Thật sự là một cái cớ quá lớn! Công Dã Kiền thầm bĩu môi trong lòng, hắn vẫn không thèm quan tâm tới điều đó. Lý do này tự nhiên không thể khiến cho hắn từ bỏ kế hoạch đã được định sẵn, cho nên, hắn nói với Lưu Bị: "Hoàng thúc, cũng không phải Công Dã Kiền không muốn đi theo bên người hoàng thúc mà ra sức mà lúc này cho dù tại hạ ở lại bên cạnh ngài, cũng không tạo nên tác dụng gì quá lớn"

"Tiên sinh đại tài, Bị sớm nghe nói, hà tất khiêm tốn?" Lưu Bị nói với Công Dã Kiền với thái độ vô cùng khách khí.

"Hoàng thúc, xin hỏi ngài tính cứu giá như thế nào? Phụ tá ngô hoàng trung hưng Đại Hán như thế nào?" Công Dã Kiền hỏi.

"Đương nhiên là trước tiên tích góp thực lực, sau đó, liên hợp các chư hầu khác cùng tiêu diệt nghịch tặc Hứa Thành, về sau, dùng danh nghĩa ngô hoàng, chỉnh đốn thiên hạ, nghe nói bệ hạ thiên tính thông minh, đợi sau khi nắm giữ quyền hành, Đại Hán ta trung hưng tự nhiên thuận lý thành chương!" Lưu Bị miệng nói mà lòng không nghĩ vậy.

"Hừ, vốn dùng danh nghĩa hoàng đế, rõ ràng phải độc tài quyền hành, lại đổi giọng nói cái gì bệ hạ thông minh, thuận lý thành chương, giống như muốn giao quyền hành cho hoàng đế không may kia. Chúa công nói không sai, thằng này quả nhiên không phải là đồ tốt gì cho cam, đây là thăm dò Lão Tử mà thôi!" Công Dã Kiền nghĩ như vậy trong lòng, thế nhưng, biểu hiện bề ngoài của hắn thì lại giả bộ như nghe mà không hiểu gì hết, hắn chỉ thở dài một hơi, nói với Lưu Bị: "Hoàng thúc ngài cũng phải hiểu, phải đợi sau khi ngài có đủ thực lực, tiêu diệt Hứa Thành xong, chúng ta mới có khả năng dùng danh nghĩa bệ hạ để chỉnh đốn chư hầu thiên hạ, không thể gấp nhất thời, mà nhiệm vụ của tại hạ chính là phải hiệp trợ hoàng thúc ngài sớm ngày có được đầy đủ thực lực, cho nên, ta mới đi tìm nương tựa Thái Mạo!"

"Tiên sinh chuyện đó giải thích thế nào?" Lưu Bị thoáng ngừng rơi nước mắt, hỏi.

"Có phải giả ngu với Lão Tử hay không? Rõ ràng chơi một chiêu này để lãng phí nước miếng của lão tử, đáng giận!" Công Dã Kiền thầm tiến hành điên cuồng phê phán hành vi đê tiện của Lưu Bị trong lòng, đồng thời bề ngoài hắn lại thành thành thật thật mà giải thích: "Lưu Biểu đã hơi già nua, quyền hành Kinh Châu đã bị Thái thị nắm giữ, nếu như Lưu Biểu mất, Thái thị lại chưởng quyền hành Tương Dương, chỉ cần bọn hắn nói Lưu Biểu truyền chức vị Châu Mục cho Lưu Tông, xin hỏi hoàng thúc, ngài sẽ ứng đối như thế nào?"

"Cái này. . ." Lưu Bị không dám một lần nữa trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, hắn cũng không thể rõ ràng lên tiếng phủ nhận, nói mình sẽ mượn tên tuổi Lưu Kỳ tên phản đối hành vi của Thái thị, sau đó mang binh đi đánh Thái thị!

"Lại xin hỏi hoàng thúc một câu, đối với hào phú Kinh Châu mà nói, ngài cuối cùng là người ngoại lai, nếu như Thái thị lấy điều này làm lý do, muốn các tộc Kinh Châu trục xuất ngài ra khỏi Kinh Châu, miễn đi chức vị Thái Thú Giang Hạ của ngài, ngài sẽ làm thế nào?" Công Dã Kiền lại thêm một câu.

"Chuyện này thì cần phải xem bọn hắn có bản lãnh cùng đảm lượng hay không! Người khác Lão Tử sợ, chỉ dựa vào đám người Kinh Châu đó, Lão Tử còn không để vào mắt!" Lưu Bị cúi đầu nghĩ mà không nói.

