Hắn đem một cái bồ đoàn cầm tới trước mắt quan sát một hồi, không có gì đặc biệt nhưng trên mặt Lâm Hiên không chút thất vọng, vận chuyển linh lực đến đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo một cái.
Roạt một âm thanh nhỏ rồi mảnh vụn đầy trời, hai trang giấy lụa đã xuất hiện ở trước mặt.
Lâm Hiên phất tay áo đem nó thu về, trong này có ghi lại vô số những hàng cổ văn tự, ý tứ vô cùng thâm ảo dường như là tàn thiên của một công pháp nào đó.
Lâm Hiên khẽ nhíu mày, roạt vài tiếng nữa các bồ đoàn đã được xé ra. Quả nhiên bên trong mỗi tấm đều có hai đến ba trang giấy lụa.
Sau nửa canh nửa giờ, vẻ mặt hắn ngưng trọng cầm trong bản công pháp đã được xếp đúng thứ tự thu vào túi túi trữ vật.
May là hắn cẩn trọng nếu không đã bỏ qua Huyền Ma Chân Kinh này. Lâm Hiên cũng không khỏi không bội phục cách bố trí của Thiên Sát ma quân.
Tu sĩ thường hay đem công pháp khắc vào trong ngọc giản cho dễ mang theo, lại thuận tiện bảo tồn và sử dụng nhưng Thiên Sát ma quân thì lại khác.
Huyền ma chân kinh này không phải là công pháp tầm thường, chính là bí thuật bất truyền của sư môn hắn. Cũng là công pháp mà Cực Ác Ma Tôn đang tu luyện. Lão quái vật này hiện là ma đạo đệ nhất nhân, vậy có thấy rõ Huyền Ma chân kinh trân quý đến cỡ nào.
Thiên Sát ma quân bố trí theo kiểu ám kỳ, sau khi ghi lại công pháp trên giấy lụa thì đem nó chia ra rồi chứa vào các bồ đoàn. Ngọc giản vốn là vật tiên giới, sẽ tỏa ra một chút linh khí khó đảm bảo không bị tu sĩ phát hiện.
Bố trí kiểu này thì bí ẩn hơn, theo lẽ thường tu sĩ sẽ không hứng thú với bồ đoàn tầm thường này.
Đáng tiếc với tâm cơ nhạy bén cùng khả năng quan sát tỉ mỉ, dưới cơ duyên xảo hợp Lâm Hiên đã thu được Huyền Ma chân kinh.
Tìm tòi trong này thêm một lần, khẳng định không có dị trạng gì Lâm Hiên mới chậm rãi đi ra ngoài. Tàng Bảo Thất, linh thú phòng, tĩnh thất, luyện đan thất…được bố trí vòng tròn có đại môn hướng vào hoa viên.
Lâm Hiên do dự một chút rồi đi đến tĩnh thất, ở nơi này hắn tìm được mấy chục khối tinh thạch trung phẩm, sau đó lại đi tới linh thú phòng.
Phòng này dài rộng hơn mười trượng, trong góc có một quả cầu tròn màu trắng chừng nửa thước, có lẽ là trứng một loại yêu thú nào đó.
Lâm Hiên thả ra thần thức, bên trong quả nhiên có dấu khí tức của sinh linh. Hắn vô cùng mừng rỡ vội đem thu vào linh thú túi, đây chính là đại thu hoạch. Với thần thông Thiên Sát ma quân thì linh thú này chắc chắn phải vô cùng quí hiếm, mà trứng còn chưa nở nên yêu thú còn chưa nhận chủ.
Trong đan thất chỉ có vài cây thiên niên linh thảo, Lâm Hiên cũng không chút khách khí thu vào.
Cuối cùng một gian phòng ở trên đại môn có viết ba chữ vàng Tàng Bảo Phòng vô cùng bắt mắt. Bên trong đương nhiên cám dỗ vô cùng nhưng Lâm Hiên không vội đi vào, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, không biết là đang nghĩ cái gì.
Đột nhiên hắn thì tay vào lòng ngực, lấy ra một viên Ẩn linh đan nhanh chóng nuốt vào, sau đó trốn ở một bên.
