“Há há há há há há há đại yêu quái bị lừa rồi……”

Bạch Thước hái một cọng cỏ từ mũ rơm ngậm trong miệng, nhảy nhót ngân nga, cả người sảng khoái.

Ai kêu ngươi làm Mộc Mộc nhà ta biến mất, đại yêu quái, cho ngươi tức chết!

“Đùng”, một vật nặng rơi xuống cách đó không xa, bắn lên vô số bụi đất, Bạch Thước đột nhiên dừng chân, trốn sau gốc cây. Chẳng đợi nàng nhìn coi ai thì một âm thanh quen thuộc vang lên.

“Ngươi lại đi theo bổn quân, bổn quân bổ ngươi làm củi lửa!”

Thợ rèn? Bạch Thước ló đầu ra, thân ảnh như gió xẹt qua, đúng là Hoa Hồng.

Ai có gan hùm mật gấu như vậy dám quấn lấy sát thần này?

Bạch Thước vừa mới chuẩn bị gọi nàng thì thứ đồ đỏ rực trên mặt đất kia nhanh chóng nhảy dựng, đuổi theo Hoa Hồng lạnh như băng.

“Ai nha nha, tiểu Thiên Hỏa, giúp ta sửa Tịch Diệt Luân đi, Phẫn Thiên Côn kia của muội khí thế uy vũ quá, đừng có bên trọng bên khinh như vậy chứ.”


Tiểu hồ ly nhảy nhót lung tung bên cạnh Hoa Hồng, nếu hóa thành nguyên hình, chỉ e đuôi cáo đã dựng thẳng lên trời từ lâu rồi.

“Liên quan gì tới lão tử, lăn trở về động hồ ly của ngươi đi.”

Mộ Cửu? Đều là người quen cũ mà! Hốc mắt Bạch Thước rưng rưng, đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên trừng to mắt.

Chỉ thấy Mộ Cửu bắt lấy tay Hoa Hồng, mếu máo.

“Đương nhiên liên quan đến muội rồi, tiểu Luân nhà ta vì muội mà tan xương nát thịt, nó nát, tâm ta cũng nát theo. Tiểu Hoa, chắc muội cũng không nỡ nhìn ta ruột gan đứt từng khúc đâu chứ?”

Hai mắt thiếu niên ửng đỏ, lã chã chực khóc, Bạch Thước run lên, xém chút ói hết cơm tối ra rồi, u là trời, nàng không đành lòng dời mắt qua nhìn Hoa Hồng đâu.

Quả nhiên, mặt Thiên Hỏa Yêu quân của Hạo Nguyệt điện hết xanh rồi lại trắng, nhìn Mộ Cửu giống như gặp quỷ.


“Bỏ...tay...ra.” Hoa Hồng gằn từng chữ trong cổ họng.

“Không bỏ, trừ phi muội đồng ý đối xử bình đẳng với tiểu Luân nhà ta, cẩn thận che chở, ban cho nó sinh mạng mới……” Hồ ly thiếu niên nhướng mày, há mồm chồm tới.

“Ta ban mụ nội nó cái mạng mới……” Cuối cùng thợ rèn chẳng nghe nổi thêm chữ nào nữa, Phẫn Thiên Côn ngang trời bay tới, bổ lên đầu Mộ Cửu.

“Bớ người ta tiểu Hoa mưu sát chồng kìa!”

Phẫn Thiên Côn bay nhanh tới, mắt thấy sắp nện lên đầu Mộ Cửu, đột nhiên thiếu niên nhảy lên, nào biết Phẫn Thiên Côn đột nhiên mềm nhũn, thế mà hóa thành một vòng tròn giam hồ ly và Hoa Hồng với nhau, hai người nháy mắt mặt dán mặt, ngực dán ngực, ngay cả tay chân đều trói chung một chỗ.

Nhìn gương mặt Hoa Hồng gần trong gang tấc, Mộ Cửu hóa đá, mặt đỏ lên kích động không chịu nổi.


