Phục Linh căn bản không nghe Kim Diệu giải thích, khi còn bé nàng lớn lên ở Yêu tộc, vốn đã có thành kiến rất sâu với Yêu tộc, từ sau khi mẫu thân chết dưới tay tiên nhân thì càng thù hận Tiên tộc, nếu không phải chỉ còn một mình Kim Diệu là người thân, nàng nhất định sẽ không ở lại Tiên tộc lâu như vậy. Nàng vẫn luôn đợi Kim Diệu báo thù cho Triều Tuệ Nữ quân, nhưng sau khi Phượng Nhiễm phi thăng, Kim Diệu chấp chưởng Thiên cung tám trăm năm cũng chưa bao giờ nhắc tới việc này, càng đối với đám người Ngự Phong lễ ngộ có thừa. Hiện giờ Phục Linh lớn lên, nàng biết Yêu lực trong cơ thể minh bị áp chế mà mẫu thù ý hận trong thâm tâm lại không thể nhịn nữa, nàng không muốn tiếp tục làm Nữ quân tiên lực thấp kém, Trấn Vũ đồng ý giúp nàng phế bỏ phong ấn Tiên lực, tẩy Tiên cốt, trùng tu Yêu đạo. Chỉ cần có một ngày nàng có thể tu luyện thành thần, tất sẽ dễ dàng tự tay báo thù cho mẫu thân.

Phục Linh về Kim Diệu điện ở Thiên cung thu hồi di vật Vân Hỏa tiễn của Triều Tuệ Nữ quân, bị Kim Diệu phát hiện, Kim Diệu một đường đuổi đến tận đây, nếu không phải Trấn Vũ đột nhiên xuất hiện, nàng đã bị phụ thân bắt về Thiên cung.

“Nghịch nữ, nói bậy! Nếu hôm nay con đầu quân cho Lãnh Tuyền cung thì ta không có nữ nhi như con!” Nghe thấy Phục Linh muốn tẩy tiên cốt phế nội đan, Kim Diệu đau lòng khó nhịn, gầm lên.

Mấy năm nay tuy Tiên Yêu hoà bình, nhưng nước sông không phạm nước giếng, Lãnh Tuyền cung xưa nay hành sự không từ thủ đoạn, bị tam giới lên án, nếu không có Trấn Vũ thực lực hùng mạnh, Lãnh Tuyền cung sớm đã bị Yêu Hồ tộc diệt rồi.

“Nếu lúc trước ông vứt bỏ tôn vị Thượng quân trên Thiên cung, sớm mang mẫu thân lánh đời thì sao ta lại mất đi mẫu thân.” Phục Linh lạnh giọng nhìn về phía Kim Diệu, thù hận tích tụ nhiều năm dưới đáy lòng thắng hết tất cả: “Ta đã không có mẫu thân, mất luôn phụ thân như ông lại thế nào?”

Nàng đột nhiên rút ra Vân Hỏa tiễn từ phía sau, chỉ hướng không trung.

“Phục Linh ta hôm nay xin thề, một ngày nào đó sẽ khiến chúng tiên Thiên cung đền mạng cho mẫu thân, từ nay về sau ta làm người của Yêu tộc, không liên quan gì tới Kim Diệu Thần quân!”

Vân Hỏa tiễn bốc cháy lên Yêu hỏa hừng hực, theo lời thề chiếu sáng cả đỉnh núi Tửu Nguyệt.

Kim Diệu tức đến môi run lẩy bẩy, tay nắm Cự Xỉ tiên kiếm nổi lên gân xanh chằng chịt, Cự Xỉ kiếm vì chủ nhân bạo nộ, thần lực đại trướng. Kết giới Tử Nguyệt sơn bị cổ thần lực này lôi kéo, trên kết giới tức khắc hiện ra tử điện không dứt, phát ra ý cảnh cáo đuổi đi.

Thấy kết giới Tử Nguyệt bị kích động, Trấn Vũ tức khắc nhảy dựng lên, Kim Diệu có lẽ không biết, nhưng hắn biết Thiên Khải đang bế quan ở Tử Nguyệt sơn. Nếu Kim Diệu làm loạn ở Tử Nguyệt sơn chọc Thiên Khải xuất quan, sợ là Lãnh Tuyền cung sẽ ăn không hết còn gói mang về nữa.

