Mặc dù có đánh trận thì có quân công, thế nhưng trong suy nghĩ của Nhạc Tiến, lần này vô luận như thế nào phía bên mình có lẽ chỉ là bên bị người ta đánh, vậy mình phải làm gì bây giờ? Tế Nam là một tòa thành lớn, quân Hứa Thành luôn có tham vọng vơ vét tài nguyên. Hai lần quân Hứa Thành phá Nghiệp thành khiến Viên Thiệu bị hãm sâu xuống đáy khổ sở. Lần này, chẳng lẽ Tể Nam cũng không thể thoát khỏi độc thủ của chúng sao?

Bên trong thành, Nhạc Tiến cùng Tang Bá đang rất lo lắng cho tình hình thành Tế Nam, bên ngoài sau khi Trương Cáp cẩn thận từng ly từng tí vượt qua dãy núi, hắn đã dẫn người tiến xuống chân thành Tế Nam.

"Tang Bá, ngươi, đồ con thỏ chân ngắn, không ngờ chân lại nhanh như vậy. Ta không ngờ ngươi có thể chạy đến nơi này, có bản lĩnh ngươi đừng trốn ở trong thành. Không phải ngươi nói muốn nhất quyết cao thấp cùng Bổn tướng quân sao? Đến đây, Trương Cáp ở chỗ này !" Sau khi tiến tới chân thành Tế Nam, Trương Cáp lập tức lớn tiếng kêu lên. Mấy ngày nay tâm tình hắn rất không tốt. Tang Bá này thật sự rất biết cách chạy trốn, hơn nữa, cách thức chạy trốn lại không được tự nhiên, luôn làm cho người ta nghi thần nghi quỷ, làm hại hắn thiếu chút nữa không dám tiếp tục truy đuổi. Nếu không phải sau đó Cao Thuận đột nhiên truyền quân lệnh đến, hạ lệnh cho hắn đuổi giết đến cùng, chỉ sợ hắn không thể không một lần nữa phải buông tha gã Tang Bá này, thế nhưng xem ra Cao Thuận vẫn tính toán cao hơn một bậc, đã nhìn ra rõ nội tình thật sự của Tang Bá, Tang Bá này cuối cùng không dám vẫn tiếp tục chạy lung tung quanh Hoàng Hà mà bỏ chạy về thành Tế Nam.

"Tất cả đều hô cho ta: ' con thỏ, ngươi đi ra cho ta! ' " Sự khi tự mình hô to xong, Trương Cáp lại quay người nhìn binh sĩ sau lưng, lên tiếng hạ lệnh.

Vì vậy, trong lúc nhất thời, dưới chân thành thành Tế Nam, khắp nơi đều vang lên các loại tiếng hô "Con thỏ, đi ra đi", "Con thỏ, ngươi không đi ra, chúng ta phải đi giết huynh đệ của ngươi", "Con thỏ, chờ xem".

"Tuyên Cao, ngươi rốt cuộc dụ địch như này hay sao? Xem tình cảnh này thì thấy có lẽ Trương Cáp hận ngươi hận cũng không ít!" Dù lúc này Nhạc Tiến lòng nóng như lửa đốt, hắn nghe thấy bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng hô "Con thỏ ', cũng phải cảm thấy buồn cười. Ai, chỉ sợ ánh mắt Trương Cáp có một vài vấn đề. Sao Tang Bá lại trông giống như một con thỏ? Rõ ràng ví von này không phù hợp.

"Nhạc Văn Khiêm, ngươi mà còn nói tới chuyện này, ta sẽ tuyệt giao với ngươi!" Tang Bá ngẩng cao gương mặt đầy khổ sở, nói, cho dù da mặt hắn có dày như nào đi nữa thì hắn cũng không thể nhịn được việc bị người la mắng, chọc tức trước mặt nhiều người như này. Hiện tại hắn cuối cùng đã biết vì sao Trương Cáp lại quan tâm tới hắn như này, trên đường đuổi theo, quyết không bỏ qua, loại cảm giác này thật sự không thể dễ chịu được.

"Được được rồi, ta không đề cập tới là được!" Nhạc Tiến chứng kiến sắc mặt của Tang Bá, biết rõ tâm tình của hắn lúc này không chịu được giày vò. Hắn sáng suốt chấm dứt trò tìm niềm vui trong đau khổ của người khác.

