Ban đêm, trong quân doanh liênquân Quan Đông, Viên Thiệu đang cùng mười bảy lộ chư hầu khác yến ẩm, chúc mừngTôn Kiên giành được thắng lợi

Người đầu tiên lên tiếng là Hậu tướngquân, Thái thú Nam Dương, thân đệ đệ của Viên Thiệu, Viên Thuật Viên Công Lộ, hắn nói: "Chúngta khởi binh, vì giúp đỡ chính nghĩa, thanh trừ gian tặc. Nay Tôn Văn Đài đạiphá Hoa

Hùng, phóng đại uy phong của quân ta. Ta đề nghị, tất cả mọi người kínhTôn Tướng quân một ly" dứt lời, hắn dẫn đầu nâng chén mời rượu Tôn

Kiên.

Tôn Kiên cũng giơ cao chén rượu, uốngmột ngụm, xem như trả lễ.

Viên Thiệu, đang ngồi ở vị tríminh chủ, mất hứng trong lòng. Gã cảm thấy cực kỳ bất mãn khi đệ đệ của mình đoạt quyền lên tiếngtrước tiên của mình, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, cũng đành phải kínhTôn Kiên một ly.

Lúc này, Tào Tháo nói: "Chư công, lần này tuy rằng Văn Đài chém Hoa Hùng, nhưng ĐổngTrác không tổn thương nguyên khí. Huống hồ Đổng Trác còn có Lã Bố, thằng này trợ uy, chúng ta vạn lần không đượckhinh địch"

"Hừ "

Tất cả mọi người nhìn về phía nhânvật không để Lã Bố ở trong mắt, Thái thú Liêu Đông Công Tôn Toản

"Ha ha, Lã Bố thì tính toáncái gì?" Viên Thiệu cười nói: "Hắn chỉ là một người bạc tình nghĩa với chủ, gia nô ba họ mà thôi dù có chút ítdũng lực. Hắn sao có thể chống đỡ được Bạch Mã tướng quân của chúng ta, chư vịnói có đúng hay không?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Bá Khuê nhiều lần đánh bại Ô Hoàn, Hồ khấu. Mộtkẻ như Lã Bố cần gì phải lo lắng" nhiều người nhao nhao đáp, cũng đều mờirượu Công Tôn Toản.

Công Tôn Toản liên tục nói “quákhen”, nhưng vẻ đắc ý trong mắt thì người mù lòa cũng thấy được. Nhưng khi tìnhcảnh này lọt vào trong mắt Tào Tháo, khiến cho hắn thở dài. Tào Tháo quay đầunhìn về phía Tôn Kiên, vị này là người duy nhất trong mười tám lộ chư hầu đãgiao thủ cùng quân Tây

Lương, hắn nhìn thấy Tôn Kiên chỉ yên lặng ngồi uống rượu.

Ngày kế tiếp, thám mã báo lại, nóiĐổng Trác khởi binh hai mươi vạn, chia làm hai đường mà đến: một đường Lý Thôi,Quách Tỷ dẫn binh năm vạn, tiến về hướng Tị Thủy Quan; Đổng Trác chính mình dẫnđầu mười lăm vạn đại quân, cùng Lý Nho, Lã Bố, Phàn Trù, Trương Tế hướng về HổLao quan, ít ngày nữa sẽ đến. Viên Thiệunghe nói lập tức thương nghị cùng chư hầu. Gã nói:

"Đổng Trác đóng quân HổLao, chặn đứng trung lộ của chúng ta. Nay có thể chia binh một nửa nghênh địch"vì vậy Viên Thiệu liền phân VươngKhuông,

Kiều Mạo, Bào Tín, Viên Di, Khổng Dung, Trương Dương, Đào Khiêm, CôngTôn Toản, tám lộ chư hầu, tiến về Hổ Lao quan nghênh địch. Tào Tháo dẫn quânvãng lai tiếp ứng phía sau tám lộ chư hầu. Riêng phần Viên Thiệu chỉnh đốn và sắpđặt binh mã chuẩn bị chém giết cùng quân Tây Lương.

Mà hướng đi, tình hình của quân độiĐổng Trác cùng chư hầu Quan Đông đều bị thám tử báo cáo. Hứa Thành đều biết.

"Các người nhìn thấy, tìnhhình chiến đấu của hai đại quân này thế nào?" Hứa Thành nhìn chúng tướng trướcmắt, từ từ nói.

