Lưu Duyên phát hiện mình lại tính sai. Quân địch phá mở cửa thành, hắn vốn cho rằng quân mình chỉ phải đối phó với quân địch là những binh sĩ đụng thành kia, chỉ cần liều chết đánh lui bọn chúng, đóng cửa thành lại, tiếp tục kiểm soát được cổng thành thì còn có thể lại chống đỡ thêm một thời gian ngắn. Mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng cũng rất có khả năng xảy ra. Cho dù không thể làm được, quân hai bên hỗn chiến với nhau, có thể khiến cho quân địch không thể phát huy ưu thế nhiều người. Thế nhưng rõ ràng đám binh lính đó lại lui ra ngoài, ngay sau đó, một loạt tên nỏ bắn vào trong, giết chết hàng loạt tinh binh được Lưu Duyên hắn an bài ở phía trước. Rõ ràng có mũi tên còn xuyên qua hai người.

"Nhanh, tách ra, trốn ở hai bên cửa thành, đến lúc quân địch đi xuyên cửa thành đánh tiếp"

Đao thuẫn binh Quân Hứa Thành đã đến, ba người một nhóm, năm người một nhóm, chia làm từng nhóm một tràn vào cửa thành.

"Đánh" Lưu Duyên dẫn đầu vọt tới. Hăn tuyệt đối không thể khiến cho quân địch vào thành. Lúc này Lưu Duyên thật sự không muốn nghĩ tới việc ngay cả thành Huỳnh Dương, hắn căn bản cũng không phòng thủ được.

Trong hành lang cửa thành, âm thanh "Đinh đinh đang đang" liên tiếp vang lên, các tướng sĩ Tào quân rất nhanh phát hiện một vấn đề đáng sợ. Binh khí của bọn hắn đều đánh vào trên tấm chắn của quân Hứa Thành, căn bản không thể tạo thành thương vong cho quân địch. Mà mấy người quân địch co lại thành một khối, căn bản có thể phòng ngự bốn phía quanh người, về sau, mấy nhóm dùng sức ép vào, chính mình đã bị dồn chặt lại một chỗ. Sau đó từ giữa khe hở của tấm chắn xuất hiện từng thanh đoản đao, đâm vào thân thể bọn hắn. Cứ như vậy, quân địch phân tán, đánh hợp kích, lại phân tán, lại đánh hợp kích, tiến độ tuy chậm, nhưng mỗi lần bọn chúng tiến thêm một bước về phía trước, tướng sĩ Tào quân đều phải trả giá một cái giá lớn bằng máu. Bên trong hành lang cửa thành, tiếng kêu thảm thiết, đều từ binh sĩ quân Tào mà ra.

"Tướng quân, làm sao bây giờ? Chúng ta không thủ nổi"

Tiếng kêu thảm thiết rốt cục cũng khiến cho Lưu Duyên trấn tĩnh lại. Sau khi nói "Rút lui" xong, Lưu Duyên dẫn đầu chạy trở về, hắn không phải trở về thành ở bên trong, mà chạy về hướng cửa đông. Bên kia là hướng phía

Duyện Châu, có thể quay về nhà.

***************************

"Thực vui vẻ. Trước kia nghe người ta nói công thành cũng phải mất cả tháng.

Lần này, chưa tới một canh giờ, đánh chiếm được một thành lớn. Ha ha, quân ta quả nhiên bất phàm. Đúng là xứng với cái tên thiên hạ đệ nhất cường quân" Liêu Giang ở một bên cảm khái.

Lẽ ra đề nghị vừa rồi của tiểu tử này có thể đã lập được công lao nhưng Trương Liêu lại không để ý đến hắn. Phiền hà quá nhưng nói gì đi nữa Liêu Giang cũng là đệ tử chúa công giao cho của mình, cũng cần phải nói một câu: "Sở dĩ có điều này chỉ là bởi vì tướng địch chưa thấy loại quân đội như của chúng ta, cũng không biết chiến thuật của chúng ta. Hơn nữa binh lại ít. Nếu không, hắn chiếm giữ địa lợi, chúng ta dù có thể đánh chiếm được thành, tổn thất cũng lớn hơn rất nhiều so với hiện tại. Ngươi vẫn không nên quá kiêu ngạo, kiêu binh tất bại"

Liêu Giang ở một bên vâng vâng dạ dạ. Thế nhưng ai cũng nhìn ra, tiểu tử này căn bản không nghe lọt tai.