"Ngươi định làm như thế nào? Trương Cáp chỉ là quân tiên phong, đi theo phía sau là đại quân Cao Thuận. Đừng nói hiện tại chúng ta chỉ có năm nghìn binh mã, cho dù chúng ta có năm vạn ta cũng không dám chắc chúng ta nhất định có thể phòng thủ thành Tế Nam!" Tang Bá lên tiếng cảnh tỉnh Nhạc Tiến, đương nhiên trong lời nói của hắn cũng mang theo ý tứ trối bỏ trách nhiệm. Bản thân hắn đi dụ địch, hơn nữa còn phải đi dẫn dụ kẻ địch hùng mạnh, ngươi cũng không thể bởi vì Lão Tử bị truy đuổi mà coi thường ta.

"Ừ. . . Cao Thuận có bao nhiêu binh mã?" Nhạc Tiến trầm ngâm một chút rồi hắn lên tiếng hỏi.

"Tổng binh lực khoảng chừng năm vạn, thế nhưng ta hoàn toàn không nhìn thấy Trương Tú, ngươi cũng phải cẩn thận!" Tang Bá nói vẻ không chịu trách nhiệm. Cách nói này chính là cách làm của binh lính càn quấy lưu manh, dù sao hiện tại chủ tướng thành Tế Nam là Nhạc Tiến, bản thân mình chỉ cần nói hết tất cả tin tức là xong, những chuyện khác thì cứ để cho Nhạc Tiến hắn lo lắng đối phó là được.

"Trương Tú là chỉ huy quân kỵ binh, kỵ binh quân Hứa Thành lại cực kỳ am hiểu chiến thuật ngàn dặm bôn tập, tác chiến quang co vòng vèo. Xem ra nói không chừng Cao Thuận cũng muốn đánh một trận tập kích bất ngờ...!" Nhạc Tiến gãi gãi da đầu, buồn rầu nói: "Vốn ta đang có dự tính tập trung tất cả binh lực lên trên tường thành, hù dọa bọn hắn, tranh thủ chút thời gian. Hiện tại, vì dự phòng một chiêu này của chúng, chúng ta vẫn phải thật sự dốc sức liều mạng!"

"Chủ ý này không tệ, trước hết chúng ta tập trung binh lực lại hù bọn hắn, chúng ta lại chiêu tập tráng đinh trong thành, giả trang binh sĩ, phòng thủ ở khu vực tường thành khác, trong khoảng thời gian ngắn Cao Thuận sẽ không tùy ý công thành!" suy nghĩ lóe lên, Tang Bá nói.

"Đám người Cao Thuận đều là những lão binh kinh nghiệm sa trường, chúng chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt được tráng đinh cùng binh sĩ. Kế này của ngươi không thể hù dọa bọn chúng!" Nhạc Tiến lắc đầu nói.

"Ha ha ha, Nhạc Tiến, Nhạc Tiến, ngươi đã quên ta là người như thế nào? Ta đương nhiên biết rõ tráng đinh cùng binh sĩ không thể nhập làm một, thế nhưng đây là Thanh Châu, ta trấn thủ Thanh Châu nhiều năm, ta biết nơi này rất rõ ràng. Người nơi đây đều là người dũng mãnh!" Tang Bá vỗ vỗ bả vai Nhạc Tiến, cười nói.

"Hay a...!" Sau khi được nhắc nhở, Nhạc Tiến hiểu ra, hắn vỗ tay mạnh một cái, cũng cười ha hả nói: "Sao ta lại quên nơi này là Thanh Châu, là một nơi cung cấp binh lính lớn! Ha ha ha, trước tiên chúng ta hù dọa khiến bọn hắn giật mình!"

"Binh binh binh!" Một tràng tiếng vỗ tay giòn tan vang lên bên tai hai người, khiến cho tiếng cười của bọn hắn lập tức đều cứng lại.

"Người nào?" Hai người đều giật mình quay lại. Có người tiến tới gần mình mà rõ ràng bản thân mình vẫn không biết, đây chính là điều tối kỵ của võ tướng. Tuy nơi này là trong thành, là địa bàn của mình, các thân binh đều đi nơi nào rồi?

Thế nhưng sau khi hai người nhìn rõ ràng người đang đi tới thì thở phào một hơi.