Một lát sau mấy đạo độn quang từ bên ngoài bay vụt vào. Quang hoa tản đi hiện ra năm nam một nữ đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, lão giả đầu lĩnh lại là một cao thủ hậu kỳ.
"Đại ca, nơi này chính là bí mật động phủ của Thiên Sát ma quân sao?"
"Không sai, hẳn là nơi này."
"Kỳ lạ, sao lại không có cấm chế gì vậy, có thể là một cái bẫy dụ người khác vào chăng?" Nữ tu duy nhất trong đám có chút lo lắng mở miệng.
"Yên tâm, tứ đệ là ngẫu nhiên nghe được tin tức Thiên Sát ma quân ở Khuê Âm Sơn Mạch có một động phủ bí mật. Mạc Bắc lục hiệp chúng ta đã điều tra rõ điều này là thật. Với tu vị của Ma quân chắc chắn cất giữ không ít bảo vật. Đáng tiếc Khuê Âm Sơn Mạch này quá lớn. May cũng nhờ lần này hắn bị chính ma lưỡng đạo đuổi giết nên chúng ta có manh mối, chắn chắn là nơi này." Một hoàng diện nam tử có vẻ chắc chắn mở miệng.
"Nhưng muội vẫn cảm thấy lầu các này có chút kỳ quái." Trên mặt nữ tu hiện vẻ cẩn thận.
Lão giả đầu lĩnh trầm ngâm một chút cũng nói: "Lục muội nói cũng có lý, tóm lại mọi người cẩn thận là không thừa."
"Đại ca không cần lo lắng, tiểu đệ đoán chắc là Thiên Sát ma quân bị chính ma lưỡng đạo truy sát chạy về động phủ. Sau đó địch nhân đuổi tới nên vội trốn đi mà chưa kịp khởi động cấm chế." Hoàng diện nam tử phỏng đoán.
"Ta cũng tán thành cách nghĩ của Nhị ca, bên ngoài vẫn còn dấu vết đại chiến, chắc là ma quân mới mở cấm chế thì cao thủ chính ma lưỡng đạo đã đuổi tới nên hắn còn chưa kịp vào trong này." Một thư sinh niên kẻ mới tầm hai mươi có vẻ đắc ý phân tích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Theo ý tứ đệ thì bảo vật vẫn còn lưu lại nơi này?" Vẻ mặt lão giả có chút vui mừng.
"Rất có khả năng." Thư sinh chắc chắn mở miệng.
"Không biết chính ma cao thủ đã vào đây chưa?"
"Yên tâm, bọn họ đều tới cướp đoạt Thiên Trần Đan, đuổi theo Thiên Sát Ma quân là cần kíp, sao có thời gian cùng hứng thú vào trong này."
"Hừ, Thiên Trần Đan thần kỳ nghịch thiên nhưng cao thủ muốn đoạt nó nhiều như mây, đáng thương cho đám Trúc Cơ Kỳ tu sĩ dám mơ tưởng về nó, kết quả chưa thu được gì đã mất đi tính mạng. Huynh đệ chúng ta tìm bảo vật khác của ma tôn lại là hành động thông minh"
"Được rồi tứ ca đừng tự đề cao nữa, chúng ta phải nhanh hành động kẻo có tu sĩ khác đến thì phiền toái." Bộ dáng nữ tu đã bắt đầu không kiên nhẫn.
Lời này có lý đám người vội ngẩng đầu, ánh mắt quét qua khắp trang viên.
"Tàng bảo Thất!"
"Ở đâu?"
Theo ngón tay của nữ tu, khi nhìn thấy mấy chữ vàng trong mắt đám người lộ vẻ mừng rỡ. Hoàng diện tu sĩ vừa động thân chuẩn bị tiến vào thì một thanh âm vang trong trẻo lên:
"Tứ ca đợi một chút!". "Lục muội, làm sao vậy?"
"Cẩn thận xem có cấm chế hay không." Thiếu nữ có vẻ cẩn trọng mở miệng.
