Thần sắc Lâm Hiên khẽ động chậm rãi mở mắt, tay trái phất nhẹ thu hỏa quang vào trong tay.
Hắn đem thần thức truyền vào. Một lát sau năm ngón tay khẽ co lại, hỏa quang lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
"Cuối cùng đã đến" Lâm Hiên lẩm bẩm một câu rồi toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh hóa thành một đạo kinh hồng hướng về một tòa lương đình trên sơn đỉnh.
Lương đình tương đối ưu nhã, bên trong có một nam một nữ mặt mày hớn hở cười nói.
"Là hắn sao?" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng lập tức trận tĩnh trở lại.
Không phải oan gia không đối đầu. Lâm Hiên không ngờ ở nơi này lại gặp Bạch Lộc Đồng Tử.
Nghe nói người này là trưởng lão Tuyên Linh tông có thể coi như là chính phái, trông hắn và Hắc Mãng phu nhân đàm luận vui vẻ, hiển nhiên hai người giao tình không tệ.
Sau khi dừng độn quang hạ xuống, Lâm Hiên giả bộ như không biết làm lễ với hai vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Hắc Mãng phu nhân tươi cười như không có gì khúc mắc đưa tay ra đỡ nói: "Lâm đ*o hữu không nên khách khí, thiếp giới thiệu cho ngươi một vị cao nhân, vị này chính là thái thượng trưởng lão của Tuyên Linh Tông, Bạch Lộc Tôn Giả"
"Tham kiến tiền bối". Lâm Hiên xoay người khom lưng hành lễ vẻ mặt sợ hãi. Bạch Lộc Đồng Tử gật nhẹ đầu trên mặt lộ vẻ hờ hững, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Lâm Hiên cũng không để tâm. Hắn đi sang một bên khoanh tay mà đứng, dáng vẻ khẩn trương lo lắng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người tới còn chưa đủ. Đợi thêm gần nửa ngày, sắc trời đã có phần mờ tối, thái dương sắp xuống núi thì đột nhiên một đám mây lớn màu tím ở phía xa chầm chậm bay tới.
Phóng mắt nhìn ra, đám mây bao trùm một vùng thật lớn phạm vi vài chục mẫu, cơ hồ đã bao phủ gần nửa Lệ Mãng cốc ở bên trong.
Yêu khí ngập trời!
Đừng nói là Lâm Hiên ngay cả Bạch Lộc Đồng Tử với tu vị Nguyên Anh trung kỳ cũng biến sắc quay đầu lại hỏi: "Phu nhân, có chuyện gì vậy"
"Ồ, Không phải là là Hạ đạo hữu, sao lại trở thành Côn Nam lão ma thế này?"
"Côn Nam lão ma!" Cái tên này vừa lọt vào tai, hai mắt Lâm Hiên không nhịn được mà nheo lại.
Hôm nay quả là có nhiều điều trùng hợp, không ngờ lại gặp lão quái vật này, khóe miệng hắn lộ nụ cười tự diễu.
Qua tên đệ tử hoang dâm của lão, cũng có thể biết một phần hành vi của lão. Chỉ có một câu "Không việc xấu nào mà chưa từng làm"!
Người này là tu yêu giả Nguyên Anh trung kỳ một thân tà công quỷ dị khó lường, tính cách độc ác hung tàn. Tu Tiên giới mặc dù nhiều huyết vũ tinh phong chung quy lại vẫn vì lợi ích, nhưng lão gia hỏa này thì đơn giản hiếu sát cùng lấy việc hành hạ kẻ yếu làm vui.
Đừng nói là tu sĩ cấp thấp mà ngay cả phàm nhân lão cũng không bỏ qua, chẳng khác gì yêu ma thời viễn cổ khiến người vừa thấy là biến sắc.
Rất nhiều người bài danh lão nhất ma đầu của Yêu Linh Đảo, sự sợ hãi đối với lão thậm chí vượt qua cả yêu tộc Hóa Hình kỳ.
Côn Nam lão tổ giết chóc khắp nơi không kiêng kỵ gì khiến không ít gia tộc tông môn bất mãn. Chừng trăm năm trước cuồng tính của lão ma đại phát, huyết tẩy một tòa trấn nhỏ của phàm nhân. Thi huyết vương vãi khắp mặt đất, phụ nữ lão ấu nằm xuống hơn vài vạn. Chuyện này cuối cùng cũng châm lên mồi lửa cho một trận hỗn loạn.
