Đúng vậy, hai năm.

Rất nhiều người cũng không ngờ rằng Lưu Biểu rõ ràng có thể sống quá hai năm.

Thời gian hai năm, đối với những người khác mà nói, thật sự là quá lâu.

Đương nhiên, những điều này đều nằm trong kế hoạch của đám người Hứa Thành. Lưu Biểu có thể sống quá hai năm qua, cũng không thể không có công lao của đám người Hứa Thành, bởi vì trong thời gian hai năm này, Lưu Biểu hầu như tất cả đều chỉ dựa vào một loại thuốc đến từ Liêu Đông để kéo lại mạng già, mà loại thuốc này nghe nói là do một vị thầy thuốc đến từ bệnh viện Lạc Dương giới thiệu cho Lưu Biểu dùng, tên gọi là —— nhân sâm!

Thế nhưng rốt cục Lưu Biểu vẫn phải chết rồi. Thế nhưng hắn chỉ sợ cũng không ngờ, cái chết của hắn, đã trở thành dây dẫn nổ cho một đại chiến, trận đại chiến này khiến cho Hứa Thành rốt cục thành công cướp lấy Kinh Châu cùng Giang Đông, cuối cùng hoàn thành vòng vây quanh Tào Tháo.

Thế nhưng, hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện này, Lưu Biểu chết rốt cục là chướng ngại cuối cùng để cho Lưu Bị có thể cướp lấy Kinh Châu, hắn sắp sửa có hành động rồi.

Đầu tiên, Đại công tử Lưu Kỳ vừa nhận được tin tức Lưu Biểu chết không lâu, liền gặp mặt một người, người này là một trong những mưu sĩ Thái Mạo tín nhiệm nhất hai năm qua, gọi là Công Dã Kiền. Nghe nói trước kia người này là Vệ Úy trong triều đình.

Công Dã Kiền rất thông minh, hắn không đi tìm Lưu Bị trước, mà trực tiếp đi tìm vị Đại công tử này. Khi gặp mặt Lưu Kỳ, hắn khóc lóc kể lể toàn bộ quá trình Lưu Biểu bị Thái Mạo cùng Thái phu nhân liên thủ hại chết, khi hắn nói đến lúc Lưu Biểu tuổi già sức yếu, vốn đã bị Thái phu nhân liên tục nhiều ngày cắt thuốc bổ nhân sâm cần thiết để duy trì tánh mạng, lại bị Thái phu nhân cùng Thái Mạo dùng chăn chụp khiến không thở được mà chết, Lưu Kỳ rốt cục cũng không nhịn được nữa. Trong cơn cuồng nộ, Lưu Kỳ hạ lệnh, lập tức tập hợp đại quân Giang Hạ, thẳng tiến về hướng Tương Dương.

Đương nhiên đám người Lưu Bị không thể vạch trần lời nói dối chồng chất sơ hở này của Công Dã Kiền, vì vậy đại quân do Lưu Kỳ đảm nhiệm chủ tướng, Lưu Bị đảm nhiệm phó tướng, Gia Cát Lượng cùng Công Dã Kiền làm quân sư, Trương Phi làm tiên phong, lập tức lên đường.

Đừng tưởng rằng trong tay Lưu Bị cũng chỉ có bằng ấy người. Trong thời gian hai năm kỳ thật Lưu Bị đã chiêu mộ được rất nhiều nhân tài, không ít người còn rất nổi danh. Ví dụ như: Phó Sĩ Nhân, chữ Quân Nghĩa; Mạnh Quang, chữ Hiếu Dụ; Đổng Doãn, chữ Hưu Chiêu; Hướng Sủng ( trong " xuất sư biểu " , Gia Cát Lượng từng đề cử Hướn Sủng với hậu chủ Lưu Thiền); Dương Nghi, chữ Uy Công ( trong diễn nghĩa, chính là người đã khiến cho Ngụy Duyên hô to ba tiếng "Ai dám giết ta"); Đặng Chi, chữ Bá Miêu ( trong lịch sử, hắn làm quan đến Đại tướng quân Thục Hán), ngoài ra còn có huynh đệ Mã thị, Mã Lương Mã Quý Thường, Mã Tắc Mã Ấu Thường.

Ngoại trừ những người này, còn có một tướng lãnh càng làm cho người ta nhìn chăm chú, hắn chính là Hoàng Trung, Hoàng Hán Thăng.

