Lúc hoàng hôn, cả nhà Sở Vĩnh Du cùng ngồi lên chiếc xe Audi. Đồng Thế Tân là người lái xe, ông ta vừa đạp chân ga, vừa hỏi.

“Sở Vĩnh Du, con định tổ chức sinh nhật cho Hữu Hữu ở đâu? Địa điểm đã đặt xong cả rồi chứ?”

Cuối cùng, ba người họ bàn bạc và quyết định vẫn sẽ tổ chức sinh nhật cho Hữu Hữu theo như lời Sở Vĩnh Du nói. Về phần Đồng Tinh Minh, họ chỉ còn cách đi bước nào tính bước đó. Nếu lần này không giảng hòa thì đoán chừng sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

“Ba, đến nhà hàng Trúc Vận, con đã đặt xong hết rồi.”

“Được… gì cơ!”

Đừng nói là Đồng Thế Tân bất ngờ phanh xe gấp, mà ngay đến cả Đồng Ý Yên cũng kinh ngạc không kém.

“Sở Vĩnh Du! Con điên rồi à? Rõ ràng con biết chú hai con cũng tổ chức sinh nhật cho cháu trai mình – Trạc Trạc ở nhà hàng Trúc Vận, vậy mà con còn đặt ở đó? Con …”

Sở Vĩnh Du khoát tay, nói.

“Cứ nghe con đi. Trước tiên, mọi người đừng hỏi gì cả, cứ đi đến đó rồi sẽ biết. Con từng nói, sẽ khiến cả nhà chú hai suốt đời không thể nào quên được, đồng thời cũng muốn bù đắp những sinh nhật mà con gái mình đã bỏ lỡ trước đó, được không?”

Ba người họ còn có thể làm được gì nữa chứ! Đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Hữu Hữu, họ thật sự không nỡ từ chối. Bây giờ dường như cũng không thể tạm thời thay đổi địa điểm được nữa, do đó họ đành phải miễn cưỡng đi đến nhà hàng Trúc Vận. Nhưng chỉ mong, đến lúc đó, không chạm mặt những người kia là được.


Nhà hàng Trúc Vận nằm ở vùng đất yên bình thuộc ngoại ô Thành phố Ninh.

Mặc dù nằm ở nơi vắng vẻ, hẻo lánh, nhưng môi trường ở đây rất tốt, phong cách thiết kế cũng rất gần gũi với thiên nhiên. Đồ ăn ở nhà hàng có hương vị rất tuyệt vời, và được rất nhiều người giàu có ưa thích.

Đối với những người đó mà nói, chỉ cần độc đáo, đặc biệt, còn khoảng cách xa bao nhiêu cũng không thành vấn đề.

Hơn một tiếng sau, một chiếc xe Mercedes – Benz S300L chầm chậm dừng trước cổng nhà hàng Trúc Vận. Sau khi Đồng Tinh Minh cùng với vợ ông ta – Lâm Tỏa, và Đồng Tử Họa dẫn theo Lý Tuệ cùng con trai – Trạc Trạc xuất hiện, họ lập tức ngơ ngác tại chỗ.

Trước cổng nhà hàng Trúc Vận chỉ trồng một hàng cây xanh đơn giản, xung quanh không có hàng rào che chắn gì cả, hoàn toàn được thiết kế theo hình thức “thông thoáng”. Muốn đi từ đây đến khu vực nhà ăn chính được xây theo phong cách cổ xưa, thực khách bắt buộc phải đi qua một cái sân ngập tràn hơi thở “tự nhiên”.

Sở dĩ họ ngơ ngác, đứng chôn chân tại chỗ là vì dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, sân như được khoác lên màu áo mới, với những quả bóng bay, những dải lụa đầy màu sắc, có thể nhận ra, những thứ này là dành cho trẻ con.

“Ba, cái này… Tối nay cũng có đứa trẻ giàu có nào đó tổ chức sinh nhật ở nhà hàng Trúc Vận này ư? Hay là những thứ này là chuẩn bị cho Trạc Trạc nhà chúng ta thế?”

Phải biết rằng, ông chủ của nhà hàng Trúc Vận vốn dĩ cũng là một nhân vật không hề đơn giản. Muốn trang trí sân của nhà hàng thành như thế này, ngoài việc phải tiêu tốn một số tiền vô cùng lớn, thì trước tiên cũng phải được ông chủ nhà hàng nể mặt.

