Trong động, thời gian như ngừng trôi, nhưng thật ra chỉ mới qua chốc lát, cơ hồ hơn nửa lượng máu tươi trong thân thể Bạch Thước đều đã rót vào cơ thể Trọng Chiêu, Trọng Chiêu nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Thước, giơ tay xoa cổ nàng.

“Đủ rồi, A Thước a…… Thật lòng cảm ơn máu của muội……”

Không hiểu sao giọng Trọng Chiêu có chút quỷ quyệt âm trầm, bỗng nhiên hắn đánh một chưởng lên vai Bạch Thước, Bạch Thước giống như đàn đứt dây bay cái vèo, té ngã thật mạnh trên mặt đất.

“A Chiêu……” Bạch Thước phun ra từng ngụm từng ngụm máu, tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Trọng Chiêu.

“Sư đệ?!” Vẻ mặt Nhĩ Quân cũng ngây ngốc, không biết làm sao.

Chỉ thấy Trọng Chiêu không ngừng cười như điên, hắn nắm lấy đọt cây đang cắm vào ngực, không mất chút sức nào rút ra, ném một phát lên mặt đất, còn dây bồ đề đang quấn trên người hắn rút đi nhanh như chớp, ánh sáng chợt lóe, Trọng Chiêu hóa thành người mặc áo choàng đeo mặt nạ bồ đề tà mộc. Trên dưới quanh thân hắn tà lực kích động, mạnh gấp mấy lần lúc ở trong rừng đánh nhau với Phạn Việt.

“Bồ đề tà mộc?!” Nhĩ Quân thất thanh hô lên, từ khi nào bồ đề hóa thành sư đệ, sao nàng lại không hề phát hiện?

“Không thể ngờ được tam giới cỏn con này lại sinh ra thiên địa linh huyết như ngươi. Mấy năm nay ta hút hết linh khí Đông Hải vẫn không thể chạm được cảnh giới cận thần, vậy mà máu của ngươi có thể làm Kim Đan của ta đại thành.” Bồ đề mộc cảm thụ được luồng năng lượng mạnh mẽ trong cơ thể, điên cuồng cười ra tiếng.

Sắc mặt Bạch Thước trắng bệch, với linh lực của nàng, một chưởng vừa rồi của bồ đề gần như đã chặt đứt sự sống của nàng, nàng hấp hối: “A...A Chiêu……ở đâu? Ngươi làm gì huynh ấy rồi?”

“Sắp chết đến nơi còn nhớ hắn? Cũng đúng, nếu không nhờ hắn, sao bổn quân có thể lừa ngươi cam tâm tình nguyện hiến tế linh huyết được. Xét thấy ngươi có công lớn trong việc giúp bổn quân tấn thần, bổn quân sẽ thành toàn cho đôi uyên ương khổ mệnh, để ngươi chết nhắm mắt.”

Bồ đề vung tay lên, tà khí chung quanh tan đi, hơn mấy thước phía sau hắn mới là tâm bồ đề chân chính, Trọng Chiêu vẫn bị dây leo trói chặt, dây leo bén nhọn cắm vào ngực hắn, mà viên kim đan trước ngực hắn chỉ còn lại ánh sáng le lói, nghiễm nhiên đã là đèn cạn dầu.

Trọng Chiêu suy yếu ngẩng đầu, vươn tay về phía Bạch Thước đang nằm trên mặt đất: “A Thước, mau……đi mau……”

“Bồ đề, ngươi đã lấy được máu của ta, chỉ cần ngươi thả Trọng Chiêu, ta nguyện ý hiến tế toàn bộ lượng máu còn lại trong cơ thể ta cho ngươi.” Bạch Thước ngẩng đầu khẩn cầu.

“Máu của ngươi bổn quân đã uống rồi, Kim Đan của hắn ta cũng muốn lấy luôn.” Bồ đề cười lạnh một tiếng: “Bất quá chỉ là thịt cá trong tay bổn quân, ngươi có tư cách gì bàn điều kiện với bổn quân.”

