Ánh hoàng hôn khuất dần sau ngọn núi, toàn bộ thôn làng cũng chìm vào trong một khung cảnh yên bình, tĩnh lặng, khói bếp lượn lờ bay lên trên từng mái nhà, Hạ Tam Nha lúc này không biết vừa mới chui rúc tại xó xỉnh nào mà khi về đến nhà thì khắp người lôi thôi lếch thếch, trên đầu còn dính đầy cỏ dại.

Cô bé bước từng bước vô cùng nhẹ nhàng, giống như một chú mèo con vậy, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.Hạ Tùng Bách mặc dù đang làm việc nhưng vẫn luôn chú ý tới động tĩnh ở bên này, rất nhanh liền phát hiện ra em gái mình đang rón rén đi vào trong nhà, lập tức dùng một tay kéo cô bé lại rồi nhìn khắp người từ trên xuống dưới một lần, sắc mặt dần trở nên khó coi: "Đánh nhau với người khác phải không?"Hạ Tùng Chi cố gắng giãy giụa ra khỏi lòng bàn tay của anh trai, cả người ngã lăn ra đất, sau đó lồm cồm bò dậy sợ hãi chạy ra sau lưng chị cả.Hạ Tùng Diệp gỡ đám cỏ dại còn đang dính trên tóc của cô bé xuống, vỗ nhẹ sau đó xoa đầu an ủi.

Cho tới khi cô tắm rửa cho em gái mình thì lại bất ngờ phát hiện ra trên đùi cô bé có một vết thương khá lớn, cũng đã xuất hiện những dấu bầm tím , máu tươi chảy ròng ròng, trên lỗ tai nhỏ nhắn cũng có vết rách.

Cô kinh ngạc kêu lên ê a, sau đó vội vàng chạy đi hái một nắm lá cây không rõ tên, bỏ vào trong miệng nhai nát rồi đắp lên trên miệng vết thương của Hạ Tùng Chi.Cô thương yêu vỗ về em gái nhỏ một lúc lâu, sau đó mới giật mình nhớ tới Triệu Lan Hương - người vừa dọn vào sống ở trong nhà mình."Đi gọi, cô ấy, ăn cơm."Hạ Tùng Diệp chỉ chỉ tay về phía căn phòng mà Triệu Lan Hương đang ở, khoa tay múa chân nói với cậu em trai lớn nhà mình.Sắc mặt của Hạ Tùng Bách đen như đít nồi bước đến gõ cửa phòng Triệu Lan Hương, đợi một lát nhưng vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì thì tức giận đạp mạnh một cái vào cửa rồi nói: "Bên trong sao lại không có ai thế này, người đi đâu rồi hả?"Cô em gái nhỏ nhà họ Hạ mở to mắt, bị hành động của anh trai dọa sợ tới mức một tiếng cũng không dám thốt ra khỏi cổ họng.Hạ Tùng Diệp cười cười, dùng khăn lông lau sạch mặt cho cô em gái nhỏ."Không được, đánh nhau.


Nó, tức giận.""Có còn đau nữa không?"Hạ Tùng Chi mặc dù đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng khi nhìn thấy trên bàn ăn lúc này đang đặt một cái bát lớn, bên trong là một cái bánh bao tròn tròn, trắng mịn thì quên luôn vết thương ở chỗ bắp đùi, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ không dám tin xen lẫn với sự vui mừng.

Cô bé ngượng ngùng chỉ tay về phía cái bánh bao trắng muốt kia, chị cả Hạ nhếch môi cười rồi gật đầu.* * *Triệu Lan Hương vừa tắm rửa cho sạch sẽ xong, đang có ý định đi ra ngoài thì lại trông thấy Hạ Tùng Bách với vẻ mặt không kiên nhẫn đứng ở trước cửa phòng cô, cánh cửa lúc nãy mới bị anh đạp cho một phát, bây giờ liền phát ra những tiếng kẽo kẹt giống như sắp không chịu nổi nữa.Hạ Tùng Bách mặc dù đang nổi giận thì lại vừa vặn bị Triệu Lan Hương bắt gặp được, nhưng trông anh cũng không có vẻ gì là xấu hổ mà vẫn tiếp tục đứng thẳng tắp trước cửa phòng con gái nhà người ta, ánh mắt tùy tiện nhìn lướt qua người cô.Triệu Lan Hương dùng ngón tay vân vê mái tóc còn đang ướt đẫm của mình, sau đó thản nhiên dùng ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt liếc xéo anh một cái rồi quay về phòng lấy một cái khăn lông để lau khô tóc.Hạ Tùng Bách lại dùng sức gõ gõ cửa phòng cô: "Chị tôi thấy hôm nay là ngày đầu tiên cô đến sống đây, có lẽ còn chưa chuẩn bị gì nên có lòng mời cô ăn cùng với chúng tôi một bữa.

