Hiện tại Hứa Thành đang bưng một chén rượu lên uống. Thật sự là rượu ngon.

Đã nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng. Đêm qua trước khi ngủ, hắn đột nhiên nhớ tới, trước kia đã xem qua một phim phóng sự, nói về việc cải tiến rượu Whiskey, chẳng qua là dùng nhiều than củi một chút là có được kết quả. Mấy năm không có rượu ngon uống, hắn lập tức cho người đi tìm than củi.

Chẳng qua là dùng than củi một chút mà thôi, rượu không hề giống như trước nữa, cũng không đục ngầu, uống vào cũng ngọt mềm mại, sảng khoái hơn rất nhiều.

Bây giờ cuộc sống tạm ổn, không sai. Hết thảy Tư châu đều đã đi vào quỹ đạo, "Nhị Từ" phòng thủ hai quan Hổ Lao với Tỵ Thủy. Dương Nhị ở bên ngoài, dùng vũ lực để cam đoan việc di dân thuận lợi. Bàng Đức ở binh doanh cùng huấn luyện với những quân đội hợp nhất. Giáo quan đương nhiên là Vương Việt. Lão Hà ở bên ngoài vừa chủ trì di dân, vừa thiết lập mạng lưới tình báo, công việc tiến hành thuận buồm xuôi gió.

Mà nhức đầu nhất chính là hành chính.

Chính vụ do Thường Hâm chủ trì, gã này thật sự đúng như hắn nói như đang kinh doanh sản nghiệp. Bởi vì Thường Hâm xuất thân thương nhân, hiểu biết hơn hắn rất nhiều đối với phương diện buôn bán, không cần hắn phải xen vào nhiều, hiểu cần làm gì thì cứ làm như thế. Có một chút khó xử lý, đó chính là không thể tìm thấy mấy người biết viết chữ ở trong thành Lạc Dương. Không có biện pháp nào cả, gia tộc quyền thế đều bị giết không còn một mống. Hạ nhân còn lại của bọn họ đều bị Đổng Trác cho dẫn tới Trường An. Ở thời đại này, người đọc sách gần như là xuất thần ở trong nhà của người có tiền. Cần phải làm sao bây giờ đâu? Hứa Thành nói một câu: nhận người, tùy ngươi chiêu mộ người nào cũng đều được.

Trong tay có mệnh lệnh của đầu lĩnh, Thường Hâm gióng trống khua chiêng, cực kỳ khủng khiếp. Lúc này ở Tư châu, cái khác không nhiều lắm, chính là nhiều người. Đổng Trác giết người chẳng qua là giết người trong gia tộc quyền thế. Dân chúng bình thường thật đúng là không bị tổn hại mấy, tuy rằng đã đoạt rất nhiều tài vật, nhưng đó là Hứa Thành để lại cho Đổng

Trác. Hứa Thành để lại ít nhất hai phần ba cho nên nói hiện trong tay

Hứa Thành có người lại có tiền, về phần lương thảo, Wow, một người có thể tiện tay bỏ ra đầy đủ lương thực cho ba mươi vạn người ăn mấy tháng thì sẽ bị đói sao? Mấy ngàn gia gia tộc quyền thế, hơn nữa đều có thể lăn lộn ở kinh thành, hãy ngẫm lại xem, ở bên trong kho của bọn họ chứa đựng những thứ gì?

Đãi ngộ tốt, địa vị cao, ai mà không muốn làm quan? Đến lúc Thường Hâm làm xong, danh sách hiện lên cho Hứa Thành, rõ ràng bảy thành đều là xuất thân thương nhân. Vừa hỏi Thường Hâm, Hứa

Thành mới biết được đại bộ phận đều là theo chân lưu dân đến, đến cùng chuyện gì đã xảy ra? Hỏi những người bị chọn trúng này, Hứa Thành mới hiểu được cái gì gọi là thương nhân. Đám người này, phát hiện rất nhiều lưu dân đều di chuyển đến Tư châu, đều cảm thấy kỳ quái, dùng các loại phương pháp nghe ngóng, nghe không ít lưu dân nói Ti châu có lương thực có thể ăn. Ngay khi bọn chúng hiểu rõ tình huống thật sự, không để ý đến chiến loạn, thật sự đi theo lưu dân tới nơi này, vừa vặn gặp phải lúc

Thường Hâm nhận người. Những người nghĩ tài trí hơn người, muốn lăn lộn thay đổi xuất thân nghĩ cơ hội đã tới.