"Lục muội nói rất phải." Lão giả đưa tay vỗ vào túi trữ vật đem Linh Khí tế ra: "Các đệ mau tránh để lão phu thử một chút"
Nói xong lão duỗi ngón tay điểm ra một chỉ. Linh Khí hóa thành một đạo sáng màu lam chém thẳng xuống đại môn Tàng Bảo thất. Oanh một tiếng, không ngờ đại môn phóng ra hai đạo sáng màu lục ứng phó với đạo sáng xanh.
"Quả nhiên có cấm chế, đại ca, ta tới giúp ngươi!"
Mấy người khác cũng ào ào đem Linh Khí tế ra công kích, nhất thời trên không trung có các kỳ quang đủ mọi sắc màu bay lượn vù vù.
Nửa canh giờ sau dưới sự vây công của đám tu sĩ, rốt cuộc hai đạo sáng màu lam cũng rớt xuống, thì ra là hai tấm phù lục, Ầm một tiếng, đại môn của tàng bảo phòng bị chém thành hai nửa lộ ra một lối đi rộng cả trượng.
Mới thấy bảo vật bên trong, trong mắt sáu tu sĩ đều hiện vẻ tham lam vô cùng.
Chỉ thấy trong phòng tích đầy trung phẩm tinh thạch thành hàng đống. Ở giữa thạch phòng có một giá binh khí làm từ ngọc thạch chia làm ba tầng. Hai tầng dưới đều là Linh Khí, chỉ riêng cực phẩm đã có tám cái, đáng chú ý nhất là tầng thứ ba có một cái thước màu vàng kim có kim sắc phù văn ẩn hiện ngoài mặt, tỏa ra linh khí cùng khí thế bức người.
"Pháp bảo!"
Đám tu sĩ đồng thanh kinh hô, đối với bọn họ đây là bảo vật quý giá tới mức không dám mơ tới, dù tu vị chưa đủ dùng thì có thể dễ dàng đổi lấy vô số bảo vật khác.
Ở bên cạnh cây thước hoàng kim còn có một chiếc bình ngọc nho nhỏ, bên trong chắc chắn có linh đan diệu dược.
"Đại ca, lần này chúng ta phát tài rồi."
"Ha ha, có những tinh thạch bảo vật này thì ngày sau đã có hy vọng ngưng thành Kim Đan!"
"Đúng vậy, không ngờ gã Thiên Sát ma quân này lại có tài phú bá đạo đến như thế!"
"Tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta mau tới thu thập!"
Sáu người chen chúc xông vào tàng bảo thất, trốn ở gần đó Lâm Hiên không chút nóng vội chỉ lẳng lặng quan sát.
Sáu người lao qua tinh thạch trên mặt đất, vẻ mặt tham lam định lấy Linh Khí Pháp bảo trên giá thì đúng lúc này một trận cuồng phong thổi tới, đầy nhà bảo vật không ngờ tan biến đi mà thay vào đó là một bình nguyên hoang vu, trong sắc trời mờ tỏ có vô số âm hồn ác quỷ lượn lờ bên cạnh.
"Ồ..." Sáu người sợ tới ngây người, nhất thời lâm vào lúng túng.
"Đại ca!"
"Không ổn, đây là trận pháp! Chúng ta đã trúng gian kế, vừa rồi chỉ là huyễn thuật che mắt, không ngờ Tàng bảo thất này là một cạm bẫy." Lão giả đầu lĩnh như đã hiểu, sắc mặt trắng bệch.
"Tính sao bây giờ?"
Nhưng bọn họ chưa có thời gian thương lượng thì trận pháp đã khởi động, vô số âm hồn ác quỷ hung dữ đánh tới khiến sáu người vội tế ra Linh Khí, liều mạng nghênh chiến.
Lâm Hiên từ chỗ ẩn thân đi ra, tình huống ban nãy hắn thấy rất rõ ràng nhưng không chút bất ngờ.
Tàng Bảo Thất?
Quả thật tâm cơ của Thiên Sát ma quân sâu không thấy đáy, là nhân vật bình sinh Lâm Hiên ít gặp.
Lão ma lại tốt đến mức gom tất cả bảo vật chất đống cùng một chỗ, rồi ghi rõ là Tàng Bảo Thất, lại thiết lập thạch phòng này thuận lợi dễ thấy cho tu sĩ khác đến trộm sao?
