“A Hi, tỷ thật sự không nhớ gì sao?”

Ngày đông năm nay, Bạch Thước ghé vào hành lang hậu viện phủ tướng quân, hỏi nhiều nhất là câu này.

Bạch Hi ngồi ngay ngắn trước án thư, vùi đầu chép Nữ giới, không nề hà mà trả lời Bạch Thước đang làm ồn: “Không nhớ nổi, không nhớ nổi.”

“Aizz, thật đáng tiếc, tỷ không nhìn thấy Thần quân kia đâu, bộ dáng rất tuấn tú a!” Bạch Thước lười biếng dựa vào hành lang, phơi nắng ăn nho, tập trung hồi tưởng: “Đôi mắt hắn có màu tím á, tựa như……” Bạch Thước nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: “Giống ánh trăng màu tím.”

Bạch Hi nghe vậy ngẩng đầu: “Muội nói cái gì? Ánh trăng màu tím?”

Bạch Thước ngẩn ra, liên tục xua tay: “Không có gì, không có gì.”

Nàng nhìn Bạch Hi nhã nhặn lịch sự ôn hòa, thở dài một hơi thật sâu.

Chuyện đáng sợ như vậy, A Hi nhát gan, nhớ không được cũng tốt.

Bạch Hi nhìn Bạch Thước, cũng thở dài thật sâu.

Nàng gác bút, chân thành khuyên muội muội song sinh: “A Thước, muội là con gái, ở nhà khen con trai tuấn tú cũng thôi đi, truyền ra ngoài không ra thể thống gì. Còn có những lời hoang đường đó của muội……” Nàng dừng một chút, lo lắng sốt ruột dặn dò nàng: “Ngàn vạn đừng nhắc tới trước mặt người ngoài.”

Từ ngày lễ Thượng Nguyên bị lạc ở hội đèn lồng trở về, mỗi ngày A Thước đều nhớ Yêu quái Thần tiên linh tinh mê sảng, vẫn luôn nhắc mãi có một vị thần tiên đã cứu các nàng từ tay kẻ xấu và yêu quái Cửu Đầu Xà. Nhưng rõ ràng các nàng không cẩn thận đi lạc trên phố, được cha và thân vệ tìm thấy ở sau hẻm thành Nam.

Từ sau khi cha nghe thấy A Thước nhắc qua một lần vào tết Thượng Nguyên gặp được Thần tiên và Yêu quái đã rất nghiêm khắc dùng gia pháp, phạt nàng quỳ trong từ đường một ngày. Cũng không biết cha nói gì đó, A Thước không nhắc lại chuyện ngày tết Thượng Nguyên trước mặt người ngoài nữa, chỉ lén lút cực kỳ hứng thú với Chí Dị thư* viết về Thần tiên Yêu quái.

Chí Dị thư: Cuốn sách ghi lại những điều kì lạ.

Aizz, xem ra đi lạc một hồi đã dọa A Thước sợ choáng váng đầu óc.

Bạch Hi lắc đầu, rất lo lắng xót xa cho muội muội song sinh của mình.

Bạch Thước nhìn Bạch Hi lắc đầu thở dài, nhớ tới lời bảo đảm với phụ thân ngày ấy ở từ đường, bĩu môi, ngậm miệng không nói chuyện vào ngày tết Thượng Nguyên nữa.

Nàng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên lời dặn dò của phụ thân trong từ đường ngày ấy.

“Hoang đường! Cha nói rồi, hai tỷ muội các con bị lạc ở thành Nam, con cứ suốt ngày ăn nói hàm hồ trước mặt mẫu thân và tỷ tỷ con!”

“Con không ăn nói hàm hồ! Cha, ngày ấy con và A Hi thật sự bị yêu quái bắt cóc, là thần tiên đã cứu chúng con! Chẳng phải cha tìm được tụi con ở ngoại thành phía sau hoàng lăng sao? Kẻ bắt cóc bọn con đều đã hóa thành đống xương trắng rồi!” Bạch Thước vội vàng biện bạch, đôi mắt trừng to đến tròn trịa.

Trong từ đường Bạch gia, Bạch Tuân nhìn đứa con gái út đang gân cổ cãi, không nghe khuyên bảo, thở dài: “A Thước, tỷ tỷ con tương lai phải vào Đông Cung làm Thái Tử Phi, nếu như để người ta biết nó từng bị bắt cóc, con muốn sau này nó sống sao đây?”

