Tân Đàm chưa từng phải chịu đau đớn đến vậy, cho dù cô rơi từ trên lầu sáu xuống đến mức xương cốt vỡ nát, virus zombie tàn phá trong cơ thể, mặc dù đau nhưng theo thời gian trôi qua cũng đã mất cảm giác, cô cũng không cảm thấy đau. Nhưng sau khi cô bị người phụ nữ kia tiêm huyết thanh vào người cô, cơn đau kia giống như sẽ mãi mãi không ngừng lại, càng sẽ không mất cảm giác.

Thật ra Tân Đàm không phải là một người kiên cường, ngược lại cô vừa sợ chết lại sợ đau. Nhưng bây giờ Tân Đàm đã đau đến mức sống không bằng chết, hai tay cô chống trên mặt đất, đập mạnh đầu xuống đất, hòng xoa dịu cơn đau này.

Nhưng chẳng có ích gì, thậm chí người phụ nữ kia thấy cô giãy giụa quá kịch liệt, sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì lại đâm lên người cô một châm, khiến cô chìm vào bóng tối.

Mặc dù Tân Đàm hôn mê bất tỉnh nhưng cơn đau vẫn tồn tại.

Người phụ nữ đỡ Tân Đàm lên giường, nhìn cô toàn người co quắp mà ánh mắt không hề dao động, vẻ mặt lạnh nhạt, hiển nhiên đã nhìn nhiều quen mắt.

Thậm chí cô ta còn cầm lấy giấy bút, bắt đầu ghi chép trạng thái trước mắt của Tân Đàm, từng chữ từng nét, viết vô cùng nghiêm túc. Vào lúc cô ta viết xong dấu chấm câu cuối cùng, cuối cùng cô nhóc zombie nằm trên giường cũng ngừng giãy giụa, không hề nhúc nhích.

Người phụ nữ liếc Tân Đàm một cái, không cần lại gần xem, bằng vào kinh nghiệm trực tiếp viết vào trong sổ một hàng chữ.

... Lần thí nghiệm thứ 17, đối tượng thí nghiệm khoảng 20 tuổi, giới tính nữ, khi còn sống không chú ý rèn luyện, cơ thể trong trạng thái á khỏe mạnh, dùng thuốc hai lần, sau khi tiêm huyết thanh vô cùng đau đớn. Rút kinh nghiệm, lần tiếp theo cân nhắc sử dụng zombie nam khỏe mạnh làm thí nghiệm. Trạng thái trước mắt: Tử vong.

Người phụ nữ tiếc nuối thở dài một hơi rồi khép sổ lại, nhét cả sổ cả bút vào trong túi áo khoác. Sau đó cô ta đi tới góc phòng giam, mặt không thay đổi đập nát hết đống dụng cụ có giá trên trời trước khi tận thế cùng với đống chai lọ vại bình kia thành một đống rác rưởi.

Cô ta không ở lại nơi này, những dụng cụ và thuốc thử này cũng không thể làm lợi cho người khác.

Ngay sau đó cô ta trực tiếp đi ra ngoài, nhìn cũng không thèm nhìn mấy xác chết trong góc lấy một cái, dù cho khi còn sống những xác chết này đều là đồng nghiệp hộ tống cô ta tới nhà tù Bắc Sơn.

Người phụ nữ nghĩ, đã ở đây một thời gian rồi, có nguy cơ bại lộ, đã không thể ở lại nữa. Bước tiếp theo, cô ta nên đi đâu tìm chuột bạch đây?

...

Có lẽ là vì đã sang thu được một thời gian, thời tiết vài ngày sau trận mưa to này đều là mưa dầm rả rích, điều này khiến ngục giam vốn đã ẩm ướt càng thêm ẩm thấp. Có chuột cả gan chạy ra từ trong góc, bắt đầu gặm nhấm xác của đám zombie.


Tân Đàm cảm thấy đầu ngón chân hơi ngứa, bên tai còn có tiếng "chít chít chít chít", nhưng những âm thanh này lúc xa lúc gần, vẫn luôn không thể truyền vào tai cô một cách chính xác, mãi đến khi tiếng "chít chít" kia trực tiếp vang lên ngay bên tai cô...