Lúc đầu Lâm Hiên đã thấy ngay nhưng không vào, bên trong tám chín phần là cạm bẫy.
Đặc biệt sau khi thấy cấm chế bên ngoài khởi động hắn càng chắc chắn. Chỉ là một chút cấm chế đơn sơ khiến đám người mất cảnh giác, lại để bảo vật làm lóa mắt mà tiến vào!
Lâm Hiên im lặng nhưng chưa vội rời đi, cứ đợi trước cửa Tàng bảo Thất.
Một lát sau…
Mấy tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, trận pháp này vô cùng lợi hại, Mạc Bắc Lục hiệp thực lực không kém, đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhưng chỉ chống đỡ được một khắc thì toàn bộ đã biến thành một vũng máu tươi.
Sau khi đám người ngã xuống, huyễn cảnh cũng tan biến theo, trong phòng lại khôi phục cảnh tượng như trước, vẫn là tinh thạch chất đầy trên mặt đất cùng Linh Khí pháp bảo, đan dược bày trên kệ.
Lúc này trên mặt Lâm Hiên hiện lên một tia dị sắc.
Đây là một cạm bẫy nguy hiểm được ma quân bố trí, bên trong chắc chắn không có bảo vật gì.
Sở dĩ còn lưu lại đây là muốn nghĩ cách thu lấy trận pháp uy lực lợi hại kia. Hắn đem Nguyệt nhi gọi ra.
***
Một đạo kinh vồng từ trong lầu các bay ra, Lâm Hiên lơ lửng giữa không trung quay đầu nhìn thoáng qua lầu các rồi tế ra một thanh Phi kiếm.
Chỉ thấy trong kiếm quang chói mắt, lầu các bị bổ tan tành. Cuối cùng động phủ bí mật của Thiên Sát ma quân đã bị phá hủy. Nhìn vào không gian đang bụi mù, Lâm Hiên im lặng một chút sau đó hóa thành một đạo kinh hồng tan biến nơi chân trời.
Chuyến đi lần này phải nói là đại thu hoạch. Ngoài Thiên Trần Đan nghịch thiên còn có Huyền Ma chân kinh…
Trận pháp bố trí ở tàng bảo thất giả uy lực rất lớn nhưng không có người chủ trận, Lâm Hiên và Nguyệt Nhi hợp lực mất nửa tuần trăng đã đem nó thu về.
Ngoài trận bàn dùng để thao túng trận pháp, trận kỳ dùng để bố trận thì Lâm Hiên còn tìm được ngọc giản giới thiệu về trận này.
Cực Âm Ác linh trận!
Căn cứ theo ngọc giản, trận pháp này uy lực vô cùng, cho dù là cao thủ Ngưng Đan sơ kì bị nhốt ở trong, muốn thoát ra cũng vô cùng khó khăn.
Đọc đến đây Lâm Hiên mừng rỡ vô cùng, đây chẳng phải có thể so với đại trận trấn phái của một số môn phái trung đẳng sao?
Mà trận pháp của môn phái phức tạp, cần nhiều tu sĩ thao túng mới có thể mở ra, còn Cực Âm Ác Linh trận chỉ cần một người chủ trận là đủ. Đem nó bố trí ở chung quanh động phủ hoặc dẫn dụ địch nhân vào trong, đều phát huy tác dụng to lớn.
Trong khi Lâm Hiên tràn đầy vui mừng bay về Linh Dược Sơn thì có một số kẻ khác đang vô cùng buồn bực.
Bích Vân Sơn, khi Thái Bạch kiếm tiên và Âu Dương Cầm Tâm trở về thì lập tức tới một tòa động phủ phía hậu sơn. Chung quanh có rất nhiều cổ thụ xanh um cùng sương vụ màu trắng mờ ảo, không ngờ nơi này có linh khí nồng đậm vượt xa các nơi khác trong U châu rất nhiều.