“Theo như ba được biết, tối nay không có ai khác cả. Có lẽ những thứ này là chuẩn bị cho Trạc Trạc nhà chúng ta. Một tuần trước, ba từng đi ăn cơm với Liên Sâm - ông chủ của Trúc Vận, có lẽ khi đó, ông ta cũng đã biết.”

Đồng Tinh Minh nói xong, lập tức cảm thấy như vậy cũng rất nở mày nở mặt. Càng khỏi phải nói đến người nhà bên cạnh, đặc biệt là Lý Tuệ - cô con dâu vẫn chưa được thừa nhận của gia đình ông ta, sau khi nghe thấy Đồng Tinh Minh nói như vậy, cô ta lập tức giở chiêu nịnh nọt.

“Ba, địa vị xã hội của ba cao thật đấy! Trạc Trạc, con thích không? Còn không mau cảm ơn ông nội đi!”

Nghe vậy, cậu bé Trạc Trạc hôn mạnh lên mặt Đồng Tinh Minh một cái, khiến ông ta vô cùng vui sướng.

“Đi thôi, vào trong xem thử xem sao, đoán chừng phòng bao cũng được trang trí vô cùng xa hoa, lộng lẫy!”

Khi đi vào bên trong, nhìn thảm đỏ trải dài từ bên ngoài vào đến tận phòng khách, Đồng Tử Họa không nhịn được lẩm bẩm.

“Đáng tiếc, chị đi công tác mất rồi, nếu không cả nhà chúng ta cũng coi như đông đủ.”

Không sai, Đồng Tinh Minh vẫn còn một người con gái, chỉ có điều, năm nay cô ta không có mặt ở đây mà thôi.

Gần đến nơi, họ chuẩn bị đi vào thì bất ngờ bị nhân viên chặn lại trước cửa nhà hàng Trúc Vận, ngay sau đó một người đàn ông trung niên mặc Âu phục và đi giày da nói.

“Xin lỗi mọi người, hôm nay nhà hàng Trúc Vận của chúng tôi đã được bao trọn rồi, mời mọi người về cho.”

Bao trọn ư? Đồng Tinh Minh nhíu mày.


“Chúng tôi đã đặt trước phòng Đại Hạ rồi, nếu có người bao trọn nhà hàng, vì sao không thông báo cho chúng tôi?”

“Là tạm thời bao trọn. Thật ngại quá, xin mọi người hãy về cho.”

Nhìn thấy thái độ cứng rắn của người đàn ông trung niên, sắc mặt của Đồng Tinh Minh cũng không được tốt lắm.

“Tôi là Đồng Tinh Minh - Chủ tịch của công ty bất động sản Hoa Phong. Hôm nay, tôi muốn tổ chức sinh nhật cho cháu trai mình ở đây. Ngay đến cả Liên Sâm – ông chủ của ông cũng phải nể tôi mấy phần, vậy mà ông lại dám cản tôi lại bên ngoài cửa ư?”

Đồng Tử Họa cũng hùa theo nói.

“Đúng đó, mau mở cửa ra đi, nếu không, để chúng tôi gọi điện thoại cho ông chủ của ông, ông sẽ rất khó xử đó.”

Đúng lúc này, một giọng nói như có điều suy ngẫm đột nhiên vang lên.

“Ồ? Đồng Tinh Minh, Liên Sâm tôi cũng phải nể ông mấy phần ư? Sao bản thân tôi lại không biết thế nhỉ?”

Một bóng người đột nhiên đi ra từ phía bên cạnh. Người đó ăn mặc vô cùng trang trọng, giống như sắp tham gia bữa tiệc long trọng nào đó.

Một người đàn ông trung niên có dáng người không cao, với bộ râu mang tính đặc trưng, người đó không phải là ông chủ của nhà hàng Trúc Vận – Liên Sâm thì còn có thể là ai nữa?

“Ông chủ Liên, ông cũng đến rồi.”

Đồng Tinh Minh lập tức mỉm cười, bối cảnh của Liên Sâm không phải là thứ ông ta có thể chọc vào.

“Chủ tịch Đồng, hôm nay có một nhân vật lớn muốn tổ chức sinh nhật cho con của anh ta ở nhà hàng Trúc Vận chúng tôi, do đó cả nhà hàng đã được bao trọn rồi. Đây là lần giải thích cuối cùng của tôi, ông còn không định đi ư?”