Nghe xong đám người này tự thuật, Hứa Thành bị dọa quá hoảng sợ, nếu đám người Viên Thiệu kia hoặc là bất kỳ một quan viên này chú ý, kế hoạch lớn của hắn chẳng phải sẽ bị ngâm nước nóng sao?

Cũng may Thường Hâm ở một bên giải thích, khiến cho Hứa Thành không cần phải lo lắng. Hắn nói những quan viên kia cho tới bây giờ cũng không để mắt tới thương nhân, cũng sẽ không kết giao cùng bọn họ. Về phần lưu dân, quan viên cho tới bây giờ đều xua đuổi, tử tế hơn một chút cũng chỉ là mặc kệ cho bọn họ tự sanh tự diệt, chưa bao giờ sẽ vì bọn họ mà phí tổn tâm sức, cho nên đối với việc lưu dân biến mất, dưới tình huống bình thường, không qua mấy tháng chắc là sẽ không chú ý tới. Cho dù có chú ý, cũng chỉ là do vô tình mà thôi, sẽ không ngăn trở. Tới khi bọn hắn kịp phản ứng, kế hoạch di dân tới Tư châu cũng có thể gần như hoàn thành. Những lưu dân, dân đói còn sót lại sẽ tự phát tiến về hướng Tư châu. Dưới tình huống đó, muốn ngăn cũng không ngăn được. Con người đều vì bát cơm, những việc khó hơn nữa cũng có thể làm được, trừ phi những quan lại kia có thể cho quân đội ngăn cản tất cả các con đường.

Nghe xong lời này, Hứa Thành mới yên tâm trở về uống rượu hưởng thụ

Thế nhưng có một tin tức lập tức phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của hắn.

"Bạch Ba tặc" quấy rối khu tây bắc Lạc Dương, dân chúng tử thương vô cùng nghiêm trọng”.

"Chúa công, mạt tướng nguyện chỉ huy quân bản bộ đi tiêu diệt đám loạn tặc này" Bàng Bái ở một bên thỉnh chiến. Đương nhiên, Hồng Phong cũng không cam chịu yếu thế. Về phần Thường Hâm, hắn là quan văn, có thể xem nhẹ.

"Không được, ta còn không tìm ngươi tính sổ " Hứa Thành nhìn chằm chằm vào

Bàng Bái, nói: "Ta cho ngươi thu phục loạn binh. Ngươi chạy khắp cả kinh đô và vùng lân cận mà không phát hiện ra có một Bạch Ba tặc sao? Để cho bọn chúng hiện tại quấy rối ta như này”.

"Lúc ấy xác thực không phát hiện tung tích Bạch Ba tặc" Bàng Bái nhỏ giọng nói.

"Cái gì? Nói rõ ràng, ta không nghe rõ" Hứa Thành nói

"Không có gì, không có gì" Bàng Bái liên tục phủ nhận.

"Ngươi phạm sai lầm. Ta muốn phạt ngươi" Hứa Thành nói. Hắn thờ ơ nhìn Bàng

Bái, trầm giọng nói: "Ta cho ngươi bảy trăm người. Ngươi phải đi Tịnh

Châu, đi liên lạc với những người Hồ ở phía bắc Tịnh Châu. Đương nhiên, chẳng qua là những bộ tộc nhỏ, đến lúc đó lão Hà sẽ cùng đi với ngươi.

Việc ngươi cần làm, chính là uy hiếp, để cho bọn họ cúi đầu đối với chúng ta. Về phần đại đội kỵ binh, ta yêu cầu ở lại, sắp tới quyết chiến cùng liên quân Quan Đông, chúng ta không thể không có kỵ binh. Đánh xong, ta sẽ nhượng bọn chúng tới cho ngươi. Nói cách khác, ngươi không thể tham gia quyết chiến giữa chúng ta cùng liên quân Quan Đông"

"Chúa công" Bàng Bái vội vàng quỳ xuống, cầu khẩn nói: "Chúa công, Bàng Bái nguyện thừa nhận bất luận trừng phạt gì. Mời chúa công thu hồi mệnh lệnh đã ban ra" Thật vất vả đợi đến lúc có một trận đại chiến, đây không phải muốn cái mạng nhỏ của hắn sao?