Thân là Ngưng Đan Kỳ cao thủ, Thái Bạch kiếm tiên và Âu Dương Cầm Tâm có địa vị tôn sùng, nhưng khi tới đây hai người lộ vẻ cẩn trọng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thái Bạch Kiếm tiên lấy ra một đạo Truyền Âm Phù, cúi đầu khẽ thì thầm mật ngữ vào trong, sau đó vung tay đem nó bay vào động phủ.
Một lát sau sương trắng trước mắt tản đi hiện ra một lối đi nhỏ. Hai người liếc mắt rồi cùng đi vào. Nơi này là chính là trọng cấm địa của Bích Vân Sơn, cho dù là chưởng môn chân nhân nếu như không có sự tình khẩn cấp cũng không thể tự ý xông vào.
Bích Vân Sơn có thể tung hoành U Châu là do có hai vị Nguyên Anh kỳ Thái thượng trưởng lão. Duyên Trần động phủ này chính là nơi hai lão quái thanh tu.
Nguyên Anh kỳ lão quái ở trong mắt đám tu sĩ, là một loại tồn tại cao vời không thể với tới. Bọn họ có thần thông di sơn đảo hải. Ở cảnh giới này, các lão quái hầu như không quản tục chuyện thế gian, trừ phi sự tình quan hệ đến thịnh suy tồn vong của môn phái.
Cửa đá nặng nề mở đem thân ảnh hai lão giả hiện ra, tuy hai lão dã râu tóc bạc trắng nhưng không hề có vẻ già nua, ngược lại khiến người có cảm giác xuất trần như là thần tiên trong truyền thuyết. Lão bên trái vận đạo bào còn lão bên phải thì vận thanh y.
"Chúng đệ tử tham kiến hai vị sư bá." Thái Bạch kiếm tiên và Âu Dương Cầm Tâm đồng thời cung kính thi lễ nhưng hai lão giả dường như không nghe thấy.
Tuy vật trên mặt hai Ngưng Đan Kỳ cao thủ vẫn lộ vẻ kiên nhẫn, cung kính đứng ở một bên.
Rất lâu sau đạo bào lão giả đem sương mù quanh thân thể hút vào, chậm rãi mở mắt ra:
"Hai ngươi không mang Thiên Trần Đan về sao?"
"Sư bá thứ tội, Thiên Sát ma quân cùng đường làm liều hủy đi linh đan."
"Ừm, ngươi đem tình cảnh lúc đó thuật rõ lại cho ta."
"Dạ, sư bá…" So với vẻ lãnh đạm của Âu Dương Cầm Tâm thì Thái Bạch kiếm tiên vốn thuận lời thuận lẽ hơn, lúc này hắn đem sự tình nơi Khuê Âm Sơn Mạch thuật lại cho hai lão.
"Cái gì, Cực Ác Ma Tôn cũng tới?" Trầm ngâm đến khi nghe tên Cực Ác Ma Tôn, vẻ mặt đạo bào lão giả có chút biến đổi:
"Thật sự là hắn, ngươi không nhìn sai chứ?"
"Khởi bẩm sư bá, tướng mạo của ma tôn tuy có khác, tu vị cũng chỉ Ngưng Đan trung kỳ nhưng Thiên Sát ma quân đã khẳng định, Huyết Yêu Lão Tổ lại nghe lệnh hắn, hắn còn có thể sử dụng Vạn Hồn Phiên".
"Thao túng cả Vạn Hồn Phiên?" Lão đạo trầm ngâm một chút: "Như vậy đúng là Cực Ác, ngươi nói tiếp đi..."
Sau chừng nửa canh giờ.
"Chuyện là như vậy, đệ tử cùng sư muội không thể thu hồi Thiên Trần Đan, xin sư bá trách phạt"
"Được rồi, lão gia hỏa Cực Ác kia đích thân tới, cho dù là chỉ là phụ thân đại pháp nhưng các ngươi cũng không có thể chống lại, đây là ta đã sơ xuất, các ngươi không cần tự trách." Vẻ mặt lão đạo ôn hòa khẽ thở ra nói.
"Tạ sư bá!"
"Các ngươi lui ra đi!"
"Vâng!"
Thái Bạch kiếm tiên và Âu Dương Cầm Tâm thi lễ rồi cung kính lui đi.
