"Cái gì? Cam Hưng Bá sao có thể mạo hiểm như thế? Chỉ quan sát một chút mà có thể xác định không có quân địch sao? Đây không phải tự hãm hiểm cảnh sao? Thật sự là hồ đồ! Ngươi lập tức trả đám Cung Tiễn Thủ này về!" Tôn Quyền nghe xong Lỗ Túc nói, hắn vội la lên.

"Chúa công chớ gấp, Cam Ninh tướng quân tự nhiên có biện pháp để dự phòng quân địch tiến công!" Lỗ Túc cười nói.

"Hả? Phương pháp gì?" Tôn Quyền hỏi.

"Cam Ninh tướng quân sai người quay tất cả thuyền thuỷ quân đều tiến hướng về phía thượng du!" Lỗ Túc nói ra.

"Thượng du? Chạy đến thượng du làm gì? Điều này có thể dự phòng quân địch tiến công sao?" Chu Nhiên không nhịn được hiếu kỳ, lên tiếng hỏi.

"Ha ha, chúa công, " Lỗ Túc nhìn Tôn Quyền chắp tay, lại nói tiếp: "Ngay khi quân Kinh Châu mới tới, chúng ta xuất phát từ nguyên nhân cẩn thận, phía người đi tìm hiểu tình hình, bọn hắn cũng không mang thuỷ quân đến. Chúng ta nghĩ rằng là vì Thái Mạo không muốn bọn hắn lập công, cho nên không có phái thuỷ quân xuất chiến!"

"Cái này cũng không tệ, nhưng cũng không thể nói rằng quân Kinh Châu sẽ không đi tập kích bọn hắn!" Tôn Quyền lại hỏi.

"Ha ha ha! . . ." Đinh Phụng cùng Từ Thịnh đột nhiên nở nụ cười.

"Đinh Tướng quân, còn có Từ tướng quân, các ngươi cười cái gì?" Chu Nhiên không hiểu hỏi.

"Xem ra hai vị tướng quân đã nghĩ thông suốt ý đồ chiến thuật của Cam Ninh tướng quân?" Lỗ Túc cười hỏi.

"Hả? Thật sự?" đương nhiên Tôn Quyền vui vẻ, thuỷ quân tác chiến, có thêm hai viên tướng tài đương nhiên là chuyện tốt.

"Chúa công, Tham quân đại nhân, " Đinh Phụng chắp tay đối với Tôn Quyền cùng Lỗ Túc, nói: "Mạt tướng cùng Từ Thịnh tướng quân đi theo Cam Ninh tướng quân một thời gian thật dài, nghe Cam tướng quân nói trước kia khi Cam tướng quân là Cẩm Phàm Tặc đã từng giao chiến cùng quan quân! Loại phương pháp này chính là một trong chiến thuật rất thường dùng vào lúc đó!"

"Hả? Mau nói đi!" có vẻ như Tôn Quyền không từng nghe nói tới ba từ "Cẩm Phàm Tặc", hiện tại, toàn bộ người Giang Đông cũng biết trước kia Cam Ninh làm gì, thế nhưng có ai sẽ quan tâm tới chuyện đó sao?

"Kỳ thật, loại chiến thuật này được sử dụng chính là lợi dụng quân địch không có thủy quân, mà lục quân lại ở vào thế mạnh!" Đinh Phụng nói: "Trước kia, khi Cam tướng quân giao chiến cùng quan quân, quan quân không dám giao chiến lâu cùng Cam tướng quân ở trên sông, đã nghĩ ra việc phái lục quân thừa dịp thời điểm Cam tướng quân cập bờ để đánh lén, thế nhưng không ai ngờ là Cam tướng quân cũng không để cho đội thuyền cập bờ. Sau khi diễu võ dương oai một phen, còn lái thuyền của mình tiến về thượng du! Quan quân không muốn buông tha đương nhiên sẽ len lén đuổi theo ở trên bờ! Sau đó, bọn hắn rốt cuộc tìm được cơ hội, tập kích đội ngũ của Cam tướng quân ở trên bờ, thế nhưng Cam tướng quân cũng không giao chiến cùng bọn họ, đột nhiên lại xuôi dòng xuống hạ du. Mọi người cần phải biết rõ, tốc độ xuôi dòng sẽ rất nhanh mà những quan quân lại không có kỵ binh, chỉ dựa vào hai chân, tự nhiên sẽ không thể theo kịp! Vì vậy, Cam tướng quân tiến tới mục tiêu của mình còn sớm hơn rất nhiều so với quan quân, đoạt xong thì lập tức bỏ chạy. Khi những quan quân kia đến nơi thì cũng đã chậm!"

