Kinh Thiên trận phía trên quảng trường ngoài chủ điện Phiêu Diểu đảo, những tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, Trọng Chiêu và các sư huynh đệ xếp hàng phía trên quảng trường, lòng bàn tay mọi người hóa ra tiên lực, rót vào Ngũ Mang Tinh trận trên mặt đất, năm vì sao bị Tiên lực kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tức khắc sáng lên, năm cột sáng xông thẳng lên trời.

Thần sắc mọi người vừa tốt, lại đồng thời biến sắc, bởi vì năm cột sáng giữa không trung không biết gặp cái gì, đột nhiên tắt, Ngũ Mang Tinh trận trên mặt đất cũng nháy mắt ảm đạm đi. Lúc này, Tùng Phong được đệ tử dìu tới tiền điện.

“Sư thúc, Tinh trận tắt rồi!” Trọng Chiêu luôn luôn trầm ổn cũng không nhịn được biến sắc.

“Chưởng môn! Chưởng môn!” Tùng Phong chưa kịp mở miệng, mấy vị tiểu đệ tử trông cửa đảo đã chạy vào quảng trường, giọng run rẩy: “Không tốt! Xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện gì? Từ từ mà nói!” Nhĩ Quân lạnh giọng quát, mấy vị tiểu đệ tử chỉ hướng ngoài đảo, kinh hãi trên mặt chưa tan: “Trên biển, trên biển đã xảy ra chuyện……”

Mọi người nhìn theo hướng đám tiểu đệ tử chỉ, chỉ thấy không trung mây đen che khuất, bốn phía hải vực toàn bộ Phiêu Diểu đảo, nổi lên sóng gió động trời, sóng lớn hóa thành màn nước khó có thể xuyên qua, ngăn cách hoàn toàn Đông Hải.

Sắc mặt đệ tử bên ngoài quảng trường trắng bệch, nhất thời không ai dám lên tiếng.

“Chiêu Nhi, con cùng Quân Nhi, theo ta vào trong.” Giọng Tùng Phong đột nhiên vang lên, hắn chậm rãi đẩy đệ tử đang dìu ra, đi vào trong điện, Trọng Chiêu và Nhĩ Quân không rõ nguyên do, liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.

Trong rừng cây âm u, Bạch Thước nơm nớp lo sợ quay đầu, rồi lại nhẹ nhàng thở ra, một quyền đấm trên vai chàng thanh niên.

“Làm ta sợ muốn chết! A Chiêu, sao huynh lại ở đây?”

Trọng Chiêu ôm lấy nàng: “Rốt cuộc cũng tìm được muội, thật may, muội không sao cả!”

Bạch Thước sửng sốt, vỗ vỗ bả vai chàng thanh niên: “A Chiêu?”

Trọng Chiêu thở một hơi thật dài, buông Bạch Thước ra, xụ mặt: “Đã dặn muội biết bao nhiêu lần, ngoại trừ Phiêu Diểu đảo, hải vực Đông Hải nguy hiểm tứ phía, chỉ chút Tiên lực này của muội, sao lại dám chạy loạn tới đây?”

Nhìn Trọng Chiêu lải nhải trước mặt, Bạch Thước ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn.

Kể từ sau khi rời kinh, rất nhiều năm rồi, chưa từng thấy Trọng Chiêu như vậy.

“Làm sao vậy?” Trọng Chiêu dừng một chút.

Hốc mắt Bạch Thước đỏ lên, hít sâu một hơi: “Không có gì, ta... ta……”

“Ta biết, muội tới chỗ này, là muốn luyện nhất phẩm đan dược cho ta.”

“Sao huynh biết?” Bạch Thước buột miệng thốt ra, phản ứng lại: “Lão quy thúi! Một chút bí mật cũng không giữ được!” Ngay sau đó mi gian Bạch Thước lại nhíu: “Không đúng a, rõ ràng lão quy thúi đó lừa ta tới chỗ khác, làm sao huynh biết ta ở chỗ này?”

Lòng bàn tay Trọng Chiêu hóa ra một cây sáo trúc, giống y như đúc cái đã đưa cho Bạch Thước: “Hai cây sáo trúc này mang tiên nguyên của ta, chỉ cần cây sáo ta đưa cho muội còn ở trên người muội, là ta có thể tìm được muội.”