"Trọng Đức tiên sinh, tại sao tiên sinh lại ở chỗ này? Không phải tiên sinh đi theo chúa công dẫn binh ra ngoài sao?" Nhạc Tiến kêu lên trước tiên.

Người tới bất thình lình đúng là Trình Dục. Sau khi nghe Nhạc Tiến nói xong, hắn mỉm cười, nói: "Đúng vậy, tại hạ đã đi theo chúa công xuất binh, thế nhưng, chẳng lẽ tại hạ không thể trở về sao?"

"Thế nhưng vậy bên ngoài. . ." Trong mắt Tang Bá tràn ngập hoài nghi. Suy bụng ta ra bụng người, cộng thêm thái độ khá lén lút vừa rồi của đối phương, hắn cho rằng chí ít Trình Dục có hai phần khả năng đã đi theo địch.

"Ha ha, tại hạ cũng chỉ vừa mới về tới không bao lâu, thế nhưng tại hạ chỉ vừa vặn vào thành sớm hơn Trương Cáp kia một chút vào buổi sáng. Vấn đề là tại hạ còn chưa kịp tìm đến Nhạc Tiến tướng quân mà thôi!" Nghe xong Trình Dục nói, vẻ hoài nghi trong mắt Tang Bá càng đậm, chỉ sớm hơn một chút so với khi Trương Cáp tới vào buổi sáng? Thật trùng hợp! Hừ, gã này đã có ba thành khả năng đi theo địch rồi. Nghe nói gã này còn rất giỏi dùng kiếm. Không phải hắn muốn thừa dịp chúng ta không chú ý mà đến ám sát đấy chứ? Nghĩ tới đây, Tang Bá bắt đầu âm thầm đề phòng.

"Vừa mới nghe được kế sách của hai vị tướng quân, tại hạ bội phục vạn phần, không mưu mà hợp cùng với kế sách của chúa công, cho nên mới nhịn không được mà vỗ tay khen hay! Ha ha ha!" Trình Dục nói tiếp, nói xong hắn lấy từ trong tay áo ra một phong thơ, nói tiếp: "Đây là thư của chúa công cho ta mang cho Nhạc tướng quân!"

"Trọng Đức tiên sinh, vì sao chúa công không tiếp ứng ta? Tiên sinh cũng đã biết, ta suýt chút đã có thể bị. . ." Thừa dịp Nhạc Tiến đang xem thư của Tào Tháo, Tang Bá lập tức bám lấy Trình Dục mà tố khổ. Đương nhiên mục đích cuối cùng của hắn là hỏi cho bằng được nguyên nhân bị "bỏ rơi".

"Tang Bá tướng quân, dù thế nào đi nữa tướng quân cũng không nên trách chúa công. Kỳ thật, chúng ta cũng chỉ suy nghĩ vì đại cục!" Trình Dục an ủi Tang Bá một chút, tiếp theo hắn liền giải thích nguyên nhân vì sao Tào Tháo không đi tiếp ứng Tang Bá.

Thì ra không khác nhiều so với suy nghĩ của Tang Bá, mặc dù Tào Tháo không có nghĩ tới việc đi theo Tang Bá bày đại trận chờ đợi, hắn lại đã từng nghĩ tới chuyện đưa tin cho Tang Bá, để cho Tang Bá dẫn dụ Cao Thuận tới Lịch thành, thế nhưng sau khi phân tích tất cả biểu hiện của Cao Thuận một lần, lập tức hắn từ bỏ suy nghĩ này, bởi vì Tào Tháo cảm thấy Cao Thuận có thể đang giở trò quỷ. Ngay từ đầu, quân đội dưới trướng Cao Thuận rất cẩn thận. Vấn đề là sau khi quân Cao Thuận đuổi giết Tang Bá quanh bờ Hoàng Hà, làm hại Tang Bá muốn chạy cũng không thể chạy được xa. Sau khi lượn quanh bên ngoài không bao lâu, Tang Bá lại phải trở về để tiếp tục bị đánh. Theo lý mà nói, hành động dụ địch của Tang Bá đã thất bại. Tào Tháo thật sự cho rằng kế sách hòng đánh một trận đại chiến của mình cứ như vậy mà chết non, thế nhưng ngay vào lúc này Cao Thuận lại cho đại quân xuất kích vì vậy sau khi Tào Tháo suy nghĩ cẩn thận, hắn đã có kết luận là nếu như hắn vẫn cứ giữ nguyên kế hoạch này hòng muốn tiêu diệt Cao Thuận, thể nào hắn cũng trúng kế, cho nên cuối cùng, hắn dứt khoát tùy ý để cho Tang Bá tự do biểu diễn, như vậy ngược lại còn thật hơn một ít.