Chúng tướng đều không trả lời, cảđám đều lâm vào trầm tư, duy có lực sĩ số một Hồng Phong, không thèm quan tâmhét lên: "Hai bên không khác biệt lắm, thuộc hạ thấy rất khó phân ra thắngbại"

"Ngươi còn lắm miệng"Bàng Bái trừng mắt nhìn hắn một cái. Thấy người lãnh đạo trực tiếp của mình khôngvui, Hồng Phong ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hắn vốn là người chăn ngựa nho nhỏ ởcấm quân. Ngày đó khi Bàng Bái xông vào doanh, năm trăm tên lính thủ hạ quá mứchưng phấn. Khi kẻ thắng lợi thu thập thành quả cuối cùng, bị một mình hắn quậtngã hơn mấy chục người, cuối cùng Bàng Bái phát hiện ra, đề bạt. Sau khi HứaThành thấy hắn, lập tức giao hắn cho Vương Việt dạy dỗ. Ngoài dự liệu của mọingười, chỉ trong thời gian ngắn ngủn mấy tháng, một hán tử ngốc nghếch hơn haimươi năm lại là một kỳ tài võ thuật, trở thành mãnh tướng phải tính đến trongquân. Ngoại trừ số rất ít mấy người Vương Việt, không ai là địch thủ của hắn. Nếugiao chiến trên mặt đất, cũng chỉ có kiếm của Vương Việt mới có thể thắng đượchắn mà hằng ngày Hồng Phong cũng không cố kỵ gì.

Hắn chỉ sợ ba người, thủ đoạnsửa người của Hứa Thành quá lợi hại, Bàng

Bái ân công, người lãnh đạo trực tiếp,Vương Việt sư phó, võ công quá mạnh mẽ, đánh không lại.

"Mạt tướng cho rằng, khả năngbại của quân Quan Đông lớn hơn" Từ Hoảng nói

"Ừ. Nói một chút coi" HứaThành nói

Chứng kiến tất cả mọi người đangchờ, Từ Hoảng nói: "Đổng Trác tuy chỉ một nhà, nhưng thực lực hùng hậu. Hơnnữa uy phong của Lã Bố, chúng ta cũng đều nhìn thấy. Thuộc hạ không cho rằngtrong chư hầu có người có thể thắng được hắn. Hơn nữa liên quân Quan Đông nhìnnhư thế lớn, nhưng là do hơn mười lộ quân tạo thành. Bọn hắn có thống soái củariêng mình, người càng nhiều, chắc chắn sẽ có chút mâu thuẫn, huống chi trong chưhầu Quan

Đông, văn nhân chiếm đa số. Võ tướng chính thức có thể đánh trận, ngoạitrừ Tôn Kiên, thật đúng là không có mấy"

Nghe xong

Từ Hoảng nói, chúng tướngđều không hẹn mà cùng gật đầu, Dương Nhị cùng

Bàng Bái cùng nói trong lòng: quảnhiên không hổ là người được tướng quân đề bạt, thật sự có vài phần năng lực.

"Theo ta thấy, chưa hẳn"Vương Việt biểu đạt hắn không đồng ý với ý kiến của Từ Hoảng.

"Vương sư phó có ý kiến gìsao?" Chúng tướng đều đôi chút kinh ngạc. Dù sao

Vương Việt nổi danh nhấtchính là võ nghệ cùng với si mê chức quan, mà không phải khả năng lãnh binh chiếntranh quân sự.

Hứa

Thành tức thì mỉm cười. Đâychính là điều hắn đã dự liệu được, quả nhiên trở thành sự thật. Trước tiên mặc kệ Vương Việt có ý kiến như thếnào, có thể nói ra suy nghĩ của mình, cũng đã đạt được yêu cầu của hắn. Huống chi Vương Việt còn là mộtđại tông sư. Hứa Thành hắn còn chưa nghe nói ai trong số Đại tông sư là đồngốc. Phần lớn đều là người khôn khéo hơn người. Nếu không bọn họ sao có thể đưavõ nghệ bản thân đạt tới trình độ đỉnh cao. Lúc trước Vương Việt muốn làm mộtchức quan, nhiều lần vấp phải trắc trở. Trong con mắt của hắn, chẳng qua là phạmvào một "Chấp niệm".

Đó là người thông minh vờ ngớ ngẩn điển hình,còn ngốc hơn so với người bình thường. Trong khi đó chính bản thân Hứa Thành choVương Việt điều hắn muốn. Đây chính là cách làm vô cùng khôn khéo để lôi kéoVương Việt.

"Ta từng ở kinh thành nhiềunăm, đã từng quen biết cùng đám người Viên Thiệu " nói tới chỗ này, VươngViệt đỏ mặt lên, nhưng rồi lập tức biến mất.

Hắn nói tiếp: "Người này mặcdù có rất nhiều tật xấu, cuồng vọng tự đại, nhưng vì lấy gia thế, cũng mời chàođược không ít người tài ba. Trong số đó không thiếu người túc trí đa mưu. Nếunhư Viên Thiệu có thể nghe ý kiến của những người này, cũng không thể khinh thường,mà Tư Lệ hiệu úy

Tào Tháo, cũng là mộtnhân vật đáng nói. Mỗi lần ta nhìn thấy hắn đều có cảm giác, cảm thấy hắn lợi hạihơn so với Viên Thiệu"

"Sao tướng quân không nói suynghĩ của mình, để cho chúng ta cũng nghe một chút" Dương Nhị nói.

"Đúng vậy, chúng ta cũng muốnnghe xem tướng quân có cái nhìn thế nào" chúng tướng ở một bên hát đệm. Hứa Thành đối với người dưới của mình luônluôn không vẻ ngông nghênh kiêu căng, bởi vậy chúng tướng có chuyện gì cùng ýtưởng cũng dám nói thẳng

"Ta? Ha ha cái nhìn của tacùng Hồng Phong giống nhau, chẳng phân biệt được thắng bại" Hứa Thành cườinói ra ý kiến của mình.