"Ta biết rõ ngươi rất muốn đánh nhau" Giọng nói Hứa Thành có chút ảm đạm: "Cho nên, ta mới phạt ngươi. Ngươi nên biết rằng, chúng ta sắp gặp phải cái gì, cho nên, ta không thể lại phóng túng ngươi, bằng không, ngươi lại tùy ý làm bậy, vất cái mạng nhỏ của mình đi. Ta cũng không muốn ngươi đang ở dưới mặt đất mắng ta không hảo hảo quản giáo ngươi "

"Chúa công, Bàng Bái không dám" Lúc này Bàng Bái mới biết Hứa Thành đúng là chơi thật: "Chẳng qua, hiện tại đi Tịnh Châu cũng không cần gấp gáp. Thuộc hạ chỉ muốn đánh xong trận quyết chiến này là được. Thuộc hạ có thể lập quân lệnh trạng, về sau tuyệt sẽ không tùy ý làm bậy"

"Ngươi vẫn không bỏ xuống được" Hứa Thành bất mãn nói: "Chỉ muốn chiến tranh, chuyện gì cũng chỉ làm vì sảng khoái, như vậy sao được? Ngươi vẫn cần đi Tịnh Châu nếu chuyện chỗ lão Hà không thành công, nói không chừng ở đó sẽ có nhiều trận chiến "

"Chúa công, chúng ta có thể đánh xong liên quân Quan Đông lại đi" Bàng Bái kiên định ý chí. Một trận đại chiến như vậy, ai biết bao nhiêu năm mới có thể gặp được một lần, bỏ lỡ sẽ phải hối hận không kịp. "Hơn nữa, khi đó chúng ta có thể mang càng nhiều binh hơn, tính toán lớn hơn trước "

"Ta muốn không phải áp đảo, mà là tâm phục khẩu phục" Hứa Thành nói: "Quan mang nhiều binh có làm được cái gì? Xem ra, ngươi thậm chí cũng không muốn đi Tịnh Châu. Tốt, người tới "

Thân binh bên ngoài cửa đi vào, Hứa Thành ra lệnh: “Mang tiểu tử này đi cho ta. Hãy giam hắn lại, bất luận kẻ nào cũng không cho phép thăm hỏi, hơn nữa cũng không cho ai nói chuyện với hắn, có nghe thấy không?"

"Dạ” thân binh bắt Bàng Bái đưa xuống dưới. Bàng Bái lại đang vui cười, chỉ cần hắn được ở lại, còn sợ không có cơ hội chiến tranh sao?

"Hồng Phong" Hứa Thành kêu lên

"Có" vừa rồi Hồng Phong một mực ở bên cười trộm, Bàng Bái không may, hắn đương nhiên cao hứng, tiểu tử này gây chuyện với hắn cũng không ít

"Theo tin báo, Bạch Ba tặc có ước chừng ba vạn chủ lực, những người khác đều là người già yếu, phụ nữ và trẻ em, cho nên ta cho ngươi một vạn binh mã, ngươi phải ở trong vòng nửa tháng bình định bọn chúng. Nhất định phải xong trước thời điểm chúng ta quyết chiến cùng liên quân " Hứa

Thành nói

"Nửa tháng?" Hồng Phong có chút chần chờ, hắn cũng không phải là cao thủ chiến tranh.

"Yên tâm, ta cho ngươi cao thủ xứng đáng, đến lúc đó ngươi chỉ cần nghe theo hắn là được. Những thứ khác chỉ cần đánh là được rồi" Hứa Thành cũng không hy vọng đầu óc Hồng Phong có thể hiểu nhiều hơn

“Xin chúa công yên tâm, tất cả giao cho mạt tướng" Hồng Phong nghe nói có người hỗ trợ, lập tức vỗ ngực, biểu hiện quyết tâm.

Trên thực tế, Hứa Thành vẫn một mực chú ý tới đám Bạch Ba tặc này, chẳng qua là vẫn không tới lúc thu thập chúng. Lúc này tên gia hỏa này lại không biết điều, Hứa Thành tự nhiên sẽ không tha cho bọn chúng. Hắn cũng đã viết xong lệnh xử quyết ba thủ lĩnh Bạch Ba tặc, Hàn Xiêm, Lý Nhạc, Hồ

Tài.