Đương nhiên Tào Tháo cũng đã cẩn thận thương lượng cùng thủ hạ một lần, suy nghĩ tình hình đứng từ phương diện của Tang Bá, cho rằng hắn đã lâu rồi mà không nhận được tin tức viện binh, hơn nữa còn bị Cao Thuận bắt đầu chính thức tiến hành đuổi giết, hắn nhất định sẽ phải đi tìm một nơi tị nạn thích hợp, Tể Nam lập tức sẽ là nơi xuất hiện đầu tiên trong suy nghĩ của hắn, vì vậy Tào Tháo liền phái Trình Dục quay trở về, mang theo kế sách, cũng tới giải thích cho Tang Bá hiểu. Đương nhiên trong này còn có một mục đích mà Trình Dục sẽ không nói ra, đó chính là đền bù thiếu hụt trí lực bên trong thành Tế Nam.

Nghe Trình Dục giải thích xong, Tang Bá vẫn không cảm thấy thoải mái. Rõ ràng lại để cho bản thân mình chạy quanh kề cận cái chết, điều này thật sự hơi quá đáng. Chẳng lẽ đám người đó không biết tiểu tử Trương Cáp kia truy đuổi muốn dồn hắn vào chỗ chết sao? Thế nhưng cho dù không hài lòng trong lòng, Tang Bá cũng không thể hiện ra bên ngoài sắc mặt. Người ở dưới mái hiên, ai bảo hắn xuất thân từ giặc khăn vàng? Bề ngoài đám thủ hạTào Tháo đều tuy hai mà như một cùng với hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu rất rõ tình hình trên thực tế. Chẳng qua Tào Tháo trọng dụng hắn cùng với quyền lực độc trấn Thanh Châu khiến cho hắn không thể dứt ra được mà thôi. Bằng không, với bản tính của hắn, hắn không thể thật sự trung thành với bất kỳ người nào!

"Nếu như chúa công đã có an bài, chúng ta tự nhiên nên tuân mệnh, nhưng mà Trọng Đức tiên sinh, vì sao chúa công không nói rõ xem đến cùng chúa công có kế sách gì?" Nhạc Tiến không biết gì nhiều từ trong thư. Bên trong thư, Tào Tháo chỉ mệnh lệnh cho hắn phòng thủ chặt Tể Nam cùng một kế sách hù dọa đối phương mà thôi. Ngoại trừ những thứ đó ra thì không còn gì khác cho nên, hắn mới có câu hỏi như thế.

"Chúa công tất có diệu kế. Nhị vị tướng quân, hãy cứ để cho Trương Cáp chờ ở bên ngoài lâu một chút. Trước tiên chúng ta hãy an bài kế sách phòng ngự. Những chuyện khác, đợi khi Cao Thuận đến hẵng hay!" Trình Dục cũng không có ý tứ tiết lộ cơ mật.

"Được rồi!" Nhạc Tiến cùng Tang Bá biết không thể hỏi nữa, bắt đầu chia nhau hành động, Nhạc Tiến đi điều binh lên một phía tường thành, mà Tang Bá bắt đầu vơ vét tráng đinh tứ phía. Lúc này ngoại trừ từ bên ngoài không ngừng truyền vào tiếng hổ "Con thỏ" khiến cho Tang Bá cảm thấy đôi chút phiền muộn, tất cả mọi việc đều tiến hành rất thuận lợi.

"Cao tướng quân, mạt tướng cảm thấy trong chuyện này có đôi chút không đúng!" Thân là Đại tướng, trực giác khiến cho Trương Cáp tới gặp mặt Cao Thuận, nói ra suy nghĩ của mình sau khi Cao Thuận chỉ huy đại quân tới nơi.

"Hả? Có cái gì không đúng?" Cao Thuận hứng thú hỏi.

"Trong thành Tế Nam có cổ quái!" Trương Cáp nói như thế.

"Có cái gì cổ quái?" Hứng thú trên mặt Cao Thuận biểu hiện càng đậm.