"Báo cáo tướng quân, tướng phòng thủ quân địch bỏ chạy. Xin hỏi có cần đuổi theo hay không?" phó tướng đi tới hỏi.

"Không cần" Trương Liêu nói, tựa như Liêu Giang nói, công thành chiến cho tới tận bây giờ cũng chưa nghe nói chấm dứt trong thời gian ngắn như này.

Tuy rằng hắn không nói ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đôi chút khó tin: "Tranh thủ thời gian vào thành" hắn ra lệnh.

Trương Liêu thật sự không ngờ viên tướng lĩnh quân địch mà hắn thả chạy hôm nay, ngày sau đã gây ra đại phiền toái cho hắn.

Lưu Duyên chạy như điên về Hứa Xương. Thành Hứa Xương này là tòa thành Tào

Tháo chiếm lĩnh không lâu, bởi vì Hứa Xương không bị chiến loạn giặc

Khăn vàng ảnh hướng quá nhiều, thành trì coi như hoàn hảo. Hơn nữa Hứa

Xương cũng được coi là một tòa thành lớn, cuối cùng Tào Tháo coi thành

Hứa Xương này là trung tâm quyền lực của đất đai dưới quyền cai trị của mình.

Sau khi Lưu Duyên chạy trốn trở về Hứa Xương, hắn chạy thẳng đến phủ Tào Tháo, việc này không thể chậm trễ được.

"Ồ, Lưu tướng quân, tướng quân không ở lại trông coi Huỳnh Dương, sao lại quay về Hứa Xương?" Tuân Du ở lại trấn thủ Hứa Xương hỏi. Thời điểm này thúc thúc của y là Tuân Úc còn chưa tới, hắn tương đối am hiểu phương diện chính sự, cho nên ở lại làm việc trong Tào phủ.

"Công Đạt tiên sinh, không xong" Lưu Duyên nhìn thấy trước mặt Tuân Du có chén nước, hắn cũng không khách khí, bưng lên uống một hơi, nói: "Hứa Thành phái người tấn công Huỳnh Dương, ta không thủ nổi, Huỳnh Dương thất thủ rồi"

"Cái gì?" Tuân Du vọt đứng dậy nói: "Hứa Thành vừa đánh chiếm Tịnh Châu, cho dù hắn muốn khai chiến, cũng không thể đánh Huỳnh

Dương. Hắn có lẽ đi đánh Ký Châu mới đúng chứ?"

"Nhưng hắn xác thực phái mấy vạn đại quân đến Huỳnh Dương" Lưu Duyên nói.

"Ngươi sao không cấp báo sớm hơn một chút? Thất thủ mới đến" Tuân Du lớn tiếng trách Lưu Duyên.

"Ta. . ." Lưu Duyên cực kỳ oan uổng: "Bọn chúng chỉ công thành chưa tới một canh giờ, Huỳnh Dương đã thất thủ, ta làm sao tới báo?"

". . ."

Tuân Du đảm nhận nhà sửng sốt: "Ngươi không có nói sai, không phải một ngày mà là một canh giờ sao?" Hắn cho rằng một ngày đã chứng minh quân địch cực kỳ cường đại rồi.

"Cái gì mà một ngày? Nếu là một ngày ta còn dễ chịu chút ít, nhưng quả thật đúng là một canh giờ, một canh giờ" Lưu Duyên kêu to.

"Không thể, ta phải lập tức thông báo chúa công" Tuân Du không còn nghe Lưu Duyên phát tiết ở chỗ này, hắn vội vàng đi ra bên ngoài, cho người mang tin tức Huỳnh Dương thất thủ lập tức chuyển cho Tào Tháo đang ở Thanh Châu tiêu diệt dư nghiệt khăn vàng.

"Chỉ mong Hứa Thành chỉ chiếm giữ Huỳnh Dương, mà không phải muốn đến đánh Duyện Châu" Lưu Duyên ở một bên cầu nguyện.

"Sẽ không đâu" Tuân Du nói. Hắn đã từ trong cơn kinh hoảng ban nãy phục hồi tinh thần: "Có khả năng bọn chúng chỉ là muốn chiếm giữ Huỳnh Dương, do đó hình thành chiến lược uy hiếp đối với quân ta. Nếu quả thật Hứa

Thành muốn tiến công Duyện Châu, Đổng Trác ở sau lưng Hứa Thành cũng sẽ không bỏ qua hắn"

Lưu Duyên im lặng, đất trời thay đổi. Không thể ngờ đại địch trước kia, lúc này lại trở thành cái ô nhỏ bảo vệ tánh mạng.