"Lại xin hỏi hoàng thúc, nếu như trước tiên Thái Mạo mượn danh nghĩa Lưu Biểu, gọi Lưu Kỳ công tử quay về Tương Dương, đảm nhận chức Kinh Châu Mục sau đó chúng lại muốn đuổi ngài ra khỏi Kinh Châu. Khi đó, ngài cho rằng ngài còn có thể làm được chuyện gì sao?" Công Dã Kiền nhìn thấy dáng vẻ không quan tâm của Lưu Bị, hắn lại hung hăng tăng thêm một chiêu.

Lần này câu nói của Công Dã Kiền khiến cho Lưu Bị chấn động một chút, sở dĩ Lưu Bị hắn cho là mình có thể đoạt được Kinh Châu, đơn giản chính là dựa vào giao tình của hắn cùng Đại công tử Lưu Kỳ mà thôi, thế nhưng nếu quả thật sự việc xảy ra theo đúng như lời Công Dã Kiền, Lưu Kỳ cùng Thái Mạo đã đạt thành hoà giải, hắn hoàn toàn không có danh nghĩa nào để dùng. Khi đó, hắn cũng đừng nghĩ tới chuyện điều động bất kỳ người nào, thế lực mà hắn vất vả khổ cực tạo dựng nên sẽ lập tức sẽ sụp đổ. Dựa vào sức lực của hắn cùng Trương Phi, cho dù Gia Cát Lượng có tài trí cao ngất, bọn hắn cũng đừng nghĩ tới việc tranh đấu cùng Thái thị.

"Khi đó, hoàng thúc ngài bị đuổi đi, đám người Thái Mạo có thể thoải mái mà khiến cho công tử Lưu Kỳ phải thoái vị! Mà Đại Hán ta, từ nay về sau cũng vô vọng trung hưng!" Công Dã Kiền từ sắc mặt biến ảo của Lưu Bị mà nhìn ra suy nghĩ của hắn, hắn còn nói thêm.

"Sẽ không đâu, tiên sinh nói chuyện không khỏi đôi chút giật gân" Lưu Bị rốt cục điều chỉnh lại tinh thần, hắn cười nói với Công Dã Kiền: "Tiên sinh nghĩ như vậy chẳng phải quá coi thường Đại công tử? Chúng ta chỉ cần nói rõ lợi hại trong chuyện này cho Đại công tử nghe, Đại công tử há lại sẽ trúng kế?"

"Hừ!" Công Dã Kiền lạnh lùng nói: "Hoàng thúc ngài cũng đừng quên, ngài là người ngoại lai, Đại công tử tuy giao hảo cùng ngài, thế nhưng ngoại trừ ngài, hắn cũng sẽ có những lựa chọn khác, ví dụ như, Khoái gia!"

Lưu Bị đã minh bạch, Công Dã Kiền nói là người Kinh Châu chắc chắn sẽ không cho phép người ngoại lai đến diễu võ dương oai ở chính ngay địa bàn của mình. Ví dụ như Khoái gia có thế lực không thua kém gì Thái thị, nếu như Khoái gia bày tỏ thái độ ủng hộ Lưu Kỳ, sẽ đạt thành nhất trí cùng Thái gia, như vậy đến cuối cùng Lưu Bị hắn vẫn sẽ hai bàn tay trắng. Ít nhất hắn sẽ bị khống chế ở trong tay Khoái gia, trở thành binh khí trong tay bọn hắn. Dù sao, hai huynh đệ Khoái Lương Khoái Việt có chỉ số thông minh rất cao.

Tuy loại khả năng này rất nhỏ, thế nhưng trong tình cảnh lo được lo mất, Lưu Bị lập tức cảm thấy vô cùng phiền não. Hơn nữa lúc này Gia Cát Lượng lại không có mặt vì vậy, hắn đành phải tiếp tục nhìn Công Dã Kiền mà lãnh giáo.

"Cho nên, cần phải có một người có thể đánh vào bên người Thái Mạo, người có thể ra sức vì hoàng thúc ngài khi cần đến, người này chính là tại hạ!" Công Dã Kiền biểu hiện một dáng vẻ vĩ đại nguyện ý tự hi sinh bản thân mình, hắn nói: "Đợi sau khi Lưu Biểu chết, vô luận Thái Mạo làm thế nào đi nữa, chỉ cần tại hạ nói cho tất cả mọi người, Lưu Biểu là Thái Mạo cùng tỷ tỷ, Thái phu nhân mưu hại mà chết, như vậy, vô luận bọn hắn nói như thế nào, hoàng thúc ngài đều có lý do xuất binh thảo phạt, đánh Tương Dương, mà Đại công tử tự nhiên cũng không dám hợp tác cùng Thái thị"

Đây chính là tự ngươi nói, đến lúc đó nếu như xảy ra vấn đề, Lão Tử có thể đổ toàn bộ lên trên người của ngươi, Lưu Bị thầm nghĩ thế nhưng biểu hiện bề ngoài của hắn lại làm ra vẻ khó xử, hắn nói: "Cái này, cái này không khỏi đôi chút. . ."