“Khó trách.” Bạch Thước lĩnh ngộ, nhìn quanh bốn phía: “A Chiêu, huynh còn nhớ chỗ này không?”

Trọng Chiêu gật đầu: “Đương nhiên. Ba năm trước là chúng ta cứu sư phụ ở đây, A Thước, vì sao muội lại đến đây?”

Bạch Thước còn chưa mở miệng, bỗng nhiên Trọng Chiêu che miệng Bạch Thước lại, kéo nàng ra sau thân cây to lớn bên cạnh.

Bạch Thước trừng to hai mắt, âm thanh thì thào của Trọng Chiêu vang lên bên tai nàng: “Đừng nhúc nhích, có gì đó đang tới!”

Hô hấp Bạch Thước nhẹ đi, Trọng Chiêu còn chưa dứt lời, một đạo hắc ảnh xẹt qua đỉnh đầu hai người, vóc người hắc ảnh kia cực lớn, mang theo sát khí và linh lực hùng hậu, lướt nhanh vào rừng.

Ánh mắt Bạch Thước sáng lên, đẩy tay Trọng Chiêu: “Đi mau! Đuổi theo!”

“A Thước!”

Trọng Chiêu không kịp cản, bị Bạch Thước lôi kéo, càng đi càng sâu vào rừng cây.

Hai người đuổi theo phương hướng hắc ảnh biến mất, đi sâu vào rừng, nhưng càng đi vào, sự kinh ngạc trong mắt hai người càng sâu.

Rừng cây âm u và nham thạch mênh mông chậm rãi biến mất dưới chân hai người, lọt vào trong tầm mắt chính là một cái thung lũng xanh mướt, suối nước chảy róc rách, phồn hoa khắp nơi, một chiếc cầu vồng dừng trên tảng đá cạnh dòng suối, mà thứ đang nằm dài trên tảng đá chính là hắc ảnh lúc nãy bay qua đỉnh đầu hai người.

Đó là một con Bạch Hổ toàn thân óng ánh, trên lưng Bạch Hổ kia, vậy mà có mọc đôi cánh, lúc này nó đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hiển nhiên không phát hiện hai người tới gần.

Rõ ràng là đảo nhỏ hoang vu, sao trong rừng cây này lại có một chỗ có thể nói là động thiên phúc địa như vậy?

Trong mắt Trọng Chiêu tràn đầy nghi hoặc, Bạch Thước lại không như thế, kỳ cảnh như vậy, mới càng xứng cất giấu nhất phẩm thiên tài địa bảo!

Bỗng nhiên, ánh mắt Bạch Thước dừng bên cạnh Bạch Hổ, trong mắt toát ra kinh hỉ.

“Tìm được rồi! Suối nguồn ở kia!” Bạch Thước vừa kích động liền trượt chân, lá khô bị giẫm nát, Trọng Chiêu ôm lấy Bạch Thước, linh quang chợt lóe, biến mất tại chỗ, cách đó không xa, Bạch Hổ đột nhiên trợn mắt, nhìn về phía hai người đang ẩn thân.

Đôi mắt to như chuông đồng dáo dác nhìn khắp bốn phía, không phát hiện ra cái gì, một lần nữa bò về chỗ tảng đá, chỉ là lần này, nó lại không hề nhắm mắt.

Bạch Thước và Trọng Chiêu trốn ở phía sau cục đá sau lưng Bạch Hổ, Bạch Thước che miệng, đến thở mạnh cũng không dám.

“A Thước, chúng ta đi mau, phi hổ này ít nhất là Thượng quân đỉnh phong, ngay cả sư thúc cũng không phải đối thủ, nếu như bị nó phát hiện, cũng đã muộn!”

“Không được, ta chính là vì tìm nó mới đến!” Bạch Thước lắc đầu.

“Tìm nó?” Trọng Chiêu sửng sốt.

“Ý ta là……vì tìm cái này!” Bạch Thước vội vàng lấy quyển sách từ trong túi dược ra, lật đến trang cuối cùng, chỉ cho Trọng Chiêu: “Ta biết lão quy dụ ta đến San Hô hải vực là đang lừa ta, cho nên ta mới tìm quyển sách này trong thư các.”

Tay Bạch Thước dừng ở câu chữ được viết đè lên kia.