Bồ đề vung tay lên, dây leo giữa không trung hóa thành mũi nhọn đâm về phía Bạch Thước!

“Hạo Nguyệt điện chủ là bạn cũ của ta, nếu ngươi gϊếŧ ta, không sợ chọc giận hắn?!” Thời khắc mấu chốt, Bạch Thước ra sức rống to.

Hạo Nguyệt điện chủ? Bán thần Yêu giới?

Trọng Chiêu sửng sốt, Nhĩ Quân cạn lời, Bạch Thước này bị tâm thần rồi, nói sảng cái gì vậy?

Dây leo đang đâm tới đột nhiên khựng lại giữa không trung, thấy bồ đề dừng tay, Bạch Thước vừa lộ ra vui mừng thì lại nghe một tràng tiếng cười khinh thường phát ra từ dưới mặt nạ.

“Oắt con, Yêu tộc vô tình, ngươi thật sự cho rằng vì bán tiên như ngươi, hắn sẽ mạo hiểm?”

“Sao lại không? Ngay cả ngươi cũng mơ tưởng đến máu của ta, trên thế gian này, người muốn tấn thần chỉ có một mình ngươi?”

Bồ đề cất lời: “Ngươi dùng máu của ngươi giao dịch với hắn?”

“Phải!” Bạch Thước không dong dài nữa, hướng lên cửa động giữa không trung, chỗ có ánh sáng hô to một tiếng. “Điện chủ!”

Ngoài cửa động không hề có động tĩnh gì.

“Điện chủ! Hạo Nguyệt điện chủ!”

Bạch Thước càng gọi càng lớn, Trọng Chiêu Nhĩ Quân nhìn theo hướng âm thanh Bạch Thước vọng lên, nhưng cho dù Bạch Thước có kêu như thế nào, từ đầu tới cuối chỉ thấy một chút ánh sáng mặt trời chứ không thấy phản ứng gì.

Đáp lại nàng chỉ có tiếng cười đắc ý ngạo mạn của bồ đề: “Ha ha ha ha ha……”

Không biết dưới mặt nạ kia cất giấu gương mặt như thế nào, lòng bàn tay hắn vừa nhấc, vô số dây leo chợt bay lên trói Bạch Thước lại, nâng đến giữa không trung, hắn từng bước đi tới chỗ Bạch Thước, nhẹ nhàng mở miệng .

“Nha đầu, bổn quân sống trên đời này còn lâu hơn ngươi nhiều, ngươi cho rằng chỉ dựa vào người giấy vô dụng kia của ngươi thì có thể tìm được chân thân của bổn quân? Mà ta lại thật sự tin rằng Phạn Việt sẽ buông bỏ ý định cắn nuốt ta? Dăm ba trò mèo này không thể gạt được bổn quân. Nếu ta có thể để ngươi tiến vào, tất nhiên người khác sẽ không vào được. Toàn bộ Hỏa Băng đảo đều do chân thân bồ đề ta biến thành, các ngươi đã bị phong ấn trong chân thân của ta, hiện giờ ta đã ở mức bán thần đỉnh phong, tam giới vô thần, không ai có thể phá vỡ kết giới của ta, bao gồm Hạo Nguyệt điện chủ kia của ngươi.”

Ở giữa rừng đào, phía dưới cổ mộc, áo đỏ tung bay, thủy động gần trong gang tấc nhưng Phạn Việt lại dừng bước.

“Sao ngươi lại dừng, nàng ở dưới đó! Đi vào a.” Kim trư phi giữa không trung kêu lên.

“Không vào được.” Phạn Việt mở miệng, chỉ thấy hắn vung tay lên, Yêu lực màu đỏ lóe ra, bức sát kết giới màu đen, kết giới kia bảo vệ chặt chẽ mấy thước xung quanh thủy động. Phạn Việt nhắm mắt, càng nhiều Yêu lực ngưng tụ trong tay đánh lên kết giới, nhưng toàn bộ kết giới vẫn không chút sứt mẻ.