*******************

"Bẩm báo minh chủ, lúc này trong vòng trăm dặm, ngoại trừ quân ta, không phát hiện một bóng người" thám tử hồi báo Viên Thiệu

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Chúng chư hầu khẩn trương, chung quanh không có một bóng người. Lương thực đã hết, đi đâu mà tìm bây giờ? Đến lúc Hứa

Thành đánh tới, thật sự chỉ có một con đường chết

"Mạnh Đức, ngươi có biện pháp gì hay không?" Viên Thiệu nhìn Tào Tháo hỏi, phảng phất hắn chính là cọng rơm rạ cứu mạng

"Không có biện pháp. Chỉ có cách thừa dịp lương thảo chưa hết, toàn lực tấn công Hổ Lao quan. Chỉ có tiến vào Tư châu, mới có lương ăn "Tào Tháo nói. Thời điểm này trong lòng của hắn thậm chí có chút hả hê. Lúc này hết lương rồi, xem các ngươi có dám đánh hay không

"Chư công cho rằng chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Viên Thiệu có chút không hài lòng lắm, gã lại hỏi những người khác

"Không bằng chúng ta trở lại vùng đất của mình, chuẩn bị lương thảo, lại đến quyết chiến sau" có người đưa đề nghị này. Kết quả, không chỉ Tào Tháo mà ngay cả Viên Thiệu thậm chí chỉ muốn một cước đạp chết gã đó.

"Không thể, lần này xuất binh, tốn rất nhiều thời gian, công sức. Đến hiện tại, Đổng Trác đã về tới Trường An, quân ta còn không thể kiến công, làm sao có thể đối mặt với người trong thiên hạ? Nếu như lúc này trở về, ta cũng không còn mặt mũi nào nữa" Tào Tháo chắc chắc chỉ muốn đánh cho kẻ kia một trận. Nói gì đi nữa liên minh lần này cũng do hắn triệu tập lại. cuộc chơi này cứ như vậy mà kết thúc đánh chết hắn cũng sẽ không đồng ý.

"Chúng ta thật sự cần phải tấn công Hổ Lao quan sao? Đánh tiếp, vậy có cần đánh quân Tây Lương canh giữ Hàm Cốc quan với Đồng

Quan không? Hai quan này có thể còn khó đánh hơn so với Hổ Lao, Tỵ Thủy, chư vị cũng đừng quên" Viên Thuật không muốn lãng phí binh lực một cách vô ích, nói

"Trước tiên chúng ta có thể thử đến trước quan ải mắng chửi, xem có thể dẫn xuất Hứa Thành ra ngoài quan ngoại đánh một trận hay không ?" Tôn Kiên nhìn ra hiện trường mà tâm phiền, nói

"Tốt" Viên Thiệu lập tức đồng ý. Rốt cuộc đã tìm được một phương pháp thích hợp, mặc kệ Hứa Thành không xuất hiện, không cần tấn công cửa ải hiểm yếu, luôn là điều tốt, huống chi chẳng qua là mắng trận, không cần người chết

Ngày hôm sau, chúng chư hầu tỉ mỉ chọn lựa ra ba trăm tên quân sĩ lớn giọng đi tới trước Hổ Lao quan, mắng chửi to, mắng chửi cho tới tận trời tối đêm, chà đạp Hứa Thành hầu như trở thành một sinh vật không có trên thế giới này.

Nhưng Từ Hoảng thủ quan căn bản không có một chút phản ứng. Hứa Thành mệnh lệnh cho hắn canh phòng nghiêm ngặt tử thủ. Không đến lúc quyết chiến quyết không được ra. Trong quan nội, một người, một cọng lông cũng không thể bay ra ngoài. Chẳng qua Hứa Thành bị mắng chửi thật sự quá thảm, quá thua thiệt, Từ Hoảng vẫn viết một phong thơ, miễn cho đến lúc đó Hứa Thành trách hắn

Đến một ngày, đội mắng chửi của liên quân vừa tới trước quan đứng lại, một mũi tên lập tức từ trên quan ải bay xuống, vượt qua trọn vẹn khoảng cách năm trăm bước, chuẩn xác trúng mục tiêu là miệng của một tên lính trong đội quân chửi mắng, đóng đinh hắn ngay tại chỗ. Không thể không nói Từ

Hoảng đã sớm nhìn trúng tiểu tử này, hắn mắng vui vẻ, không bắn hắn thì bắn ai? Đội mắng chửi lập tức lui lại, qua rất lâu, mới có người tới đây, lấy lá thư từ trên mũi tên xuống đưa đi

Viên Thiệu nhận được thư, mở ra vừa nhìn, trên thư chỉ có ba chữ to: Mười ngày sau.