May mà Triệu Lan Hương còn nghĩ đến việc từ sau khi hai người này xuống nông thôi chắc hẳn chưa được ăn món gì ngon cả, sợ họ ăn quá nhiều nên cô cố ý nấu nhiều hơn một chút.

Nếu không với sức ăn của hai người Đường Thanh và Tưởng Mỹ Lệ này, có lẽ bữa trưa của chị Hạ và em gái nhỏ sẽ chẳng còn lại gì.Đường Thanh ăn hết mỳ, rồi chậm rãi uống nước canh, anh ta nói: "Nước dùng của bát mỳ này rất giàu dinh dưỡng, đồng chí Triệu, nước dùng này cô nấu ngon quá."Triệu Lan Hương cười: "Cảm ơn anh đã khen ngợi."Triệu Lan Hương từng đi cùng ông chồng già nhà cô tham gia rất nhiều bữa tiệc, nên khi nói chuyện rất tự nhiên phóng khoáng.

Đổi lại là người bình thường, khi được khen như vậy sẽ nói đâu có, làm gì phải, nhưng cô thì thẳng thắn nhận lời khen ấy.Vốn dĩ Đường Thanh định thuận theo lẽ thường hỏi thăm cô về cách nấu nước dùng này thế nào, nhưng nghe thấy cô nói thế thì không nhịn được cười rộ lên.Triệu Lan Hương nhận ra được sự hiếu kỳ trong mắt anh ta, cô mỉm cười nói: "Thật ra món nước dùng này cũng không quá phức tạp, anh cứ làm theo cách này của tôi, sau này đến chủ nhật cũng có thể tự nấu cho mình ăn.


Nếu rảnh rỗi thì anh cứ đến cửa hàng bán lẻ mua một ít xương ống về, yên tâm, mua nó không cần phiếu thịt đâu, còn rất rẻ nữa, một mao tiền có thể mua được rất nhiều.

Sau đó hầm cách thủy xương ống trong vòng ba giờ, sẽ cho ra món nước dùng như anh đang uống."Đương nhiên cô còn cho thêm những thứ gia vị khác, nhưng những thứ ấy không thích hợp truyền ra ngoài.

Món mỳ thịt ba chỉ heo này tưởng chừng như rất đơn giản, nhưng mà nước dùng của nó lại là công thức bí mật của một nhà hàng rất nổi tiếng, nếu ở giai đoạn sau chính là thứ có giá trị nghìn vàng.Nhưng ở thời đại này, nó chỉ có thể khiến người khác được ăn một bữa ngon mà thôi.Đường Thanh nói: "Hóa ra là như vậy, con gái các cô đúng là khéo léo tỉ mỉ, nấu một bát mỳ thôi cũng phải nhiều bước như vậy."Tưởng Mỹ Lệ đang giả vờ ăn bát mỳ trước mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào tô mỳ, đúng là món mỳ này không thể chê vào đâu được, người giúp việc nhà cô ta thuê đến cũng không nấu được như vậy.


Có điều vì sợ mất mặt, nên Tưởng Mỹ Lệ mới không khen ngợi tay nghề này của Triệu Lan Hương, mà chỉ yên lặng ăn thôi.Sau khi Đường Thanh đã hỏi được điều mình muốn biết, thì lại hào hứng hỏi tiếp: "Có điều trước đây khi tôi nấu mỳ, sợi mỳ thường nhão dính vào nhau, không giống như mỳ cô làm.

Không biết mỳ này cô làm thế nào mà dẻo và dai như vậy?"Vốn dĩ Triệu Lan Hương không định trả lời vấn đề này của Đường Thanh.Chỉ có điều, cô trông thấy Tưởng Mỹ Lệ cũng ngẩng đầu lên tò mò nhìn cô, dáng vẻ khao khát muốn biết, thì trong lòng cô đã hiểu rõ, hóa ra cô chủ nhà giàu này cũng muốn học, chẳng trách vừa rồi vẫn luôn yên lặng không nói chen vào, hóa ra là đang vểnh tai nghe trộm.Triệu Lan Hương cũng không có giấu giếm, những tiểu xảo này đều không quá quý trọng.Cô ăn sạch bát mỳ trước mặt, uống thêm một ngụm nước dùng nữa rồi nói: "Khi nhào bột mỳ thì cho thêm một quả trứng gà vào, rồi cho lượng nước vừa phải là được rồi.

Hơn nữa nếu dùng bột mỳ Phú Cường thì sợi mỳ sẽ càng dai hơn, còn bột mỳ khác thì không được như vậy."Cuối cùng Đường Thanh cũng thỏa mãn trí tò mò, anh ta sung sướng uống hết nước mỳ trong bát, uống sạch sẽ không thừa giọt nào.Trong lòng anh ta thầm nghĩ, đồng chí Triệu cứ mượn xe đạp của anh ta thêm vài lần nữa thì tốt, mượn nhiều lần không chừng anh lại được mời thêm bữa nữa.Lúc này trong lòng Đường Thanh vẫn còn nhớ đến món bánh bao thịt của Triệu Lan Hương, lần trước anh ta ở trong phòng để nông cụ, ngửi thấy mùi hương ấy đã rất thèm ăn.

Không biết bao giờ anh ta mới may mắn được ăn một bữa cho thỏa tâm nguyện đây..