Ăn xong bữa ăn đơn giản, Hạ Phong cùng Ái Tĩnh đi mua sắm ở trung tâm thương mại.

Đi qua cửa hàng chăn màn gối đệm, thấy mấy bộ ga trải giường làm bằng vải bông nguyên chất, màu sắc và hoa văn mới mẻ độc đáo, Hạ Phong dừng lại, kéo cô vào cửa hàng thăm quan.

"Em cảm thấy bộ ga trải giường hoa hồng kia như thế nào?" Hạ Phong nhìn rất chăm chú.

"Cũng không tệ lắm, rất đẹp." Ái Tĩnh gật đầu. Tuy hoa văn của bộ ga trải giường kia là hoa hồng, nhưng lại được vẽ ra bằng đường nét đơn giản nên đặc biệt trang nhã.

"Vậy thì quyết định cái này đi." Anh bắn bắn ngón tay, tỏ ý muốn mua với người bán hàng.

"Đang tốt đẹp, đổi chăn đệm làm gì?" Ái Tĩnh vội vàng kéo tay anh lại, không hiểu tại sao hỏi xong ý kiến của cô thì phải mua đồ.

Hôm nay Hạ Phong thật khác thường… Mấy giờ trước còn cầu hôn với cô! Thật là có bệnh mà.

Trước tiên cô phải nói chuyện rõ ràng với anh mới được.

Ra ngoài cửa hàng, Hạ Phong mới giải thích, "Đã chuẩn bị kết hôn, đương nhiên là anh muốn mua đồ dùng cho chúng ta rồi."

"Em nói em còn đang suy nghĩ mà…" Anh quả nhiên còn đang suy nghĩ chuyện này! Anh còn chưa hết hi vọng à?

Trán Ái Tĩnh hiện lên vạch đen.

Hạ Phong mặc kệ cô nghĩ như thế nào. Anh đã có kế hoạch thì phải bày tỏ, cô cũng không phản đối, chỉ là không muốn kết hôn bây giờ.

"Chuẩn bị mua đồ trước cũng được." Anh muốn dùng tốc độ nhanh nhất tạo dựng lên giấc mộng về ngôi nhà chung của hai người.

"Không có nhanh như vậy..."

Đang lúc Ái Tĩnh không biết nên làm thế nào với người đàn ông nóng vội này, thì từ phía sau bọn họ truyền đến tiếng kinh hô của phụ nữ.

"Hạ Phong? Là Hạ Phong sao?"

Nghe được âm thanh khàn khàn, Hạ Phong khá bất ngờ, anh nhíu mày, nhanh chóng xoay người, "Ngải Lâm? Cô lại trở về rồi!"

"Cái gì gọi là lại trở về rồi hả? Em nhớ anh, không được sao?" Âm thanh Ngải Lâm tràn đầy sức sống.

Cô nhảy đến trước mặt Hạ Phong, hai tay ôm chặt cổ anh, nhiệt tình hôn, trong chốc lát dấu son môi đỏ thẩm in trên gò má tuấn mỹ của anh.

"Đáng chết. . . . . ." Vợ trước đối xử với anh vẫn còn nhiệt tình như lửa, khiến Hạ Phong không có phúc để hưởng.

"Anh gần đây thế nào, sao đối với người ta lạnh lùng như vậy?" Ngải Lâm mặc kệ bên cạnh Hạ Phong còn có phụ nữ, tiếp tục quấn lấy anh thể hiện sức quyến rũ.

"Cô buông tay…” Hạ Phong không chịu nổi vòng tay bạch tuộc dính trên người, dùng hết toàn lực gạt tay phụ nữ kia xuống.

"Trước kia anh rất thích em hôn anh như vậy… Lẽ nào không gặp bấy lâu anh đã thay đổi?" Ngải Lâm nũng nịu oán giận, áo cổ thấp bó sát người, ra sức dán chặt người lên mình Hạ Phong.

Trang phục của cô khiến bộ ngực đầy đặn cùng bắp đùi hoàn mỹ thon dài lộ ra, cực kỳ kiều mị hấp dẫn kết hợp với Hạ Phong cao lớn tuấn mỹ, đúng là ông trời tác hợp cho.

Hai người bọn họ đứng cùng một chỗ trông rất đẹp đôi!

Ái Tĩnh đứng ở bên cạnh, khuôn mặt thanh lệ không có nữa phần dao động, nhìn Hạ Phong bị người phụ nữ ôm chặt không thả, trong lòng yên lặng bình xét.

"Đáng chết, cô đừng ôm dính như vậy!" Hạ Phong tức điên lên rồi.

Hôm nay là ngày anh thổ lộ với Ái Tĩnh, tại sao Ngải Lâm lúc này chạy đến tham gia náo nhiệt làm gì?

Anh nghĩ phải làm Ái Tĩnh nhận ra anh hoàn toàn quyết tâm, lại không nghĩ tới một Trình Giảo Kim sẽ chạy ra…

Bà tám đáng chết này rốt cuộc muốn như thế nào? Cô ta có nhớ bọn họ đã ly hôn hay không?

Không lẽ anh nên đi tòa án xin lệnh cách li, yêu cầu Ngải Lâm cách xa anh hai mét sao?

Trời đánh, cô ta nhất định phải phá hư hạnh phúc của anh mới vừa lòng hay sao?!