…………………………………………� � �………………

"Ha ha, Văn Viễn không tệ, chưa tới một canh giờ mà đã có thể công phá một thành trì kiên cố" Hứa Thành phất phất tay trên chiến báo, rồi chuyển nó cho Trần Cung. Hiện tại Thường Hâm, Hà Thông đều có việc cần hoàn thành, cũng chỉ còn lại một quân sư là Trần Cung.

"Trương Liêu tướng quân quả nhiên rất cao minh, không hổ là nhân tài chúa công lựa chọn đề bạt " Trần Cung thoáng nói mấy câu tâng bốc: "Chỉ là một canh giờ, có phải có chút thái quá khoa trương hay không?"

"Công Đài, ngươi không biết Văn Viễn. Hắn cũng không phải là điều này là người biết nói khoa trương" Hứa Thành giải thích hộ Trương Liêu. Hắn biết rõ trong vòng một canh giờ công hãm một tòa thành trì, thật sự là có chút nghe rợn cả người, "Không phải hắn đã nói ở trong chiến báo là quân Cung nỗ thủ cường lực áp chế chính là nguyên nhân chủ yếu tạo nên thắng lợi sao?"

"Trước kia ty chức nghe nói Cung nỗ thủ quân ta mạnh mẽ, nhất là Từ Hoảng tướng quân vận dụng cực kỳ lợi hại. Không thể ngờ

Trương tướng quân cũng có thể dùng cái này thành lập đại công" Trần Cung cảm thán. Nếu như chúa công đã nói như vậy, xem ra hoàn toàn không sai. Nếu có cơ hội nhất định phải đi xem cung nỗ thủ này rốt cuộc lợi hại như thế nào?

"Chúa công" Hà Thông chạy vào nói: "Vương Doãn đột nhiên làm phản, liên hợp Lã Bố, giết Đổng Trác"

"Cái gì" Trần Cung kinh sợ kêu lên một tiếng rồi đứng dậy.

"Tốt" Hứa Thành sớm đợi đến ngày này: "Mệnh lệnh Vương Việt với Từ Hoảng quan sát thật kỹ cho ta. Một khi Trương Tế có bất kỳ dị động, không cần hỏi ta, nên làm như thế nào thì hãy làm như thế đó. Tất cả phải coi việc đánh chiếm Hoằng Nông, Hàm Cốc quan cùng với Đồng Quan do Lý Thôi phòng thủ là quan trọng nhất "

"Chúa công, ba quan khẩu. . ." Hà Thông hỏi. Chỉ có hai người Vương Việt với Từ Hoảng.

"Tận dụng mọi khả năng tiến về phía tây cho ta. Hoằng Nông nhất định phải chiếm được. Hãy nói cho Vương Việt, Từ Hoảng biết, có thể chiếm Hàm Cốc quan thì chiếm Hàm Cốc quan, nếu như còn có thể chiếm lĩnh Đồng Quan, cũng không cần phòng thủ Hàm Cốc quan nữa, để lại một ít người là được"

"Tuân mệnh" Hà Thông nôn nóng đi ra ngoài.

"Hình như chúa công đã sớm chuẩn bị cho ngày này sao?" Trần Cung ở một bên hỏi: "Hẳn là chúa công biết rõ những sự tình này sẽ xảy ra?"

"Ha ha" Hứa Thành suy nghĩ một lí do thoái thác: "Khi ta trả lại ngọc tỷ truyền quốc thì kết luận sẽ có một ngày như này. Ta bí mật đưa cho Đổng

Trác, cũng ám chỉ hắn rằng chỉ chuyển cho hắn, không có người khác biết rõ. Đổng Trác người này, lòng mang ý xấu, tự nhiên sẽ không nghĩ cần phải trả lại bảo vật cho Hoàng đế. Thế nhưng hắn lại đã quên, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. Hắn muốn nói cho thân tín, thân tín lại muốn nói cho thân tín của thân tín. Từ điều này suy ra, chỉ cần trong triều có đại thần biết chuyện này, cơn thịnh nộ mà Đổng Trác nhiều năm gieo xuống sẽ bộc phát. Mà Lã Bố vốn là một phương thấy lợi quên nghĩa. Nghe nói hắn cấu kết cùng với một cơ thiếp của Đổng Trác, Đổng Trác đã từng ném kích vào hắn. Chỉ cần có một người dẫn dụ mà những đại thần trong triều kia, nghĩ cách châm ngòi ly gián, còn không phải chỉ giống như một bữa ăn sáng sao? Bởi vậy, chỉ cần kế hoạch chu đáo chặt chẽ, Đổng Trác hẳn phải chết"