Có! Chuột!

Tân Đàm - người không biết đã ngất đi bao lâu - lần đầu tiên bật dậy khỏi giường nhanh đến vậy. Những con chuột đang gặm ngón chân và tai cô bị cô dọa sợ, một con chạy loạn va thẳng vào tường, một con chui hẳn xuống gầm giường run bần bật.

Tân Đàm khẽ mím môi nói: "Rõ ràng là chúng mày dọa tao..."

Tân Đàm thấy trên mặt đất có không ít chuột, cô không dám xuống giường, những con chuột kia dần dần gan dạ hơn, chúng chen nhau rúc vào trong góc tường gặm c ắn thi thể như ong vỡ tổ.

Tân Đàm nhìn dáng vẻ như đang ăn rất ngon của chúng, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Giờ phút này ký ức trước khi hôn mê dần dần quay lại, cô nhìn quanh bốn phía, đã không thấy tung tích người phụ nữ kia đâu nữa, phòng giam mở rộng, hiển nhiên người phụ nữ đó đã rời đi từ lâu.

Nhưng Tân Đàm nhớ rõ cô đã cắn người phụ nữ kia một phát, vậy người phụ nữ kia có biến thành zombie rời đi không?

Thật ra cô ta có thế nào thì Tân Đàm cũng chẳng quan tâm. Sau khi cô trải qua cơn đau tưởng chừng như đã chết đó, không biết đã ngủ mê bao lâu, vậy mà lại tỉnh dậy như kỳ tích.

Tân Đàm chậm rãi nghĩ, nếu như người phụ nữ đó nói thật, cô không chết vậy thì chứng tỏ thí nghiệm của cô ta thành công, có phải cô... biến thành người rồi không?

... Cũng không.

Cô không cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy đôi móng vuốt sắc bén, cũng có thể cảm nhận được đôi răng nanh trong miệng của mình. Lúc ăn cơm vì không quen trong miệng có răng nanh mà cô còn thường xuyên tự cắn bản thân đến chảy máu.

Nhắc tới ăn, những con chuột kia đã ăn lâu lắm rồi, cô cũng vô cùng vô cùng đói bụng.

Ánh mắt Tân Đàm rơi xuống mặt bàn, trên mặt bàn bày một chút đồ ăn có thể nhét đầy dạ dày. Cô thực sự quá đói, chịu đựng cảm giác sợ hãi đàn chuột, chậm rãi đặt chân xuống đất.

Có điều so với nỗi sợ của Tân Đàm thì những con chuột phát hiện cuối cùng cô cũng bắt đầu động đậy còn sợ cô hơn. Nhưng sau khi phát hiện cô chỉ để ý tới đồ ăn, đám chuột thở phào một hơi rồi bắt đầu ăn như gió cuốn.


Tốc độ ăn của Tân Đàm không tính là nhanh, sau khi cô lấp đầy bao tử thì định rời đi. Những con chuột kia vẫn đang ăn, cũng không biết đã đói bụng bao lâu.

Có lẽ ngày mưa dễ khiến người ta xuân đau thu buồn, Tân Đàm cảm thấy lúc này mình giống như một con chuột nhỏ trốn trong bóng tối vì sợ hãi con người, ăn đồ ăn nhạt như nước ốc miễn cưỡng sống tạm. Cô cảm thấy mình rất đáng thương.

Tân Đàm nghĩ vậy lại cảm thấy khó chịu, hốc mắt ê ẩm chua xót, có chất lỏng chảy xuống theo gò má, rơi xuống đất. Cô cảm thấy mắt hơi đau, bèn dùng tay vuốt một cái, cả tay toàn là máu.

Trong sắc đỏ còn kèm theo màu trắng lạnh lẽo, nhìn tổng thể thì vẫn là màu đỏ, vô cùng chói mắt.

Huyết thanh kia chưa thể khiến cô thay đổi, ngược lại làm cô bắt đầu ch ảy nước mắt máu. Tân Đàm nghĩ sau này có thể tình huống sẽ càng ngày càng kém thì vô cùng uể oải.