"Theo như biểu hiện hiện tại của bọn hắn, bên trong phải có không ít quân đội, thế nhưng với bản lĩnh của Nhạc Tiến cùng Tang Bá, bọn hắn nên thừa dịp ta vừa mới tới mà dẫn binh xuất kích. Đây chính là cái gọi đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, hơn nữa lại là dùng mạnh mẽ kích yếu. Bọn hắn không có lý do gì mà không làm như vậy, nhưng vào lúc này bọn hắn lại biểu hiện chỉ muốn thủ thành, đây không phải có quỷ thì còn là cái gì?" hai cánh tay Trương Cáp không ngừng vung vẩy ra hiệu, hắn cẩn thận phân tích.

"Đúng vậy, từ biểu hiện của Nhạc Tiến cùng Tang Bá thì thấy bọn hắn đại khái muốn cho chúng ta phải chôn chân ở chỗ này!" Cao Thuận khẽ gật đầu, đồng ý với nhận định của Trương Cáp.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Trương Cáp hỏi.

"Tất cả thuận theo tự nhiên, chúng ta sẽ trú đóng binh mã ở ngay ngoài thành Tế Nam này để xem bọn hắn muốn làm trò quỷ gì!" Cao Thuận nói.

"Cái gì?" Trương Cáp cả kinh sau khi nghe xong lời này, hắn nói: "Cao tướng quân, nếu như địch nhân có vấn đề, chúng ta hoặc là nên lui lại, hoặc là nên nắm chắc thời gian lập tức công thành, vì sao ngược lại chúng ta chỉ đóng quân, cũng không đi, cũng không đánh?"

"Ta sao lại không biết làm như vậy là không đúng, thế nhưng. . ." Cao Thuận liếc nhìn Trương Cáp một cái rồi mới lại nói tiếp: "Đây là ý tứ của chúa công!"

"Ý tứ của chúa công? Chẳng lẽ chúa công. . ." Trương Cáp càng giật mình hơn.

"Đúng vậy, chúa công cũng tới, mà chúng ta chính là đầy tớ của chúa công, mục đích mà chúng ta đóng quân ở chỗ này chính là vì làm mồi nhử, đây cũng là nguyên nhân vì sao chúng ta nhìn ra Tang Bá tới dụ dỗ chúng ta mà chúng ta lại vẫn muốn đuổi theo hắn, chúng ta cùng hắn, trên thực tế đều cùng chấp hành một loại nhiệm vụ!" Cao Thuận lên tiếng giải thích cho Trương Cáp.

"Thế nhưng Tang Bá dựa vào bại trận để dụ dỗ chúng ta, chúng ta lại nghiêm chỉnh đóng đại quân ở chỗ này, quân Tào có thể dễ dàng tới sao?" Trương Cáp không quá chắc chắn.

"Bọn hắn không đến cũng không được! Nếu như chúa công không thể đợi được, tự nhiên sẽ để cho chúng ta tiến công thành Tế Nam, Tào Tháo tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này xảy ra, hắn tất cũng phải có an bài!" Cao Thuận đáp.

"Ha ha" Trương Cáp buông lỏng thần sắc, đột nhiên hắn nở nụ cười, nói: "Xem ra, khẩu vị của chúa công thật đúng là không nhỏ. Với đại quân chúng ta, nếu như Tào Tháo muốn thong dong ăn tươi, ít nhất hắn cũng phải phân phối mười vạn binh mã, nếu như bị chúa công cho hết vào nồi, hắn sẽ phải đau lòng!"

Hiện tại thì vẫn không thể biết Tào Tháo có đau lòng hay không, thế nhưng, Cao Thuận không có bất kỳ hành động nào ở dưới chân thành Tế Nam. Mấy ngày liên tiếp trôi qua bình yên thật sự khiến cho người bên Tào Tháo không biết phải làm thế nào.

Ở một nơi bí mật, đám người Tào Tháo đang vì thế sự mà hao tổn tâm trí.

"Cao Thuận hắn đến cùng muốn làm gì? Không đánh, cũng không đi, hắn không sợ chúa công dẫn người đi giết hắn sao?" Hạ Hầu Đôn là người rất không biết an phận bên Tào doanh, hắn cũng là người rất khinh bỉ đối với hành vi của Cao Thuận, cho rằng cách làm người của Cao Thuận quá không ngay thẳng.