"Ha ha ha, tốt cho một Cam Hưng Bá!" Tôn Quyền cười to nói.

"Thái Mạo không cho Lưu Bị thuỷ quân, Kinh Châu lại không có bao nhiêu kỵ binh, hắn chỉ có thể dựa vào bộ binh để gành chiến thắng! Cho nên, hắn cũng không thể đi đánh lén thuỷ quân của chúng ta! Bằng không, đi một chuyến không công, sao hắn có thể ngẩng đầu trước mặt thuộc hạ?" Từ Thịnh cũng ở một bên cười nói.

"Không chỉ như thế, nếu hắn phái người đi tập kích thuỷ quân, tất nhiên sẽ phải chia quân mà đội binh mã này sau khi bị Cam tướng quân đùa bỡn một hồi, chẳng khác nào một chi phế gặp kì ngộ. Tiếp theo sau khi Cam tướng quân quay trở về, cũng sẽ phái ra rất nhiều tướng sĩ thủy quân vào trong thành trợ chiến!" Lỗ Túc lại phân tích nói.

"Tốt cho một Cam Hưng Bá, quả nhiên là đảm lược hơn người! Khó trách khi lên đường Công Cẩn nói với ta, có hai người Tử Kính cùng Hưng Bá ở bên, đánh một Giang Hạ là đủ!" Tôn Quyền thở dài.

"Ai da!" Từ xa xa đột nhiên truyền đến vài tiếng kinh hô!

"Làm sao vậy?" Chu Nhiên giương giọng hỏi.

"Trên nóc nhà có quá nhiều người, có người rớt từ phía trên xuống!"

". . ." Mọi người nhìn nhau, Lỗ Túc đỏ mặt!

"Cái này, Tử Kính ...! Tiếp theo, vẫn cần phải chú ý an toàn một chút!" Tôn Quyền cười, nói.

Mà trong khi đám người Tôn Quyền đang thảo luận chiến thuật thuỷ quân của Cam Ninh, Lưu Bị cũng lui trở về đại doanh quân Kinh Châu, gặp Gia Cát Lượng!

"Chúa công, người không sao chứ?" Gia Cát Lượng vịn Lưu Bị vào bên trong đại trướng. Trên người Lưu Bị cùng Trương Phi đều cắm vài mũi tên, Gia cát Lượng đã phái người đi gọi quân y rồi, thế nhưng hắn vẫn lo lắng.

"Quân sư yên tâm, một chút vết thương nhỏ, không có gì trở ngại!" Lưu Bị nói.

"Đúng đấy, chỉ là vết thương nhỏ, ta cùng đại ca há sẽ để ở trong lòng!" Trương Phi tùy tiện kêu lên: "Một trận, thật đúng là thoải mái ...! Ha ha ha. . ."

"Vậy là tốt rồi, nhưng chúa công cùng Tam Tướng quân vẫn phải chú ý một chút! Tam Tướng quân, không nên cứng rắn nhổ mũi tên ra, đợi quân y đến, làm như vậy sẽ khiến miệng vết thương mở to thêm!" Gia Cát Lượng vừa khuyên can Trương Phi, vừachuyển hướng về phía Lưu Bị, hắn quỳ xuống, nói: "Chúa công, Lượng tự chủ trương thu binh, mong chúa công giáng tội!"

"Ai!" Lưu Bị giơ tay vội vàng đỡ hắn dậy, nói: "Thì ra là quân sư hạ lệnh, sao lại có tội? Ta còn muốn cảm tạ còn quân sư! Quân sư có công ...!"

"Đa tạ chúa công không trách tội!" Gia Cát Lượng lại thi lễ một cái, lúc này được Lưu Bị nâng đỡ, hắn mới đứng lên.

"Quân sư, có vẻ như ngươi đã sớm biết đại ca ta sẽ không trách ngươi!" Lúc này Trương Phi lại lên tiếng châm chọc.

