Dương Nhị qua sông không lâu sau, sứ giả đưa tin của Tào Tháo đã đến Ky

Quan, nơi Trương Dương đang đóng quân, thông báo cho Trương Dương hướng di chuyển của Dương nhị.

Rất nhanh chóng thư được đưa đến, sau khi Trương Dương đọc thư, hắn vốn đang có chút bán tín bán nghi. Giao tình giữa hắn và Tào Tháo vẫn không đến được tình trạng tin tưởng lẫn nhau, nhưng ngay lập tức sứ giả mang tin tức cấp báo từ thành Hà Nội đã đến. Ngay lập tức Trương Dương trở nên cực kỳ nôn nóng, hắn vội vàng sai người tập hợp đại quân.

"Thảo nào từ sau khi Từ Hoảng đến vẫn không tấn công, hắn chỉ bày trận ở ngoài quan. Ta còn sợ hắn có mưu kế gì, thì ra muốn dùng kế giương đông kích tây" Trương Dương nói.

"Không phải giương đông kích tây, mà chính là một hòn đá ném hai chim" sứ giả đưa tin của Tào Tháo cũng không phải không duyên cớ mà được tuyển, y cũng có kiến thức nhất định.

"Một hòn đá ném hai chim? Cẩu tặc

Hứa Thành kia" Trương Dương biết rõ nếu hắn không vội quay trở về, nhà của hắn lập tức không thể giữ được, mà Ky Quan này xem ra sẽ phải chắp tay dâng lên cho người ta, không đủ binh lực. Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được lại mắng to Hứa Thành một trận. Chỉ vì Hứa Thành đồng thời chiêu mộ lưu dân từ nhiều địa phương, khiến cho hắn căn bản không thể tìm thấy bao nhiêu người có thể tham gia quân ngũ.

"Chủ công nhà ta còn để cho ta nói với Thái Thú đại nhân rằng tốt nhất có thể thông báo cho Ký Châu Mục Hàn Phức đại nhân, để cho Hàn đại nhân xuất quân tương trợ, mới có thể bảo trụ Hà Nội" Sứ giả mang tin tức còn nói thêm.

"Hay hay" Trương Dương nghe được chủ ý này, mặc dù trong lòng hắn không ôm hy vọng quá lớn, nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn so với không có gì. Trương Dương vội vàng phái người cưỡi ngựa đi cầu cứu Hàn Phức.

Vì vậy, đêm đó, quân Trương Dương vụng trộm rút khỏi Ky Quan, ra roi thúc ngựa, tiến về hướng Hà Nội.

Bọn chúng không biết, ở bên đại doanh đối diện với mình, hoàn toàn không có phản ứng nào đối với việc này. Vấn đề là sau khi Dương Nhị chiếm lĩnh thành Hà Nội xong, mới có mấy trăm tên lính tiến vào Ky Quan.

*************************************

"Này, ngươi nói, chúng ta có thể ngăn chặn được Trương Dương sao?" Lý Hậu hỏi đồng bạn bên cạnh. Hắn vốn là một thành viên của cấm quân Lạc Dương, trước kia căn bản hắn không đánh nhiều trận chiến. Hơn nữa, tuy rằng bản thân hắn là cấm quân, nhưng ở thành Lạc Dương, hắn vẫn trong tình trạng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhưng từ khi Hứa Thành tới đảm nhận chức Thượng Quân hiệu úy, cuộc sống của bọn hắn tốt hơn trước rất nhiều. Tuy rằng bọn hắn phải huấn luyện rất khổ, nhưng hắn sợ bất kỳ điều gì, nhưng lại không sợ khổ, Hứa Thành khiến cho bụng của bọn hắn no mà cũng từ lúc đó hầu bao của bọn hắn cũng có phần đầy hơn. Điều này đã khiến cho bọn họ dứt khoát đi theo Hứa Thành, nhưng điều này cũng chưa quan trọng. Một người làm lính, hy vọng nhất là cái gì, còn không phải có thể đi theo một tướng quân có thể đánh thắng trận sao?

Hắn cũng tham gia trận chiến đánh nhau với liên quân Quan Đông. Vốn khi vừa bắt đầu giao chiến, hắn còn có chút khẩn trương, nhưng tất cả cảm giác này rất nhanh bị quên lãng ở trong cảnh máu tanh giết chóc, cho đến tận lúc đánh xong, hắn mới phát hiện, hắn căn bản không bị thương, phối hợp xuất sắc cùng hai đồng bạn, để cho bọn họ đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, mà hắn vốn cảm thấy đao trong tay hơi ngắn, khi chen chúc trong đám người, thanh đao đó lại phát ra lực sát thương cường đại, khiến cho hắn từ bỏ tất cả nghi kị. Huống chi, đao này có thể đơn giản xé mở áo giáp tướng địch. Hắn còn nhớ rõ có một tướng quân bị bọn chúng dùng tấm chắn dồn chặt về sau, bị đao của hắn đâm vào áo giáp, cảm giác kia, không dễ dàng.