"Hoàng thúc, quốc sự làm trọng! Tuy kế này đôi chút âm độc, thế nhưng vì Đại Hán ta, vì bệ hạ vẫn còn bị giam lỏng tại Trường An, hoàng thúc, chúng ta không có lựa chọn nào khác!" Công Dã Kiền "Đau lòng" nói.

"Được rồi, B thay mặt tôn thất Đại Hán tạ ơn tiên sinh, thay bệ hạ tạ ơn tiên sinh!" Lưu Bị nói, hơn nữa hắn còn thi lễ thật sâu một cái với Công Dã Kiền.

"Móa nó, nhanh như vậy mà đã tạo dựng nên tên tuổi của nửa khối ngọc bội, ta nhổ vào, chỉ là một miếng đá mà thôi, phải dùng thái độ trịnh trọng như này sao? Thằng này quả nhiên không chơi được!" Công Dã Kiền trịnh trọng mà nhận lễ của Lưu Bị sau đó hắn quay người đi ra phía ngoài, đi tới cửa, hắn lại đột ngột quay người, cũng thi lễ một cái rất sâu với Lưu Bị, sau đó, mang theo khí thế "bi tráng", cứ như vậy mà đi.

Tất cả đều rất bình tĩnh, tuy phía dưới là sóng to gió lớn!

Liên minh ba nhà rốt cục bí mật mà kết thành, đương nhiên Hứa Thành đã biết chuyện này. Hắn thậm chí biết rõ cuối cùng hiệp nghị giữa ba nhà là lấy hai nhà Lưu Tào chính diện đối kháng hắn, mà Giang Đông phụ trách trợ giúp lương thảo, lúc cần thiết ra binh, đợi sau khi đánh bại hắn, Lưu Bị cùng Tào Tháo chia cắt địa bàn của hắn, Tào Tháo lấy bốn châu Ký, U, Tịnh, Ti, Lưu Bị lấy đất đai bốn vùng Tây Xuyên, Hán Trung, Ung, Lương, mà hai châu Kinh Tương cuối cùng tặng cho Tôn gia Giang Đông, thế nhưng, hắn cũng không thông báo chuyện này cho Lưu Biểu cùng đám người cầm quyền Kinh Châu biết rõ. Nếu như Đổng Chiêu đã đụng phải Lưu Diệp cùng Gia Cát Lượng, bọn hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để đền bù sai sót này, chuyện này không thể tạo thành đả kích đối với Lưu Bị.

Thế nhưng, tạm thời hắn không tìm Lưu Bị gây chuyện cũng không có nghĩa là Hứa Thành Hứa đại tướng quân hắn không có chuyện gì làm. Hà Thông tiến hành điều tra, đã tiếp cận khâu cuối cùng, mục tiêu tập trung vào hai người. Một người là liên minh hào phú Ích Châu bí mật hình thành, một đối tượng khác chính là lại là một người khiến cho hắn không ngờ được: Từ Châu Trần Đăng!

