Sau khi Lam nhị Cổ chủ trở về phòng, khóa trái cửa, hô hấp của hắn mới trở về bình thường song tim hắn vẫn cứ kích động đập liên hồi. Hắn tay vỗ nhẹ lên ngực trấn an trái tim bé nhỏ đang bạo động, nhắm mắt lại, cố tịnh tâm lại nhưng càng muốn quên đi thì những hình ảnh ấy lại càng hiện lên rõ nét hơn nữa.

"Lam mỹ nam, lần này không được chạy khỏi ta nữa đâu nha."

Quả Quả xoay người lại, vòng tay ôm qua eo Lam nhị Cổ Chủ, phả ra hơi men. Nàng khẽ nhắm mắt lại, hàng mi cong dài rợp xuống, cánh môi e ấp đưa tới, Lam nhị Cổ chủ nhìn nàng hai má đỏ hây hây, nụ cười khiến người ta bối rối, hắn trở nên ngốc nghếch vì bị mị lực của nàng mê hoặc. Hắn chợt cảm thấy bộ dạng này của nàng cực kỳ đáng yêu. Hắn không hề né tránh nàng, ngược lại còn chăm chú nhìn vào đôi môi căng mọng kia, có chút mong chờ.

"Sao ta lại không muốn né tránh nụ hôn của nàng. Ngược lại còn có chút mong chờ, đôi môi chúm chím đó rốt cuộc có mùi vị gì? Là cay nồng men rượu hay ngọt ngào như hương kẹo trái cây nào đó?"

Lam nhị Cổ chủ cười lên khe khẽ, hắn lại vô thức chạm lên môi mình, hai má lại hiện lên những mảng hồng hồng khả ái.

"Ta làm sao lại trở nên như vậy? Sao lại có những cảm xúc cùng suy nghĩ lệch lạc đối với Bạch cô nương? Không! Không thể như vậy."

Lam nhị Cổ Chủ cố gắng hết sức cảnh tĩnh bản thân, nào là tự tát vào mặt, lắc lắc đầu, hít đất, ngồi thiền,... thậm chí còn tự trồng chuối, thế nhưng mọi thứ đều vô hiệu. Những phương pháp này càng làm hắn nhớ rõ mồng một từng nụ cười, ánh mắt, cử chỉ, hành động của Quả Quả. Lúc thì đanh đá, lúc thì thấu tình đạt lý, khi lại nghiêm túc cao sâu khó lường, khi thì ngốc nghếch đáng yêu. Đặc biệt nhất là lúc say rượu. Có lẽ hắn đã mắc bệnh rồi. Bị lây nhiễm bệnh háo sắc của nàng từ nụ hôn đó... Mọi chuyện xảy ra với hắn hơn một canh giờ trước.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, thấp thoáng xuất hiện một hắc y nhân trên mái nhà, khinh công hắn rất cao, hắn di chuyển trên mái nhà tựa như bước đi nhẹ nhàng trên mặt đất mà không hề phát ra tiếng động. Hắn nhảy qua cửa sổ, lẻn vào một căn phòng. Vừa thâm nhập vào trong phòng, hắn đã cảm nhận được men rượu nồng nặc. Hắn từ từ bước đến cạnh giường, sau lưng nhẹ rút ra một thanh đoản kiếm, ánh sáng chợt lóe.

Trên giường có một cô nương thân mặc lam y đang ngủ rất say, tướng ngủ cũng không mấy đẹp đẽ, nàng không hề phát giác được có người đang cầm kiếm định mưu hại nàng. Hắn giơ cầm kiếm giơ lên cao, nhắm thẳng tim nàng, chỉ cần dùng lực đâm xuống, một nhát này sẽ tiễn nàng về Tây Thiên ngay tức khắc. Nhưng tay hắn lại có chút run rẩy, mống mắt căng thẳng dao động. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn đi ám sát người khác, đã thế lại là một tiểu cô nương võ công như mèo cào, nói tệ hơn là không biết võ công. Nên hắn có chút do dự, nửa muốn đâm xuống nửa lại không thể ra tay.