Nghĩ đến tranh chấp tôn vị Yêu Hoàng ở Trọng Tử điện bảy năm sau, Trấn Vũ tức khắc giật mình, bước một bước tiến lên đem Phục Linh bảo hộ phía sau, vội vàng nói.

“Kim Diệu Thần quân, Phục Linh Nữ quân đã thề đoạn tuyệt quan hệ cha con với ngươi, từ nay về sau nàng nhận sự bảo hộ của bổn tọa. Nếu ngươi có bất kỳ bất mãn gì thì cứ việc tới Lãnh Tuyền cung của ta khiêu chiến! Nơi này là Tử Nguyệt sơn, bổn tọa không dây dưa với ngươi!” Hắn nói xong bắt lấy tay Phục Linh bay về Tam Trọng Thiên.

Cự Xỉ kiếm mang thần lực mênh mông bay nhanh lại ngăn cản hai người, Trấn Vũ bị bức đến lùi lại ba bước, Phục Linh không chịu nổi cổ thần lực này, sắc mặt tức khắc trở nên tái nhợt.

Kim Diệu sắc mặt xanh mét dừng lại trước người Trấn Vũ, tay cầm Cự Xỉ kiếm, cả giận nói: “Trấn Vũ, hôm nay đừng hòng mang nữ nhi ta đi!”

Kim Diệu quá hiểu bản tánh Trấn Vũ, tính tình Phục Linh cực đoan quái gở, một khi vào Lãnh Tuyền cung phóng thích Yêu lực trong cơ thể thì cả đời này vạn kiếp bất phục. Hắn chỉ có đứa con gái này, cho dù hôm nay như thế nào cũng sẽ không để nàng đi theo Trấn Vũ.

“Kim Diệu, ta nhường ngươi ba phần, ngươi đừng tưởng rằng bổn tọa sợ ngươi!” Tánh tình Trấn Vũ như thế nào, đột nhiên bị Cự Xỉ kiếm quất một kích, dưới cơn thịnh nộ lòng hiếu thắng nổi lên, hắn đẩy Phục Linh ra sau, giơ tay lên, Thanh Ngọc thần kích hiện ra trong tay.

“Hôm nay ngươi xông vào thánh địa Yêu tộc ta, quấy nhiễu Chân Thần bế quan, ta sẽ gϊếŧ ngươi ở Tử Nguyệt sơn này, Tiên giới cũng không thể nói gì hơn!”

Kim Diệu lúc này căn bản nghe không thấy lời của Trấn Vũ, cho dù nghe thấy được, chẳng sợ Thiên Khải hiện thân, hắn cũng sẽ không để Phục Linh hủy bỏ tiên cốt trở thành thuần yêu.

Thần sắc Kim Diệu lãnh khốc, phóng Cự Xỉ thần kiếm tới chỗ Trấn Vũ, Thanh Ngọc thần kích đón nhận thần kiếm, hai thanh bán thần khí ở trên không Tử Nguyệt sơn mãnh liệt giao thủ, thần lực chấn động tứ phương, kết giới Tử Nguyệt sơn phát ra tiếng nổ vang cảnh cáo.

Hai tộc Tiên Yêu đã lâu không giao chiến, huống chi là nhân vật cấp Thần, cơ hồ là trong nháy mắt hai thanh bán thần khí đụng nhau, người có linh lực cao thâm trong tam giới đều cảm nhận được sự va chạm thần lực mênh mông xung quanh Tử Nguyệt sơn kia.

Lúc này, Tử Hàm đang ở Đông Hải khoe khoang đắc ý nhận sự hiếu kính từ lão Long Vương đột nhiên ngẩng đầu, nhất thời thần sắc đại biến, ngay cả quà hiếu kính cũng bất chấp không thu nữa liền hóa thành cự long bay về Tử Nguyệt sơn, nội tâm rít gào không thôi.

Mẹ kiếp! Tên khốn khiếp nào gan to tày trời dám đánh nhau ở Tử Nguyệt sơn vậy! Nếu quấy nhiễu Thần quân luyện hóa thần thể của Nguyệt Di Thượng thần, cho dù hắn hóa thành Long Bảo Bảo mới sinh, chỉ sợ cũng bị Thần quân lột da rút gân!

Trận chiến trên đỉnh núi Tử Nguyệt kéo dài cả ngày nay, Kim Diệu đấu pháp đến hoàn toàn không cần mạng nữa, mão vàng sớm đã rớt mất, Trấn Vũ thương tích đầy mình, cũng bất chấp tất cả, một lòng đấu đỏ mắt, chỉ muốn trảm Kim Diệu dưới tay thần kích.