"Triệu sư đệ, theo ngươi rốt cuộc chuyện này là sao? Mấy lão bất tử chúng ta đã định hiệp nghị không tự tay đoạt Thiên Trần Đan. Khi ấy rõ ràng còn ở Vấn Tiên Các đấu kỳ nghệ. Cực Ác sao có thể phân thân đi đến Khuê Âm Sơn Mạch?"
"Điều này..." Thanh y lão giả khẽ cau mày rồi đột nhiên biến sắc, thần sắc mơ hồ lộ ra chút kinh hãi.
Sự tình thất thố xuất hiện ở Nguyên Anh kỳ lão quái quả thực khiến người khó tưởng tượng nổi. lão đạo sĩ cũng vô cùng ngạc nhiên:
"Sao vậy sư đệ, ngươi đang nghĩ tới chuyện gì?"
"Sư huynh, Cực Ác Ma Tôn cùng chúng ta đấu kỳ nghệ chắc chắn không phải là thế thân."
"Đương nhiên, hai người chúng ta còn thêm hai lão quái Lôi Vân Sơn Trang cùng Nhất Tuyến Hạp. Chẳng lẽ còn không phân biết được chân giả ?" Lão đạo có chút không vui.
"Sư huynh, tiểu đệ không phải ý này." Thanh y lão giả thở dài: "Huynh nghĩ xem, chân thân ma tôn cùng chúng ta đấu kỳ nghệ nhưng lại có một Cực Ác Ma Tôn khác xuất hiện ở Khuê Âm Sơn Mạch. Tuy tướng mạo có khác nhưng có thể sử dụng bổn mạng pháp bảo Vạn Hồn Phiên thì chỉ có một khả năng. Thế nào, sư huynh còn chưa nghĩ ra sao?"
"Sư đệ nói là...." Lão đạo sĩ nhất thời cứng họng, dường như bị chính suy đoán của mình làm cho hoảng sợ, âm thanh có chút khô khốc: "Không có khả năng, chẵng lẽ lão ma đã luyện thành đệ nhị nguyên thần? "
"Ừm" Vẻ mặt thanh y lão giả trở nên trầm ngâm" Mấy lão quái chính đạo chúng ta chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ còn lão ma hiện đã tiến giai trung kỳ, công pháp tu ma vốn vô cùng quỉ dị. Lão ma luyện thành đệ nhị nguyên thần cũng là bình thường."
Lão đạo nghe tới đây thì im lặng. Có phần không cam lòng nhưng cũng phải thừa nhận. Thiên phú của Cực Ác quả thật vượt qua các lão nhiều.
Nhất thời vẻ mặt lão đạo trở nên ngưng trọng: "Nếu là vậy có thể rất phiền toái. Tại U châu chúng ta, thần thông đệ nhị nguyên thần đã ngàn năm không có ai luyện thành. chẳng lẽ là đạo tiêu ma trướng?"
"Sư huynh không cần quá lo lắng." Thanh y lão giả mỉm cười: "Theo Thái Bạch nói thì đệ nhị nguyên thần của lão ma vừa mới Ngưng đan. Sư huynh cũng biết, đệ nhị nguyên thần khi kết anh thì khó hơn chủ nguyên thần gấp mấy lần. Một khi thất bại ngay cả chủ nguyên thần cũng bị hao tổn. Lão ma chưa chắc dám mạo hiểm như thế. Thiên phú của hắn tuy cao nhưng muốn tuy luyện cả hai nguyên thần thành song Anh thì không có khả năng."
"Nhưng dù vậy có đệ nhị nguyên thần thì tu vị của lão ma vẫn đại tăng." Lão đạo vẫn lo lắng:"Hiện tại thực lực lão ma không đơn giản như một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ và một vãn bối Ngưng Đan Kỳ cộng lại"
"Ta hiểu, nếu không thì đệ nhị nguyên thần sao có thể tính là một loại thần thông uy lực cực mạnh của Nguyên anh tu sĩ, tuy vậy ma đạo cũng chỉ có mình hắn còn chúng ta có tới bốn người đủ áp chế, chỉ là......" Nói tới đây trên mặt thanh y lão giả có chút đáng tiếc:
"Tiểu đệ lần trước may mắn kết anh thành công, thêm sư huynh thì thực lực Bích Vân Sơn chúng ta đã vượt xa Nhất Tuyến Hạp cùng Lôi Vân Sơn Trang. Nếu như cho chúng ta chừng trăm năm...... Không, cần năm mươi năm đã đủ rồi, Bích Vân Sơn chúng ta nhất định có thể thống nhất chính đạo xưng bá U Châu, nhưng hiện tại..."