Vì nghiệp lớn trước mắt, hắn không thể không nhẫn tâm hành động. Hạ quyết tâm, hắn siết chặt đoản kiếm, một lực thật mạnh đâm xuống tim nàng. Một nhát thật ngọt để nàng ra đi nhanh một chút mà không hề cảm thấy đau đớn. Mũi kiếm lao vun vút xuống ngực nàng. Ngay thời khắc gần kề với cái chết, nàng đột nhiên trở mình, xoay người lăn vào bên trong, thoát chết trong gang tấc. Hắc y nhân có chút kinh ngạc. Mũi kiếm theo lực đâm ngay xuống giường, chỉ cách lưng nàng chưa đầy một li.

"Say như vậy còn né được kiếm của ta. Xem ra ta đã quá coi thường cô rồi." Hắc y nhân nhìn nàng, sát khí dâng lên cuồng cuộng.

Hắn lạnh lùng rút đoản kiếm lên, hết nhìn lưỡi kiếm lại nhìn nàng, ánh mắt khẽ cười, "Lần này thật sự phải tiễn cô đi rồi."

Hắn đặt một chân lên giường, vung cao đoản kiếm đâm xuống. Bất ngờ nàng lại chuyển mình, một chân quay lại vô tình đá vào chân hắn đang trụ trên mép giường rơi xuống, hắn mất đà, theo lực mà ngã chúi xuống. Nàng vừa nằm yên vị trở lại cũng là lúc hắn cả kinh mà té nhào vào nàng, mũi kiếm lại đâm chệch, sát bên cổ nàng. Hắn hai mắt trợn trắng, hô hấp trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, cả người lâm vào trạng thái vô hồn khi hắn phát hiện ra môi hắn đang đặt trên môi nàng. Có lẽ vì bị hắn chặn mất không khí, nàng không thể hô hấp bình thường nên đã bị đánh thức. Nàng mở lên đôi mắt tròn xoe, đen láy, khẽ chớp chớp, khi nhìn thấy trước mắt mình là một hắc y nhân, đã thế còn đang cưỡng hôn nàng? Đây không phải dâm tặc thì là gì?

Nàng không có vẻ tức giận, chỉ chớp mắt khó hiểu nhìn hắn. Hắn vô cùng bối rối, không biết phải làm thế nào nên cũng chớp chớp mắt nhìn nàng một hồi. Sau khi thần trí khôi phục lại một chút tỉnh táo, hắn mới vội cuống luống rút thanh kiếm lên, đứng dậy, cả người cứ rung rinh chao đảo. Hắn lúng ta lúng túng, tay chân cuống quýt, không biết hành xử ra sao, đôi mắt nhìn đi khắp nơi, không dám đối diện với nàng lại càng không thể ra tay được nữa, tim hắn bạo động như muốn nhảy khỏi lồng ngực, chạy trốn.

Vừa nhìn thấy hắc y nhân cầm đoản kiếm, ánh mắt ngây thơ, nàng chỉ vào thanh kiếm giọng điệu lè nhè nhắc nhỡ, "Lam mỹ nam, chơi dao có ngày đứt tay."

"Cô ta nhận ra mình rồi sao???" Hắc y nhân chấn động trong lòng liền hỏi: "Sao cô nhận ra ta?"

"Tuy là ngươi che mặt nhưng cả Cổ Hoạt Thành chỉ có mình ngươi có đôi mắt màu lam. Ngươi không phải Lam mỹ nam thì còn ai vào đây nữa?" Quả Quả hai tay luồn ra sau gáy, chân vắt hình chữ ngũ, kiêu kỳ giải thích.

Mọi thứ như sụp đỗ trước mắt hắn. Điều này sao hắn lại quên mất. Lam nhị Cổ chủ trong một khắc cảm thấy cực kỳ chán ghét màu mắt đặc biệt này, người còn chưa giết được đã bị Quả Quả vạch trần thân phận. Thấy Lam nhị Cổ chủ thất vọng tràn trề, Quả Quả vội ngồi dậy, nắm lấy cổ tay lay lay, vẫn cái giọng nhừa nhựa động viên hắn.

"Lam mỹ nam ngoan ngoan, ngươi đừng buồn ah, nếu có thể sau này ta sẽ mang lens mắt tặng cho ngươi. Lens mắt ở chỗ ta có đủ thứ màu luôn, tùy ý ngươi chọn. Có được không?"

"Len mắt... len mắt mà cô nói là gì?" Lam nhị Cổ chủ nghe không hiểu thứ mà Quả Quả đang nói là gì. Hắn tháo khăn mặt xuống, hỏi nàng.