Tiên Yêu chi lực kích động bốn phía Tử Nguyệt sơn, trăm dặm ngoài núi không còn nơi nào nguyên vẹn, duy chỉ có Tử Nguyệt sơn lẻ loi được kết giới bảo hộ an tĩnh như lúc ban đầu.

“Lão quái vật! Ngươi không bảo vệ được thê tử, không giữ được nữ nhi, ngược lại muốn đòi người từ bổn tọa, thật sự nực cười!” Trấn Vũ chém ra một kích, lại khoét một lỗ thủng đầy máu trên vai Kim Diệu, hắn phun ra một búng máu, cười ha ha: “Chờ ngươi chảy hết máu, bổn tọa liền đem cây kiếm nát này của ngươi treo ở Lãnh Tuyền cung, làm chiến lợi phẩm của bổn tọa!”

Hắn hoàn toàn đã quên trên eo mình còn có rất rất nhiều hố máu hơn cả Kim Diệu, chỉ lo quát tháo đấu đá buông lời tàn nhẫn!

Nơi xa xa, Phục Linh nhìn Kim Diệu toàn thân máu chảy không dứt, bàn tay nắm Vân Hỏa tiễn nhiều lần giãy giụa, siết rồi buông. Nàng đã phát huyết thề, không còn bất cứ liên quan gì tới Kim Diệu nữa. Lúc này đây nếu nàng mềm lòng, về sau muôn đời muôn kiếp đều phải ở lại Thiên cung làm một vị Tán Tiên hắc ám.

Chiến đấu một ngày một đêm, Kim Diệu phảng phất già đi mười tuổi, hắn liếc mắt nhìn Phục Linh cách đó không xa trước sau vẫn vậy không nói một lời, đột nhiên trầm giọng hừ một tiếng, thân thể nắm Cự Xỉ kiếm trở nên trong suốt.

Trấn Vũ sửng sốt, đúng lúc này thân thể Kim Diệu hợp thành một thể với Cự Xỉ kiếm, Cự Xỉ kiếm đột nhiên cao lớn, trở nên lóa mắt gấp mấy lần vừa rồi, thần tốc vọt tới trước ngực Trấn Vũ.

Chỉ cần gϊếŧ Trấn Vũ, Yêu giới không còn Lãnh Tuyền cung nữa, Phục Linh nó……sẽ cam tâm quay về Tiên giới buông bỏ thù hận.

Cự Xỉ kiếm truyền đến một trận thở dài, Kim Diệu nhắm mắt lại, đem thần lực bình sinh dùng đến cực hạn, nhắm về phía Trấn Vũ.

Cho dù là huỷ hoại thân thể bán thần một lần nữa làm tiên, hắn cũng muốn dùng cách của hắn bảo vệ đứa con gái này!

Kim Diệu rốt cuộc vẫn hơn Trấn Vũ mấy vạn tuổi, cùng là bán thần, nếu thật sự đấu đến chết, Trấn Vũ tuyệt đối không phải đối thủ của Kim Diệu, Kim Diệu này dùng hết toàn lực đánh một kích, căn bản Trấn Vũ không tài nào chống cự nổi, cho dù đỡ được, thần thể cũng sẽ bị thương nặng, bảy năm sau hắn tuyệt đối cũng không phải đối thủ của Thường Mị.

Trong chớp nhoáng, dường như không hề dự liệu, Trấn Vũ đột nhiên phóng về hướng kết giới Tử Nguyệt sơn cách đó không xa.

Được thần lực Kim Diệu chỉ dẫn công kích Trấn Vũ, Cự Xỉ kiếm nhắm về phía kết giới bị ánh sáng của tử điện bao quanh.

Một tiếng vang lớn, cũng không biết có phải là kỳ ngộ trùng hợp hay không, thần lực của Cự Xỉ thần kiếm vừa hay đánh trúng điểm suy yếu nhất của kết giới, xuyên qua kết giới bay tới chỗ Trấn Hồn tháp trong đại điện.

Lúc này trong Trấn Hồn tháp, lửa hồn đã bừng cháy tới cực hạn, Thiên Khải ngồi xếp bằng giữa hồn hỏa, hai mắt nhắm nghiền, đối diện với thần thể được luyện hóa từ Yêu thần chi lực đã thành hình, sợi thần thức từ trong lòng bàn tay Thiên Khải như có linh trí chậm rãi bay tới giữa trán thần thể mới sinh kia, nó ngừng ở chỗ cách giữa trán thần thể nửa tấc, phát ra thần niệm suиɠ sướиɠ.