Gia Cát Lượng hiểu rất rõ ràng rằng tuy Lưu Bị đã có được thực lực nhất định, thế nhưng nếu Lưu Bị muốn tranh đấu cùng mấy lộ chư hầu khác, sức lực của hắn còn rất yếu kém, nhất là Đại tướng, quá thiếu! Vì vậy, hắn liền chuyển ánh mắt về phía lão tướng Hoàng Trung. Hoàng Trung vốn vẫn ở Tương Dương đấy, hơn nữa còn là một người trung thành, thế nhưng ở Kinh Châu, hắn chỉ trung thành với người ngồi trên ghế ngồi Kinh Châu Mục. Người đó chính là Lưu Biểu, cho nên, Gia Cát Lượng liền mượn Lưu Kỳ, giao tình của hắn cùng Lưu Bàn, rốt cục, khiến cho Hoàng Trung suy nghĩ lại. Nếu như Hoàng Trung hắn tiếp tục ở lại Tương Dương, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội xuất đầu, hơn nữa, tuổi của hắn khá lớn, không còn có bao nhiêu thời gian, mà nếu như hắn đi theo Lưu Kỳ thì sự việc lại khác, hắn có thể có được địa vị ngang bằng Trương Phi, mà Lưu Kỳ lại là con trai Lưu Biểu, Đại công tử Kinh Châu, ra sức vì Lưu Kỳ, cũng không trái với quy tắc làm người của Hoàng Trung hắn, vì vậy cuối cùng Hoàng Trung đồng ý, sau đó sau chuyện của Lưu Biểu, Lưu Kỳ mời Hoàng Trung, tất cả đều thuận lý thành chương, Hoàng Trung liền biến thành thuộc hạ trên danh nghĩa của Lưu Kỳ, trên thực tế hắn vẫn thuộc Lưu Bị quản.

Trên đường đi, đại quân Lưu Bị có thể nói thế như chẻ tre, căn bản cũng không có người ngăn trở. Đương nhiên, đối mặt với đại quân báo thù của Đại công tử Lưu Kỳ, Kinh Châu cũng không có mấy người dám ngăn cản.

Vì vậy rất đơn giản đại quân Lưu Bị tiến tới chân thành Tương Dương.

Đám người Thái Mạo tử thủ không xuất chiến!

Mà theo tin tức, tường thành Tương Dương từ mấy năm trước, cũng đã được sửa sang một cách toàn diện, tuy kém hơn khi so với thành Huỳnh Dương không gì phá nổi theo như lời đồn đại, thế nhưng Ủng thành và vân vân vẫn rất đầy đủ, huống chi Tương Dương vốn là một tòa thành kiên cố nổi tiếng trong thiên hạ ( quân Kim, quân Mông Cổ quân đánh nơi đây đánh trong thời gian cả chục năm mà cũng không thể đánh chiếm, mặc dù có nhân tố con người, thế nhưng Tương Dương lợi hại là điều không cần phải bàn cãi ).

Thân làm tiên phong, Trương Phi là người đầu tiên tiến tới chân thành Tương Dương, đại quân sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, bắt đầu công thành.

Thế nhưng Thái Mạo tuy vô năng, Trương Doãn tuy vô dụng, cuối cùng bọn hắn chiếm cứ địa thế, hơn nữa bọn hắn lại đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cho nên, Trương Phi thậm chí còn không thể tấn công nổi lên trên tường thành.

Vì vậy, Trương Phi đành phải từ bỏ, hạ trại dưới thành.

Không lâu, Lưu Bị đã đến.

Thế nhưng hắn cũng không hạ lệnh công thành, hắn chỉ mệnh lệnh toàn quân nghỉ ngơi trong doanh.

Đối với chuyện này, Công Dã Kiền bày tỏ thái độ nghi vấn, thế nhưng Lưu Bị cùng Gia Cát Lượng lại hoàn toàn không nói cho hắn, chỉ nói hắn chờ xem kịch vui.

Ngày hôm sau, đám người Thái Mạo, Trương Doãn, còn có Công Dã Kiền liền phát hiện một kiện sự tình không ổn, đó chính là ở bên ngoài thành Tương Dương, xuất hiện ba sườn dốc thật dài.

Sau đó, chỉ thấy một đám binh sĩ Giang Hạ bắt đầu khiêng từng khối sắt đi lên trên sườn dốc.

Không có ai hiểu rõ đây là muốn làm gì.

Thế nhưng chỉ trong thời gian chớp mắt, tất cả mọi người đều biết rõ đó là cái gì.

Từng khối sắt dài giống như là thùng gỗ, rõ ràng lại hợp thành một cái thùng sắt hình trụ rất to lớn, không nhìn thấy đáy! Sau đó, những thùng sắt này bị đẩy lên tới đỉnh sườn dốc, dùng một miếng sắt bịt một đầu lại, tiếp theo các binh sĩ Giang Hạ mang từng tảng đá lớn thả vào bên trong, đợi khi đổ đầy, lại dùng miếng sắt bịt miệng còn lại. Cuối cùng, thả!

Ròng rọc sắt! ?

Ba chiếc ròng rọc sắt cực lớn, cứ như vậy mang theo khí thế "Ầm ầm", xông về phía tường thành Tương Dương.

"Oanh!" "Oanh!" "Oanh!"

Liên tiếp ba tiếng nổ.

Tường thành Tương Dương, bị đụng vào một mặt, giống như toàn bộ đều lắc lư một cái. Thế nhưng, ròng rọc sắt tuy có lực tấn công bất phàm, cuối cùng vẫn không thể phá khai hủy bức tường thành chắc chắn.