Quả Quả chợt nhớ ra, Lam mỹ nam không biết lens mắt cũng là chuyện thường tình. Nàng say khướt vừa nấc lên vừa giải thích, chân tay giơ loạng xạ lên minh họa cho hắn.

"Lens mắt là một vật trong suốt, có hình bán cầu, kích thước nhỏ bằng con ngươi của mắt, chúng có màu sắc đa dạng, ngươi chỉ cần chọn màu mình thích, áp nó vào con ngươi của mắt, nó sẽ giúp che giấu đi màu sắc của đôi mắt ngươi."

"Có thứ thần kỳ như vậy sao?" Lam nhị Cổ chủ ngạc nhiên tột độ khi nghe Quả Quả thuyết minh về lens mắt. Thứ mà hắn không thể tưởng tượng ra nỗi.

"Đúng vậy ah, ở chỗ ta còn nhiều thứ thú vị hơn nữa. Nhưng ta không biết làm sao để có thể trở về đó nữa." Quả Quả vừa cao hứng, lại vừa buồn bã cúi đầu.

"Bạch cô nương, cô nhớ nhà sao?" Lam nhị Cổ chủ nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của Quả Quả, hắn cũng ngũi lòng.

"Đúng vậy..." Quả Quả vẫn không ngước lên, nhỏ giọng, thủ thỉ.

"Không sao, không sao, sau này nhất định sẽ trở về được mà. Cô đừng buồn." Lam nhị Cổ chủ vội cất thanh đoản kiếm vào, ngồi xuống cạnh nàng, vỗ vành an ủi.

"Có một cách sẽ khiến ta hết buồn, Lam mỹ nam ngươi có nguyện ý giúp ta không?" Quả Quả dùng đôi mắt u buồn nhìn hắn, hỏi.

"Chỉ cần trong khả năng của ta, ta sẽ hết lòng giúp cô." Lam nhị Cổ chủ lúc này đã quên bẵng đi lý do vì sao hắn xuất hiện ở đây, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nguyện duy nhất là giúp Quả Quả đỡ nhớ nhà.

"Chuyện này, Lam mỹ nam chắc chắn làm được ah." Quả Quả tinh nghịch, cười gian manh một cái. Rồi kề vào tai hắn lè nhè thỏ thẻ, "Chỉ cần Lam mỹ nam cho ta hôn ngươi một cái."

Lam nhị Cổ chủ giật bắng cả người, trở nên si ngốc khi nghe Quả Quả đòi hôn hắn. Vừa nói xong Quả Quả đã ôm lấy cổ hắn, nhắm vào đôi môi mỏng mảnh như cánh đào của hắn mà hôn tới. Lam nhị Cổ chủ mống mắt căng tròn, nhớ lại lúc nãy đâm hụt nàng một nhát kiếm, còn xém xíu dâng cho nàng nụ hôn đầu nếu như không có khăn che mặt ngăn cách giữa hai làn môi. Bây giờ nàng lại muốn cướp nụ hôn đầu của hắn lần nữa? Hắn còn chưa có ý trung nhân, đương nhiên phải thủ thân như ngọc. Lam nhị Cổ chủ khốn đốn, trong lúc bí bách chỉ còn có thể quay đầu sang một bên, Quả Quả đưa môi tới, cũng chỉ là thơm vào má hắn, không phải là môi hắn như nàng mong đợi. Quả Quả thất vọng rời khỏi hắn. Còn hắn thất thần khi nhận cảm nhận được làn môi mỏng, ẩm ướt, mềm mịn vừa chạm vào mặt hắn. Hắn đờ người như khúc gỗ, hai má từ từ đỏ lên lan đến cả hai tai nóng bừng, trái tim cũng bị nàng thiêu đốt, hắn cứ vô thức sờ sờ chỗ bị hôn. Mắt vẫn nhìn Quả Quả đăm đăm đầy ngớ ngẩn.

"Không phải chỗ đó. Làm lại đi." Quả Quả hờn dỗi, liền nhào đến định hôn Lam nhị Cổ chủ lần nữa.

Nhưng hắn phản ứng kịp thời, vội vàng trốn khỏi nàng, trước khi bị nàng bắt lấy. Lam nhị Cổ chủ tức tốc chạy đến một khoảng xa Quả Quả, hắn toát cả mồ hôi, xoa xoa trái tim không ngừng run rẩy trong lồng ngực. Ánh mắt sợ hãi không dám rời khỏi nàng. Quả Quả uống say liền háo sắc hóa, chuyện này hắn không biết nên tự mình dâng đến cửa, đã thế còn đánh thức nàng. Chỉ có thể hắn trách tự làm tự chịu đi. Quả Quả đương nhiên chưa hôn được Lam mỹ nam sẽ không cam tâm từ bỏ. Nàng nhanh chóng nghiêng ngả đuổi theo hắn quát tháo.