“Tiểu Hoa, hóa ra muội cũng có……”

“Mộ Cửu! Lão tử băm chết ngươi!”

Hoa Hồng không nói hai lời, cầm Phẫn Thiên Côn một chân dẫm chết hồ ly.

Mộ Cửu bùng nổ, sẵng giọng hô to: “Ta khinh, rõ ràng là muội chủ động mà, sao lại trở mặt không nhận chứ! Muội đánh chết ta coi như xong! Đánh đi đánh đi!”

Thiên Hỏa Yêu quân đã nổi giận thật rồi, tiểu hồ ly cũng ủy khuất vô cùng, đơn giản nằm yên mặc Hoa xâu xé, nào biết đợi một lúc lâu, Phẫn Thiên Côn cũng chẳng rơi xuống đầu.

Hả? Chẳng lẽ chỉ là làm bộ làm tịch, tiểu Hoa nhà hắn da mặt mỏng? Hồ ly khẽ mở mắt ra, thấy Hoa Hồng nhìn chằm chằm Phẫn Thiên Côn, vẻ mặt dại ra.

Chuyện gì vậy? Mộ Cửu nhanh chóng nhấc chân Hoa Hồng ra, thoắt cái đứng dậy nhìn về phía Phẫn Thiên Côn cũng ngây ngẩn cả người.

Phía trên Phẫn Thiên Côn cực kỳ cứng rắn kia có hai người giấy nhỏ đổ mồ hôi như mưa, ra sức muốn nắn côn thành cái vòng.
“Bạch! Thước!”

Nơi xa xa, âm thanh phẫn nộ của Hoa Hồng như có như không, Bạch Thước móc lỗ tai, búng ngón tay một cái, đáng khinh đi theo sau một người.

Chẳng ngờ lại trùng hợp như vậy, nàng còn đang chuẩn bị tán gẫu với người quen cũ, lại đụng phải một người khác còn quen hơn.

Phía trước, Nhĩ Quân bưng chén thuốc, bước vào tiểu viện.

Bạch Thước ngẩng đầu nhìn ba chữ “Tùng Hạc viện” to đùng, đi vào.

“Đệ mới nói Bạch Thước Tiên quân hỏi nơi nào?”

Trong Cửu Hoa các, Thanh Y không tìm được Bạch Thước, đến tìm Ngô Sương hỏi.

“Phiêu Diểu đảo…… Còn có Hạo Nguyệt điện.” Ngô Sương thành thành thật thật trả lời: “Quân thượng? Có gì không ổn sao?”

“Không có.” Thanh Y xua xua tay, thần sắc không một gợn sóng: “Lui xuống đi.”

“Vâng.”

Ngô Sương lui ra, Thanh Y nhíu mày, lấy từ trong lòng ra một vật.
Đó là Thiên Lôi chú mà Bạch Thước ném ra lúc cứu hắn ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch.

Đầu ngón tay hắn vừa động thì một đạo tiên khí liền tản ra từ phù chú, tuy mỏng manh nhưng lại có nguồn gốc từ tiên môn chính thống.

Đã có sư môn, vì sao còn muốn gạt hắn tới Phượng đảo bái sư?

Đã là tiên nhân, vì sao phải hỏi đến Hạo Nguyệt điện?

Thanh Y thở dài, thu hồi Thiên Lôi chú, rời khỏi Cửu Hoa các.

Trong phòng, Trọng Chiêu ngưng thần nhắm mắt ngồi trên án trước bàn, cửa bị đẩy ra, Nhĩ Quân bưng linh dược đi vào.

Trọng Chiêu giương mắt, vừa định mở miệng, thần sắc liền biến đổi: “Ngươi……”

“Nha, bị phát hiện.” Dưới ánh nến, gương mặt thanh lãnh của Nhĩ Quân đã thay đổi, Phục Linh cầm chén đẩy tới trước mặt Trọng Chiêu: “Linh chi ngàn năm có thể bổ sung linh khí cho ngươi.”
Ngoài cửa sổ, vốn dĩ Bạch Thước đang chuẩn bị cuộc đại gặp gỡ của Phiêu Diểu nhưng khi thấy rõ gương mặt trong bóng tối kia, sắc mặt biến đổi, bịt kín miệng.