“Thảo nào sức mạnh của hắn mạnh hơn Long Nhị nhiều như vậy, nó cắn nuốt tất cả sinh linh trên đảo, hiện giờ hòn đảo này chính là nó.” Phạn Việt rũ mắt, Long Nhất Trư há miệng heo, đập cánh lơ lửng giữa không trung.

Trong thủy động, cánh tay bồ đề khô quắt bóp cổ Bạch Thước, đôi mắt phía dưới mặt nạ u ám âm trầm, hắn vui sướng mà thở dài.

“Có điều, bổn quân thật sự phải đa tạ máu của ngươi, tiên đồ cực khổ lắm, có thể chết ở trong tay bổn quân cũng không uổng công ngươi tới nhân thế một chuyến.”

Tà khí tăng vọt trên tay bồ đề——

“A Thước……” Trọng Chiêu đang bị nhốt dưới cây bồ đề thấy Bạch Thước kề cận sinh tử, dùng hết toàn lực muốn rút dây leo trên ngực ra, nhưng cho dù ngực máu tươi đầm đìa, đọt cây kia lại không chút sứt mẻ. Thấy bàn tay bồ đề đang dùng sức vặn cái cổ mảnh khảnh của Bạch Thước, đáy mắt Trọng Chiêu tuyệt vọng cùng cực: “A Thước!”

“Ta tới nhân thế một chuyến, cũng không phải là vì lão già cặn bã như ngươi.” Giữa không trung, Bạch Thước vốn đã rũ mắt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực: “Bạch Thước ta cho dù chỉ là một con kiến, nhưng chết ở trong tay ngươi, không phải số mệnh của ta… Phạn Việt!”

Khoảnh khắc tà khí kia dừng trước trán Bạch Thước, mi gian nàng chợt hiện ra ấn ký ánh trăng đỏ sậm, một đạo Yêu lực hùng hậu bắn ra từ giữa trán, linh lực màu đỏ ngút trời như tinh quang ngưng tụ thành một bóng người màu đỏ, bóng người chưởng một chưởng lên người bồ đề, sức mạnh của chưởng này giống như vô số Yêu lực màu đỏ được dẫn từ trong thân thể tà bồ đề ra, đùng một tiếng, một tiếng nổ mạnh phát ra từ trong cơ thể tà bồ đề, bạch quang chợt lóe qua cả động, tà bồ đề như con rối gỗ mất khống chế bị nổ bay trên mặt đất.

Giữa linh lực ngút trời, Phạn Việt ôm Bạch Thước yếu ớt, như thần linh giáng trần.

Hắn tùy tiện vung tay chặt đứt dây bồ đề đang cột lấy hai người Trọng Chiêu và Nhĩ Quân.

Trọng Chiêu suy yếu ngã xuống đất: “Sư đệ!” Nhĩ Quân vội vàng chạy tới nâng Trọng Chiêu dậy, lại kiềm chế Trọng Chiêu đang muốn chạy về phía Bạch Thước, cảnh giác mà nhìn Phạn Việt.

Tuy nàng không biết Hạo Nguyệt điện chủ, nhưng người trước mặt mang Yêu lực đáng sợ, nàng vẫn nên cảnh giác.

“Trừng cái gì mà trừng? Lọt tròng mắt rồi à? Lần đầu tiên ta không mắc mưu, chẳng lẽ lần thứ hai ta thành đồ ngu rồi?”

Tuy tình thế nháy mắt đảo ngược, Bạch Thước không chút nào dám quên mấy lần giáo huấn lúc trước, lanh lẹ bò từ trên người Phạn Việt xuống, tiện tay lau sạch vết máu bên miệng, nhếch miệng cười với tà bồ đề đang khiếp sợ trên mặt đất.

“Ngươi…… Trong thân thể ta sao lại có Yêu lực của Phạn Việt? Vì sao?!” Quanh thân tà bồ đề bị Yêu lực màu đỏ thuần khiết bao phủ, cách đó không xa, tâm bồ đề bốc cháy lên ngọn lửa đỏ, tà bồ đề phun ra một đống máu, cảm giác được bản thể đang bị ngọn lửa này cắn nuốt, là Phạn Việt đang dung hợp chính mình!