"Ha ha. . ." Gia Cát Lượng tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, xòe cây quạt, nói: "Tam Tướng quân nói không sai, quả thật Lượng biết rõ chúa công gặp tình huống bất lợi trong thành nên mới hạ lệnh rút quân!"

"Hả? Quân sư, ngươi ở bên ngoài, sao lại biết tình hình bên trong thành?" Trương Phi ngạc nhiên nói.

"Kỳ thật điều này cũng không có gì thần kỳ. . ." Gia Cát Lượng nhẹ nhàng nói.

Thì ra sau khi Lưu Bị dẫn người đánh Giang Hạ, cuối cùng Gia Cát Lượng vẫn không thể ngồi yên ở trong doanh, hắn liền đi ra bên ngoài doanh, chứng kiến quân Kinh Châu đã đánh vào trong thành Giang Hạ, không nhìn thấy bóng dáng Lưu Bị! Thế nhưng hắn lại không dám tới gần thành Giang Hạ, vì vậy linh cơ khẽ động, hắn liền phái mấy tên lính quèn, mỗi người mang theo hai lá cờ, một lá màu đỏ, một lá cờ trắng, cho bọn họ đi lên tường thành Giang Hạ, quan sát tình hình chiến đấu trong thành. Lưu Bị an toàn thì vẫy lá cờ đỏ ở trên lâu thành, Lưu Bị không an toàn thì vẫy lá cờ trắng!

Kết quả, mấy tên tiểu binh vừa lên đến trên tường thành thì đã nhìn thấy đám người Lưu Bị bị rất nhiều Cung Tiễn Thủ nhắm vào, lập tức vẫy lá cờ trắng!

Vì vậy, Gia Cát Lượng lập tức tựu hạ lệnh rút lui, lập tức cho quân Kinh Châu đang xông vào trong thành đều lui trở về, đám người Lưu Bị mới có thể an toàn mà rút khỏi thành Giang Hạ.

"Ai da! Nếu không phải quân sư, ta cùng với Tam đệ Dực Đức, chỉ sợ cũng sẽ táng thân trong thành Giang Hạ! Quân sư xin nhận một lạy của ta!" Lưu Bị nghe xong Gia Cát Lượng miêu tả, hắn lập tức đứng lên, muốn thi lễ với Gia Cát Lượng.

"Chúa công không thể!" Gia Cát Lượng vội vàng nâng Lưu Bị, không để cho hắn hành lễ.

"Quân sư, ngươi cũng nhận một lạy của lão Trương ta!" Gia Cát Lượng có thể ngăn cản Lưu Bị, nhưng lại không cản được Trương Phi, Trương Phi đã hành đại lễ đối với hắn!

"Những điều này đều là chuyện Lượng nên làm, chúa công cùng Tam Tướng quân thật sự không cần như thế!" Gia Cát Lượng thật vất vả mới có thể đỡ Lưu Bị trở về chỗ ngồi, hắn lại nói tiếp.

"Ai, ta cùng với Tam đệ nhờ có quân sư cứu nên mới có thể thoát giữ được tánh mạng, thế nhưng Đại công tử Lưu Kỳ lại. . ." Ngay khi vừa mới ngồi xuống, Lưu Bị lại lên tiếng ca thán.

"Chúa công, đã hiểu lầm!" Gia Cát Lượng còn nói thêm.

"Hiểu lầm cái gì?" Lưu Bị khó hiểu, bên cạnh Trương Phi cũng là vẻ mặt mê mang, hắn còn không biết, đồn đại nói là Lưu Kỳ đã chết đâu! Hai huynh đệ đều còn tưởng rằng đối phương là biết rõ tình huống đây này!

"Lưu Kỳ công tử cũng không chết, chỉ bị bắn bị thương mà thôi!" Gia Cát Lượng nói.

"Cái gì?" Lưu Bị thiếu chút nữa kêu lên. Bất chợt hắn lại run rẩy môi nhìn Gia Cát Lượng hỏi: "Chỉ bị thương?"

"Đúng vậy!" Gia Cát Lượng cho hắn một câu trả lời khẳng định.