Giờ đây Thiên Khải cũng cảm giác được hơi thở quen thuộc quanh quẩn trong tháp, hắn mở mắt ra, nhìn sợi thần thức kia, khóe môi trầm lặng vạn năm rốt cuộc cũng gợi lên ý cười vui mừng mà thoải mái.

“Nguyệt Di, rốt cuộc nàng……”

Tiếng thở dài còn chưa dứt, một luồng thần lực bá đạo đột nhiên đánh vào Trấn Hồn tháp, thần lực kia thế mà có thể phá tan thân tháp, thẳng tắp hướng về thần thể đã thành hình của Nguyệt Di.

Không kịp nghĩ nhiều, cơ hồ là theo bản năng, Thiên Khải không chút do dự chạy về phía ngọc đài, đem thần thức Nguyệt Di và thần thể che chở dưới thân.

Ầm ầm vang lớn! Khoảnh khắc thần lực của Cự Xỉ kiếm đánh trúng thân thể Thiên Khải, đỉnh Trấn Hồn tháp đột nhiên bị phá vỡ, Thần hỏa Hỗn Độn và Yêu thần chi lực phá tan kết giới Tử Nguyệt sơn xông thẳng lên trời. Không ai nhìn thấy, trong nháy mắt vài luồng thần lực giao tạp ngay tại đây, Thần Mộc cắm tám hướng bên ngoài Trấn Hồn tháp hợp thành một thể, vì thần lực nổ mạnh mà bị chấn động văng khỏi Tử Nguyệt sơn, không biết bay tới nơi nào.

Kim Diệu và Trấn Vũ đang giao đấu triền miên thì bị Thần lực từ trong Tử Nguyệt sơn phóng lên cao chấn động mà văng ra hai hướng Tử Nguyệt sơn.

Phục Linh cắn cắn khóe môi, bay theo hướng Trấn Vũ rơi xuống, đỡ được hắn.

Thần thức Kim Diệu trực tiếp bị Yêu thần chi lực phản phệ, văng ra từ Cự Xỉ kiếm, hắn nhắm chặt mắt cùng Cự Xỉ thần kiếm đồng loạt rơi xuống đất.

Hai luồng Tiên lực hùng hậu từ trên trời giáng xuống, tiếp được Kim Diệu đang hôn mê trọng thương trong gang tấc. Ngự Phong và Viêm Hỏa nhìn Phục Linh và Trấn Vũ, đáy mắt bốc lên lửa giận, nhưng tất cả những chuyện trước mắt làm cho bọn họ đỡ Kim Diệu lui ra phía sau mấy bước.

Ngoài Trấn Vũ và Phục Linh, mấy tên khác nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng từ đáy lòng sinh ra sợ hãi.

Kết giới Tử Nguyệt sơn đã phá, cả tòa núi non lại bốc cháy lên thần hỏa xanh lục, giữa thần hỏa, có một tòa thần tháp xanh biếc cao mấy trượng, Yêu thần chi lực trong tháp tỏa ra bốn phía, chứa thần uy vô ngần.

Lúc này ngay cả kẻ ngốc cũng biết Thiên Khải ở Tử Nguyệt sơn, mọi người bị chấn động đến ngốc, còn chưa kịp thỉnh tội thì một tiếng rồng ngâm bạo nộ từ phương đông bay tới, phun Long hỏa về phía Tử Nguyệt sơn.

“Đám khốn khiếp các ngươi, ai cho các ngươi tự tiện xông vào Tử Nguyệt sơn!”

Bọn người Ngự Phong và Trấn Vũ hai bên đều bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu đến đầu tóc đen thui, bốn người nhìn nửa thân rồng khổng lồ lấp ló phía chân trời, hít hà một hơi, không dám lên tiếng.

Thần thú của Thiên Khải Chân Thần là một con Tử Long sống mười mấy vạn năm, người dưới tam giới đều chỉ gặp qua thiếu niên lang luôn cười tủm tỉm, chưa bao giờ thấy qua hắn hóa chân thân xuất ra thần lực.

Chả trách, không hổ là tọa kỵ của Chân Thần, người này ở tam giới, cũng là Thần Phật sống không ai dám chọc.