Phương nam Phiêu Diểu, thiên hỏa đột nhiên rơi xuống, đốt cháy cả đảo, vạn vật trên đảo đều bị hủy diệt, chỉ còn lại một dòng suối ở Đông Nam của đảo, đã hơn mười năm rồi.

Bạch Thước tiếp tục nói: “Đây là do lão chưởng môn để lại, ta phỏng đoán, năm đó lão chưởng môn sở dĩ tới hòn đảo này, có thể là bởi vì trên đảo có đồ ông ấy muốn, có lẽ lão chưởng môn căn bản không phải vì giao chiến với người khác mà bị thương……”

“Ý muội là……?” Trọng Chiêu nhìn Bạch Hổ cách đó không xa: “Là nó đả thương sư phụ?”

“Đúng vậy, huynh đừng quên, nhất phẩm thiên tài địa bảo thế gian hiếm có, nhất định sẽ có linh thú bảo hộ. Có lẽ năm đó chưởng môn chính là vì đi lấy thiên tài địa bảo trong suối nguồn, chọc giận con Bạch Hổ này, mới có thể bị nó đả thương. Điều này cũng giải thích vì sao chỗ quan trọng như vậy, toàn bộ Phiêu Diểu đảo không ai biết được. Lão chưởng môn biết nơi đây nguy hiểm, cũng không nói cho bất kỳ kẻ nào, nhưng trong lòng ông ấy cũng không hy vọng thiên linh địa bảo nấp trong hoang đảo ngoài khơi từ nay biến mất, vì thế ông ấy để lại dấu vết, có lẽ là hy vọng tương lai người trong môn đồ có cơ hội biết được, sau khi Tiên lực đại thành có ngày lấy được.”

Trọng Chiêu nghe xong lại phẫn nộ: “Muội đã biết bên cạnh địa bảo quý hiếm này có linh thú linh lực cao thâm, ngay cả sư phụ cũng không phải đối thủ, chút Tiên lực này của muội, một mình xông vào, tìm chết sao? Cho dù nơi này có thiên linh địa bảo, với Tiên lực hiện giờ của chúng ta, cũng không lấy được.”

“Ai nha, tuy ta không có Tiên lực, nhưng mà có cái này a.” Bạch Thước chỉ chỉ đầu: “Huynh đừng quên cái ta am hiểu nhất chính là cái gì.”

Bạch Thước nói xong, móc từ túi dược ra một bình sứ nhỏ, quơ quơ: “Ta am hiểu chế dược nhất, đặc biệt là đối phó linh thú.”

“Đây là……?”

“Vạn Linh Túy!” Bạch Thước cười khúc khích, thấy Trọng Chiêu ngẩn ra, chớp chớp mắt: “Huynh chưa từng nghe qua cũng rất bình thường, đây là cái tên hôm qua ta mới đặt khi vừa luyện xong.”

Trọng Chiêu cạn lời, bán tín bán nghi: “Thứ này có tác dụng với nó?”

“Tuyệt đối hữu dụng. Tuy đây không phải thiên tài địa bảo gì có, nhưng mà khi ta thả Mỹ Nhân Hương, ngay cả lão quy kia nghe thấy, cũng không đi nổi.”

“Mỹ Nhân Hương lại là cái gì?”

Bạch Thước cười hắc hắc, làm ra động tác vặn mở bình sứ: “Là……”

Trọng Chiêu tò mò áp sát vào nghe: “Cái gì?”

“Ai nha con nít con nôi như huynh, biết nhiều như vậy làm gì, tóm lại hữu dụng là được!” Bạch Thước hé nắp lên một nửa, lại đột nhiên đóng chặt, coi như bảo bối mà nắm chặt trong tay.

“Lát nữa huynh che kín mũi miệng, lấy tiên nguyên hộ thể, đừng thở.” Bạch Thước dặn dò Trọng Chiêu xong, cầm bình sứ định đi, lại bị Trọng Chiêu ngăn cản: “Để ta đi.”

Bạch Thước lắc đầu: “Khí tức tiên nguyên của huynh nồng hậu như vậy, không đến gần nó được, ta không có tiên khí, nó ngược lại không dễ dàng phát hiện. Nếu không trong phạm vi ba thước quanh nó, Mỹ Nhân Hương liền không hiệu quả!”