Vài tính mạng của phàm nhân trong mắt tu tiên giả cao cao tại thượng có lẽ không tính là gì nhưng nếu như tàn sát hết phàm nhân thì sự tổn hại đối với Tu Tiên giới không cần nói cũng biết.
Thế là Côn Nam lão tổ đã phạm đại kỵ khiến người người tức giận, lão bị rất nhiều tu sĩ vây công, trong đó có mấy cao thủ Nguyên Anh kỳ.
Tất cả vốn cho rằng số kiếp của lão đã định nhưng lão ma này tu luyện tà công quả thật quỷ dị khó đối phó, tuy bị đánh trọng thương sắp chết, ngay cả thân thể cũng thiếu chút nữa là bị phá hủy nhưng cuối cùng vẫn chạy thoát khỏi lớp lớp vòng vây.
Nhưng không thể tưởng tượng nổi, lão ma cũng không mai danh ẩn tích tìm nơi dưỡng thương mà là mang theo thân thể bị tàn phá triển khai trả thù quy mô lớn đối với những tông môn gia tộc tham gia vây công.
Nghe nói lão thi triển bí thuật nào đó tạm thời áp chế thương thế, sau đó chuyên chọn những tu sĩ cấp thấp của những tông môn kia ra tay.
Chỉ ngắn ngủi ba ngày đã diệt sát gần ngàn tu tiên giả Linh Động kỳ cùng Trúc Cơ kỳ.
Cuối cùng bí thuật đến cực hạn thương thế phát tác Nguyên Anh của lão đành ly thể chạy thoát. Sau chuyện này những tông phái kia tổn thất rất lớn, các thái thượng trưởng lão nổi giận vô cùng nhưng cũng âm thầm kinh hãi.
Nếu như đối phương dưỡng thương cho tốt, không báo cừu thì chắc hẳn là sẽ không bị hủy đi thân thể. Biết rõ sẽ có kết cục này mà vẫn liều mạng. Đúng là cuồng nhân khiến người không rét mà run. Thật giống một con chó điên trước khi chết còn tàn nhẫn cắn thêm mấy cái.
Qua trận thảm sát những tông phái kia tính toán lợi hại, cùng đối phương liều mạng như vậy quả thật là không có ích lợi gì.
Cho nên hơn hai mươi năm sau Côn Nam lão tổ đoạt xá thành công tu vị hồi phục, lúc này song phương cũng không phát sinh chuyện gì bắt tay giảng hòa.
Trải qua việc này, Côn Nam lão tổ tuy vẫn tàn nhẫn hiếu sát nhưng cũng có phần giảm bớt. Trong những năm gần đây rất ít nghe thấy thông tin lão ra tay với phàm nhân.
Là đệ nhất ma đầu Yêu Linh Đảo, cũng là một kẻ độc hành, không ngờ Hắc Mãng phu nhân lại gọi được lão tới. Chẳng lẽ giữa hai người có quan hệ nào đó?
Sắc mặt của Bạch Lộc Đồng Tử trở nên âm trầm lộ ra sự bất mãn rõ rệt.
"Ha ha, tôn giả không nên tức giận, cũng không phải là cố ý lừa ngươi mà là Hạ đạo hữu gặp phải điều không may ngã xuống, cho nên thiếp đành mời Côn Nam đạo hữu tới".
"Cái gì, Hạ đạo hữu đã ngã xuống?" Bạch Lộc Đồng Tử bị dọa cho nhảy dựng lên trên mặt lộ vẻ không tin.
"Việc này để sau hãy nói, bất kể như thế nào Côn Nam lão tổ đã tới. Hơn nữa tu vị hơn xa Hạ đạo hữu, khả năng thành công của chúng ra cũng tăng thêm rất nhiều, chẳng lẽ Bạch Lộc đạo hữu lại sợ lão ma này?" Hắc Mãng phu nhân khẽ cười mở miệng nói.
***
Mặc dù mới đầu còn có chút cố kỵ nhưng cuối cùng bốn người cũng thuận lợi xuất phát, sự hấp dẫn của Kỳ Lân cổ động không phải là nhỏ. Dù là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng thèm thuồng bảo vật còn lưu lại nơi này.