"Lam mỹ nam đừng chạy, ta chỉ hôn một cái thôi mà."

"Cô đừng qua đây nha... Đừng qua đây!!!"

Lam nhị Cổ chủ kinh hoảng, hắn vội vàng né tránh những cái vồ tới của Quả Quả mà thoát thân. Tuyệt đối không thể để nàng bắt được, nếu bị nàng bắt lại thật thì chỉ còn con đường chết. Giờ thì hắn cũng đã hiểu được lý do tại sao bộ ba kia nghe Quả Quả uống rượu lại bày ra bộ mặt khiếp đảm, hành xử kỳ lạ như thế. Bây giờ hắn cũng đã biết được Hồ Yêu hay Giao Long không hề đáng sợ một chút nào, đáng sợ nhất chính là nữ nhân say rượu trước mắt hắn lúc này. Lam nhị Cổ chủ nhận thấy ở lại đây càng lâu sẽ càng "nguy hiểm" hơn cho hắn, nên hắn phải tìm cách chuồng lẹ cho xong, nhất định không thể thất thân.

Quả Quả lao đến ôm lấy Lam nhị Cổ chủ, hắn nhanh như cắt xoay vài vòng né tránh nàng. Kết quả, Quả Quả lao vào kệ trưng bày toàn những bảo bối cao cấp, chiếc kệ lung lay, kế bên Lam nhị Cổ chủ, một đỉnh lư trầm làm bằng ngà voi đen hình hoa sen với sự chạm khắc cực kỳ tinh xảo, trụ không vững liền rơi xuống. Lam nhị Cổ chủ hối hả vội đỡ lấy lư trầm hoa sen trong tay, hắn đặt lại lên chỗ cũ, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Hắn chợt nhớ đến hoàn cảnh nguy hiểm trùng trùng của mình, liền đưa mắt nhìn qua Quả Quả. Nàng có chút say sẫm. Lam nhị Cổ chủ lo lắng, tiến đến hỏi han nàng, "Cô không sao chứ?"

Quả Quả tuy đầu có chút quay cuồng, nhưng nàng phát hiện hắn đến gần, liền bắt lấy cánh tay hắn, vẻ mặt cười mãn nguyện mà trông cực kỳ ngốc trệ, "Bắt được rồi ah. Cho ta hôn một cái đi."

Lam nhị Cổ chủ sợ đến cả mặt tím tái, hắn vội tháo tay Quả Quả ra để tẩu thoát, "Bạch cô nương, cô say rồi nên về giường nằm nghỉ đi."

"Không được." Quả Quả kiên quyết càng siết chặt hơn, giậm chân dỗi hắn gắt lên.

"Cô xem, Vô Tâm đến kìa." Lam nhị Cổ chủ nhanh trí, chỉ tay về phía trước.

Quả Quả nghe hai chữ "Vô Tâm" liền vô thức quay người lại tìm kiếm nhân ảnh của hắn, cùng lúc buông hai tay đang ôm chặt cánh tay Lam nhị Cổ chủ xuống. Nhân cơ hội này, hắn tung ra cửa chính tẩu thoát. Đến khi hắn chạy mất, Quả Quả mới kịp nhận ra, nàng bị hắn lừa, lảo đảo đuổi theo thì vô ý làm cho chiếc đĩa bằng gốm ngọc ngã xuống đất.

"Xoảng."

Tiếng động đánh thức ba người Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt. Lam nhị Cổ chủ đã yên vị trên nóc nhà cũng vì tiếng động phát ra, sợ Quả Quả bị thương, hắn đành lột bỏ hắc y trên người, chân nhẹ tiếp đất chạy đến liền gặp ba người bọn họ rồi cùng chứng kiến một màng say rượu kinh hoàng khiếp đảm có một không hai của Quả Quả.