Cô thở dài một hơi, đẩy hết đồ ăn trên mặt bàn xuống đất. Vào lúc bước ra khỏi phòng giam này, cô để ý thấy những con chuột kia đều không gặm thi thể mà chen lấn cạnh đồ ăn.

...

Ánh sáng trong ngục giam lờ mờ, Tân Đàm đi ra ngoài mới phát hiện hình như thị lực của cô rõ ràng hơn một chút, nhưng vạn vật rõ ràng đang được nước mưa cọ rửa lại giống như được phủ thêm một lớp bóng mờ màu đỏ nhạt.

Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, vẫn là như vậy.

Có lẽ là do trong mắt cô có máu.

Tân Đàm không bận tâm, định tiếp tục đi lên trước, nhưng cô phát hiện sau Bắc Sơn là một vùng nước rộng lớn, cô cũng không thể "trôi" qua đó, sẽ chết đói.

Cô hết cách, chỉ có thể quay về đường cũ.

Hiện tại trời vẫn đang mưa phùn liên miên, đường xuống núi cũng không dễ đi, sơ sẩy một chút sẽ trượt chân té ngã. Khả năng giữ thăng bằng của Tân Đàm không tốt lắm, bị trượt chân ở chỗ dốc đứng sau đó ngã lăn xuống núi.


Âm thanh bất ngờ vang lên khiến Kỳ Xán và Lục Khiếu đang lên núi cảnh giác nhìn xung quanh, thấy bụi cây bên cạnh đổ rạp xuống.

Kỳ Xán đi qua kiểm tra tình hình, ngoài bụi cây bị ép cong ra anh không thấy gì khác.

Lục Khiếu hỏi: "Thứ gì thế?"

Kỳ Xán lắc đầu, cả hai cùng nhau đi lên núi. Chẳng bao lâu sau, nhà tù Bắc Sơn nguy nga sừng sững hiện lên trước mắt, bước chân Kỳ Xán lại bỗng dừng lại.

Mưa phùn mịt mờ, Bắc Sơn giống như đang bị bao phủ trong một tầng sương dày, chỉ có những dấu chân kéo dài liên tiếp từ cửa chính nhà tù ra ngoài là chiếu vào trong mắt Kỳ Xán vô cùng rõ ràng.

Kỳ Xán đè lại Lục Khiếu đang muốn đi lên trước, nói: "Đừng nhúc nhích!"

Lục Khiếu suy nghĩ một lát, cũng đúng, không biết trong nhà tù này còn có zombie lảng vảng bên trong không, đúng là phải cẩn thận một chút.

Sau đó Lục Khiếu thấy Kỳ Xán ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm vào một dấu chân rõ ràng là vừa xuất hiện trên mặt đất không lâu. Anh vươn tay gần sát mặt đất, tay anh có thể bao trùm hết dấu chân nho nhỏ kia.

"Đàm Đàm..." Kỳ Xán không thể bỏ qua bất cứ một dấu vết nào có liên quan tới Tân Đàm. Ngay lúc này anh chỉ muốn lao xuống núi, nhưng lại bị Lục Khiếu giữ chặt.

Gần đó vẫn luôn có zombie đang lảng vảng, bọn chúng lại lần theo mùi đồ ăn quay về cổng chính nhà tù. Số lượng nhiều, bốn phương tám hướng đều là zombie.

Bọn chúng lao về phía hai người, chân đạp trên bùn đất, che phủ những dấu chân nho nhỏ kia.

Lại là một trận chiến ác liệt, Kỳ Xán tập mãi thành quen, nhưng trong quá trình vật lộn với zombie tờ thông báo tìm kiếm Tân Đàm cuối cùng trong ba lô của anh bị gió thổi bay, chậm rãi lướt xuống chân núi.

...

Chân núi Bắc Sơn, Tân Đàm nằm trên mặt đất rất lâu mới chậm rãi bò dậy. Sau đó cô quay đầu đi, nhìn về phía ngọn núi cao vút sau lưng, ngơ ngác nghĩ nếu đi bộ thì chắc cô phải đi mất cả một buổi sáng. Nhưng giờ thì tốt rồi, tốc độ của cô tăng lên, nhưng hơi hao quần áo.