"Quả là thời thế thay đổi a!" Lão đạo cũng thở dài: "Hiện tại thế lực ma đạo bành trướng, đám tu ma giả rục rịch hành động, dã tâm của lão quái vật Cực Ác Ma Tôn này cũng không nhỏ. Chúng ta đành tạm thời từ bỏ kế hoạch khuếch trương thực lực bổn môn, cùng thế lực khác hợp tác."
"Hừ, có dã tâm lại há chỉ là Ma tôn, chẳng lẽ sư huynh chưa từng nghĩ đến Linh Dược Sơn?" Trên mặt thanh y lão giả cười lạnh lùng.
"Linh Dược Sơn?"Trong mắt lão đạo hiện chút kinh ngạc: "Lời này của sư đệ là có ý gì? Linh Dược Sơn tuy có luyện đan thuật thần kỳ nhưng thực lực không đáng nhắc, dù là chưởng môn cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ"
"Hừ, Trúc Cơ Kỳ!"
Thanh y lão giả tuy là sư đệ nhưng rõ ràng mới là người quyết đại sự trong môn, lạnh lùng cười: "Sư huynh nghĩ thật đơn giản, trước kia tiểu đệ bị gạt nhưng qua lần Thiên Trần Đan xuất thế này..."
" Điều này sao lại liên quan đến Thiên Trần Đan?"
"Sư huynh, tuy nghe đồn tổ sư Linh Dược Sơn chỉ là một tán tu am hiểu luyện đan thuật nhưng ta hoài nghi hắn chính là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu không hắn không thể luyện ra Thiên Trần Đan nghịch thiên như vậy. Môn phái của tu sĩ Nguyên Anh kỳ truyền thừa há lại có thể là một đám phế vật sao?" Thanh y lão giả nhếch môi cười khểnh.
"Sư đệ nói là..."
"Không sai, ta hoài nghi bọn hắn đang giả trư ăn thịt hổ, thực lực Linh Dược Sơn tuyệt đối không phải hạng tam lưu, tuy chưa rõ có Nguyên Anh kỳ cao thủ hay không nhưng khẳng định tu sĩ Ngưng Đan Kỳ không ít. Một môn phái có thực lực nhất lưu mà lại đem danh khí ẩn dấu như vậy, chứng tỏ dã tâm của bọn chúng không nhỏ!"
"Ừm, sư đệ nói có lý, vậy chúng ta..."
"Không vội hành động. Tạm thời có thể phái đệ tử..."
Thanh âm của thanh y lão giả nhỏ dần, cuối cùng là truyền âm thương lượng cùng sư huynh.
Khi hai lão quái vật đang bí mật thương nghị thì một đạo Truyền Âm Phù lại bay vào động phủ. Thanh y lão giả vẫy tay một cái, Truyền Âm Phù kia hóa thành một đạo hỏa quang rơi vào trong lòng bàn tay. Đem thần thức truyền vào, một lát sau trên mặt lão lộ vẻ cổ quái.
"Sư đệ, sao vậy?"
"Là Âu Dương nha đầu phát tới, huynh tự xem đi!" Vừa nói lão vừa đưa Truyền Âm Phù sang.
Một lát sau lão đạo ngẩng đầu, vẻ mặt cũng hết sức khó coi: "Không có khả năng. Trương Thái Bạch sao có thể là nội gián?"
"Không có khói sao có lửa." Thanh y lão giả tuy cũng thầm kinh hãi nhưng bình tĩnh phân tích:
"Truyền Âm Phù của nha đầu Âu Dương đã nói rất rõ ràng, lần trước tiểu nha đầu hẹn Thái Bạch đã bị Đoản Miêu tiểu tử phục kích. Lần này ở Khuê Âm Sơn Mạch khó khăn nghênh địch phát ra tín hiệu cầu cứu thì Thái Bạch cũng không đến."