Sao lại là nàng ta? Nữ Yêu quân vây gϊếŧ đại yêu quái ở Mộc Khiếu sơn ba năm trước?!

Trong trí nhớ, gương mặt Phục Linh kéo Vân Hỏa tiễn tràn đầy sát khí thoáng chốc vô cùng rõ ràng.

Sao A Chiêu lại ở cạnh nàng ta?

“Không cần.” Trọng Chiêu đứng dậy, móc bình sứ từ trong lòng ra đặt lên bàn: “Trọng Chiêu xin nhận hảo ý của quân thượng, còn linh dược mời lấy về cho.”

“Ngươi sợ người khác biết ngươi dính líu với yêu nữ như ta đến vậy sao?” Phục Linh liếc mắt nhìn bình thuốc chưa khui trên bàn, mặt lộ vẻ tự giễu: “Cũng đúng, kỳ tài hiếm có nổi danh khắp Tiên giới lại được Kim Diệu khâm điểm lên Thiên cung thụ linh, tiền đồ vô lượng, vốn nên phân rõ giới hạn với bổn quân.”
“Cũng không phải là như thế.” Phục Linh quay lưng muốn đi, Trọng Chiêu lại nói tiếp, nàng dừng chân, quay đầu lại.

“Cũng không phải là như thế? Sao cũng không phải là như thế?”

“Nếu không nhờ quân thượng dùng linh phách hoa giáp bảo vệ, Trọng Chiêu sớm đã chết ở Dị thành, lời hứa ngày ấy của Trọng Chiêu với quân thượng không phải là uốn mình theo người, chỉ là……” Trọng Chiêu ngập ngừng: “Tâm ý của quân thượng, Trọng Chiêu không thể nhận, cũng không nhận nổi.”

Phục Linh sửng sốt, nàng nhìn chằm chằm Trọng Chiêu, đột nhiên tiến đến trước mặt hắn, lần này đột nhiên không kịp phòng ngừa, Trọng Chiêu cuống quít lui hai bước, nhưng bị Phục Linh kéo lại, thoáng chốc hai người gần trong gang tấc.

“Hóa ra huynh biết rồi.” Phục Linh bình tĩnh nhìn Trọng Chiêu, áp gần bên tai Trọng Chiêu, phả làn hơi  thở thơm như hương lan: “Sao nào? Không thể nhận tâm ý của bổn quân……”
Trọng Chiêu cứng đờ, định đẩy Phục Linh ra, nào biết Phục Linh nhỏ giọng: “Nếu là tâm ý của vị thanh mai trúc mã kia thì nguyện ý sao? Nhưng trong lòng người ta chưa chắc có huynh đâu……”

Trọng Chiêu biến sắc, ngoài cửa sổ, Bạch Thước thấy Phục Linh cơ hồ áp lên người Trọng Chiêu liền hoảng hốt, không cẩn thận đụng vào cửa sổ.

Má ơi, lại xong đời rồi!

Chỉ trong chớp mắt, một bó dây leo đầy hoa bò ra, trói chặt Bạch Thước sắp bỏ trốn.

Rầm rầm, Bạch Thước ngã như chó gặm phân đến trước mặt hai người, thần sắc Phục Linh lạnh như băng, yêu hoa hóa kiếm đâm tới.

“Dừng tay!” Trọng Chiêu xuất ra tiên kiếm, chặt đứt yêu hoa, mũ rơm rơi xuống, lộ ra gương mặt xảo quyệt đáng thương của Bạch Thước.

“A Thước?!” Trọng Chiêu sửng sốt, không biết sao có chút hụt hơi.
Bạch Thước nhảy vụt ra sau lưng Trọng Chiêu: “A Chiêu, cách xa nàng chút đi!”