Trong nháy mắt, Đồng Tinh Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt mũi coi như vứt sạch.

“Ông là ông chủ ở đây ư? Tôi quan tâm ai bao trọn nhà hàng này làm cái quái gì? Chúng tôi chỉ biết là, chúng tôi đã đặt sẵn phòng bao rồi, nhưng các người lại không thông báo cho chúng tôi biết có người bao trọn nhà hàng, thì đó là trách nhiệm của các người. Bây giờ các người không cho chúng tôi vào, tôi sẽ đi kiện các người!”

Nào ngờ, bà vợ của ông ta – Lâm Tỏa ở bên cạnh lại hùng hùng hổ hổ, lên tiếng chất vấn phía nhà hàng Trúc Vận. Nhưng hành động của bà ta lại khiến Đồng Tinh Minh sợ xanh mặt, ông ta vội vàng cười xòa.

“Ông chủ Liên, thật ngại quá, vợ tôi hay nói năng tùy tiện, chúng tôi sẽ đi ngay đây.”

Liên Sâm không nói gì nữa, trong lòng lập tức nở nụ cười chế nhạo. Nếu không phải nhân vật lớn đó đã dặn rằng, cho phép các người đi vào đây, thì các người cho rằng mình có tư cách gì đứng ở đây? Nói chuyện với các người đúng là tốn nước bọt của tôi! Ha ha, đây mới chỉ là món khai vị thôi, đúng là đám không biết sống chết! Lại dám đắc tội với nhân vật đó, quả đúng là tự mình tìm cái chết mà!

Ngay lúc đám người Đồng Tinh Minh quay người, điện thoại của ông ta đột nhiên đổ chuông, là ông cả nhà họ Đồng gọi điện đến.

“Anh cả, thật ngại quá, ở đây xảy ra chút chuyện…”


Đồng Tinh Minh đang giải thích thì người ở phía đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên ngắt lời ông ta.

“Tinh Minh, mọi người đến nhà hàng Trúc Vận chưa? Bọn anh đang bị kẹt xe, đường bên này bị chặn rồi, xe của em bốn đang đi phía sau, bọn anh không có cách nào vào được.”

Đường bị chặn ư? Đồng Tinh Minh cảm thấy vô cùng bực bội.

“Không có mà, khi bọn em đến, đường rất thông thoáng, sao lại bị chặn được?”

“Kỳ lạ thật đấy, đường không chỉ bị chặn, mà còn rất khoa trương, xe bọc thép đỗ kín một bên đường. Xe của bọn anh không thể đi qua được. Chú nói một tiếng “chúc mừng sinh nhật” với Trạc Trạc hộ anh nhé. Còn về quà, ngày mai anh sẽ sai người mang đến nhà chú. Bọn anh đành phải quay về trước đây.”

Đồng Tinh Minh còn chưa kịp nói thêm bất cứ lời nào thì điện thoại đã bị ngắt kết nối, ông ta còn chưa kịp phản ứng.

Xe bọc thép chặn đường ư? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Đúng lúc này, Liên Sâm liếc nhìn điện thoại, ông ta vung tay lên, rồi chạy về phía cổng.

“Mau lên! Đến rồi, đội nhạc mau chóng vào vị trí.”

Khí thế này, cảnh tượng này, lại còn được đích thân ông chủ nhà hàng Trúc Vận ra tận nơi đón tiếp, người đến rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hơn nữa, đột nhiên xuất hiện một đám người mặc quần áo và đeo đồ trang sức của các nhân vật hoạt hình khác nhau. Sân và cổng được trang trí giống như khu vui chơi dành cho thiếu nhi.

Cả nhà Đồng Tinh Minh vô cùng tò mò, họ cũng vội vàng đi về phía cổng.

Ngay sau đó, đập vào mắt họ là một chiếc xe Audi A4L, chiếc xe chậm rãi dừng trước cổng.

Ông chủ nhà hàng Trúc Vận trưng ra vẻ mặt nịnh nọt, đích thân đi đến mở cửa sau xe ra, hành động, cử chỉ giống như một tên người làm.

Lúc này, Đồng Tử Họa đột nhiên biến sắc, anh ta đưa tay phải ra, chỉ về phía trước, lời nói thốt ra cũng không được rõ ràng.

“Đây… đây không phải là xe của nhà chú ba ư?”