“Bởi vì ngươi ngu.” Phạn Việt nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt rơi trên người Bạch Thước đang đứng chống nạnh hất mặt một bên, nhướng mày: “Có thể nói, ngươi xui xẻo, gặp một đứa sống ít hơn ngươi, nhưng lại là một phế vật thông minh hơn ngươi.”

Một canh giờ trước, trên bờ biển Hỏa Băng đảo, Phạn Việt đến quay đầu cũng lười, lạnh lùng mở miệng.

“Ngươi muốn tìm chết thì tự đi đi, bản tôn không phụng bồi, Tiên giới ngươi tranh chấp với hắn, bản tôn vui vẻ xem kịch.”

“Nếu ngươi không giúp ta, giờ ta liền chạy về, đem máu của ta cho hắn, để hắn thành công tấn thần gì đó, đến lúc đó hai yêu quái các ngươi ai ăn ai còn chưa biết!” Bạch Thước hô to, thấy Phạn Việt quay đầu nhìn về phía mình, vội vàng nhảy ra sau hai bước, ngẩng cao đầu: “Dù sao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc! Ta bỏ mạng một lần, chết thì chết thôi! Ngươi đường đường là Hạo Nguyệt điện chủ của Yêu tộc, mạng đáng giá hơn ta nhiều!”

Thấy bộ dạng Bạch Thước lợn chết không sợ nước sôi, sắc mặt vô lại, Phạn Việt phì cười: “Biết nhược điểm của nó? Ngươi cho rằng chân thân nó là tà ám gì? Nó là do Thượng Cổ thần mộc bồ đề biến thành, linh thông cửu khiếu*, hắn đã nuốt hết hòn đảo này từ lâu rồi, thứ chúng ta gặp vừa rồi chẳng qua là ảo ảnh do thần mộc biến thành. Ngay cả ta cũng không tìm thấy bản thể của hắn, bán tiên cỏn con như ngươi có thể làm gì hắn?”

Linh thông cửu khiếu*: đây là từ ghép giữa linh thông và cửu khiếu, ý nói bồ đề tà mộc có năng lực siêu nhiên, muốn bất tử rồi.

“Hắn muốn ăn ta, chính là nhược điểm của hắn.” Bạch Thước cười nham hiểm, chớp chớp mắt: “Điện chủ, chúng ta tương kế tựu kế đi.”

Trong thủy động, vẻ mặt Bạch Thước vô cùng đắc ý, nghe được chữ “Phế vật” của Phạn Việt, nhất thời suy sụp xụ mặt: “Ê ê yêu quái, ngươi có biết khen người hay không……” Đón nhận ánh mắt thanh lãnh của Phạn Việt, đáy lòng Bạch Thước hơi sợ, vội im bặt quay đầu đi, nhìn về phía bồ đề: “Lão già cặn bã, người này a…… Không đúng, tiên này a…… Phi phi phi, tà vật này a, cũng không phải là càng sống lâu càng thông minh, ta đã sớm đoán được, chỉ cần ta trở về cứu A Chiêu, ngươi nhất định sẽ còn lừa ta. Nhưng máu của ta chỉ hữu dụng khi bản thân ta cam tâm tình nguyện hiến tế, nếu ta là ngươi, có cách nào có thể làm ta cam tâm tình nguyện hiến tế đâu?”

Bạch Thước thu hồi nụ cười trên mặt: “Tíng mạng của A Chiêu. Nhưng nếu ngươi dùng mạng huynh ấy uy hiếp ta, dù sao hiến tế là chết, không hiến tế cũng chết, ngươi biết ta là một người thông minh, cho nên phương pháp này vô dụng với ta, chỉ có để ta tự mình tìm được A Chiêu, nhìn thấy tánh mạng hắn bị đe dọa, ta mới có thể không màng tất cả cứu hắn.”