Những hào phú Ích Châu, sau khi Hứa Thành đánh chiếm Tây Xuyên, nguyên một đám tuy vẫn có thái độ trung thực, thế nhưng bởi vì Hứa Thành lại thực thi kế sách trấn an, chỉ phái một quan văn là Chung Diêu tới, thế nên công việc sự vụ địa phương vẫn do những gia tộc quyền thế Ích Châu cầm giữ, dù sao hiện tại Ích Châu cũng nằm trong tay Hứa Thành, hơn nữa, binh quyền cũng đều trong tay Chinh Nam tướng quân Từ Hoảng, bọn hắn cũng không thể vẫn tiếp tục làm xằng làm bậy như trước kia, nhất là Chung Diêu lại là cao thủ trong dùng thủ đoạn, lấy đi không ít tư binh trong tay các gia tộc Ích Châu, còn thu thập mấy kẻ không hiểu được tình thế, thế nhưng cũng chính bởi như vậy, đám người kia mới không còn tiếp tục có thể nhẫn nhịn được nữa. Vì vậy, dưới sự âm thầm tác hợp của đám người Pháp Chính cùng Trương Tùng, một liên minh bí mật tạo thành. Kẻ ra đám người Pháp Chính cũng có đôi chút trí tuệ, thế nhưng, bọn hắn chỉ là nhân tài mới xuất hiện, cho nên căn bản không cách nào đánh đồng cùng những hào phú Ích Châu uy tín lâu năm, cho nên, trước đó bọn hắn mới có thể âm thầm lấy lòng Hứa Thành, muốn nương tựa theo việc bán đứng Lưu Chương để thu hoạch quyền lực cùng lợi ích của mình, thế nhưng bởi vì Trương Tùng bị Hứa Thành đùa bỡn một trận, hơn nữa Đặng Bách Xuyên xuất hiện, kế hoạch nịnh nọt Hứa Thành của bọn hắn bị ép chết non, hơn nữa minh hữu của bọn hắn, Mạnh Đạt đã chết, lực ảnh hưởng của bọn hắn vốn đã nhỏ này càng bị thu nhỏ lại, chuyện này khiến cho những kẻ cao ngạo như bọn hắn mà nói, chính là chuyện không thể tiếp nhận. Thế nhưng sự thật đã như thế, bọn hắn, ngoại trừ trí lực của mình, càng không thể lấy ra cái gì, Hứa Thành càng không phải hạng người mà Lưu Chương có thể so sánh, cho nên, cuối cùng bọn hắn đã nghĩ đến việc mượn lực của những hào phú Ích Châu để bức bách Hứa Thành đi vào khuôn khổ, mà trong suy nghĩ của bọn hắn, với cách làm người của Hứa Thành, nhất định sẽ tiến hành tẩy trừ quy mô đối với những kẻ đã ra mặt phản đối hắn, sau đó sẽ tiến hành phân công một đám quan lại mới người Ích Châu để trấn an, khi đó bọn hắn chỉ cần nắm chắc, bọn hắn, đám người Pháp Chính cùng Trương Tùng liền sẽ trở thành đám cường hào mới của Ích Châu. Tiếp đó bọn hắn lại vận dụng một ít thủ đoạn, có thể làm Chung Diêu mất quyền lực, thậm chí còn đạt được binh quyền nhất định. Nếu như đây hết thảy đều thật sự thành công, quyền phát ngôn ở Ích Châu chính là của bọn hắn. Cho nên, bọn hắn có lý do rất lớn để khuyến khích chiến sự giữa Hứa Thành cùng Tào Tháo, bởi vì, nếu như Hứa Thành muốn tiến công Tào Tháo, đánh một trận đại chiến, lực chú ý với Ích Châu sẽ giảm nhỏ rất nhiều, bọn hắn có thể thừa cơ mưu đoạt những gì mà mình muốn, hơn nữa, nếu như Hứa Thành thắng, sẽ vội vàng tiến hành an bài thống trị đối với những vùng đất mới chiếm được, càng không thể tiến hành sửa trị đại quy mô đối với Ích Châu, hơn nữa, Hứa Thành còn có thể sẽ để cho Từ Hoảng xuất binh đánh Giang Đông hoặc là Kinh Châu. Đại quân rời xa, Chung Diêu sẽ mất đi chỗ dựa, bọn hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội này hành động.

Mà Từ Châu Trần Đăng, thì càng thêm có lý do.

Hắn là người giúp đỡ Tào Tháo giữ vững Từ Châu thế nhưng sau khi hao tổn rất nhiều sức lực, cuối cùng thì sao? Bị chơi xỏ một đạo còn không nói, rõ ràng còn hắn còn bị Xa Trụ bức bách mà phải chạy trốn tới Quảng Lăng. Với cách làm người của Trần Đăng, hắn tuyệt sẽ không cứ tiếp tục nén giận, mà gây xích mích khiến Tào Tháo đi đánh Hứa Thành, thật sự là một biện pháp báo thù rất tốt, dù sao, hiện tại ngoại trừ Hứa Thành, không ai có thể khiến cho Tào Tháo phải kiêng dè. Mà hắn làm như vậy không những cố thể báo thù, làm suy yếu lực lượng của Tào Tháo, hơn nữa, nếu như Hứa Thành có thể đánh chiếm Thanh Châu, vô luận mục tiêu kế tiếp của Hứa Thành là nơi nào đi nữa, Từ Châu, trong tình trạng cực độ rung chuyển, Trần thị nhất tộc của hắn có thể liên lạc với Hứa Thành, nội ứng ngoại hợp, giúp đỡ Hứa Thành lấy được Từ Châu.