"Đúng vậy" Trần Cung vỗ tay, nói: "Hơn nữa Đổng Trác vì ái thiếp Điêu Thiền, tránh né Lã Bố quấy rối, còn đi Mi Ổ, tương đương với việc biến mình thành mù lòa với điếc. Lã Bố quản lý binh quyền Trường An, chỉ cần đưa Đổng Trác quay về

Trường An, bố trí tốt. Ai ngờ Đinh Nguyên, Đổng Trác cũng có thể được cho là kiêu hùng, lại đều chết trong tay kẻ tiểu nhân Lã Bố này, thật sự là. . ."

Nhìn Trần Cung lắc đầu, Hứa Thành cười cười, thầm nghĩ: Nếu không phải ngươi chọn ta, ngươi còn phải bày mưu tính kế cùng hắn.

Đương nhiên, lời nói này dù đánh chết hắn cũng sẽ không nói ra ngoài:

"Hơn nữa, thu thập Đổng Trác, đám quan lại trong triều chỉ sợ cũng muốn thu thập Lý Thôi, Quách Tỷ, Phàn Trù, Trương Tế, thậm chí còn cả ta.

Chúng ta là một nhóm lớn tay sai của Đổng Trác. Vô luận thế nào đi nữa

Hoằng Nông với Hàm Cốc quan không nhận được viện binh đến từ Quan Trung nhất định sẽ bị ta ăn tươi "

"Mà nếu như đám người Lý Thôi muốn đối đầu cùng triều đình, vì chiếm lĩnh vùng đất Quan Trung, cần phải rút binh lực ra khỏi nơi đóng quân, chẳng khác nào đem Hoằng Nông với Đồng

Quan không công tặng cho chúng ta" Trần Cung phân tích.

"Cho nên, ông trời đưa lễ vật tới, không thu chính là đại bất kính" Hứa Thành nhướng lông mi, nở nụ cười nói.

"Thế nhưng chúa công, nếu triều đình cho đám người Lý Thôi tới đánh chúng ta, chúng ta phải làm thế nào?" Trần Cung đột nhiên hỏi.

"Công Đài, ngươi cho rằng, ta cùng chư hầu Quan Đông, bên nào khó đối phó hơn?" Hứa Thành nhìn Trần Cung hỏi.

"Ai nha" Trần Cung vỗ trán một cái: "Khi Đổng Trác còn, còn muốn chúa công thay hắn ngăn cản chư hầu Quan Đông. Lúc này Đổng Trác không còn, dù đám người Lý Thôi có thể đánh bại quân ta, bọn chúng cũng muốn sợ quân Quan Đông chiếm được lợi ích. Huống chi sau lưng còn có triều đình, nào ai biết có thể chọc một đao sau lưng bọn hắn hay không? Ha ha, xem ra ta lo ngại cũng bằng thừa"

"Cũng không phải lo lắng vô ích" Hứa Thành mím môi nói: "Chúng ta vẫn cần phải dự phòng khả năng này phát sinh. Ta sẽ cho Hà Thông nói cho Từ Hoảng với Vương Việt, để cho bọn họ đề phòng đối phương, tránh lật thuyền trong mương "

"Chúa công suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, khó trách có thể thành cơ nghiệp này. Trần Cung bái phục" Trần Cung cúi người chín mươi độ bái lạy, Hứa Thành nâng hắn dậy.

Hai người liếc nhìn nhau, lần lượt cười to.

"Vương Tướng quân" cách thành Hoằng Nông hơn mười dặm, ở trong một quân doanh, Đại tướng Từ Hoảng dưới trướng Hứa Thành, vừa đi vừa nói vào trong đại trướng trung quân.