Ngày mai nhớ tự giác một chút, thiếu cái gì thì bổ sung cái đó, chứ nhà chúng tôi không có bao ăn!"Giọng nói trong trẻo, dễ nghe của cô gái gần như ngay lập tức từ bên trong phòng truyền tới: "Được."Hạ Tùng Bách lại nói: "Cô xong việc thì ra ngoài ngay đi."Liên tục lải nhải mấy câu vô nghĩa như vậy, nếu đổi lại thành ông chồng già nhà cô vào hai mươi năm sau thì cô nhất định sẽ dạy cho anh một bài học về cách cư xử với phụ nữ.

Nhưng mà điều này thì hiện giờ Triệu Lan Hương không thể làm được, cô dừng tạm dừng động tác trên tay, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.Anh lúc này đang ôm một đống cây cỏ không rõ tên bước vào trong phòng, sau đó đặt chúng vào trong một cái chậu gốm.

Anh quang minh chính đại quan sát từ trên xuống dưới phòng ở của cô gái đến từ thành phố này một lượt, trong lòng thầm đánh giá, một chút ý thức tự giác về việc mình đang xâm phạm vào khu vực riêng tư của một cô gái cũng không có.


Ánh mắt anh lướt qua đống quần áo của cô vứt bừa bộn ở trên giường, mới có khoảng nửa giờ ngắn ngủn mà bên trong phòng đã xuất hiện thêm rất nhiều đồ vật nhỏ, phía trên cửa sổ treo hai mảnh rèm cửa màu xanh lơ, cái bàn cũ kỹ được bọc lại bằng giấy hoa sạch sẽ, bình hoa làm bằng sứ màu xanh đặt ở trên bàn cũng được cắm vào mấy đóa hoa dại.Khung cảnh bên trong căn phòng lúc này trông rực rỡ hẳn lên, để lộ ra sự tươi mát, dịu dàng mà chỉ phụ nữ mới có.Hạ Tùng Bách đóng chặt hết những cánh cửa sổ quan trọng trong phòng lại, nhàn nhạt nói: "Cất kỹ toàn bộ quần áo cùng đồ vật đáng giá của cô lại, rồi đi ăn cơm."Triệu Lan Hương chỉ thu lại đống quần áo ở trên giường, sau đó vẫn chưa đi ra ngoài mà đứng tựa người vào cửa, chăm chú nhìn anh.Hạ Tùng Bách "hừ một tiếng, nói: "Sao vẫn còn chưa đi ăn cơm, chẳng nhẽ lại sợ tôi ăn trộm đồ đạc của cô hay gì?"Trong khi đang nói chuyện với cô thì anh cũng đồng thời quẹt một que diêm sau đó châm vào đám ngải thảo ở trong chậu, một làn khói đặc trắng xóa ngay lập tức bốc lên, tỏa ra khắp căn phòng.

Đôi chân dài của anh sải bước về phía trước một bước, nhảy ra khỏi cửa, thuận tiện đem cô gái còn đang ngây ngốc ở trước cửa đẩy ra ngoài, "sầm" một tiếng nặng nề đóng cửa lại.Trong lòng Triệu Lan Hương bỗng dưng cảm thấy có chút ngọt ngào, anh vậy mà lại tự mình hun ngải cứu cho căn phòng của cô.Thật sự không thể tưởng tượng được, mặc dù tính cách của anh có hơi hung dữ nhưng làm việc thì lại rất cẩn thận.

Ngải cứu là thảo dược dùng để xua đuổi côn trùng, hơn nữa còn có tác dụng loại bỏ ẩm mốc và làm khô phòng, trong khi những căn phòng lâu ngày không có người ở thì thường sẽ có rất nhiều côn trùng.

Nếu đêm nay cô cứ để vậy mà đi ngủ thì khả năng ngày hôm sau có thể sẽ bị cắn cho đỏ cả người.Lúc trước, thời điểm mà hai người còn ở bên nhau thì Triệu Lan Hương là người được anh theo đuổi.


Hầu như ngày nào cô cũng chỉ trồng hoa, tỉa cành, cắm hoa pha trà, thỉnh thoảng nhàn rỗi không có việc gì làm thì chơi với mèo rồi vẽ tranh, mơ mơ màng màng thế nào mà lại lọt vào mắt xanh của ông chồng già nhà cô, anh kiên nhẫn, tự tin theo đuổi cô suốt ba năm.

Hiện giờ ...!Cô mới chỉ đang bắt đầu thôi.Hạ Tùng Bách ở cái tuổi này thì tất nhiên là còn lâu mới biết phải lấy lòng phụ nữ như thế nào.