“Long quân, Tiên tộc Kim Diệu hùng hổ doạ người, xông vào Yêu giới ta còn chưa nói, còn đại chiến ở Tử Nguyệt sơn, hắn đánh nhau thừa sống thiếu chết với ta, bổn tọa bị ép buộc, mới bất đắc dĩ động thủ đánh trả ngay tại Tử Nguyệt sơn, lúc này mới vô tình quấy nhiễu Thiên Khải Chân Thần tĩnh tu.”

Dưới sự bạo nộ của Tử Hàm, Trấn Vũ mở miệng giành trước một bước, toàn thân hắn đầy máu, rất là chật vật, nhìn qua thì nghĩ chắc không phải nói dối.

“Trấn Vũ cung chủ ăn nói giỏi thật, chẳng lẽ là thấy Thần quân bọn ta trọng thương hôn mê mới đẩy tất cả trách nhiệm lên người Thần quân!” Ngự Phong bình tĩnh mà chắp tay với Tử Hàm, giọng cung kính nói: “Long quân, Trấn Vũ mê hoặc ái nứ duy nhất của Kim Diệu Thần quân rời bỏ Tiên tộc tiến vào Yêu tộc, Kim Diệu Thần quân một lòng thương con, trong lúc nóng giận mới động thủ ở Tử Nguyệt sơn……”

“Nực cười! Mẹ ruột của Phục Linh vốn là Huyết Hoa Yêu tộc, các ngươi hại chết mẫu thân nàng, dù nàng làm tiên hay làm yêu, là do chính nàng lựa chọn, đâu ra chuyện bổn tọa mê hoặc! Tiên tộc ngươi không giữ được người, liền ở trước mặt Long quân ngậm máu phun người!”

“Trấn Vũ lão yêu ngươi……!” Viêm Hỏa Thượng quân giận đến đỏ mặt, rồi lại nói không nên lời cãi lại hắn, tranh chấp thù cũ giữa hai tộc mấy ngàn năm trước, hiện giờ lấy ra phân trần sao có thể nói được đúng sai.

“Lão yêu cái gì, bổn tọa ta đây mới mấy ngàn tuổi, vẫn còn trẻ lắm!”

“Câm mồm!” Tử Long bảo hộ Tử Nguyệt sơn quát lạnh một tiếng, cắt ngang cuộc tranh luận giữa ba người.

Long nhãn khổng lồ lạnh lùng đảo qua đám người Trấn Vũ, Kim Diệu, Ngự Phong, tuy Trấn Vũ đã là bán thần cũng không nhịn được lông tơ dựng đứng, huống chi là ba người khác.

“Tội nhiễu loạn Tử Nguyệt sơn hôm nay, ngày sau lại tính. Trấn Vũ, Ngự Phong, truyền ngự lệnh của bổn quân đến tam giới, từ hôm nay trở đi, cho đến khi sơn môn Tử Nguyệt sơn mở lần thứ hai, trăm dặm quanh Tử Nguyệt sơn, cho dù Thần Yêu Ma cũng không thể tự tiện xông vào một bước, nếu lại xông vào, bất luận là ai, tất chịu hình phạt thiên lôi long hỏa của bổn quân!”

Tử Hàm kiềm chế lửa giận và sự lãnh khốc nói hết câu này, nó phun ra hai luồng Long hỏa, trực tiếp đuổi hai bọn Trấn Vũ và Ngự Phong ra khỏi Tử Nguyệt sơn.

Trấn Vũ vốn bị trọng thương, Phục Linh đỡ hắn trở về Lãnh Tuyền cung dưỡng thương. Đám người Ngự Phong một lòng lo lắng cho thương thế của Kim Diệu, cũng biết đã chọc giận Tử Long, không nói một câu bay về Thiên cung.

Ngự Phong trên tường vân nhìn thoáng qua Tử Nguyệt sơn, đáy lòng không biết vì sao có chút lo lắng sốt ruột. Trong Trấn Hồn tháp kia rõ ràng có thần uy của Thiên Khải Chân Thần, vì sao vừa rồi bọn họ náo động lớn như vậy, Thiên Khải Chân Thần cũng không hiện thân, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện hay chăng?

Tử Nguyệt sơn khôi phục an tĩnh, Tử Hàm hóa thành thân người nghiêng ngả lảo đảo phóng vào Trấn Hồn tháp, dù thần lực hắn mạnh cũng phải mất mười phần công phu mới vào được Trấn Hồn tháp bị Yêu thần chi lực và lửa hồn Hỗn Độn tàn sát bừa bãi. Đến khi vào Trấn Hồn tháp, hắn nhìn cảnh tượng trước mắt mà chóng mặt choáng váng.