Về tướng mạo của Côn Nam lão tổ cũng rất khác so với tưởng tượng của Lâm Hiên. Nhìn bề ngoài lão không có chút nào gọi là hung ác, thậm chí còn có vài phần tiên phong đạo cốt, thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Có Hắc Mãng phu nhân dẫn đường, bốn người đi về phương Bắc, thoáng cái đã được nửa tuần trăng lộ trình.
Mới đầu còn không có gì nhưng theo thời gian, trong lòng Lâm Hiên dần có chút hoài nghi, mà hai lão quái Nguyên Anh kỳ cũng đã thiếu kiên nhẫn.
Tối hôm nay cũng như mọi ngày, bốn người thu liễm độn quang từ từ hạ xuống.
Tìm kiếm huyệt động Kỳ Lân cũng không phải là một sớm một chiều. Yêu Linh Đảo vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng phải duy trì pháp lực sung mãn.
"Phu nhân, không phải Bạch mỗ lắm lời nhưng nên xem lại chúng ta có lầm đường hay không, đi tiếp về phía Bắc sẽ phải tiến vào Băng Mạc Hoang Nguyên". Bạch Lộc Đồng Tử đang khoanh chân ngồi đột nhiên khách khí mở miệng.
"Không sai, chúng ta đáp ứng lời mời của phu nhân cùng tầm bảo, vốn nên đồng tâm hợp lực, nhưng đã nhiều ngày trôi qua đích đến là nơi nào phu nhân không hề lộ chút manh mối, hình như là không có thành ý". Một người trung niên mặc cẩm bào âm trầm mở miệng, người này chính là Côn Nam lão ma ác danh vang xa.
Lâm Hiên ngoài miệng không nói gì nhưng vẻ mặt cũng lộ ra sự nghi ngờ. Kỳ Lân chính là thần thú hỏa thuộc tính, nơi cư ngụ nhất định là vô cùng nóng bức. Nhưng hôm nay đi tới vùng đất này rõ ràng là vô cùng lạnh lẽo.
Thấy ánh mắt của ba người đều nhìn mình chằm chằm Hắc Mãng phu nhân lại không chút hoang mang. Thị khẽ vuốt lại mái tóc sau đó thở dài nói: "Ba vị đạo hữu không nên sốt ruột, thiếp đã hao tổn nhiều khí lực như vậy để tập hợp chư vị tất nhiên là mười phần nắm chắc. Khi trước không nói là sợ tin tức trong lúc vô tình lộ ra ngoài. Được rồi, Kỳ Lân cổ động chính là nằm trong Băng Mạc Hoang Nguyên này".
" Cái gì?" Trên khuôn mặt Bạch Lộc Đồng Tử cùng Côn Nam lão ma đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Bạch Lộc Đồng Tử mở miệng: "Không có khả năng, Kỳ Lân thích nơi nóng nực, động phủ làm sao lại lập ở một nơi băng hàn như vậy".
Chân mày Côn Nam lão tổ cũng nhíu chặt, trong mắt lóe lên vẻ hung lệ chất vấn: "Bạch Lộc đạo hữu nói không sai, lão phu cũng cảm thấy chuyện này quá quỷ dị, nếu phu nhân không thể giải thích rõ thì đừng trách tại hạ rời đi"
Bị một vố nặng nề như vậy há lúc đó lão chỉ phất tay áo mà đi sao? Sợ rằng lúc trở mặt còn muốn đòi lại nhiều hơn.
Lâm Hiên nghe xong lời ấy thần sắc hơi biến đổi dường như nhớ ra điều gì đó, một tòa Băng Hỏa Sơn mỹ lệ xuất hiện trong đầu hắn.
"A! Nhìn thần sắc của Lâm đ*o hữu dường như có phần tin lời của thiếp, chẳng lẽ trước kia ngươi cũng gặp kỳ ngộ này sao?" Hắc Mãng phu nhân quay đầu kinh ngạc mở miệng.
"Không sai" Điều này cũng không cần giấu diếm, Lâm Hiên giải thích nội dung cốt yếu: "Các vị tiền bối, tại hạ vốn là tán tu của Nhân giới, còn nhớ mấy chục năm về trước khi vãn bối đi du ngoạn đã từng gặp một tòa Băng Hỏa Sơn...."