"Ha ha ha" Hồng Phong cườito, nói: "Nói đến nói đi, thì ra lão Hồng ta nói rất đúng" Dáng vẻ đắcý hả hê của hắn khiến tất cả mọi người thoáng bật cười.

"Mời tướng quân chỉ rõ"Từ Hoảng nói. Từ sau khi bị

Hứa Thành đào góc tường tới, không lâu sau đó Từ Hoảngđã bị mấy người

Hứa Thành hấp dẫn đàm luận chiến thuật, tự cảm giác mình được dẫndắt rất nhiều. Nhưng trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, hắn phát hiện

HứaThành còn có rất nhiều thứ đáng học, cho nên hắn quyết không buông tha bất kỳ mộtcơ hội học tập nào. Hắn lại không biết, thái độ này của hắn, khiến cho HứaThành vui mừng, lại cảm thấy sợ hãi. Dù sao Hứa Thành là một nam nhân bình thường,không quen với biểu lộ nhiệt tình đồng tính.

Hứa Thành nhìn chúng tướng, nói:"Đáp án trên thực tế vô cùng đơn giản, bởi vì hai bên cũng không muốn đánh"

"Cũng không muốn đánh?"Chúng tướng nhìn nhau, không hiểu rõ ràng cho lắm, không hẹn mà cùng nhìn phíaHứa Thành.

"Chỉ cần ngay từ đầu có thể bấtphân thắng bại, trận chiến này sẽ chỉ định ở chỗ đó mà thôi” Hứa Thành chậm rãinói: "Các người ngẫm lại xem, cho dù

Đổng Trác đánh bại liên quân, hắn cóthể chiếm lĩnh đất đai Quan Đông sao?"

"Không thể, trong tay hắncũng không đủ binh mã, mặc dù chiếm hữu trên danh nghĩa, trên thực tế Quan Đôngvẫn nắm giữ ở trong tay chư hầu, không có cách biệt quá lớn so với tình huốnghiện tại" Từ

Hoảng nhìn thấy Hứa Thành nhìn về phía mình, hắn liền nói racái nhìn của mình. Hắn coi như không nghe thấy Hứa Thành nói thẳng tên ĐổngTrác.

"Như vậy ta hỏi các ngươi,Viên Thiệu đánh bại Đổng Trác sẽ có chỗ tốt gì?" Hứa Thành lại hỏi.

"Đúng vậy, bây giờ Viên Thiệulà minh chủ liên quân chư hầu, có quyền lực thay triều đình, có thể nói hắnchính là triều đình. Nếu như chiếm lĩnh Lạc

Dương, hắn phải mang quyền lực phânra ngoài. Huống chi, những đại lão trong triều sao có thể nhìn xem một mình hắncầm quyền. Khi đó chư hầu

Quan Đông cũng sẽ không nghe lệnh hắn. Bọn hắn đều cócác phe phái "

"Đã hiểu chưa?" Hứa Thànhnhìn chúng tướng hỏi

Chúng tướng yên lặng gật đầu. Cái gì trung hiếu tiết nghĩa, tất cả đềukhông bằng một chữ "Lợi".

"Chúng ta phải làm như thếnào?" Bàng Bái hỏi. Chúng tướng đều nhìn về phía Hứa Thành. Từ khi theo HứaThành, không bao lâu sau nhiều người đều đã hiểu rõ Hứa Thành quyết không trungvới Đổng Trác. Tất cả mọi người đều là người thông minh, không ai đưa ra dị nghị. Dương Nhị, Bàng Bái là bạn bè của HứaThành, chữ "Hứa" trên người không bao giờ có thể rửa sạch. Từ

Hoảngcho rằng nên làm cái gì thì làm cái đó. Huống chi Hứa Thành còn giúp hắn, nếukhông hắn không cho là mình có thể dọn dẹphết Tề lão đại cùng lính của gã. Vương Việt thì quá mức lưu luyến tình trạng hiện nay, tới khicó phản ứng thì đã không còn kịp nữa. Toàn bộ thân gia cùng mấy trăm tên đồ đệcũng đã hòa nhập vào đây. Điều này ngược lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn. Vương Việt hắn sợ cái gì chứ? Nếu như HứaThành cho hắn tất cả, hắn sẽ không có ý định vứt bỏ những thứ này. Ý kiến của

Hồng Phong hoàn toàn bị xem nhẹ. Mạngcủa Lệ Phương, thống lĩnh Thanh Thú quânlà do Hứa Thành cứu ra khỏi đại lao ở Lạc Dương. Hắn đã sớm bán mạng cho HứaThành.

"Nhiệm vụ của chúng ta, là. .." Hứa Thành kéo dài giọng nói: "Xem -- chiến "

Chúng tướng sửng sốt, hắn cứ như vậybuông tha cơ hội này sao? Chẳng lẽ tất cả mọi người nhìn lầm, hắn là một ngườitrung thành.