Trọng Chiêu vẫn không chịu buông tay Bạch Thước, Bạch Thước nhỏ giọng khuyên hắn, hiếm khi cứng rắn: “A Chiêu, ta nhất định phải luyện ra nhất phẩm tiên đan cho huynh, buông ra.”

Trọng Chiêu chậm rãi buông tay Bạch Thước ra: “Được, vậy muội nhất định phải cẩn thận.”

Bạch Thước khựng lại, gật đầu, cầm bình sứ rón ra rón rén bò đến chỗ Bạch Hổ.

Thung lũng an tĩnh đến đáng sợ, dưới tiếng chim hót yểm hộ, cuối cùng Bạch Thước cũng sờ được đám hoa gần Bạch Hổ nhất, nàng ghé vào trong bụi cỏ, lặng lẽ mở bình sứ trong tay ra, một cổ u hương theo nhụy hoa lay động bị gió đưa quanh Bạch Hổ. Bạch Hổ không hề phát hiện, nhẹ nhàng hít u hương vào trong, ánh mắt sắc bén dần dần mê mang, sau nửa nén hương, Bạch Hổ gục xuống, ngủ say trên tảng đá khổng lồ.

Bạch Thước vẫn luôn nhìn chằm chằm Bạch Hổ, thấy Bạch Hổ không có động tĩnh, lặng lẽ mò đến cạnh Bạch Hổ, nắm lấy đuôi nó, cách đó không xa Trọng Chiêu nhìn đến kinh hồn bạt vía: “A Thước, cẩn thận!”

Bạch Thước vẫn cầm đuôi Bạch Hổ thưởng thức, quay đầu ném cái đuôi xuống, chống nạnh vỗ tay: “Thành công rồi! Ta đã nói, dưới bầu trời này không có linh thú mà Vạn Linh Túy của muội không trị được!”

Nàng vẫy tay với Trọng Chiêu, lại gấp gáp chờ không nổi mà đi tới chỗ linh tuyền phía sau Bạch Hổ.

Bạch Thước ba bước lại hai bước đi đến cạnh linh tuyền, chỉ thấy linh tuyền kia lưu quang bốn phía, trong suối chứa một đóa tuyết liên trắng muốt, tuyết liên đó toàn thân trong suốt, tiên lực nồng đậm như muốn nổ tung.

“A Chiêu, ta tìm được rồi! Nhất phẩm thiên tài địa bảo!”

Bạch Thước mừng như điên, duỗi tay ngắt đóa tuyết liên trong suối!

Bỗng nhiên, một đạo ngân quang hiện lên, Yêu lực hồn hầu đánh thẳng vào cổ tay Bạch Thước, đáy lòng Bạch Thước phát lạnh, còn chưa kịp phản ứng đã bị một người ôm lấy rời xa linh tuyền kia.

Yêu lực kia dừng trên linh tuyền, nháy mắt nổ mạnh ra, nếu Bạch Thước còn ở đó, chỉ sợ sẽ bị nổ thành thịt nát.

Ba hồn Bạch Thước thiếu chút nữa bị dọa mất, vỗ vỗ ngực, vỗ vỗ phía sau: “Đa tạ, A Chiêu!”

Người cứu Bạch Thước đúng là Trọng Chiêu, hắn lạnh lùng nhìn thân ảnh màu đỏ cách đó không xa, môi mỏng mím chặt, mắt trầm như mực.

Bạch Thước nhìn theo ánh mắt hắn, ánh mắt rơi lên thân ảnh dưới tàng cây, bỗng nhiên hô hấp ngưng lại, bảy phách còn lại cũng bay mất!

Mẹ nó! Tên! Yêu! Nghiệt! Này! Sao lại ở đây!

Dưới tàng cây, Phạn Việt một thân áo đỏ, khoanh tay trước ngực, lười nhác ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Bạch Thước, hắn tựa hồ cũng có chút kinh ngạc.

Bỗng nhiên, hắn cười, mang theo một chút nghiền ngẫm nhìn về phía Bạch Thước.

“Từ lúc nào mà người của Tiên tộc cũng sẽ dùng quỷ Yêu tộc ta để luyện dược vậy?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tình cờ Phạn Việt xuất hiện ha ha ha...

______________________________________________________________________________________________

Chương 26

"Nhị thúc đã dạy ta rằng ngoại trừ bản thân, không được tin ai."

Quốc Khánh gặp lại.