" Băng Hỏa Sơn..." Bạch Lộc Đồng Tử trong lòng có chút rúng động.
"Đúng vậy, sơn phong này cao mấy ngàn trượng lóng lánh như ngọc, đều là do hàn băng vạn năm tụ lại mà thành có tất cả chín miệng núi. Miệng lớn nhất có đường kính hơn mười trượng. Mỗi khi đến kỳ hoạt động thì hỏa diễm nóng bỏng cùng nham thạch sẽ từ bên trong phun ra". Lâm Hiên miêu tả rất kỹ càng hai lão quái vật nghe vậy thì mở to đôi mắt. Thế gian vô cùng rộng lớn, không có điều kỳ lạ gì mà không có, đối với lời vừa rồi của Hắc Mãng phu nhân hai người đã tin tám chín phần.
"Nói như vậy phu nhân cũng phát hiện ra ở Băng Mạc Hoang Nguyên có một nơi giống như vậy?" Vẻ mặt của Côn Ngô lão tổ trở nên hòa hoãn hơn nhiều.
"Không sai, đó là vào tám năm về trước, vì muốn bào chế một loại linh đan thiếp cần mật của Nghễ Diên. Hai vị đạo hữu cũng rõ, loại yêu thú này mặc dù đẳng cấp không cao nhưng giảo hoạt vô cùng, chỉ có một ít ở Băng Mạc Hoang Nguyên. Thiếp vì linh đan bôn ba ngàn dặm đi tới nơi này
Ta ở hoang nguyên tìm kiếm khắp nơi gần nửa năm mới phát hiện ra một con Nghễ Diên, nhưng nó trốn đông chạy tây theo phương bắc thật sự là khó bắt vô cùng, tất nhiên ta cũng không bỏ mà theo sát phía sau. Lần truy đuổi này kéo dài ba ngày ba đêm, về sau ta tình cờ phát hiện cổ động Kỳ Lân ..."
"Đuổi ba ngày ba đêm nhưng Nghễ Diên vẫn một mực chạy theo hướng Bắc?" Bạch Lộc Đồng Tử đột nhiên nhớ ra điều gì sắc mặt trở nên khó coi.
"Không sai xem ra đạo hữu cũng đoán được, muốn tới Kỳ Lân cổ động quả thật phải vượt qua Băng Phách Phong". Đôi mi thanh tú của Hắc Mãng phu nhân hơi nhíu, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Tại sao lúc đầu ngươi không nói sớm?" Sắc mặt Bạch Lộc Đồng Tử đầy vẻ cổ quái.
"Hừ! Nói sớm thì thế nào, chẳng lẽ đã tới nơi được đây mà Bạch đạo hữu còn muốn nửa đường bỏ cuộc?" Hắc Mãng phu nhân trừng hai con mắt.
"Ta..." Bạch Lộc Đồng Tử giận dữ, trên mặt hiện ra một tầng khí màu xanh biếc rất quỷ dị.
"Ngươi muốn làm gì, muốn trở mặt với ta?"
"Thế nào? dấu vết bảo vật còn chưa nhìn thấy mà các ngươi tính tranh chấp sao! Kỳ Lân là thượng cổ linh thú, phần di vật lưu lại nhất định không nhỏ, cơ hội tốt như vậy chúng ta tuyệt không thể để vuột khỏt tầm tay" Côn Nam lão tổ trừng mắt hét lớn, linh áp đáng sợ từ trên người tỏa ra khiến Bạch Lộc Đồng Tử cùng Hắc Mãng phu nhân rùng mình khôi phục tỉnh táo.
"Được rồi Bạch đạo hữu, về chuyện này lão phu cũng bị dấu, phu nhân quả thật có chỗ không đúng. Nhưng nếu như Kỳ Lân cổ động không phải ở phía Bắc của Băng Phách phong thì đã sớm bị những tu tiên giả khác phát hiện, các hạ cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ chẳng lẽ lại có lá gan chuột nhắt, không dám mạo hiểm một phen ư?"
"Điều này..." Thần tình Bạch Lộc Đồng Tử ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra sự do dự.