Lúc này đây, hắn đi theo Dương Nhị, vượt qua Hoàng Hà, đến tấn công Trương Dương. Hắn suy nghĩ rằng không phải có thể lấy được thắng lợi hay không, mà là có thể thuận lợi ngăn chặn Trương Dương, không để cho hắn chạy hay không? Chỉ cần có thể giết được mấy địch nhân, hắn sẽ có hy vọng thăng lên Ngũ trưởng.

"Ngươi gấp cái gì?" Đồng bạn bày tỏ thái độ bất mãn đối với câu hỏi của Lý Hậu. Lý Hậu đã hỏi nhiều lần rồi, muốn thăng quan cũng không cần gấp như vậy. Không phải chúng ta đều giống nhau sao? Ngươi xem ta cũng không gấp gáp như ngươi.

Không nói tới suy nghĩ của một đám tiểu binh đó, Dương Nhị đang quan sát phía xa, hắn đã thấy một đám bụi mù. “Có lẽ chính là đại quân quân địch đã đến " hắn tự nhủ rồi lập tức truyền lệnh toàn quân đề phòng, chuẩn bị nghênh chiến. Lần này theo như phương pháp mọi người thương nghị, hắn không đi công thành, vì làm vậy sẽ bị tiêu hao quá lớn, mà lựa chọn kế sách nửa đường phục kích. Dù sao Thái thú Hà Nội chính là Trương Dương, chỉ cần bắt được Trương Dương, Hà Nội còn có thể chạy hay sao?

Mà quân Trương Dương chỉ lo gấp rút lên đường, không chú ý tới đã trực tiếp vọt tới trước miệng người ta, rất nhanh chóng bị đánh bại, thu hàng. Trong khi đó tuy rằng Trương Dương muốn chạy trốn, hắn lại có một khuyết điểm rất rõ ràng, chính là bên người không có võ tướng đủ tư cách, mà thực lực của bản thân hắn lại không có gì, cho nên hắn không thể chạy trốn thành công, bị tiểu binh Lý Hậu bắt sống.

Trận chiến này kết thúc, Dương Nhị dùng trong tay Trương Dương thuận lợi gõ cổng thành Hà Nội, mà tiểu binh Lý Hậu, bởi vì lập công lớn, được đề thăng vượt cấp làm Thập trưởng, thiếu chút nữa bị đồng bạn hâm mộ đến chết.

Mà trận chiến này lợi hại nhất ở chỗ Hứa Thành có thể dựa vào Hà Nội, bắc nhìn Ký Châu, mà một khi hắn chiếm lĩnh toàn bộ Tịnh

Châu, toàn bộ nam bắc Ký Châu đều nằm dưới mí mắt đại quân của hắn. Lúc nào thích thì động thủ, hoàn toàn dựa vào tâm trạng của Hứa Thành vì thế Hàn Phức vô cùng hối hận đối với việc không thể lập tức xuất binh viện trợ Trương Dương.

**********************

Mà đồng thời với việc Dương Nhị đại phá Trương Dương, Hắc Sơn quân Trương Yến, cũng vì quân Hứa Thành khiêu khích mà buồn rầu không thôi.

Tuy rằng Từ

Vinh tự mình dẫn đại quân còn cách nơi này mấy trăm dặm, thế nhưng quân tiên phong của hắn, cũng đã đến ngoài thành Tấn Dương. Quân tiên phong này chỉ có hai ngàn kỵ binh, mỗi ngày di chuyển xung quanh, bao vây quanh tường thành rộng lớn, còn bất chợt bắn tên vào trong thành, giết mấy tên lính quèn, hủy tinh thần của binh lính. Trương Yến phái người đuổi theo, ít người chẳng qua chỉ để cho người ta nhét kẽ răng, nhiều người, người ta cũng chạy trốn rất nhanh. Thế nhưng chờ ngươi rời đi, hắn lại tới lần nữa. Gần đây đám quân tiên phong này bắt đầu phóng hỏa đốt đồng ruộng ở phụ cận. Những lương thực kia sắp chín, ngươi đều đốt tất cả, Hắc Sơn quân chúng ta ăn cái gì?

"Theo ta thấy, Từ Vinh muốn dùng chiêu này tấn công tinh thần của chúng ta, đốt lương thảo của chúng ta. Tuy rằng cháy không nhiều lắm, nhưng đối với tướng sĩ dưới trướng chúng ta mà nói, đây chính là đốt vận mệnh của bọn hắn" Vu Độc, cháu Vu Phù La, hắn biết thúc thúc của mình thật sự đã chết dưới tay

Bàng Bái trong quân Hứa Thành, hắn hận thấu xương đối với hai người Hứa

Thành, Bàng Bái. Lần này Hứa Thành phái Từ Vinh tấn công Tịnh Châu, hắn hạ quyết tâm không cho đối phương thực hiện được mục đích.