Con gà chọi Bạch Thước khi nghe thấy lời này, nháy mắt liền xìu xuống, nàng nhìn Bạch Tuân, ngậm miệng cúi đầu: “Biết rồi cha.”

Bạch Tuân nhìn bộ dạng ủ rũ cụp đuôi của nàng, ngồi xếp bằng cạnh con gái út, xoa đầu nàng: “Nói cha nghe ngày ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Đôi mắt Bạch Thước chỉ chốc lát đã sáng lên rồi. Từ khi nàng tỉnh lại, ngày nào Bạch Tuân cũng bận việc chính sự đến khuya, A Hi sống lại một lần nữa đã quên sạch sẽ chuyện ngày hôm đó, mẫu thân vừa nghe nàng nhắc tới chuyện tết Thượng Nguyên thì khóc không ngừng, nàng muốn tế nhị tìm một người thân nói hết chuyện đã xảy ra đêm đó, thế nhưng không tìm được cơ hội.

Nàng mặt mày hớn hở kể hết mọi chuyện cho Bạch Tuân, không chút sợ hãi, đầy tâm đầy mắt chỉ có sự ngưỡng mộ đối với vị Thần quân mặc cổ bào màu đen kia thôi. Nhưng cho dù nàng cố hồi tưởng như thế nào thì vẫn cứ không nhớ ra thần tiên đã cứu nàng rốt cuộc tên gì.

Bạch Thước tuổi tác tuy nhỏ nhưng lại có trái tim thất xảo linh lung*, nàng giấu chuyện Bạch Hi đã từng tự vẫn, chỉ nói nàng bị yêu quái dọa tới mức hôn mê, không nhìn thấy Thần tiên kia từ trên trời giáng xuống cứu các nàng.

Thất xảo linh lung tâm (trái tim có bảy lỗ) : chỉ người đã thông minh lại còn có tâm, rất tinh tế, thành ngữ này xuất phát từ truyện Phong Thần. Cre: baikebaidu.

Bạch Tuân nghe xong, hồi lâu vẫn chưa nói gì, chỉ đỏ mắt di trán nàng một cái, rất là cảm khái: “Tai họa cỡ này A Hi quên mất cũng tốt. Hai tỷ muội các con, có thể gặp dữ hóa lành chính là có phúc rồi.”

Hắn tìm được hai người ở sau núi hoàng lăng ngoài thành, tất nhiên là nhìn thấy chỗ ấy vô cùng quỷ quyệt kỳ quặc nên biết con gái út không có nói bậy. Hắn cả đời chinh chiến, tay nhuốm biết bao nhiêu máu tươi, không thể ngờ được ông trời lại ban phúc cho đôi nữ nhi của hắn như thế, để các nàng tuyệt cảnh phùng sinh*, được thần tiên cứu giúp. Nhưng sự cứu vớt này không biết là phúc hay là họa cho Bạch phủ. Truyền thuyết về thần tiên ở dân gian tất nhiên có lưu truyền, nhưng rốt cuộc chỉ là lời nói đùa, hiện giờ Bạch gia đã có địa vị cao nhất nhân thần, thân phận Hi Nhi lại đặc thù, nếu chuyện Bạch Hi Bạch Thước được thần tiên cứu giúp bị đồn ra ngoài, không biết sẽ đưa tới thị phi gì cho Bạch gia.

Tuyệt cảnh phùng sinh : sống sót trong tuyệt cảnh. Cre : baikebaidu.

Bạch Tuân là chủ gia đình, nghĩ đến chuyện lâu dài, thấy con gái út nhớ mãi không quên vị thần tiên kia, liền cảnh cáo nàng: “Thước Nhi, chuyện đêm đó con phải giấu trong bụng, vì tỷ tỷ con, không bao giờ được nói chuyện này với ai hết.”

Bạch Thước sớm đã hiểu hết, gật đầu.

“Còn có……” Ánh mắt Bạch Tuân nghiêm lại: “Cũng đừng bao giờ nhắc tới vị thần tiên kia nữa.”

Bạch Thước đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt nghiêm khắc của cha nàng, khuôn mặt ủy khuất, thanh âm nho nhỏ nhưng rất nghiêm túc: “Nhưng cha à, con đã hứa với Thần quân cứu con rồi, tương lai phải tu tiên thật tốt, làm một thần tiên, sống hơn một ngàn tuổi, tương lai có một ngày nào đó báo đáp hắn.”