"Bạch đạo hữu" Hắc Mãng phu nhân chần chừ một chút đột nhiên sửa lại y phục nhanh chóng cúi người tạ lỗi: "Thiếp giờ đây nhận lỗi trước mặt đạo hữu. Thực ra phía Bắc của Băng Phách phong cũng không nguy hiểm như lời đồn, nếu không năm đó thiếp thân đuổi theo Nghễ Diên đã sớm không quay lại, sao lúc này vẫn đứng ở đây".
Lời này cũng rất có lý Bạch Lộc Đồng Tử chần chừ một chút, vẻ sợ hãi cùng tham lam lưu chuyển trong mắt, qua một lúc mới trở nên kiên quyết: "Được, bản tôn sẽ mạo hiểm cùng các ngươi một phen"
"Ha ha, đạo hữu có một quyết định vô cùng chính xác. Ta tin rằng sau khi tiến vào Kỳ Lân cổ động sẽ có được những bảo vật tuyệt đối làm cho đạo hữu vừa lòng". Hắc Mãng phu nhân mừng rỡ, thân hình mảnh mai đong đưa, có vẻ phong tình vạn chủng.
"Hừ! Phu nhân nên thu hồi mị công lại, cái này không có tác dụng với bản tôn. Chỉ là ta có lời cần cảnh báo trước, nếu như phu nhân còn điều gì khó nói thì tốt nhất là nên nói ra một lượt, nếu lại có lần tiếp theo thì đừng trách Bạch mỗ vô tình". Bạch Lộc Đồng Tử nhăn mày hung dữ mở miệng.
Hắc Mãng phu nhân nghe xong cũng không tức giận, lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Đạo hữu không cần lo lắng, ngoại trừ điều này thì thiếp không giấu diếm điều gì nữa".
"Thế thì tốt!"
Khi ba lão quái vật tranh chấp Lâm Hiên vẫn lẳng lặng đứng ở một bên lắng nghe. Càng nghe về sau chân mày hắn càng nhíu lại, trong này dường như còn có điều chưa rõ ràng.
Chờ ba người đạt được sự nhất trí Lâm Hiên mới chầm chậm mở miệng: "Phu nhân có thể giải thích vãn bối một chút không. Cái gì là Băng Mạc Hoang Nguyên, còn thêm Băng Phách Phong là gì, theo như lời của mấy vị dường như phía sau nơi đó rất nguy hiểm".
"Ừm, Đúng rồi. ngươi là tu tiên giả Nhân giới không biết cũng phải, nơi đó quả thật không phải là vùng đất tốt lành gì, nhưng cũng không sao. Ba người chúng ta sẽ hết sức bảo vệ sự an toàn cho đạo hữu". Hắc Mãng phu nhân quay đầu lại băn quơ mở miệng.
"Phu nhân, vãn bối tuy chỉ là một chỉ là một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ nho nhỏ nhưng người yên tâm, đã đến nước này cho dù vãn bối muốn nửa đường bỏ cuộc nhất định chư vị sẽ không cho phép. Vãn bối hiểu biết có hạn thỉnh người không cần giấu diếm " Lâm Hiên vô cùng thành khẩn mở miệng.
"Không tệ, tiểu tử này tu vị không cao nhưng rất có tâm cơ, bổn tổ sư rất thích những hậu bối có đảm lược. Phu nhân, ngươi đem việc về Băng Mạc Hoang Nguyên kể ra để cho tiểu tử này cảnh giác hơn. Tránh việc lại chết một cách không minh bạch trong tay yêu thú, ảnh hưởng tới hành trình tầm bảo của chúng ta" Côn Nam lão tổ mở miệng, có điều khẩu khí của lão gia hỏa này khiến người không chút thoải mái.
"Được rồi!" Hắc Mãng phu nhân gật nhẹ đầu sau đó cất giọng êm tai như giảng thuật.
Thì ra ở phía cực Bắc của Yêu Linh Đảo có một hoang nguyên không có dấu vết Nhân tộc, diện tích chừng trăm vạn dặm thời tiết lạnh vô cùng, cho dù ngày hay đêm thì tuyết đều bay trong không khí như lông ngỗng, một năm bốn mùa đều là mùa đông không ngày nào gián đoạn.