"Chỉ sợ Cao Thuận đã sớm đoán ra chúng ta hiện tại sẽ không động thủ, cho nên hắn mới dám cả gan làm loạn!" Đã lâu không ra mặt, lần này Tư Mã Lãng cũng tới, nghe thấy Hạ Hầu Đôn phàn nàn, hắn lên tiếng nói.

"Đúng vậy, Bá Đạt nói không sai" Tào Tháo nhẹ gật đầu, nói: "Một khi Cao Thuận đã nhìn ra kế sách dụ địch của Tang Bá mà hắn vẫn có can đảm xuất binh, tất nhiên hắn đã đoan chắc là bất kể như thế nào chúng ta cũng cần phải biết rõ ràng xem hắn còn hậu chiêu nào hay không thì mới bắt đầu hành động, cho nên hắn mới dám cả gan làm loạn!"

"Chúa công, phó tướng của Cao Thuận, Trương Tú, đến hiện tại vẫn không xuất hiện ở phụ cận, có khả năng hắn chính là chỗ dựa của Cao Thuận!" Một gã Đại tướng khác trong quân Tào nói. Người này tên là Chu Linh, vốn là bộ hạ Viên Thiệu. Vào lần Tào Tháo thảo phạt Từ Châu, Viên Thiệu phái hắn trợ giúp Tào Tháo tác chiến, thế nhưng sau khi chiến đấu, hắn lại coi trọng Tào Tháo, cho rằng Tào Tháo mạnh mẽ hơn so với Viên Thiệu, vì vậy hắn đã ở lại, hắn rất được Tào Tháo tín nhiệm, cũng rất có năng lực.

"Trương Tú cũng không phải là chỗ dựa của Cao Thuận!" Một giọng nói lập tức vang lên bác bỏ suy đoán của Chu Linh, mọi người nhìn lại theo giọng nói, thì ra là một người tuổi còn trẻ.

"Hả?" Hạ Hầu Đôn liếc nhìn người kia nói: "Ta cũng cho rằng Văn Bác ( Chu Linh ) nói rất đúng, Trương Tú đều theo kỵ binh, nhân số không ít, rất có khả năng hắn chính là chỗ dựa của Cao Thuận. Ngươi tuổi còn nhỏ, có thể có kiến thức gì? Tại sao ngươi phản đối suy đoán này này?"

"Ha ha. . ." Người nọ tuổi cũng không lớn, sau khi nghe Hạ Hầu Đôn nói, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng, không lên tiếng.

"Vì sao không nói lời nào?" Hạ Hầu Đôn quát lớn.

"Trọng Đạt ( Nguyên Nhượng ). . ."

"Nguyên Nhượng, Trọng Đạt đã có lời, đương nhiên sẽ nói ra, ngươi không cần sốt ruột" Tào Tháo nói. Vừa rồi hắn cùng Tư Mã Lãng cùng lên tiếng một lúc. Đương nhiên lúc này Tư Mã Lãng sẽ không tranh giành quyền lên tiếng này của hắn, vì vậy, Hạ Hầu Đôn đã gặp cảnh khốn cùng.

"Chúa công, Nguyên Nhượng tướng quân chớ trách, xá đệ thật sự quá vô lễ!" Tư Mã Lãng cũng ở một bên chắp tay nhìn Tào Tháo cùng Hạ Hầu Đôn thi cái lễ, xin lỗi thay đệ đệ của mình, sau đó hắn lại quay đầu nhìn Tư Mã Ý quát: "Còn không xin lỗi Nguyên Nhượng tướng quân!"

"Ai, Bá Đạt không cần như thế. Người tuổi trẻ, tuổi trẻ khí thịnh, không sao, Nguyên Nhượng há lại có lòng dạ hẹp hòi!" Đương nhiên Tào Tháo sẽ không để cho đám thủ hạ của mình khó chịu. Những lời này của hắn đã giữ thể diện cho huynh đệ của mình, cũng cho Tư Mã Lãng một tạo lối thoát.