Phục Linh càng lạnh mặt hơn, còn muốn ra tay, Trọng Chiêu đã bảo vệ Bạch Thước vững vàng sau lưng, cảnh cáo nhìn Phục Linh: “Phục Linh Yêu quân, đây là Phượng đảo.”

Tay Phục Linh khựng lại, nàng nặng nề nhìn thoáng qua Trọng Chiêu, phất tay áo rời đi.

Trọng Chiêu nhìn bình thuốc và linh dược trên bàn, ánh mắt dừng trên bóng dáng Phục Linh, vẻ áy náy lóe qua nơi đáy mắt, còn muốn nói thêm gì đó, cuối cùng thở dài, chẳng nói gì hết.

“A Chiêu, rốt cuộc nàng ta là ai? Sao huynh lại quen biết nàng? Linh phách hoa giáp gì? Rốt cuộc sao lại thế này……” Bạch Thước kéo dây hoa trên người xuống, gấp gáp chạy đến trước mặt Trọng Chiêu.

“Sao muội lại ở Phượng đảo?” Trọng Chiêu ngắt lời Bạch Thước.
Trọng Chiêu không hỏi còn tốt, vừa hỏi Bạch Thước quả thực giận sôi máu: “Huynh còn hỏi ta? Ta trăm cay ngàn đắng đến Dị thành giúp huynh, huynh thì hay rồi, bỏ lại mình ta ở Dị thành. Ai nha huynh đừng đánh trống lảng, ta nói cho huynh biết, yêu nữ kia không phải người tốt, sau này huynh đừng……”

“Nàng ấy là Nhị cung chủ của Lãnh Tuyền cung Phục Linh, nàng đã cứu ta.” Trọng Chiêu cứng rắn mở miệng.

“Nhị cung chủ của Lãnh Tuyền cung? Vì sao nàng ta lại cứu huynh?”

“Năm đó ta rời kinh tìm muội, vô tình cứu nàng ấy đang bị thương nặng trên đường, khi đó ta cũng không biết nàng không phải người phàm. Nửa năm trước ta xông vào hoàng thành ở nhân gian, bị Hộ Long trận đả thương, là nàng đã cứu ta, sau đó ở dị thành ta mới biết được nàng gieo linh phách hoa giáp trong thân thể ta, cũng nhờ hoa giáp đó đỡ một kích của hắc long.”
Hóa ra đây là nguyên nhân năm đó Phục Linh và A Chiêu đồng thời xuất hiện ở Mộc Khiếu sơn.

Bạch Thước nhớ tới chuyện cũ năm đó, sắc mặt trắng nhợt, hỏi thật cẩn thận: “Huynh đến hoàng thành, là vì Tử Vi Tinh?”

Trọng Chiêu trầm mặc, chỉ nói: “A Thước, nàng đã giúp đỡ ta mấy lần, cũng không có ý muốn làm hại ta.”

Bạch Thước nóng nảy: “Nhưng dù sao nàng cũng là Yêu tộc, huống hồ Lãnh Tuyền cung từ trước đến nay hành sự tàn nhẫn……”

“Hạo Nguyệt điện chủ thì không phải Yêu tộc? Thanh danh Thiên Hỏa Tàng Sơn cũng tốt lắm?” Trọng Chiêu bỗng nổi giận: “Cũng chỉ có muội có thể xưng huynh gọi đệ, làm bạn với Yêu tộc thôi sao?”

Từ sau khi tu tiên, Trọng Chiêu vẫn luôn trầm ổn, không còn tùy tiện cởi mở như thời niên thiếu nữa, nhưng Bạch Thước chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy, cũng chưa từng nghe hắn nói nặng lời như thế.
Nàng nhất thời sửng sốt, lắp bắp: “A Chiêu……”

Trọng Chiêu cũng đã tỉnh táo lại, hắn quay lưng đi, không biết nên đối mặt với Bạch Thước như thế nào, cũng không biết nên làm sao nói ra phẫn uất và bất cam tràn ngập trong lòng mình.