"Đúng vậy, thế nhưng nếu muốn tiêu diệt đội quân địch này, hoàn toàn không dễ dàng." Trương Yến gãi gãi đầu nói. Hắn thật sự không có biện pháp đối phó đội du kỵ. Tuy rằng trước kia Hắc Sơn quân của hắn cũng đã từng đánh tan những đội quân có phương châm tác chiến như này, nhưng đó là đại quân cùng hành động, luôn có thể tìm ra dấu vết. Hôm nay, bọn chúng đối mặt với một toán quân địch ít hơn, coi như là tung lưới đầy trời, tìm được tin tức quân địch. Thế nhưng chờ đại quân của mình tiến đến, chúng lại chạy mất. "Trừ phi có thể hoàn toàn bao vây đội quân địch này lại, " hắn lẩm bẩm nói

"Hoàn toàn bao vây?" Vu Độc cười cười tự giễu, làm sao có thể? Lần trước hắn chỉ huy một vạn đại quân chặn đường cánh quân kỵ binh này, cương quyết làm cho đối phương xông về hướng chính diện mà cũng không thể ngăn cản. Hắc Sơn quân này chỉ có tổng cộng sáu vạn chủ lực, còn lại đều là người già yếu, phụ nữ và trẻ em, cho dù có thể vây kín tứ phía, cũng chưa chắc có thể ngăn chặn được đối phương.

"Cũng không thể để cho bọn chúng tiếp tục làm như vậy, đến lúc đại quân của

Từ Vinh đến, sĩ khí của chúng ta không thể nào gượng dậy nổi. Đến lúc đó thậm chí còn không cần đánh nữa, chúng ta cũng phải chạy khỏi chỗ này"

Trương Yến nói.

"Không thể, coi như là phải đi, ta cũng không thể khiến cho Hứa Thành sống khá giả" Vu Độc hung hãn nói.

"Vậy ngươi định làm như thế nào?" Trương Yến hỏi.

"Hừ" Vu Độc lạnh lùng thốt: "Hắn không phải chỉ có một dúm kỵ binh sao? Chúng ta cũng có"

"Chúng ta có kỵ binh bao nhiêu đi nữa căn bản cũng không đánh lại người ta" Trương Yến phản đối nói.

"Ta không nói kỵ binh của chúng ta, mà là có thể mượn kỵ binh tới" Vu Độc biểu lộ đôi chút thần bí thế nhưng Trương Yến lại chỉ muốn cho hắn nếm thử nắm đấm của mình.

"Thúc thúc của ta, Hô Trù Tuyền" Thấy Trương Yến có chút không vui, Vu Độc vội vàng nói.

"Hô Trù Tuyền?" Trương Yến biết rõ, đó là đệ đệ của Vu Phù La. Xem ra, Hô

Trù Tuyền cũng bởi vì Bàng Bái chém chết Vu Phù La mà đến báo thù.

"Hắn sẽ mang bao nhiêu nhân mã đến?" Trương Yến mặc kệ mục đích của đối phương, điều hắn quan tâm chính địa vị của mình không thể bị ảnh hưởng.

Nếu như Hô Trù Tuyền mang đến quá nhiều binh mã, một khi liên thủ với Vu Độc cùng chèn ép mình, vậy mình quá thảm rồi.

"Không nhiều lắm, chỉ có bảy ngàn kỵ binh Hung Nô. Lúc này đây, hắn nên báo thù cho thúc thúc ta,Vu Phù La. Chẳng qua hiện nay Hứa Thành thế lớn, không thể đủ sức tiêu diệt hoàn toàn, cho nên thúc thúc ta đã nghĩ tới việc liên hợp chúng ta, trước tiên đánh bại Từ Vinh, chúng ta cùng cần mượn kỵ binh của hắn đối phó với đám quân phản loạn này" Vu Độc đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Trương Yến nên lên tiếng giải thích.

"Đã như vậy, ta lập tức phái người thám thính động tĩnh quân địch. Ngươi thông báo cho

Hô Trù Tuyền không nên thúc trống mà đến, để tránh làm kinh động đối phương. Chờ sau khi chúng ta xác định tin tức xong, khiến cho hắn trước tiên chỉ huy kỵ binh cuốn lấy đối phương, sau đó chúng ta lại phát đại quân công kích, một lần hành động tiêu diệt đội quân địch này" Trương

Yến quyết định thật nhanh. Hắn cũng không thể đợi đến lúc Từ Vinh đến mới lại động thủ một lần nữa.