"Vậy Tam đệ ngươi. . . ?" Lưu Bị quay người nhìn Trương Phi, trong mắt một lần nữa xuất hiện lửa giận. Lưu Kỳ không chết, ngươi đi liều mạng làm gì? Thế nhưng đương nhiên hắn sẽ không nói như vậy, hắn chỉ trầm giọng hỏi: "Tam đệ, nếu như Lưu Kỳ công tử chỉ bị thương, ngươi tại sao phải đi đánh Giang Hạ?"

"Ta. . . Ta cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Đại công tử mà làm việc!" Trương Phi cúi đầu ngập ngừng nói. Hắn nào có thể dự đoán được huynh đệ mình thiếu chút nữa đều táng thân ở bên trong thành!

"Chúa công vẫn không nên trách tội Tam Tướng quân!" Gia Cát Lượng nhận ra Lưu Bị đang nổi giận. Dù sao, một trận, không chỉ sống mái một trận với Tôn Quyền, cũng tương đương với việc lần trước Lưu Bị mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng đến Giang Đông thiết lập quan hệ tốt cùng Tôn Quyền cho một lần nữa lại trở nên hỏng bét, quan hệ hai bên lại trở nên càng thêm ác liệt. Điều này vô cùng bất lợi cho việc liên hợp tác chiến sau này, thế nhưng hắn cũng không muốn Lưu Bị bất hòa cùng Trương Phi. Dù sao vào lúc này Trương Phi chính là võ tướng duy nhất mà Lưu Bị có thể sử dụng được, cho nên, hắn vội vàng khuyên nhủ: "Tam Tướng quân cũng không có cách nào khác. Nói như thế nào đi nữa Đại công tử cũng là chủ tướng, cho dù lúc ấy Tam Tướng quân không tiến công, chúng ta cũng vẫn phải đánh một trận cùng Tôn Quyền, bằng không sao chúng ta có thể ăn nói với cùng Lưu Cảnh Thăng, cùng Đại công tử?"

"Ai!" Lưu Bị bùi ngùi thở dài, bất đắc dĩ ngồi phịch xuống mặt đất.

"Đại ca, đệ sai rồi, đại ca hãy phạt đệ đi!" Chứng kiến dáng vẻ của Lưu Bị, Trương Phi quỳ xuống trước mặt Lưu Bị, thấp giọng nói.

"Ai! Tam đệ, ta không phải trách ngươi!" Lưu Bị giơ tay dìu Trương Phi đứng lên, hắn nói: "Huynh đệ chúng ta có ba người, hôm nay Nhị đệ Vân Trường đã không có ở đây, ngươi chính là huynh đệ thân thiết duy nhất của ta, vô luận ngươi làm cái gì, ta cũng sẽ không trách ngươi!"

"Đại ca!" Trương Phi lập tức nước mắt tràn mi.

"Ta chỉ không phục ...! Vì sao huynh đệ chúng ta làm việc luôn không được như ý? Chẳng lẽ ông trời cố ý muốn đối đầu cùng chúng ta sao?" Lưu Bị ngửa mặt lên trời thở dài. Tới sau khi hắn lại cúi đầu xuống, mặt hắn cũng đã ngập nước mắt, hắn than thở: "Thế nhưng, huynh đệ chúng ta cũng không thể buông tha ...! Tam đệ, chúng ta làm việc khó khăn, cho nên chúng ta cần phải cẩn thận trong tất cả mọi việc. Sau này đệ cần phải thu lại tánh tình nóng nảy của mình ..!"

"Vâng, đại ca, về sau ta tất cả nghe theo đại ca, tuyệt không lại tự ý chủ trương!" Trương Phi khóc không ra tiếng.

"Chúa công, Tam Tướng quân, kính xin nén bi thương!" Nghe thấy Lưu Bị lại nhắc tới Quan Vũ, Gia Cát Lượng cũng chỉ biết nói như thế.

"Tốt rồi, đại trượng phu sao có thể có hành động như nhi nữ!" Lưu Bị đột nhiên giơ tay lau một vòng trên mặt, nói với Gia Cát Lượng: "Quân sư, ngươi xem, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"

"Chúa công!" Gia Cát Lượng rất hài lòng khi thấy Lưu Bị có thể chú ý tới tình huống trước mắt, hắn trầm giọng nói: "Từ việc hôm nay xem ra, sợ là chúng ta lại phải đánh nhau một trận quyết liệt cùng Tôn Quyền!"