Khí hậu ác liệt vô cùng, đừng nói là phàm nhân cho dù là tu tiên giả cũng không thể quanh năm suốt tháng nán lại chỗ này. Nhưng đối với yêu thú có băng thuộc tính thì nơi này là thiên đường trời sinh.
Mà tu sĩ cấp cao tuy không thể ở đây lâu nhưng trong thời gian ngắn thì không thành vấn đề, vẫn thường có người tới nơi này giết yêu lấy đan, nhưng ở sâu vạn dặm trong Băng Mạc Hoang Nguyên thì cũng chưa có tu tiên giả Nguyên Anh kỳ dám tiến vào.
"Ồ! Băng Phách phong ngoài điều kỳ lạ này thì còn điều gì nguy hiểm nữa?" Lâm Hiên nhíu mày chậm rãi hỏi.
Mấy lão quái nghe xong trên mặt đều lộ vẻ cười khổ, Hắc Mãng phu nhân còn nuốt một ngụm nước miếng. Đừng nói là nàng ngay cả Côn Nam lão tổ vốn không sợ trời không sợ đất mà trong mắt cũng toát ra một tia sợ hãi.
"Không sai, Về thời tiết Băng Mạc Hoang Nguyên chỉ khắc nghiệt nhưng đối với tu tiên giả cao cấp thì không để vào mắt, nhưng ở phía Bắc của Băng Phách Phong..." Hắc Mãng phu nhân nói đến đây lại trở nên ngập ngừng.
Lâm Hiên thấy vậy kinh ngạc không thôi trong lòng thầm nghĩ. Nơi đó là man hoang tuyệt địa cỡ nào mà khiến cho lão quái Nguyên Anh kỳ cũng phải kiêng kị như vậy.
"Được rồi! Lão phu có một ít tư liệu về phía Bắc Băng Phách phong, ngươi tự mình xem qua đi". Bạch Lộc Đồng Tử đột nhiên vươn tay ra vỗ trên túi trữ vật, sau đó lấy ra một khối ngọc giản ném qua phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên không chậm trễ phất tay áo một cái, một đạo hào quang đem ngọc giản thu về sau đó thần thức từ từ chìm vào trong.
Thật lâu sau hắn mới thu hồi thần thức, chậm rãi ngẩng đầu nhưng trên mặt hiện vẻ rất khó coi.
Phía Bắc Băng Phách quả thật là hiểm địa không nên tới gần. Nghe nói vào thời kỳ thượng cổ, từng có rất nhiều tu sĩ Linh giới vì một nguyên nhân nào đó đã phá toái hư không tới chỗ này đấu pháp chém giết lẫn nhau. Trận chiến cực kỳ thảm thiết mà thời gian giằng co cũng rất lâu. cuối cùng một bên thắng thảm mà chấm dứt trở về Linh giới.
Hoàn cảnh nơi này sau cổ chiến đã xảy ra sự biến hóa rất lớn. Có người cho rằng tu sĩ Linh giới đã thiết lập đại trận để ngăn cách nơi này. Sự thực thế nào thì chưa rõ nhưng nghe đồn vùng đất phía sau Băng Phách phong là một nơi bài xích bảo vật có thuộc tính ngũ hành.
Nói đơn giản ở nơi đó phàm là vật gì có liên quan tới ngũ hành như phù triện hay pháp bảo đều không thể sử dụng. Cho dù là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có thể trông cậy vào pháp lực của bản thân để chiến đấu.
Tu tiên giả tuy có thể độn thiên nhập địa nhưng hơn một nửa thần thông đều cần dựa vào pháp bảo để thi triển ra. Nếu chỉ dùng tay không không khác gì lão hổ bị rút răng, thực lực suy giảm nhiều.
Mà phía Bắc của Băng Phách Phong số lượng yêu thú rất nhiều, có thể dùng lợi trảo nha sắc để chiến đấu, đa số yêu tộc đều dùng phương pháp tế luyện yêu thể cho nên nơi này mới thật sự là thiên đường của yêu tộc, tu sĩ sau khi vào đây thực lực suy yếu, gặp phải yêu thú cùng cấp chỉ có thể bị tàn sát.