Thiên Khải ôm thân thể Nguyệt Di an tĩnh nằm ở trên ngọc đài, hai mắt hai người đều nhắm nghiền. Thần thức mỏng manh của Nguyệt Di Thượng Thần được bảo hộ hoàn hảo trong tay Thiên Khải.

Tử Hàm vội vàng tiến lên trước xem xét giữa trán Thiên Khải, tiện đà hít hà một hơi, kẻ sống mười mấy vạn năm không trải qua chuyện gì chỉ như vậy mà ngã ngồi trên mặt đất, đáy mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

Hắn lôi kéo cánh tay Thiên Khải run run rẩy rẩy vuốt ve hồi lâu, cuối cùng xác nhận một chuyện lớn tày trời.

Thần hải (biển hồn) giữa trán Thiên Khải, một tia thần thức cũng không có.

Tử Long hóa thành đứa trẻ béo ú ôm tay Thiên Khải “Oa oa oa oa” khóc nửa ngày, khóc đủ rồi mới lấy lại tinh thần một lần nữa bày ra kết giới quanh Tử Nguyệt sơn, thút tha thút thít nước mắt nước mũi tèm lem đến Thượng Cổ Thần giới tìm trợ giúp.

Lúc này tại Trích Tinh Các, Huyền Nhất nhìn tất cả những chuyện đã phát sinh trong núi Tử Nguyệt qua thủy kính, khoái chí nhấp một ngụm rượu trong hồ lô, thở một hơi thật dài vừa vui mừng vừa than một tiếng.

“Thế giới ngoài kia vẫn rất đặc sắc a, xem tuồng này còn sảng khoái hơn xem Luyện Ngục nữa.”

Chích Dương cau mày, đột nhiên mũi giật giật, ngẩng đầu nhìn bầu hồ lô rượu trong tay Huyền Nhất, hồ nghi hỏi: “Rượu này ngươi lấy ở đâu ra?”

Mùi rượu này không giống rượu của Thần giới, nhưng lại rất lâu năm, nhưng mà Nhân gian không bảo tồn được lâu như vậy.

“Rượu này?” Huyền Nhất nâng hồ lô rượu quơ qua quơ lại, cười tủm tỉm nói: “Lần trước bản tôn bị tiểu nha đầu Nguyệt Di làm cảm động không thôi, ba xe rượu kia đặt trong điện Thiên Khải cũng bỏ phí, còn không bằng để ta uống, coi như tặng bản tôn một cái nhân tình.”

Một tiếng ly rơi xuống đất vang vọng trong Trích Tinh các, tiện đà bồi thêm tiếng hét phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi của Chích Dương.

“Đó là tâm ý mấy vạn năm của Nguyệt Di! Tên khốn khiếp nhà ngươiiiiii!”

Bất luận Trích Tinh Các hỉ nộ ái ố gì trong đó, vật đổi sao dời, bảy năm vội vã trôi qua, dưới Nhân gian Bạch Thước cứ vậy trưởng thành. Bạch tướng quân hy vọng nàng mãi mãi bình bình an an thuận thuận lợi lợi như thế, lại không biết Bạch Thước vẫn nhớ rõ như in chuyện báo ân tu tiên, ngày qua tháng lại nàng đều làm cùng một việc, kiên định mà cố chấp, chỉ một chấp nhất này, lại kéo dài bảy năm.

Bảy năm sau, phủ tướng quân quả thực nổi tiếng xa gần, ai cũng nói Bạch tướng quân không chỉ nuôi dạy một Đông Cung Thái Tử Phi thông tuệ hiền đức, cũng dưỡng thành một kẻ không ra gì nổi tiếng xa gần.

______________________________________________________________________________________________________

Chương 11

“Đây là chỗ quỷ quái gì, đầu đau quá……” Bạch Thước vừa xoa xoa trán, vừa duỗi tay sờ tới sờ lui trong khoảng không đen nhánh.

Bỗng nhiên, tay nàng dừng lại, đó là một thứ thập phần mềm mại, giống……mặt người?

Đáy lòng Bạch Thước run như cầy sấy, cứng đờ quay đầu lại, dưới ánh trăng, nàng trông thấy một khuôn mặt.

Thứ Tư gặp lại.