Hễ nàng đụng phải cái gì nàng lập tức hôn lên cái đó, đụng người hôn người, người phải mỹ mới chịu ah, đụng vật hôn vật, nếu gặp phải thú chắc cũng sẽ hôn luôn thú. Đã thế tính khí lại thất thường, cái gì không vừa ý liền vứt hết, ném hết, đốt hết, chặt hết. Điều này thực không nên chút nào. Nếu sau cơn say nàng phát hiện chính mình tự tay phá hủy hết tất cả mọi thứ không biết sẽ có cảm tưởng thê lương đến mức nào?

Lam nhị Cổ chủ lại không nhịn được cười. Một nụ cười bẻn lẻn, ngây thơ và đầy ngọt ngào khi nghĩ về nữ nhân mà hắn thích. Đúng vậy, cuối cùng thì hắn cũng xác định được mớ xúc cảm khó hiểu kia là gì. Từ lúc bắt nàng về cho đến giờ, chỉ có mấy canh giờ trôi qua, thế mà nàng đã cho hắn trãi qua vô vàn những cung bậc cảm xúc khác nhau, hỉ, nộ, ái, ố thất thường, có lúc hắn cũng không biết mình đang giận hay là đang vui. Trong lòng rõ là rất giận nhưng đâu đó lại len lỏi một sự hoan hỉ lạ lùng. Nữ nhi hắn đã từng gặp qua không ít. Cơ mà chỉ có nàng là đặc sắc hơn cả. Đặc biệt đến nỗi đã chế ngự tim hắn lúc nào không hay.

"Chủ nhân, cô ta..." Hắc y nhân từ đâu xuất hiện đến, từ phía sau, chắp tay cúi đầu, giọng điệu không mấy hài lòng, tức khí cũng tỏa ra đáng kể.

"Được rồi, ngươi không cần lo việc này nữa." Lam nhị Cổ chủ nghe thấy tiếng động liền thu lại dáng vẻ nam nhân vừa mới biết yêu kia, thay vào đó là điệu bộ lãnh khốc thường nhật.

"Nhưng sáng mai cô ta sẽ đi gặp Cổ chủ." Hắc y nhân gấp gáp, không có ý định từ bỏ.

"Gặp thì sao? Căn bệnh đó ngươi chắc cô ta chữa khỏi? Vả lại chuyện đã kinh động đến như thế? Ngươi nghĩ chúng ta còn cơ hội ra tay thêm lần nữa?" Thanh âm âm trầm lạnh lẻo vang lên.

"Hay là chúng ta ra tay từ chỗ Cổ chủ?" Hắc y nhân ngẩng đầu khẩn thiết kiến nghị.

"Ta đã chờ hai năm rồi, không ngại chờ thêm vài tháng nữa." Vẫn là một cổ hàn khí băng lãnh vang lên. "Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, mau lui ra đi."

"Chủ nhân, thuộc hạ mong người lấy đại cuộc làm trọng." Hắc y nhân trong lòng không nhẫn được nữa, một mạch liền lên tiếng nhắc nhỡ.

"Lấy đại cuộc làm trọng? Ngươi có ý gì đây?" Lam nhị Cổ chủ, khẽ nhếch mép, vẫn chưa tìm thấy khí tức trong lời nói kia.

"Cô ta..." Hắc y nhân đã không giữ được bình tĩnh, thốt lên.

Lam nhị Cổ chủ liền cắt lời, âm thanh như tuyết, ánh mắt như lửa quét qua. "Ta thấy hình như gan ngươi càng lúc càng to thì phải? Có cần Cổ Bách Xuyên giúp ngươi một chút hay không?"

Hắc y nhân nghe 3 từ "Cổ Bách Xuyên" sợ đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu, cả người run cầm cập, vội quỳ rạp xuống, miệng lắp bắp thỉnh tội, "Chủ nhân.... chủ.. nhân, thuộc hạ... biết tội... xin chủ nhân tha mạng."

"Suy cho cùng ngươi cũng là vì trung thành với ta. Được rồi, lui ra đi." Lam nhị Cổ chủ thở dài.

"Thuộc hạ cáo lui." Hắc y nhân lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán, từ từ khôi phục về trạng thái ban đầu. Chắp tay lui ra ngoài.

Hắn nhảy qua cửa sổ, phóng lên cành cây, mắt nhìn lại bóng lưng Lam nhị Cổ chủ vẫn còn ở đó. Trong lòng cực kỳ căm phẫn, tiếng răng rắc phát ra từ những khớp xương, "Thật không ngờ Chủ nhân lại bảo vệ cô ta như thế. Cổ Bách Xuyên cũng muốn mang ra dùng với ta! Nếu đã như vậy... ta phải đặc biệt chăm sóc cô ta, xem như báo đáp ân tình cô ta ban cho." Hắc y nhân nhanh chóng mang theo cơn giận phóng đi mất.