Sai khi hiểu rõ những điều này vẻ mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm nhưng rất nhanh đã thở mạnh ra. Từ khi hắn bước tu tiên đạo đã trải qua cũng không ít hiểm cảnh.
Phản ứng của Lâm Hiên khiến ba lão quái vật hài lòng. Tiểu tử này rất có đảm lược so với tu sĩ Ngưng Đan kỳ bình thường.
Sáng sớm hôm sau đoàn người lại lên đường, bởi vì con đường phía trước rất hiểm ác nên bộ dáng mấy lão quái cũng trở nên ngưng trọng, Lâm Hiên lẳng lặng theo sau.
Ba ngày sau một thế giới tuyết đập vào mắt bốn người.
"Nơi này chính là Băng Mạc Hoang Nguyên?" Vẻ mặt Lâm Hiên khẽ động, thần sắc kỳ lạ mở miệng.
"Không sai". Hắc Mãng phu nhân gật nhẹ đầu dẫn đầu. Ba người không chậm trễ hóa thành những đạo kinh hồng theo sát phía sau.
Khí hậu càng lúc càng lạnh, hàn phong thổi ra từng đợt lạnh thấu xương, nếu là phàm nhân chắc không chịu nổi một tuần trà. Tuy là tu tiên giả thân thể đã được dịch kinh tẩy tủy muôn ngàn lần nhưng vẫn cảm thấy có chút khó khăn.
Chân mày Lâm Hiên khẽ nhíu hai tay bấm niệm pháp quyết, quanh thân lập tức xuất hiện một màn sáng màu xanh nhạt ngăn cách gió lạnh cùng rét buốt ở bên ngoài.
Ba lão quái vật liếc nhau cũng không để tâm đến khí độ cao nhân, đều thả linh lực hộ thuẫn.
Lại bay thêm một lát Hắc Mãng phu nhân ở phía trước đột nhiên độn quang chậm lại rồi ngừng lại ở giữa không trung, vẻ mặt trở nên khó coi.
Chỉ thấy ở xa xa phía chân trời, xuất hiện một mảng yêu vân màu xám trắng cuồn cuộn không ngừng nhanh chóng bay về phía này.
"Là Băng Biên Bức" Bạch Lộc Đồng Tử có phần buồn bực mở miệng.
" Băng Biên Bức?" Lâm Hiên nhíu mày. Mấy con băng dơi này ở Nhân giới cũng có. Tuy chỉ là yêu thú cấp hai nhưng thích sống quần cư, số lượng rất lớn và rất khát máu. Cho dù gặp phải địch nhân mạnh hơn rất nhiều cũng liều mạng cắn xé.
Có thể nói chúng là ác mộng của tu sĩ cấp thấp nhưng với đám tu sĩ ở đây thì không đáng để mắt. Trong mắt Côn Nam lão tổ lóe lên một tia hung ác, đầu vai rung lên một quầng hắc khí tỏa ra từ thân thể cuồn cuộn một hồi rồi biến thành một lão hổ quái thú hình thể cường tráng.
"Đi!" Côn Nam lão tổ chỉ về phía trước, quái thú này lập tức nhào về phía yêu vân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắc Mãng phu nhân cùng Bạch Lộc Đồng Tử liếc nhìn nhau nhưng không ra tay, với thần thông của Côn Nam lão tổ có thể ứng phó dễ dàng.
"Ầm ầm!" Tiếng nổ lớn truyền vào tai, từ trong yêu vân hiện ra mười con biên bức rất lớn màu trắng, cánh giang rộng hơn hai thước cùng răng nhọn trảo sắc, đôi mắt thì càng kỳ lạ hơn, không chỉ to đến thái quá mà còn có màu huyết hồng rất quỷ dị.
Loại yêu thú này đẳng cấp không cao nhưng thiên sinh lại có vài bí thuật uy lực không nhỏ. Mấy con bay ở phía trước phút chốc đã cùng chiến đấu quái hổ.
Thần thông của Côn Nam lão tổ nào có thể coi thường, chỉ thấy song trảo của quái hổ liền xé một con Biên Bức băng làm hai nửa.
Sau đó nó lại nghiêng đầu sang chỗ khác, há mồm phun ra một luồng sáng màu đen đường kính lớn như cánh tay, hai con biên bức khác cũng bị ánh sáng qua xuyên ngực. Đồng loại bị chết ngược lại càng kích phát hung tính của yêu thú, số biên bức còn lại gào thét cùng nhau bổ nhào tới.