Cứ suốt ngày hung dữ trừng mắt với người khác như vậy, nói chuyện thì cứng nhắc, hơn nữa còn tỏ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, không dọa cho con gái nhà người ta sợ hãi chạy mất dép là đã tốt lắm rồi.Hạ Tùng Bách lại nói tiếp: "Nói trước là nhà chúng tôi ở nông thôn nghèo nàn, lạc hậu nên không có gì ngon để chiêu đãi cô đâu."Triệu Lan Hương ậm ừ qua loa một tiếng, cố gắng giữ cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường: "Tôi biết."Hạ Tùng Bách lạnh nhạt bước chân vượt lên trước, bỏ lại cô ở đằng sau mà đi thẳng về phía nhà chính.Cơm chiều ở nhà họ Hạ, cực kỳ đơn giản.Mặc dù vậy nhưng nếu so sánh với thức ăn trong nhà bếp của các thanh niên trí thức thì vẫn tốt hơn một chút, ít nhất cũng có thể nhìn thấy được cơm trắng.

Có điều khi Triệu Lan Hương quay sang nhìn vào trong bát của chị cả và em gái nhỏ nhà họ Hạ chỉ toàn là khoai lang đỏ thì lập tức thu lại những ý nghĩ vừa rồi.Cô xẻ bớt cơm trong bát của mình sang cho hai người họ, sau đó sờ bụng cười nói: "Bánh bao chiều nay ăn còn chưa có tiêu hóa hết, tới giờ vẫn đang cảm thấy no.""Hai người mau ăn đi."Triệu Lan Hương nhìn Hạ Tùng Bách, trong bát của anh gần như không có một tí cơm nào, một người đàn ông trưởng thành mà suốt ngày chỉ ăn những thứ không có dinh dưỡng như thế này thì sống thế nào được?Cô vừa định nhường bát cơm trong tay mình cho anh ăn thì chợt nhận ra Hạ Tùng Bách đã ăn xong từ lúc nào rồi, chỉ mới có hai ba miếng nhưng đã nhanh chóng ăn hết sạch cả một bát khoang lang đỏ to đùng, nhìn anh ăn có vẻ rất ngon, khuôn mặt thỏa mãn giống như vừa được ăn sơn hào hải vị vậy, sau khi anh ăn xong thì lập tức đứng dậy bưng bát cơm tẻ kia vào buồng trong cho bà nội.Em gái nhỏ Hạ dùng cái miệng nhỏ nhắn, đáng yêu cắn từng miếng từng miếng bánh bao một, lúc cắn vào đến phần nhân bánh thì nhanh chóng dùng miệng húp sùm sụp lấy phần nước thịt chảy ra, vẻ mặt hạnh phúc, đôi mắt sung sướng tỏa sáng lấp lánh.

Từ nhỏ đến giờ cô bé chưa từng được ăn một món ăn nào lại có mùi vị ngon đến như vậy, ngay cả món thịt chỉ có ngày Tết mới được ăn cũng không ngon bằng, ngon đến mức sắp chảy cả nước mắt.Hạ Tùng Chi ăn được một nửa thì bỗng dưng ngừng lại không ăn nữa, nuốt nuốt nước miếng nhường lại nửa cái bánh bao cho chị cả.* * *Ngày hôm sau, lúc các thanh niên trí thức bắt đầu làm việc thì Chu Gia Trân lại vội vã kéo Triệu Lan Hương ra ngoài, vẻ mặt không dám tin hỏi cô: "Em chuyển vào ở trong nhà của cậu hai nhà họ Hạ hả?"Giọng điệu của cô xen lẫn sự kinh ngạc và khinh thường, không hề che dấu chút nào."Ngày hôm qua chị cũng phải vội vàng chuyển nhà nên chưa kịp gặp em để hỏi cho rõ ràng.Nói thật nhé, em chọc phải phiền phức lớn rồi, mau chóng dọn sang chỗ khác ở đi!"Triệu Lan Hương cảm thấy rất kinh ngạc khi nghe được giọng điệu chán ghét của Chu Gia Trân, tại sao mỗi khi nói đến ông chồng già nhà cô thì hầu hết mọi người đều có dáng vẻ tránh còn không kịp vậy?Cô cười hỏi: "Có vấn đề gì hả chị, chẳng lẽ chỗ của anh ấy là đầm rồng hang hổ, không thế vào ở được sao?"Chu Gia Trân nhìn Triệu Lan Hương trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng mà vẫn còn có tâm tư để đùa giỡn thì tức giận nói: "Đâu chỉ là đầm rồng hang hổ, mà anh ta căn bản chính là một tên lưu manh! Em không biết --"Cô ta càng nói thì càng xúc động giận dữ, gương mặt cũng đỏ bừng lên, chỉ là những lời kế tiếp có hơi chút khó nói ra miệng, Chu Gia Trân cũng không tiện giải thích ngay tại đây, bèn dùng một tay đẩy Triệu Lan Hương vào trong ruộng ngô."Năm ngoái cậu hai nhà họ Hạ đã từng có quan hệ nam nữ bất chính với Phan Vũ, sau đó thì bị đưa đi lao động cải tạo một khoảng thời gian.