Cổ Bách Xuyên là một loại cổ trùng, khi thả vào người, mỗi ngày chỉ cần đến khi trời sập tối, người đó liền bị cổ trùng hành hạ, lúc dồn dập như vạn tiễn xuyên tim, khi âm ỉ như kim châm, lúc hừng hực như lửa đốt, khi lại lạnh đến thấu xương, muốn chết không được, muốn sống không xong cho đến tận sáng hôm sau.

Một mình trong phòng, Lam nhị Cổ chủ lên giường chợp mắt nhưng không tài nào ngủ được, hắn cứ cười ngu ngơ như thằng ngố, lăn lộn trên giường cho đến sáng.

"Đôi mắt lam của ngươi thật sự rất đẹp." Ánh mắt ghen tị đó...

"Lam mỹ nam, người ta muốn ăn thịt gà." Giọng điệu đáng ghét đó... khiến người ta vừa giận vừa muốn cưng chiều.

"Lam mỹ nam, ngươi có đói không? Cho ngươi nè." Nụ cười rực rỡ đó... còn chói sáng hơn cả mặt trời.

"Sao hả, chẳng qua chỉ là chín mâm cơm, Cổ Hoạt Thành các người không lẽ thấy xót sao? Ngày mai Vô Tâm sẽ mang đến cho các người 32 tuyệt kỹ La Sát Đường còn gì? Ta thật muốn ăn đủ 32 mâm cơm để đòi lại vốn." Thái độ đanh đá, cứng cỏi đó... thật khiến cho người ta tức chết.

"Chỉ cần Lam mỹ nam cho ta hôn ngươi một cái." Điệu bộ ma mãnh, tinh ranh này thật làm cho người ta bó tay.

"Lam mỹ nam đừng chạy, ta chỉ hôn một cái thôi mà." Dáng vẻ tức giận cũng đáng yêu hơn người khác.

"Bắt được rồi ah. Cho ta hôn một cái đi." Thái độ thay đổi nhanh hơn cả chớp mắt. Mới vừa cao ngạo đắc ý, đã biến thành bán manh qua cửa.

"Lam mỹ nam, lần này không được chạy khỏi ta nữa đâu nha." Sự nũng nịu này... khiến cho người ta khó mà chống cự được.

Lúc đầu khi bắt nàng về, hắn đâu thể ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này. Bắt nhầm con tin như nàng đúng là sai lầm, sai lầm mà. Nàng muốn ăn sập thành, hắn rộng lượng không tính với nàng. Nàng say rượu thì muốn cưỡng hôn hắn, hắn có thể bỏ qua cho nàng. Nàng gan to bằng trời khi đập hết mấy báu vật giá trị liên thành, hại hắn tổn thất không ít, hắn đành ngậm đắng nuốt cay không chấp nhất nàng. Đã thế lại còn muốn châm lửa đốt thành của hắn, hắn cố nhịn. Vì đây là sai lầm của hắn.

Nhưng sai lầm này cũng thật đáng giá. Hắn không hề hối hận vì quyết định này. Ngược lại càng trân trọng hơn. Ở bên cạnh nàng chưa được bao lâu, nhưng nàng giúp hắn cảm nhận được nhịp tim đập mạnh vì ai đó là thế nào? Giúp hắn biết được mùi vị của tình yêu ngọt ngào đến thế nào? Trước đây khi chứng kiến chuyện của cha mẹ hắn, hắn từng ghét bỏ thứ tình cảm chết tiệt này. Giờ thì hắn đã hiểu được, tại sao mẹ hắn năm xưa chịu nhiều khổ cực như thế mà bà vẫn vui vẻ, thậm chí còn rất hạnh phúc khi nhắc về cha hắn. Nửa lời oán trách cũng không có.

Thời khắc này, mọi thứ đối với hắn hết thảy đều không còn quan trọng nữa. Kể cả kế hoạch mà hắn âm thầm vạch ra suốt hai năm qua, cái ghế Cổ chủ kia, hắn cũng chẳng còn hứng thú gì nữa. Điều mà bây giờ trọng yếu nhất đối với hắn chính là mong trời mau sáng, để sớm mai gặp lại nàng. Nữ nhân mà hắn thích.