"Công Minh, có chuyện gì?" Vương Việt từ trong trướng đi ra. Hiện tại Vương Việt không thích người ta gọi mình là

Vương sư phó. Tuy rằng không có vẻ cuồng nhiệt như trong quá khứ, nhưng hai chữ "Tướng quân" nghe vẫn hay hơn nhiều.

"Vương Tướng quân, chúa công có lệnh, Đổng Trác bị giết, lệnh cho chúng ta bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất kích" trong lời nói Từ Hoảng tràn đầy hưng phấn. Rốt cục có trận chiến để đánh. Đây chính là trận chiến thứ ba của hắn.

"Thật sự? Chẳng lẽ Lã Bố không thể bảo vệ?" Vương Việt hỏi. Thế nhưng hắn nhưng không chú ý tới dáng vẻ vui vẻ của Từ Hoảng, mà cầm phong thư trong tay đối phương, mở ra đọc.

"Tiểu tử Lã Bố này lại phản rồi sao?" Lập tức Vương Việt dựng râu trừng mắt: "Thật là sỉ nhục võ giả chúng ta "

Từ Hoảng cười trộm. Lúc này tuy rằng Vương Việt có danh tiếng hơn Lã Bố, nhưng dù sao Vương Việt đã gần năm mươi tuổi, hơn bốn mươi, lớn tuổi hơn Lã Bố nhiều. Hơn nữa còn có người nói hắn không phải đối thủ của Lữ Bố. Vương Việt đã sớm muốn đánh một trận cùng Lã Bố. Lúc này Lã Bố lại làm thịt cha nuôi của mình, hắn không thừa cơ nói vài câu mới là lạ.

"Không đúng" Vương Việt lại nói: "Chúa công để cho ta thủ Hoằng Nông, sao cho ngươi đi Đồng Quan? Sao ta có thể đi tìm Lã Bố, chủ công nghĩ như thế nào vậy? Nếu không, chúng ta thay đổi?"

"Vương Tướng quân, Vương sư phó" Từ Hoảng cũng không muốn đổi cho Vương Việt cho nên hắn muốn gạt bỏ ý định của Vương Việt: "Mệnh lệnh chúa công chưa bao giờ được phép vi phạm. Nếu quả thật thay đổi, quân pháp quan cũng sẽ không đợi đến lúc ngài quyết chiến với Lã Bố"

"Ta sẽ viết thư cho chúa công, ta nhất định phải đánh một trận cùng Lã Bố " Vương Việt quay người quay về trướng.

Từ Hoảng cũng đành chịu, đành phải tự mình hạ lệnh chuẩn bị, cũng may đây chính là nhiệm vụ của hắn, Vương Việt dù mang thân phận chủ tướng chẳng qua chỉ có danh mà thôi.

*************************************

Mà khi Hứa Thành chuẩn bị tây tiến, tại phía đông xa xôi của đế quốc Đại

Hán, Tào Tháo cũng nhận được thư cấp báo đến từ Hứa Xương.

"Đại quân Hứa Thành phá Huỳnh Dương của ta, chư công xem bây giờ cần phải làm gì?" Tào Tháo nhìn văn võ dưới trướng, hỏi

"Chúa công chớ lo " Hí Chí Tài nghĩ một lát, nói: "Hứa Thành sẽ không tấn công Duyện Châu của chúng ta"

"Tại sao tiên sinh nói như thế?" Tào Nhân khó hiểu, hỏi.

"Đừng quên, sau lưng Hứa Thành còn có Đổng Trác. Hắn công chiếm Tịnh Châu, tuy rằng ta không biết hắn dùng biện pháp gì mà khiến cho Đổng Trác không tìm hắn gây phiền toái, nhưng nếu hắn lại tấn công bất kỳ địa phương nào khác, Đổng Trác tuyệt đối sẽ không cho phép. Đổng Trác tuyệt đối sẽ không để cho có người có thực lực mình, huống chi Hứa Thành vốn là thủ hạ dưới trướng Đổng Trác. Trong mắt của hắn, bây giờ Hứa Thành là con chó canh cổng cho hắn. Thế nhưng nếu như con chó canh cổng này lại không phòng thủ bảo vệ chủ nhân, chủ nhân đương nhiên sẽ không khách khí" Hí Chí Tài nói khiến gây ra một tràng cười.

"Như vậy xem ra, con chó canh cổng của Đổng Trác chỉ có thể có ưu thế chiến lược tiến có thể công, lui có thể thủ đối với quân ta, sẽ không thể há miệng cắn một miếng to" Trình Dục nói.