Bạch Tuân bị lời thề son sắt này của Bạch Thước chọc cười, hắn tức giận mà gõ trán con gái út một cái: “Còn ngàn năm vạn năm? Con có thể thuận lợi sống hơn trăm năm, làm cha như ta cũng a di đà phật rồi.”

Hắn nâng Bạch Thước từ đệm hương bồ lên, dắt nàng đi ra ngoài.

“A Thước à, chuyện thần tiên như thế này khả ngộ bất khả cầu*, con có thể gặp gỡ một lần là do tạo hóa, về sau a…… chớ có nhắc lại.”

Khả ngộ bất khả cầu: có thể gặp chứ không thể cầu.

Lời cảnh báo của Bạch Tuân vẫn còn văng vẳng bên tai, Bạch Thước lại nhớ rất rõ đôi mắt tím sẫm sâu thăm thẳm kia dưới vầng Tử nguyệt mênh mang.

Nàng vừa mở mắt, mặt trời chói lọi treo trên đỉnh đầu, nàng híp mắt nhìn trời, muốn nỗ lực từ trên bầu trời tìm ra một chút bóng dáng Tử nguyệt, lại bởi vì mặt trời chói mắt mà chấm dứt.

“A Thước!” Tiếng mừng rỡ của thiếu niên đột nhiên vang lên từ ngoài hành lang.

Hai tỷ muội ngẩng đầu nhìn thì thấy Trọng Chiêu đang ôm một hộp gỗ lớn đi tới chỗ hai người.

Tiểu công tử Trọng Chiêu của phủ Tả tướng lớn hơn hai người ba tuổi, tuấn tú lại hoạt bát, hắn và hai tỷ muội cùng nhau lớn lên, từ nhỏ Trọng Chiêu và Bạch Thước đã có hôn ước, hiện giờ đúng là thanh mai trúc mã. Trọng Chiêu biết hai tỷ muội đã từng đi lạc trong tết Thượng Nguyên, Bạch Thước phát bệnh nặng, sau khi tỉnh lại luôn có chút buồn bực không vui, gần đây mỗi ngày hắn đều mang một ít đồ chơi tới Bạch phủ trấn an nàng.

Bạch Hi thân phận bất đồng, chỉ rụt rè mà gật đầu với Trọng Chiêu.

Trọng Chiêu quy quy củ củ hành lễ với Bạch Hi rồi mới chạy đến trước mặt Bạch Thước. Hắn tinh tế nhìn sắc mặt Bạch Thước, thấy tinh thần nàng đã khá hơn mấy ngày trước  nhiều, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười tủm tỉm mở hộp gỗ ra đẩy tới trước mặt nàng.

“A Thước, ta mang chuồn chuồn trúc và con quay đến cho muội nè.”

Bạch Thước nhìn hộp gỗ, cầm lấy chuồn chuồn trúc sờ một cái, uể oải đáp một câu “Nga ~”

Thấy Bạch Thước không có hứng thú, Trọng Chiêu ủ rũ, nhỏ giọng hỏi nàng: “Thân thể muội còn chưa khỏe hả?”

“Khỏe rồi.” Bạch Thước vuốt chuồn chuồn trúc, hồn bay phách lạc, không còn vui vẻ hoạt bát như ngày xưa nữa.

Tính Trọng Chiêu chân thành thẳng thắn, thích nhất là gương mặt tươi cười của Bạch Thước, vội vàng hỏi nàng: “Vậy sao muội không vui? Muội muốn làm cái gì, ta đều làm cùng muội a!”

Bạch Thước nghe vậy ánh mắt sáng lên, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, thoáng nhìn Bạch Hi vẫn đang luyện chữ trong thư các, lôi kéo tay áo Trọng Chiêu: “Chúng ta ra ngoài chơi đi, đừng quấy rầy A Hi luyện chữ.”

Trọng Chiêu từ trước đến nay vẫn luôn không được tự nhiên trước mặt Bạch Hi, cầu còn không kịp, liên tục gật đầu.