Hiện tại anh ta đã được thả ra, nhưng còn Phan Vũ thì sao? Một cô gái đang sống tốt đẹp, em nói sao lại ...!Chao ôi --!"Lúc Chu Gia Trân nói đến chuyện này thì trên mặt tràn đầy sự xấu hổ và phẫn nộ, cô ta hạ giọng thì thầm vào tai cô: "Từng có người nhìn thấy hai người bọn họ chui vào bên trong ruộng ngô, hơn nữa Phan Vũ còn là bị ép buộc."Triệu Lan Hương trong lòng chấn động mãnh liệt, trước kia cô chưa lần nào nghe thấy ông chồng già nhà mình nhắc tới chuyện này.Cô lắc đầu: "Có lẽ mọi chuyện không đến nỗi nghiêm trọng như chị nghĩ đâu, nếu đúng như vậy thì anh ấy đã bị bắn chết từ lâu rồi.""Khả năng là có hiểu lầm trong chuyện này." Triệu Lan Hương nói.Trong những năm này, đất nước có sự quản lý vô cùng nghiêm khắc đối với chuyện nam nữ, Triệu Lan Hương cũng đã từng nghe nói qua một trường hợp giống vậy, một người đàn ông ngang nhiên đi vào bên trong nhà vệ sinh nữ, kết quả là bị phán tử hình.

Các cặp vợ chồng cũng không được phép có những cử chỉ thân mật ở nơi công cộng.

Huống chi là loại chuyện lớn như hủy hoại sự trong trắng của con gái nhà người ta.Chu Gia Trân nghiến răng nghiến lợi, phát ra một tiếng "hừ; từ trong cổ họng : "Ai biết được, tóm lại là em phải tranh thủ thời gian nhanh chóng dọn ra ngoài, em ở chỗ đó nhiều thêm một ngày là chị lại cảm thấy càng thêm không an tâm.""Chị đã tới thôn Hà Tử nhiều năm như vậy rồi, nhân phẩm của những người trong đại đội như thế nào chị đều biết hết.

Cậu hai nhà họ Hạ này thật sự không phải người tốt đẹp gì, cứ coi như là anh ta bị oan uổng, thì anh ta cũng không phải người tốt, nếu không tại sao đến bây giờ vẫn chưa làm rõ quan hệ với Phan Vũ?""Theo chị thì nhất định là vì nhà họ Hạ quá nghèo, nên nhà họ Phan mới coi thường anh ta, đoán chắc anh ta không có đủ tiền để cưới vợ."Triệu Lan Hương ậm ừ đáp cho qua chuyện: "Em biết rồi, cảm ơn chị."Tâm trạng của cô hiện giờ đang rất phức tạp, cô không vui, cực kỳ không vui.Ông chồng già nhà cô thế mà lại dám giấu diếm không nói với cô một chuyện lớn như vậy, năm đó còn giả vờ thật thà nói rằng mình mới biết yêu lần đầu, nếu có hành vi, cử chỉ nào khiến cô cảm thấy không vui thì vẫn mong cô thông cảm cho nhiều hơn.Hiện tại xem ra mọi chuyện cũng không thật sự giống với những lời anh nói, ít nhất thì lúc anh vừa nghèo vừa chán nản bên cạnh người vẫn có vài đóa hoa.Còn từng chui vào trong ruộng ngô nữa cơ đấy, đúng là ...!Chuyện thời thượng như vậy, cô còn chưa từng được trải nghiệm lần nào đây này.Chu Gia Trân cảm thấy cực kỳ tự hào vì bảo toàn được sự trong sạch cho bạn bè của mình, cô xua tay nói: "Đợi chút nữa làm xong việc, chị sẽ giúp em thu dọn hành lý"."Chị hiện tại đang ở cùng phòng với một người đồng hương với em, ở ngay trong nhà của bí thư chi bộ.

Chị cũng nghe nói trong nhà của đại đội trưởng vẫn còn một căn phòng trống ..."Triệu Lan Hương dứt khoát từ chối: "Không cần đâu, lát nữa em còn phải lên trên huyện mua chút lương thực, chị có muốn đi cùng không?".