậm toàn thân và ánh mắt đỏ như máu. Thoạt nhìn thì cũng giống như khôi lỗi bình thường khác.
Tuy Luyện thi có uy lực vô cùng nhưng rất khó chế tác. Rất ít tu sĩ nguyện tiêu phí tinh lực chế tạo. Điểm tâm lực này không bằng để tu luyện thần thông khác.
Những luyện thi trước mắt này mặc giáp cầm binh khí, hiển nhiên chính là Thiết Giáp Thi trong truyền thuyết.
Lâm Hiên vô cùng mừng rỡ. Thiết Giáp Thi có áo giáp và cầm vũ khí cho nên bất luận là công kích hay là phòng ngự đều vượt xa những luyện thi cùng cấp.
Trong Huyền Ma Chân kinh vốn có Thiên Ma Quỷ Thi Thuật. Hơn nữa Lâm Hiên cũng đã luyện thành tầng thứ hai, đáng tiếc trong tay vẫn không có cương thi thích hợp.
Trong tay Lâm Hiên vẫn còn một cỗ thi thể Thi Vương, đáng tiếc muốn thao túng nó thì phải là tu sĩ Nguyên Anh mới có thể.
Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua Luyện thi trước mắt. Với tâm cơ của hắn mà cũng không nhịn được vẻ vui mừng. Theo linh khí phát ra thì tu vị của nó đã tương đương với tu tiên giả Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Nếu trong tất của quan tài đá ở đây đều là quái vật cấp bạc này thì đây chính là đại thu hoạch.
Mấy chục con Thiết giáp luyện thi này liên thủ đánh ra một kích, hắn có thể đỡ được hay không còn khó nói. Lâm Hiên vừa định động thủ thu hồi thì đột nhiên trong mắt con Thiết Giáp Thi hiện lên hung quang, chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua.
Lâm Hiên ngẩn ngơ nhưng không chút sợ hãi, tuy rằng biết Luyện thi này tại sao có thể tỉnh lại nhưng vừa lúc cũng muốn thử xem thần thông của nó thế nào.
Chỉ thấy Nguyệt nhi nhẹ nhàng huy động Thú Hồn Phiên. Một tiếng gầm gừ vang lên một Yêu hồn lão hổ và một Yêu xà hai đầu miệng phun hắc vụ xuất hiện. Hai thú hồn này khi còn sống đều là yêu thú cấp hai.
Nguyệt nhi thao túng pháp quyết, hai thú hồn lập tức hung hăng đánh vào phía sau ót luyện thi.
Yêu xà hai đầu miệng phun độc vụ, đáng tiếc cương thi vốn không sợ độc. Lão hổ còn lại há to cái mồm đỏ lòm bắn ra một đạo quang trụ.
Luyện thi căn bản không trốn tránh, bị quang trụ đánh trúng nhưng không biết áo giáp được chế thành từ vật gì mà lại hoàn hảo không bị thương tổn.
Trường mâu trên tay vung lên đâm tới, quái hổ phát ra một tiếng gào thét rồi biến mất. Luyện thi lại hướng về yêu xà nở nụ cười quái dị, thân thể trở nên mơ hồ rồi biến mất một cách quỷ dị. Đột nhiên nó lxuất hiện phía sau yêu xà, đưa lợi trảo sắc nhọn bóp yêu xà thành bột phấn.
Đôi mi thanh tú của Nguyệt nhi khẽ, trên mặt có chút tiếc nuối. Bất quá Lâm Hiên thì vô cùng mừng rõ, uy lực của thiết giáp luyện thi này vượt xa hắn mong muốn. Sau khi diệt xong hai yêu hồn thì trong mắt Luyện thi chớp động hồng quang, gầm nhẹ dữ tợn phóng tới.
"Nghiệt súc, muốn chết!"
Thấy thân ảnh đối phương hóa thành một đạo âm phong, Lâm Hiên cười lạnh một tiếng bấm tay bắn ra một đạo hỏa diễm.
Liệt hỏa dường như có linh tính, bay lượn xung quanh thân Luyện Thi một vòng thì liền biến thành một sợi xích đỏ hồng đem nó trói lại.
Yêu thi tự nhiên không cam lòng chịu trói, liều mạng giãy dụa nhưng đáng tiếc là vô dụng. Với thần thông hiện tại của Lâm Hiên thì một quái vật Trúc Cơ Hậu Kỳ sao có thể bằng được.
Toàn thân hắn chợt lóe hắc quang, hai tay chà xát, một đạo thiểm điện đen thùi trong nháy mắt bắn ra đánh cho yêu thi cháy xèo xèo, bộ dáng kiêu ngạo của nó nhất thời tan đi không ít.
Sau đó Lâm Hiên thúc giục pháp quyết, xiềng xích đột nhiên buộc chặt, một đạo hắc quang từ trong túi linh quỷ bên hông bay ra đem yêu thi thu về.
Sau đó Lâm Hiên lại bắn ra một đạo kiếm quang đánh nát nắp thạch quan khác, một Thiết Giáp Luyện thi khác xuất hiện trước mặt.