Hai người ôm hộp gỗ vừa đi vừa tán gẫu. Bạch Hi nhìn bóng dáng hai người nói cười đùa giỡn, đáy mắt lộ ra sự hâm mộ, mắt ngóng nhìn Bạch Thước càng đi càng xa, không còn vẻ bình tĩnh an nhiên vừa rồi nữa, hồi lâu nàng mới thở dài thật sâu, lấy một quyển kinh Phật ra, cúi đầu chậm rãi chép.

Chuyện đêm đó kinh hoàng hãi hùng như vậy, không ai muốn nhắc lại, nếu như thế, nàng quên cũng tốt, chỉ mong……

Bạch Hi chợt dừng viết.

Chỉ mong A Thước cũng có thể quên tất cả những chuyện đã xảy ra đêm đó, an tâm thuận lợi sống qua ngày.

Trọng Chiêu cùng Bạch Hi ra hậu viện, Trọng Chiêu móc từ đáy hộp gỗ ra hai quyển sách đặt lên tay Bạch Thước.

Bạch Thước nhìn hai quyển Liêu Trai Chí Dị trong tay, tròng mắt đảo một cái, kinh hỉ nói: “Làm sao huynh biết ta thích cuốn sách này vậy?”

Trọng Chiêu thấy sắc mặt nàng rốt cuộc cũng giãn ra, đắc ý nói: “Có cái gì mà bản công tử không biết. Muội nhờ Bạch thúc ra ngoài mua cho muội mấy cuốn sách chí dị quỷ quái,  sạp sách kia là do con trai trưởng của nhũ mẫu ta mở, tất nhiên báo cho ta biết rồi.”

Bạch Thước càng nghe càng vui, vội vàng kéo tay áo Trọng Chiêu: “Thật sao? Vậy sau này huynh phải tặng cho ta thật nhiều sách như thế này nữa đó!”

Trọng Chiêu gật đầu, lại không khỏi lấy làm lạ, hỏi nàng: “A Thước, không phải trước kia muội không thích đọc sách nhất sao, gần đây sao lại thích xem mấy quyển sách quỷ quái gì đó rồi?”

Bạch Thước chần chừ một chút, không muốn giấu Trọng Chiêu, nói nhỏ vào tai hắn: “A Chiêu, ta nói cho huynh chuyện này.”

“Chuyện gì?” Thấy Bạch Thước cực kỳ nghiêm túc, Trọng Chiêu cũng không khỏi căng thẳng. 

“Ta sợ là sau này không thể gả cho huynh được.” Bạch Thước nghiêm túc nói với Trọng Chiêu.

Sắc mặt của đại thiếu niên mười tuổi từng chút từng chút trở nên trắng bệch, hộp gỗ trong lòng ngực rơi xuống, mảnh vỡ con quay gỗ văng đầy đất.

“Vì…vì sao?” Trọng Chiêu lắp bắp, mắt đỏ lên: “Là Bạch tướng quân coi thường ta, không muốn để muội gả cho ta nữa sao?”

Người mà trưởng nữ Bạch gia gả cho chính là Đông Cung Thái Tử, Bạch Thước đủ tư cách gả cho thân vương thế tử. Trong lòng Trọng Chiêu hiểu rõ, tuy hắn là con của chính thất Tả tướng, nhưng không có công lao cũng không có tước vị, cầu thân Bạch Thước, chung quy chỉ là nhà hắn đòi lại ân tình của Bạch tướng quân năm đó. Lúc nhỏ hắn ngây thơ không biết, hiện giờ lại cùng Bạch Thước lớn lên, đính hôn từ nhỏ, đã sớm đối đãi với Bạch Thước chưa qua cửa như thê tử.

“Không phải không phải.” Bạch Thước liên tục xua tay: “không liên quan gì tới cha ta cả.”

“Vậy là muội coi thường ta?” Sắc mặt Trọng Chiêu càng trắng.

“Không có không có!” Bạch Thước thấy càng nói càng rối, đành phải nói thẳng: “A Chiêu, tương lai ta phải làm thần tiên, tất nhiên không thể thành thân gả chồng.”

Trọng Chiêu nghe xong câu này, gương mặt đau khổ cùng cực nhăn lại một nửa, cho rằng mình đã nghe lầm, cứng họng nhìn Bạch Thước: “Muội nói muội muốn làm gì?”