Chân mày Nam Côn lão tổ giãn ra, nét mặt lộ ra vẻ trào phúng đưa tay vỗ sau ót một cái tế ra một cây chiết phiến.
Lúc này khoảng cách với Băng Phách phong cũng đến mấy ngàn dặm, bảo vật thuộc tính Ngũ Hành vẫn chưa bị hạn chế vẫn có thể sử dụng.
Chiết phiến dài hơn một thước toàn thân màu đen sẫm, với kiến quang của Lâm Hiên mà cũng không nhìn ra là dùng tài liệu gì luyện chế thành. Có điều chắc chắn đây là một vật bất phàm.
"Sát!"
Côn Nam lão tổ điểm một chỉ, xoạt một tiếng cây quạt hé mở phát ra ánh sáng chói mắt, tay lão khẽ phẩy nhẹ, một đạo cuồng phong màu đen từ bên trong thổi ra.
Mấy con Biên Bức băng bay ở phía trước đứng mũi chịu sào. Vừa lọt vào gió lốc lập tức huyết nhục liền bị thôn phệ. Lâm Hiên nhướng mày, thần thông mà lão quái vật này có phần giống quỷ đạo.
Sắc mặt của Bạch Lộc Đồng Tử cũng biến đổi, vẻ mặt càng lộ vẻ ngưng trọng.
Côn Nam lão tổ lại lộ ra vẻ hưng phấn hai tay bắt quyết, quạt xếp không ngừng huy động, từ bên trong liên tiếp phát ra những luồng gió lốc màu đen lập tức tàn sát vài chục con yêu thú.
"Ha ha, thần thông của đạo hữu thật cường đại" Hắc Mãng phu nhân nhếch miệng nói, âm thanh có phần miễn cưỡng, dường như cũng bị thủ đoạn kinh người của đối phương chấn nhiếp.
"Chút tài mọn mà thôi!" Côn Nam lão tổ vẫy tay đem chiết phiến thu về.
Đoàn người tiếp tục hành trình nhưng được hơn hai mươi dặm, thần sắc Lâm Hiên đột nhiên khẽ đổi quay đầu lại thoáng nhìn ra phía sau.
"Lâm đ*o hữu, làm sao vậy?"
"Ta cảm giác có gì không ổn". Lâm Hiên gãi đầu không chắc chắn mở miệng nói.
"Ồ?"
Mấy lão quái vật nghe xong không nhịn được mà dừng bước, đều đem thần thức thả ra mà không thu hoạch được gì trên mặt đều lộ ra vẻ bực tức.
"Tiểu tử không cần nghi thần nghi quỷ, nếu còn chưa qua Băng Phách Phong cho dù gặp yêu thú tu vị Hóa Hình kỳ chúng ta cũng có đủ thực lực đối phó, ngươi không cần nghi thần nghi quỷ như vậy". Trên mặt của Bạch Lộc Đồng Tử lộ vẻ không hài lòng, sau đó một đoàn khí xám bao lấy hắn tiếp tục bay về phía trước.
Hai lão quái kia cũng lắc đầu không nói, tiếp tục bay đi. Hiển nhiên bọn họ cho rằng đó là do Lâm Hiên quá khẩn trương.
Lâm Hiên cũng không lấy đó làm buồn bực, hắn lặng lẽ vươn tay ra vỗ lên cái túi bên hông.
Ngân quang lóe lên rồi một con ong mật xuất hiện. Lâm Hiên khẽ lẩm nhẩm niệm chú ngữ. Sau đó, ngón tay trỏ tay phải tỏa sáng bắn ra một đạo sáng nhỏ xanh biếc như tơ nhện bay quanh hắn một vòng, sau đó vù một tiếng nhập vào đầu của Ngọc La phong.
Khuôn mặt Lâm Hiên hiện ra vẻ mệt mỏi. Đây là bí thuật phân thần có thể phân ra một tia thần thức nhập vào Ngọc La phong. Lúc này hắn mới đuổi theo mấy lão quái.
Ngọc La phong vẫy cánh một cái không một tiếng động biến mất trong bầu trời đầy tuyết.