"Ha ha, không biết Hứa Thành nghe chúng ta nói hắn như vậy, hắn sẽ nghĩ như thế nào?" Tào Hồng cười to nói.

"Sẽ không nghĩ như thế nào. Thế nhưng ta nghĩ hắn sẽ trực tiếp phái đại quân tấn công Hứa Xương, phá thành, bắt toàn bộ mọi người đi, sau đó để lại một thành trống không cho chúng ta, để cho chúng ta ngồi ở cửa thành mà khóc" con trai Tào Tháo, Tào Ngang ở một bên nói.

"Tại sao Công Liễu lại nói như thế?" Vu Cấm hỏi.

"Ta nghe nói, Cuồng sinh Di Hành, ở trên yến hội của Hứa Thành phát ngôn bừa bãi, mắng Hứa Thành một trận. Kết quả, Hứa Thành hung hăng nhục Di

Hành một phen, đuổi ra khỏi Tư châu" Tào Ngang nói.

"Di Hành?

Chưa nghe nói qua? Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Trên thực tế Hạ Hầu

Uyên chính là thúc thúc của Tào Ngang, cho nên trực tiếp hỏi.

"Di Hành này ở trên yến hội của Hứa Thành, mắng Hứa Thành là gian tặc, vậy mà Hứa Thành lại thừa nhận. Thế nhưng ngay sau đó Hứa Thành lôi sĩ tử thiên hạ với chư hầu thiên hạ ra mắng to một trận. Ý tứ của hắn là hắn ví von chư hầu Quan Đông đều thành con chó. Cách nói của hắn cùng chúng ta hôm nay có khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu" Tào

Tháo thuật lại sự việc.

"Chúa công, bọn thuộc hạ đều không rõ" tất cả mọi người cảm thấy choáng váng đầu óc.

"Ta cũng vừa mới nghe được tin tức. Ngang nhi, ngươi nói cho mọi người nghe một câu" Tào Tháo nói với con trai.

"Chuyện là như vầy. . ." Tào Ngang thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra trên yến hội của Hứa Thành ngày hôm đó.

"Hứa Thành, tên khốn này cực kỳ đáng giận" Tào Hồng kêu lên, nhưng hắn phát hiện trong sảnh chỉ có một mình hắn nói chuyện, lập tức hắn ngậm miệng lại.

Hồi lâu, Hạ Hầu Đôn thở một hơi nói: "Trăm vạn đại quân "

Mọi người tại đây đều hiểu rõ Hạ Hầu Đôn muốn nói điều gì, mà ngay cả Tào

Hồng phản ứng có chút không lanh lợi cũng biết lý do khiến mọi người trầm mặc. "Trăm vạn đại quân", bốn từ này giống như bốn thanh kiếm sắc bén, chăm chú ghim vào trong lòng mọi người.

"Lúc này quân ta đồng thời phát triển vùng đất ba châu, cũng không có đến hai trăm vạn nhân khẩu, tráng đinh cũng ít đến thương cảm. . ." Trình Dục lẩm bẩm nói.

"Đó là khi Hứa Thành từng đánh hạ Tịnh Châu, lúc này tăng thêm Tịnh Châu, vùng đất dưới quản hạt của Hứa Thành, chỉ sợ có tiếp cận tới lượng nhân khẩu này. Điều này. . ." Nếu trước kia có người nói rằng hắn sẽ bị một người ở phía xa ngoài ngàn dặm làm cho sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, nhất định hắn sẽ cho rằng điều này thật đáng buồn cười giống như mặt trời mọc từ hướng tây, cho rằng căn bản không có khả năng. Thế nhưng hôm nay, hắn không cần nghĩ cũng biết điều này hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng hắn không cần tự ti, bởi vì giờ này khắc này các thủ hạ của Tào Tháo, hầu như tất cả đều đổ mồ hôi lạnh.

"Ta hiểu rõ những lời công tử vừa mới nói " Hí Chí Tài thở dài nói: "Trước kia chúng ta chỉ coi kế rút củi dưới đáy nồi của Hứa Thành là một loại kế sách làm suy yếu quân địch, không nghĩ tới hiệu quả ‘tăng cường sức mạnh’ trong chuyện này. Nhân khẩu, dân chúng, đây mới là căn bản để tranh giành thiên hạ. Hứa Thành đã đi trước chúng ta rất xa. Người này không ngờ mưu tính sâu xa"

"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Bên trên đi nơi nào tìm nhiều người như vậy đến à?" Tào Hồng vội la lên.