***
Nửa ngày sau Lâm Hiên rời động phủ của thượng cổ tà tu, toàn bộ hơn ba mươi yêu thi đã bị hắn thu vào túi. Cũng không có thêm thu hoạch gì khác nhưng Lâm Hiên đã rất vừa lòng.
Lâm Hiên cũng không ở lại trong này lâu, dù sao Thập Vạn Đại Sơn vô cùng nguy hiểm. Gặp phải vài yêu thú cấp ba thì không sợ nhưng nếu đụng phải quái vật Hóa Hình Kỳ cấp bốn thì khó mà giữ được mạng nhỏ.
Lâm Hiên tính trước tiên về Quỷ La Thành nghỉ ngơi một thời gian ngắn, sau đó mới lên đường quay về Linh Dược Sơn, lần này rời môn cũng đã rất lâu.
Nửa sau một đạo kinh hồng phá không bay đi, thanh quang thu liễm hiện ra một thiếu niên tướng mạo bình phàm lơ lửng giữa không trung.
Không ngờ quanh đây có rất nhiều tu sĩ, hơn nữa bộ dáng vô cùng kinh hoàng cùng lo lắng. Lâm Hiên nhíu mày chẳng qua cũng không hỏi thăm, hiện giờ Tu Tiên Giới ở U Châu đang đại loạn.
Có lẽ người này vì Chính Ma đại chiến cho nên từ xa đến đây lánh nạn.
Hai canh giờ sau rốt cục Lâm Hiên tới một phường thị bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn.
Bên ngoài lại có bảy tám tu sĩ đứng canh. Chỉ là hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cùng một đám Linh Động Kỳ đệ tử nhưng lại khiến Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, phường thị chính là nơi buôn bán, có hòa hòa khí mới có thể phát tài. Bình thường vốn không có thủ vệ bên ngoài. Chẳng lẽ ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng nghi hoặc, Lâm Hiên hạ thân xuống cửa phường thị.
Hắn cũng không có ý che dấu tu vị. Hai gã cầm đầu thấy cao nhân Ngưng Đan Kỳ tới thì không khỏi nhìn nhau, vẻ mặt nửa vui nửa lo, tựa hồ có điểm sợ hãi nhưng lại có chút chờ mong.
Biến hóa trên mặt bọn họ đương nhiên không lọt qua mắt hắn. Trong lòng khẽ động, Lâm Hiên chậm rãi tiến lên.
"Tham kiến tiền bối! " Cầm đầu là lão giả mi trắng Trúc Cơ Hậu Kỳ. Tuy cung kính thi lễ với Lâm Hiên nhưng lại không có ý nhường đường.
Lâm Hiên khẽ nhíu mày, lãnh đạm mở miệng: "Ngươi là kẻ nào, phường thị này từ khi nào lại tăng thêm thủ vệ, chẳng lẽ Quỷ La Thành xảy ra chuyện gì sao? "
"Ha ha, tiền bối quả nhiên mắt sáng như sao, nói vậy người vừa mới từ Thập Vạn Đại Sơn săn thú trở về. Xin cho biết thân phận, nếu không có vấn đề thì vãn bối có thể nói thẳng mọi chuyện" Lão giả vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt của Lâm Hiên. Cao thủ Kim Đan đại thành có không ít hẻ tính tình cổ quái, một lời không hợp lập tức phát hỏa. Nhưng lão vốn có chức trách, đối với nhưng tu sĩ từ Thập Vạn Đại Sơn đi ra không thể không nghi vấn một chút.
Việc này thật sự là khổ sai, cũng may Lâm Hiên nhướng mày thì đưa ra một yêu bài màu đỏ: "Bổn nhân là Lý Diệu Thiên, là trưởng lão Hỏa Linh môn, đây là tín vật bổn môn"
Lão giả cũng kính nhận lấy cẩn thật lật xem mấy lần, xác định không sai thì vẻ mặt tươi cười nói: "Nguyên lai là Hỏa Linh môn Lý Tiền bối, thất kính thất kính"
"Đừng nói lời vô nghĩa, các ngươi sao phải tiến hành xác minh thân phận của tu sĩ, rốt cuộc Quỷ La Thành đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Hiên nào có tâm tình nói nhảm với lão, trong lòng chợt có dự cảm không tốt.
Lão giả thở dài, nếp nhăn trên mặt càng nhiều : "Tiền bối có điều không biết, hai ngày trước quỷ vật trong Âm Hồn Cốc đột nhiên phát động tấn công Quỷ La Thành"
"Cái gì?" Lâm Hiên nghe thì không khỏi chấn động. Âm hồn cùng tu sĩ đã mấy năm không đại chiến.
Chẳng qua định thần nghĩ lại. Hạo Thiên Quỷ Đế tiến gia thành công, thực lực âm hồn đương nhiên sẽ tăng tiến không ít. Hơn nữa hiện giời Chính Ma lưỡng đạo đang nội chiến, chuyện này đối với âm hồn quỷ vật mà nói không phải là cơ hội tốt sao?
Hơn nữa mấy ngàn năm qua mặc dù Âm Hồn cốc mặt ngoài im lặng nhưng kỳ thật nào cam lòng thất bại. Thất Tuyệt Thiên không phải là hậu thủ mà bọn chúng mai phục trong các thế lực tu sĩ sao?