"Hiểu rõ" Vu Độc lĩnh mệnh mà đi.

Một cái lưới lớn, thời gian dần qua bắt đầu khép lại tại bốn phía Tấn Dương.

"Ân tướng, tin mừng, tin mừng" Lý Nho không để ý bất luận lễ tiết gì, trực tiếp vọt vào hậu đường của Đổng Trác, khiến cho Đổng Trác với Điêu

Thuyền đang biểu diễn "Phượng cầu hoàng" càng hoảng sợ. Điêu Thuyền vốn đã quần áo không chỉnh tề, lúc này xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, hất tay áo lên, chạy ra ngoài, cũng mặc kệ hai nam nhân ở đây cũng đã bị động tác này của nàng làm cho mê đảo thất hồn lạc phách

"Khục, khục" Lý Nho có chuyện trong lòng, có phản ứng trước tiên. Hắn vội vàng làm bộ ho khan, che dấu dáng vẻ xấu hổ

"Lý Nho" Đổng Trác cũng phục hồi tinh thần. Hắn lưu luyến nhìn về phương hướng Điêu Thuyền mấy lần, thầm trách Lý Nho nhiều chuyện, quấy nhiễu diễm phúc của mình. Thế nhưng Lý Nho nói gì đi nữa cũng là thân tín của hắn, lại là con rể. Đổng Trác hắn không thể không cho Lý Nho vài phần thể diện: "Lúc này ngươi có chuyện gì quan trọng mà cần phải đến đây?"

Lý Nho khẽ giật mình, lúc này? Sau đó hắn lập tức hiểu rõ, cha vợ đang trách mình quấy nhiễu chuyện tốt của hắn. Thế nhưng Lý Nho cũng đã tính trước, không kinh hoảng, vững vàng nói: "Thừa tướng, Hứa Thành đưa tới một vật "

"Hứa Thành? Lại là hắn?" Đổng Trác không kiên nhẫn được nữa, nói: "Hắn lại có đồ vật gì?"

"Nghe nói, thứ này là do Tần Thủy Hoàng để lại " Lý Nho chậm rãi nói, vẻ kinh diễm vừa rồi của Điêu Thuyền hòa tan cơn cuồng hỉ của hắn, bởi vì rõ ràng Đổng Trác có một thái độ không quá quan tâm, cho nên hắn không muốn một lần mà nói xong, bán chỗ hấp dẫn.

"Tần Thủy Hoàng?" Đổng Trác rất ngơ ngác: "Vật gì?"

"Thứ này mất qua không ít quay về, còn bị người đánh rơi làm hỏng" Lý Nho không rõ hôm nay tại sao mình lại ba hoa như này. Chẳng lẽ vừa rồi mình gặp Điêu Thuyền, trong lòng nổi lên ý nhớ nhung, muốn gặp lại một lần nữa, cho nên hắn muốn kéo dài thời gian ở chỗ này?

"Rớt bể còn đưa tới. Hứa Thành hắn không muốn sống sao?" Đổng Trác ít đọc sách, hắn hoàn toàn không hiểu đối với ám chỉ của Lý Nho

"Đã được người ta dùng vàng bịt bổ sung rồi" Lý Nho muốn đánh cho chính mình mấy cái tát, làm cho bản thân mình tỉnh táo lại. Vừa rồi không ngờ mình lại có thái độ đó, ai ngờ trong đầu chỉ toàn bóng dáng Điêu Thuyền.

"Lý Nho, ngươi đến cùng bán cái gì?” Đổng Trác cũng phát giác Lý Nho có chút không đúng, hỏi.

"Ân tướng, thứ này hiện tại được xưng ‘ kim tương ngọc giác’, chính là ngọc tỷ truyền quốc của Tần Thủy Hoàng để lại"

"Cái gì?" Đổng Trác mãnh liệt đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lý Nho: "Thật vậy chăng?" Giọng nói Đổng Trác đã run run.

"Đúng vậy" Lý Nho cũng không nghĩ đến Điêu Thuyền nữa, hắn giơ tay đưa ra gói đồ mình mang đến

"Chính là cái này?" Đổng Trác run rẩy chỉ tay, nhìn vào hộp gỗ được bọc vải bên ngoài. Trong hộp gỗ này chính là vật bao nhiêu người tha thiết ước mơ.

Lý Nho hăng hái gật đầu

Cái hộp được mở ra, Đổng Trác cho tay vào lấy ấn ngọc đưa ra ngoài. Một góc trên ấn ngọc đã hỏng, bị người dùng vàng bổ sung.

"Kim tương ngọc giác" Đổng Trác cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ. Hắn lật ấn ngọc, chỉ thấy đáy ấn ngọc có khắc tám cái chữ triện:

"Vâng mệnh với trời, vĩnh viễn hưng thịnh"