Tân Đàm nhìn lỗ thủng trên cái áo hoodie của mình, không chút để ý thu tầm mắt lại, sau đó đội cái mũ trùm to đùng lên, chuẩn bị đi tiếp.

Đúng lúc này, một tờ giấy ướt sũng bay đến trước mặt cô. Cô ma xui quỷ khiến nắm lấy, tờ giấy đó rơi vào tay cô.


Nét mực trên tờ giấy bị nước mưa làm nhòe, xung quanh lan ra một vòng màu đen, chữ viết hơi mơ hồ, nhìn không rõ lắm.

Tân Đàm không nhớ rõ chữ nhưng cô vẫn tập trung nhìn rất lâu, đầu ngón tay ấn lên hai chữ "Đàm Đàm". Lúc này trong lòng cô nảy lên một cảm giác rất kỳ lạ.

Tân Đàm chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bắc Sơn, dừng chân ngóng nhìn rất lâu, dường như đang chờ đợi điều gì.

Không biết trôi qua bao lâu, trên con đường đi lên Bắc Sơn hiện lên hai bóng hình, một kẻ tinh thần phấn chấn, bước chân nhanh chóng, một kẻ uể oải ỉu xìu, chậm rì rì.

Đó là Phương Dã và Úc Gia Trí bị lạc đường rất lâu cuối cùng mới tìm được nhà tù Bắc Sơn. Phương Dã thấy sắp tới nơi muốn đến, ước gì có thể bay lên, hắn ta cũng không chú ý tới Tân Đàm, trực tiếp chạy lướt qua cô nhanh chóng lên núi, ngay cả Úc Gia Trí ở sau lưng không đi lên cùng cũng không phát hiện.

Mà Úc Gia Trí, anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng quen thuộc kia mà không thể tin nổi, rưng rưng nước mặt, kích động đến mức không lời nào có thể diễn tả được. Anh ta xông lên trước, dùng sức vỗ một cái lên vai Tân Đàm, giọng run rẩy: "Tìm được cô rồi!"

Tân Đàm ngơ ngác quay đầu, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt, mái tóc xoăn ngắn vốn nên xử lý rất khá của đối phương cũng quay về trạng thái ổ gà, bây giờ bị mưa làm ướt, lộn xộn rũ trên đỉnh đầu.

Tân Đàm há to miệng, nói ra tên của Úc Gia Trí, sau đó hỏi: "Trông thấy tôi anh vui thế cơ à?"

Đã có một khoảng thời gian khá dài Tân Đàm không nói chuyện với những zombie khác, giờ phút này bỗng nhiên nói chuyện, cô còn cảm thấy hơi không quen. Giọng cô hơi khàn, tốc độ nói cũng càng thêm chậm chạp.

"Vui chứ!" Úc Gia Trí nhìn Tân Đàm đầy mong đợi, hỏi: "Có gì ăn không?"

Tân Đàm: "... Hả?"

Úc Gia Trí đói đến mức hai chân bủn rủn. Tên trời đánh Phương Dã kia lừa anh ta, nói tìm đồ ăn cho anh ta, kết quả là kiếm một đống thức ăn khiến anh ta buồn nôn. Đã bao lâu rồi anh ta chưa ăn nổi một bữa cơm no chứ, hức.

Tân Đàm mờ mịt mở to hai mắt, Úc Gia Trí đối diện với ánh mắt của cô, những lời đang muốn điên cuồng khóc lóc kể lể về Phương Dã kẹt lại trong cổ họng, im bặt đi.

Úc Gia Trí khiếp sợ chỉ vào hai mắt Tân Đàm, không ngừng gào "Grào grào grào".

Tân Đàm càng không hiểu, cô cúi đầu nhìn xuống vũng nước đọng trên mặt đất, nước cũng khá trong, đôi mắt cô phản chiếu trong đó. Hai mắt cô không còn là một màu trắng đục đáng sợ nữa, mà đã khôi phục về dáng vẻ bình thường, nhưng tròng đen đã biến thành màu đỏ tươi sáng long lanh.

Con ngươi của cô, giống như một viên hồng ngọc vớt ra từ trong máu tươi, cách mưa phùn mờ mịt, đẹp đến không tưởng.