Bạch Thước đi dạo hai bước tại chỗ, cúi đầu đối diện với mặt nạ của tà bồ đề: “Ngay cả Hạo Nguyệt điện chủ cũng không tìm thấy hang ổ của ngươi, vậy mà một trận gió kia của ta đã có thể thổi người giấy nhỏ tìm thấy, cho nên…… Kể từ khoảnh khắc bước vào thủy động này, ta liền biết người bị vây dưới cây bồ đề không phải A Chiêu thật. Bất quá không liên quan, hắn không phải A Chiêu, mà là khúc gỗ bồ đề của ngươi. Không phải ngươi đang thấy lạ vì sao trong cơ thể ngươi lại có Yêu lực của Hạo Nguyệt điện chủ sao? Bởi vì ta đã dẫn căn nguyên Yêu lực của hắn vào nội đan của ta, lúc ngươi hút máu ta cũng là lúc ngươi hút bùa đòi mạng vào.”

Theo từng câu chữ của Bạch Thước, tâm bồ đề cách đó không xa cũng bị đốt cháy đến chỉ còn tí tẹo, quanh thân tà bồ đề bị Yêu lực của Phạn Việt làm biến đổi, thân hình dần dần trong suốt, hắn nhìn Bạch Thước, ánh mắt đầy oán hận: “Nha đầu ngươi thật độc ác, hảo thâm tâm kế, ngày ngày bắt ưng, vậy mà cũng có ngày bổn quân bị ưng mổ mắt, ta đã coi thường ngươi rồi.”

“Nói hay lắm.” Bạch Thước vỗ tay một cái, đi về phía Trọng Chiêu, lại xua tay về phía sau: “Điện chủ, giao cho ngươi khúc gỗ sắp hỏng này, giao dịch đã thành, đi, A Chiêu, về nhà!”

Bạch Thước cười hì hì đi tới chỗ Trọng Chiêu ——

“A Thước! Tránh ra!” Trọng Chiêu gần trong gang tấc, Bạch Thước lại nhìn thấy sự kinh sợ khó hiểu từ đáy mắt hắn, nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một đạo bạch quang đánh úp sau lưng, từng cọng lông tơ của Bạch Thước đều có thể cảm nhận được Tiên lực công kích ở phía sau khủng bố đến cực điểm, da đầu tê dại đến mức không thể động đậy!

Trọng Chiêu thoát khỏi Nhĩ Quân, chạy về phía Bạch Thước.

Khoảnh khắc bạch quang tăng vọt, xích bạc trong tay Phạn Việt chớp mắt phóng ra, xích bạc và Trọng Chiêu đồng thời đến bên cạnh Bạch Thước, Trọng Chiêu bế Bạch Thước, mạo hiểm nhảy lên tránh thoát bạch quang, nhưng bạch quang chưa đánh trúng cái nào thì chưa dừng lại, lại cuốn lấy Nhĩ Quân chưa kịp phản ứng tới trong lòng cây bồ đề bị đốt cháy đến chỉ còn lại một đốm lửa, dưới bạch quang bao phủ, tâm bồ đề tro tàn lại cháy, hắc quang mờ nhạt một lần nữa sáng lên.

Xích bạc bắt hụt Bạch Thước, uể oải bay về tay Phạn Việt. Phạn Việt nhàn nhạt nhìn xích bạc chỉ được cái đẹp mã, hừ nhẹ một tiếng, xích bạc ủy khuất mà run lên, nằm ngay đơ giả chết.

Bạch Thước và Trọng Chiêu cùng nhìn về phía tâm bồ đề, bạch quang tan đi, chỉ thấy tà bồ đề vốn dĩ đã suy yếu đến chỉ còn một hơi tàn đang một tay bóp chặt cổ Nhĩ Quân, một cái tay khác nắm chặt ngọc giản óng ánh thuần khiết, mà sợi Tiên lực đáng sợ vừa rồi đúng là từ ngọc giản mà ra.

________________________________________________________________________________________________

Chương 31

“Thân phận của hắn, có lẽ……hắn không phải bồ đề mộc thật sự.”

Một câu này, rốt cuộc cũng làm Phạn Việt nhướng mày.