Mọi người lại rơi vào trạng thái trầm mặc. Tào Tháo cũng chỉ ngồi nhìn đám đông thủ hạ trước mắt. Hắn biết rõ có hối thúc cũng vô dụng, còn không bằng chờ đợi. Rất hiển nhiên những thủ hạ này đang suy nghĩ đối sách, nói không chừng có thể nghĩ ra kế sách hay nào đó.

"Kỳ thật, chúng ta không cần phải gấp gáp. Thủ hạ của Hứa Thành quá ít. Nếu hắn tấn công chúng ta, mặc dù những chư hầu khác không để cho hắn từ bên cạnh tìm việc, hắn cũng không thể chiếm được vùng đất ba châu, mà chúng ta đang ở thế yếu, hắn sẽ không để chúng ta vào trong mắt " Hí Chí Tài là người thứ nhất suy nghĩ xong xuôi, nói: "Cho nên cho dù hắn muốn đối phó với chúng ta, hắn cũng muốn giải quyết Ung Châu Đổng Trác, Ký Châu

Viên Thiệu, U Châu Công Tôn Toản trước. Những người này, ngoại trừ vùng đất dưới trướng Công Tôn Toản không có bao nhiêu nhân khẩu, vùng đất dưới sự cai trị của Đổng Trác, Viên Thiệu cũng không ít hơn năm sáu trăm vạn người. Chờ bọn hắn đánh xong, chúng ta cũng đã phát triển, chỉ cần chúa công có thể nhanh chóng thu Từ Châu với Dương Châu vào trong tay, chúng ta có thể có vốn liếng liều mạng"

"Đúng vậy, tứ phía Hứa

Thành đều là địch, tiêu hao nhất định không như bình thường. Chờ hắn giải quyết xong sau lưng với bên cạnh, tinh binh chỉ sợ đã tiêu hao khá nhiều. Khi đó chúng ta cũng có thể có thực lực ngang bằng với hắn rồi"

Trình Dục cũng vì muốn trấn an suy nghĩ của mọi người, lên tiếng phụ họa.

"Đúng vậy, Hứa Thành tuy mạnh, nhưng hắn là địch nhân của thiên hạ. Mặc dù chúng ta yếu, cũng đang không ngừng phát triển lớn mạnh. Đến cuối cùng, còn không biết ai thua trong tay ai?" Tào Tháo lớn tiếng nói.

"Đúng vậy, có gì mà phải sợ hắn? Ta cũng không tin, chư hầu khắp thiên hạ liên hợp lại, sẽ không đánh lại một mình Hứa

Thành. Cùng lắm thì, đến lúc đó chúng ta lại một lần cùng chư quân vây kín, bốn phương tám hướng tấn công. Ta muốn nhìn xem một con chó canh cổng như hắn còn có thể làm gì nữa đây?" Tào Hồng kêu lên.

"Ha ha ha. . . Đúng vậy, đúng vậy. Sao Hứa Thành có thể đồng thời ứng phó người trong thiên hạ?" Tào Tháo phá lên cười trước tiên, quét sach áp lực vừa rồi. Lời nói của Tào Hồng gợi cho hắn một ý tưởng mới, khiến cho hắn nghĩ tới một ý kiến hay, đơn giản mà có hiệu quả cao. Chỉ có điều thời điểm thực hành thì có chút phiền toái. Hơn nữa hắn cũng không thể để cho người khác biết hắn có chủ ý này. Thế nhưng chỉ cần như vậy là đã đủ rồi, hắn tin tưởng khi Hứa Thành đụng phải mưu kế này, nhất định sẽ ăn đủ với hắn, lớn nhất có thể là một thất bại.

Nghị luận lại tiếp tục diễn ra, Trình Dục nghĩ tới một việc bèn hỏi: "Chúa công, vừa rồi công tử nói, mấy người Tuân Sảng lão đại nhân…. . ."