“Làm thần tiên a!” Bạch Thước ôm hai quyển chí dị thư quỷ quái kia, nói chắc như đinh đóng cột: “Gần đây ta đọc một vài cuốn sách, trên sách ghi lại không ít tiên sơn tiên môn đó, đợi cha ta giải lệnh cấm túc, ta liền đi tiên sơn bái sư học nghệ. Chờ ta học thành tiên pháp là phải phi thăng thành tiên, nào có thể ở lại Nhân gian thành thân gả chồng.”

Trọng Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Thước một lúc lâu không lên tiếng, Bạch Thước bị hắn nhìn đến dựng tóc gáy, định nói gì đó thì Trọng Chiêu đã vươn tay sờ trán nàng.

“A Thước, muội không sao chứ!”

Bạch Thước gạt phắt tay hắn, tức giận nói: “Ta không có nói mê sảng!”

Trọng Chiêu xấu hổ mà thu tay về, cũng không buồn bực, chỉ hơi bất lực nhìn Bạch Thước.

Bạch Thước thấy bộ dạng hắn như xem bệnh cho người khác, nghiêm mặt quay lưng đi chỗ khác.

“Huynh không tin thì thôi. Dù sao ta cũng nói rồi, ta không gả chồng, ta muốn tu tiên thành tiên.”

Trọng Chiêu thấy nàng bực bội, vội vàng đuổi theo: “Được được được, ta đồng ý với muội.”

Bạch Thước bỗng chốc ngừng chân, hồ nghi nhìn Trọng Chiêu: “Huynh đồng ý sẽ không cưới ta?”

Trọng Chiêu lắc đầu.

“Vậy huynh đồng ý cái gì?”

“Ta đồng  ý tu tiên cùng muội a.”

Trọng Chiêu cười tủm tỉm, vỗ nhẹ lên búi tóc nhỏ của Bạch Thước.

“Chờ muội hết bệnh, muội muốn đến danh sông, núi lớn bái sư, ta liền cùng muội bái sư, muội muốn tu tiên ta liền cùng muội tu tiên, tóm lại muội muốn làm gì, ta làm cùng muội là được.”

Bạch Thước sửng sốt, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Trọng Chiêu, bỗng nhiên nỗi niềm cảm động mãnh liệt dâng lên trong tim.

Nàng về nhà mấy ngày nay, cho dù nàng nói cái gì, làm cái gì, cha, mẫu thân và A Hi đều làm như không thấy, sẽ chỉ muốn nàng quên hết tất cả đừng nhắc lại nữa, chỉ có Trọng Chiêu, cái gì cũng không biết nhưng cái gì cũng đều chịu tin nàng, ở bên cạnh nàng.

Bạch Thước nhỏ bé lần đầu nghiêm túc nhìn Trọng Chiêu, nặng nề mà gật đầu, nàng nắm lấy tay Trọng Chiêu, thành khẩn mà bảo đảm.

“Được, A Chiêu, ta nhất định dẫn huynh theo, cùng nhau tu tiên thành tiên, tương lai cùng nhau sống hơn một ngàn tuổi!”

Cùng lúc đó, bên ngoài Ngô Đồng Phượng đảo, Thiên Khải đứng giữa không trung, rũ mắt nhìn rừng ngô đồng cổ thụ sum suê trong đảo, ánh mắt dừng ở chỗ có khí tức của Phượng Hoàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Xin lỗi đã gián đoạn một chương, moah moah, chương này sẽ đổi mới nhiều một chút.

Cảm ơn và cảm ơn….

Góc xàm xí của Kyn:

Chương nào tác giả cũng cầu nguyện Thần Phật phù hộ độ trì, moah moah này nọ rồi cảm ơn rất rất nhiều người nữa, dễ thương xỉu luôn nhưng mà Kyn lười quá nên không dịch hết, chỉ khi nào có gì mới mới dịch.

Câu nói hôm nay của Trọng Chiêu soft quá trời, tan chảy trái tim nhỏ bé này mất rồi, nếu A Thước không cần nữa thì để Kyn hốt giùm cho.

Mấy chương này khá là an bình nên cứ tận hưởng đi nhé. Đây gọi là bình yên trước giông bão đó, sắp có drama xem nữa rồi hahaha...

_____________________________________________________________________________________________________

Chương 8

“Chung quy một ngày nào đó con sẽ nói cho nàng biết, năm tháng thay đổi, thế sự biến chuyển, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chưa từng rời đi.”

Thứ Bảy sẽ biết được chủ nhân của câu nói thâm tình này nhé.