Trên lâu thành Tương Dương vang lên từng tràng hoan hô, bọn họ hoan hô vì bức tường đủ chắc chắn.

Thế nhưng rất nhanh có Giang Hạ binh sĩ mang theo tấm chắn, mạo hiểm bị tên bắn đi tới dưới thành, chỉ thấy bọn họ lấy tay đẩy, thu thập ròng rọc sắt tản mát, sau đó, bọn hắn liền khiêng những miếng sắt này trở về trong trận của mình, tiếp theo lại tiến lên sườn dốc.

Gia Cát Lượng tinh thông xếp đặt thiết kế cơ quan, chế mấy cái "thùng sắt lớn" có thể tự động tách ra cũng không khó. Những “thùng sắt lớn" có tảng đá bên trong này lập tức biến thành ròng rọc sắt có lực tấn công phi phàm.

Một lần không được, hai lần;

Hai lần không được, ba lần;

Lại đến. . .

Rốt cục, dưới sự va chạm khủng bố không ngừng nghỉ, tường thành Tương Dương rốt cục không chịu nổi, ‘Ầm” một tiếng vang thật lớn, sau đó tường thành Tương Dương sụp hơn mười trượng!

Ngay khi Gia Cát Lượng vừa mới phái người dùng ròng rọc sắt va chạm tường thành, hai tên Thái Mạo cùng Trương Doãn đang ở trên tường thành đốc chiến cũng đã ngây người, hai người này thậm chí còn không có một chút phản ứng nào hết. Khi nhìn thấy tường thành Tương Dương chắc chắn vô cùng bị cưỡng ép phá ra một lỗ hổng rất to, hai người ngoại trừ không biết cần phải làm như thế nào, cũng chỉ còn kinh hồn bạt vía.

"Làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ?" Thái Mạo nắm lấy bả vai Trương Doãn, không ngừng đung đưa, hoảng sợ kêu lên.

"Còn có thể làm sao? Chạy, bằng không, chẳng lẽ ngươi có thể đánh thắng được Hoàng Trung còn có cả Trương Phi sao?" Trương Doãn thoáng hết tay Thái Mạo ra, hắn chạy như bay xuống dưới tường thành. Năm đó khi Hà Thông dẫn một vạn kỵ binh đại náo bốn châu, nhưng hắn đã được chứng kiến sự lợi hại của Hoàng Trung, Thái Sử Từ, võ nghệ còn mạnh hơn Văn Sính mà còn bị hắn cho mở ngực bể bụng, huống chi là loại gà mờ không cần tính như hắn, hơn nữa, hắn cũng không muốn đột nhiên bị một mũi tên xuất hiện mở một lổ thủng trên thân thể mình, huống chi, Trương Phi nghe nói còn vũ lực mạnh hơn cả Hoàng Trung, rất giỏi giết người. Nếu như đụng phải Trương Phi, chỉ sợ hậu quả còn thêm nghiêm trọng hơn so với đụng phải Hoàng Trung.

Mà Trương Doãn vừa chạy, Thái Mạo tự nhiên cũng không dám ở lâu, hắn lập tức chạy theo.

Kỳ thật lúc này, tuy tường thành sụp một đoạn, thế nhưng quân coi giữ thành Tương Dương lại không có thương vong. Dù sao, không có ai lại đứng ở trên đoạn tường thành mà chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra cực kỳ nguy hiểm, nhưng Thái Mạo cùng Trương Doãn thật sự quá nhát gan, bọn hắn không dám đối đầu trực diện cùng đại quân Lưu Bị, hơn nữa bọn hắn vốn không được ưa thích, cho nên, bọn hắn vừa chạy, quân coi giữ thành Tương Dương càng không còn ý chiến chiến đấu với đại quân Lưu Bị, huống chi, bọn hắn chạy trốn quá nhanh, ngay cả mệnh lệnh chống cự cũng không kịp ban ra.

Hai người một đường chạy trốn tới phủ Châu Mục, gặp hai mẹ con Thái phu nhân cùng Lưu Tông, không nói hai lời, lập tức dẫn đi cùng bỏ trốn. Tuy hai người Thái Trương nhát gan, bọn hắn cuối cùng vẫn còn không rơi vào tình trạng sợ hãi mà hồ đồ, cả hai biết rõ lúc này mà có Lưu Tông trong tay, tương đương với có một bùa hộ mệnh, bởi vì Lưu Bị dùng cờ hiệu là vì Đại công tử Lưu Kỳ kế vị, mà người hại chết Lưu Biểu cũng là hai người Thái phu nhân cùng Thái Mạo, Trương Doãn là đồng lõa, không liên quan đến Lưu Tông, có nhị công tử Kinh Châu trong tay, Lưu Bị không dám mắc phải sai sót bị người thiên hạ chê cười mà đuổi giết bọn hắn. Ít nhất, không dám đuổi tận giết tuyệt.