"Tiểu tử không đúng, kính xin Hạ Hầu tướng quân chớ trách!" Tư Mã Ý tự nhiên hiểu được đạo lý lấy hay bỏ, chỉ là bây giờ hắn còn tuổi trẻ, khó tránh khỏi cũng đôi chút cậy tài khinh người. Vừa rồi trong lời nói của Hạ Hầu Đôn rõ ràng có ý tứ xem thường của hắn, cho nên hắn mới khinh thường không trả lời, thế nhưng, hiện tại không giống như lúc nãy, không nói thì càng không có lễ phép, càng không có chừng mực. Đây là điều cực kỳ bất lợi phát triển ngày sau, hơn nữa chuyện này còn có thể sẽ liên quan đến đến đại ca của hắn. Tuy từ nghiên cứu của hắn đối với Tào Tháo thì thấy Tào Tháo không thể có hành vi kiểu đó, thế nhưng họ Hạ Hầu thì lại không như thế.

"Không thể trách, ha ha ha. . ." Tào Tháo trả lời thay Hạ Hầu Đôn, nói: "Trọng Đạt nha, vừa rồi ngươi vì sao không đồng ý với ý kiến của Chu Linh tướng quân?"

"Ha ha, với ánh mắt của chúa công, chỉ sợ chúa công sớm đã nhìn ra đầu mối trong chuyện này!" Trước tiên Tư Mã Ý lên tiếng tâng bốc Tào Tháo, sau đó, hắn nói tiếp: "Chẳng qua vì cho Hạ Hầu tướng quân, còn có Chu Tướng quân một lời giải thích, tiểu nhân cũng chỉ đành bêu xấu!"

"Kỳ thật, chư vị cũng nên nghiên cứu qua con người Cao Thuận. Người này tính cách kiên cường, dụng binh cũng giống như vậy, am hiểu nhất chính là công thành chiếm đất, hai quân giao đấu, hơn nữa binh phong hung hãn, hiếm có người có thể ngăn cản khi hắn tiến công. Đến hiện tại, cũng mới chỉ có Hứa Thành từng ngăn cản hắn thành công trong cuộc chiến thành Lạc Dương mà thôi."

"Thế nhưng hiện tại hắn lại có hành động như này, chư vị, các vị thật sự cho rằng hắn chỉ dựa vào Trương Tú kia thôi sao?"

"Hừ, ngày đó, Cao Thuận qua sông công kích Tang Bá, cũng đã không giống với tính cách trước kia của hắn, từ điều này có thể thấy được, sau khi đầu hàng Hứa Thành, phương pháp dụng binh của hắn đã thay đổi rất nhiều. . ." trong lòng Hạ Hầu Đôn vẫn đôi chút thừa nhận ý kiến của Tư Mã Ý, thế nhưng về bề ngoài thì hắn vẫn không muốn chịu thua.

"Hạ Hầu tướng quân nói sai rồi!" Mãn Sủng nhìn thoáng qua Tư Mã Ý rồi hắn mới lại nói tiếp: "Ngày đó Cao Thuận phá Tang Bá, bên người còn có hai trong số ' Bắc Địa tam kiệt ' hỗ trợ, Công Tôn Chỉ cùng Triệu Vân đi theo Bàng Bái lâu ngày, mà Bàng Bái vốn am hiểu tác chiến bôn tập, đánh vu hồi, cho nên, phương pháp ngày đó Cao Thuận sử dụng, cũng không thể nói rằng hắn đã cải biến phong phạm dụng binh!"

"Vậy Trọng Đạt nói như vậy, nói cách khác, ngoài Trương Tú, Cao Thuận, hắn vẫn còn có viện binh?" Chu Linh lại hỏi.

"Không phải viện binh!" Tào Tháo sờ lên trán, trầm giọng nói: “Là phục binh, hơn nữa Cao Thuận còn không phải là chủ tướng, hắn chỉ là một mồi nhử!"

"Mồi nhử?" Hạ Hầu Đôn kêu lên: "Nếu là như vậy, há không phải chúng ta tận mắt nhìn thấy Cao Thuận đứng ở chỗ đó mà không thể hành động sao?"

"Đương nhiên không được, hừ! Người sử dụng kế này đoán chắc chúng ta không thể phát hiện ra hắn đang trú binh ở bên cạnh thành Tể Nam, cho nên mới dám làm như thế! Hắn không lo chúng ta không xuất kích!" Mãn Sủng thở dài nói.

"Đã như vậy, sao chúng ta không tương kế tựu kế?" Tư Mã Ý nở nụ cười nói.