"Đúng vậy, gần đây biên cảnh Tư Châu dần dần lỏng lẻo, người của chúng ta có thể ra vào. Đã xác định tin tức này, tổng cộng năm vị đại lão triều đình, đều ở chỗ Hứa Thành, trong đó có Tuân Sảng đại nhân. Ta còn không muốn thông báo cho Công Đạt, chờ chúng ta bình định xong Thanh Châu, quay về Hứa Xương, mới nói "

"Tuân mệnh" tuy rằng Tào Tháo như đang lầm bầm nói với bản thân mình, nhưng tất cả mọi người biết rõ, hiện tại Hứa Xương không thể thiếu Tuân Du được, không thể chuyển tin tức của Tuân Sảng cho Tuân du, nếu không phía sau tất loạn, bọn chúng còn tính tiêu diệt dư nghiệt Khăn vàng cái cóc khô gì nữa.

"Có cần cấp thêm binh mã đi trợ giúp Hứa Xương, để ngừa Hứa Thành?" Tào Nhân hỏi.

"Không cần, binh lực chúng ta còn không đủ. Nếu như Hứa Thành không đến tấn công, chúng ta cũng không cần phải chia ra" Tào Tháo nói.

Tất cả mọi việc đều đã thương nghị xong, mọi người đi ra ngoài đại trướng Tào

Tháo. Trong trướng chỉ còn lại một mình Tào Tháo. Lúc này, hắn lại mở thư cấp báo ra, hai mắt nhìn chằm chằm một hàng chữ phía trên: Cung nỗ thủ quân địch cường đại, một canh giờ công hãm Huỳnh Dương.

*****************************************

"Chúa công, có tin tình báo" Hà Thông lại tới tìm Hứa Thành.

"Lại có chuyện gì quan trọng?" Hứa Thành hỏi.

"Tôn Kiên đánh bại Lưu Biểu, chiếm giữ bốn quân Kinh Nam" Hà Thông đáp.

"Hả?" Hứa Thành cả kinh, tiếp nhận tin tức, nhìn lại, "Khá lắm, Tôn Văn Đài, được lắm"

"Đúng vậy, hắn bắt chước cách hình thức quân đội của chúng ta, ứng dụng đại quy mô Cung binh với Đao thuẫn binh. Hai binh chủng này rất phù hợp ở phía nam. Hơn nữa con trai của hắn, Tôn Sách đích thân lĩnh ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ. . ." Hà Thông nói, biểu lộ trên mặt hết sức rõ ràng: hối hận: "Lúc trước cần phải liều lĩnh bắt được hắn"

"Hừ" Hứa Thành nói, "Không vội, hắn và Lưu Biểu hai người tranh phong. Hiện tại không phải hắn vừa đạt được Trường Sa sao? Lưu Biểu có thể sẽ không Bắc thượng, nhưng tuyệt sẽ không thể để một con hổ ở sau lưng mình. Hai người này còn tiếp tục tranh đấu, chúng ta cũng không cần vội vã quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì, trước tiên cần quản tốt tâm tính của chúng ta đã"

"Nhưng Tôn Kiên người này không giống kẻ hèn mọn.

Hơn nữa hai cha con bọn chúng đều là người kiên cường đến cực điểm, vả lại cả hai đều rất vũ dũng. Để tránh họa này, ta có thể phái người. . ." Hà Thông làm một tư thế 'cắt'.

"Không vội" Hứa Thành suy nghĩ một chút, vẫy vẫy tay nói: "Trước phái người giám thị. Đợi đến lúc chúng ta giải quyết xong chuyện bên này, không nên đánh rắn động cỏ"

"Vâng" Hà Thông lĩnh mệnh mà đi

Hứa Thành nhìn theo bóng lưng Hà Thông, thở dài một hơi. Loại người như Hà

Thông này, có thể kết giao bằng hữu cùng hiệp sĩ, lưu manh thiên hạ, cũng có thể sử dụng, sau khiến bọn hắn. Tuy rằng làm những điều này cần phải dựa vào thực lực, nhưng chủ yếu chính là dựa vào cái gọi là nghĩa khí. Người trong giang hồ không sợ chết có rất nhiều, loại người này chỉ biết bán mạng vì người bản thân mình ủng hộ, bọn chúng bội phục người dũng cảm, có khí phách. Tuy rằng Hà Thông không biết võ nghệ, nhưng bản tính hắn dũng cảm, khí phách. Đó là một loại dũng cảm xuất phát ra từ thực chất bên trong. Hôm nay, vì Hứa Thành, Hà thông lại muốn làm điều mà lâu nay hắn vốn xem thường sao có thể nào không khiến cho Hứa Thành cảm động?