Rõ ràng là từ nhỏ hắn cùng nàng lớn lên, rõ ràng bên cạnh nàng vẫn luôn chỉ có hắn. Nhưng hắn có tư cách gì? Hắn mang thù nhà chưa báo được, ngay cả năng lực giữ nàng bên cạnh để bảo vệ hắn cũng không có……

Khuôn mặt ẩn nhẫn của Trọng Chiêu giấu dưới ánh nến, bi thương khó tả, nhưng Bạch Thước lại không nhìn thấy.

“Ta…… Ta chỉ là một tán tiên nho nhỏ, cho dù ta hỏng thanh danh, gây ra nhiều tội lỗi, cùng lắm chỉ là không làm thần tiên.” Trong phòng, âm thanh nho nhỏ của Bạch Thước vang lên: “Nhưng sau này A Chiêu phải lên Cửu Trọng Thiên cung, ta phải bảo vệ huynh. Không phải ta cố ý gạt huynh giấu Hạo Nguyệt điện chủ bên cạnh, ta sợ huynh biết sẽ lo lắng, cũng sợ hắn khôi phục ký ức sẽ gây bất lợi với Phiêu Diểu, mới lặng lẽ dẫn hắn tới Nam Hải thành, ta……”
Bên ngoài Tùng Hạc viện có một người mặc áo đỏ đứng dưới ánh trăng, tay áo thêu hình trăng sáng mây bay, không biết đã tới bao lâu rồi.

Khi nghe Bạch Thước nói ra câu này, ánh mắt hắn lạnh lùng, biến mất tại chỗ.

Trong phòng, một tiếng thở dài vang lên, Bạch Thước còn chưa ngẩng đầu thì một đôi tay ấm áp đã vỗ trên đầu nàng, là hương vị quen thuộc của Trọng Chiêu.

“Hắn là Hạo Nguyệt điện chủ, bán thần Yêu giới, muội có mấy cái đầu mà dám lừa gạt hắn.”

“Hắn vẫn là tiểu đồ đệ của ta đó…… Luận bối phận hắn phải kêu huynh một tiếng sư bá.” Bạch Thước lẩm bẩm.

Trọng Chiêu quả thực bị Bạch Thước chọc cười: “Đừng nói bậy nữa, hiện giờ hắn đã khôi phục ký ức, tuy rằng không biết vì sao hắn buông tha cho muội, có điều muội nhất định đừng thách thức giới hạn của hắn nữa, nếu hắn thật sự nổi sát tâm, mười cái Phiêu Diểu cũng không bảo vệ được muội. Đúng rồi, ta bị muội chọc cho hồ đồ rồi, sao muội lại vào Phượng đảo?”
“Là Thanh Y Thượng quân mang ta tới.”

“Thanh Y?” Trọng Chiêu kinh ngạc: “Thanh Y Thượng quân của Đại Trạch sơn? Sao muội quen hắn vậy?”

“Nói ra thì rất dài…… Không xong! Sao ta lại quên mất huynh ấy được chứ!” Bạch Thước nói: “A Chiêu, lúc huynh vào hoàng thành có phải đã dùng linh phách chi lực hay không?”

“Không sai, làm sao vậy?”

“Không kịp nói tỉ mỉ, ta phải đi rồi. Huynh nhớ kỹ cho dù bất cứ lúc nào cũng không thể ở trước mặt Thanh Y dùng linh phách chi lực. Chờ đại yến xong ta nói tiếp cho huynh nghe.”

Bạch Thước biến sắc, vội vàng dặn dò, quay đầu liền chạy.

“A Thước!”

Bạch Thước thở hồng hộc chạy về Cửu Hoa các, đẩy cửa viện ra, bước chân khựng lại.

Dưới cổ mộc che trời, quân thượng Đại Trạch sơn ngồi đối diện cửa, tựa hồ đang chờ nàng.

__________________________________________________________________________________
Chương 68

“Trọng Chiêu a Trọng Chiêu, huynh vẫn luôn nói tiên yêu có khác, ngược lại ta muốn xem xem, khi thế nhân đều xem huynh là yêu, huynh sẽ làm thế nào?”