"Có lẽ trùng hợp là lúc ấy Thái Bạch cũng đang gặp phiền toái chăng?" Lão đạo vẫn còn chưa tin phản bác.
"Cũng có thể!" Trong mắt thanh y lão giả lóe lên dị quang: "Hiện tại dã tâm của Cực Ác ma tôn bừng bừng mà chính đạo chúng ta cũng đề phòng lẫn nhau, cẩn thận sẽ không mắc nhiều sai lầm. "
"Thái Bạch làm môn hạ Bích Vân Sơn đã hơn hai trăm năm lại nổi danh trong hàng đệ tử Ngưng Đan Kỳ. Khi trước Tiền sư điệt bế quan trùng kích cảnh giới đã đề nghị hắn nhậm chức chưởng môn. Bích Vân Sơn đối xử với hắn không tệ. Hắn thực không biết suy xét sao?"
"Lòng người khó đoán." Thanh y lão giả thở dài: " Ta lại tin lời Cầm Tâm hơn, với tính cách của nha đầu nếu không nắm trên bảy thành tuyệt không phát Truyền Âm Phù tới đây. Thái Bạch tiểu tử mặc dù thanh danh không tồi nhưng rất tôn sùng lợi ích, nếu như có đủ ích lợi thì việc hắn bị ma đạo mua chuộc cũng là bình thường."
"Vậy chúng ta nên......"
"Sư huynh không cần phải gấp, chưa có chứng cớ chắc chắn hắn là gian tế. Nếu chuyện thực sự là thật thì chúng ta cũng không ngại tương kế tựu kế cho Cực ác lão gia hỏa kia một phen kinh hỉ. Hiện chưa cần rút dây động rừng, chỉ cần lưu ý hơn là được."
Lúc này Cầm Tâm cũng về đến động phủ, nghĩ lại lần này đến Khuê Âm Sơn Mạch trải qua gian nguy không nhỏ. Nàng khẳng định là Trương Thái Bạch đã cấu kết với tu ma giả. Sau khi cân nhắc nàng đã đem việc này báo cho hai vị sư bá. Tuy nhiên sự tình liên quan đến Lâm Hiên thì đương nhiên không nói ra, nàng cũng không hề muốn hắn bị liên lụy vào.
Nghĩ tới thiếu niên nọ cung lúc trong lồng ngực của hắn. Trên mặt Cầm Tâm thoáng hiện vẻ phức tạp.
Cùng lúc đó cách xa ngoài mấy vạn dặm.
"A…t xì!"
Lâm Hiên hắt hơi một cái, dừng độn quang hạ xuống trên một sơn đỉnh đưa mắt nhìn về phương xa.
Sau khi rời Khuê Âm Sơn Mạch, hắn tính trở lại Linh Dược Sơn tiếp tục bế quan tu luyện. Lần này đi ra cũng may là chỉ kinh sợ mà không nguy hiểm, lại thu hoạch vô cùng phong phú. Nhưng ngoài trừ tâm cơ nhạy bén khí thì vận khí là đóng vai trò chủ đạo.
Lâm Hiên đương nhiên rõ ràng, vận khí là một thứ rất hư vô mờ mịt, mà ở trước thực lực tuyệt đối thì tâm cơ không có bao nhiêu tác dụng. Muốn tiến xa trên tiên đạo quan trọng nhất vẫn là tu luyện cho tốt.
Hắn tính là sau khi trở lại Linh Dược Sơn thì lập tức bế quan, ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn mới xuất quan.
Ngang qua một phường thị Lâm Hiên định ngừng lại đem những thứ bảo vật không cần thiết như những bảo vật của sáu tu sĩ ngã xuống… bán lấy tinh thạch, sau đó lại mua một số tài liệu cần thiết cho tu luyện.
Có điều ở giữa phố nghe được không ít tu sĩ thảo luận, sự tình có liên quan đến Thiên Trần Đan khiến hắn thầm lo lắng.