Đồng Tinh Minh bị câu hỏi của Hướng Hợp làm cứng họng không biết trả lời ra sao, gấp gáp đến nỗi toát mồ hôi hột.

"Khi tôi dứt lời, anh có mười giây để suy nghĩ. Tôi nghe nói rằng trước đây không biết có công ty ở nơi nào đó từng tới tòa án khởi kiện, nhận được khoản bồi thường vi phạm hợp đồng của tập đoàn Chúc thị, sau này, chẳng bao lâu sau thì công ty đã bị phá sản, cuộc sống của gia đình đó hình như cũng thê thảm lắm.”

Vừa nghe những lời này, Đồng Tinh Minh càng hoảng sợ, quả thực tập đoàn lớn mạnh như Chúc thị muốn hất đổ bất động sản của Hoa Phong dễ như trở bàn tay, số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng này, dám nhận thật sao?”

Tay chân run rẩy, đành phải cầm bút lên và ký tên vào từng tài liệu một.

Sau khi đội ngũ xác nhận xong xuôi, Hướng Hợp khẽ mỉm cười quay người rời đi, đắc tội với nhân vật lớn như Sở Vĩnh Du, điều này, e rằng chỉ mới là bắt đầu thôi.

Gần như ngay lúc cánh cửa văn phòng chủ tịch đóng lại, người bên ngoài đã nghe thấy đủ thứ tiếng đập phá bên trong, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Chúc thị đích thân tới đây, chẳng lẽ không phải là chuyện đáng vui mừng hay sao?”

Hai tiếng sau, trong nhà ông cụ Đồng An Thái

"Cái gì! Con cứ thế mà ký tên rồi sao?"

Đồng An Thái tức giận toàn thân run lên, vẻ mặt của Đồng Kiến Văn cũng khó coi vô cùng.

"Ba! Con có thể không kí sao? Hướng Hợp đã nói mọi chuyện rõ ràng như vậy rồi, gần như uy hiếp cận kề tới nơi, ba cho rằng, gia đình chúng ta có thể đấu lại tập đoàn Chúc thị hay sao? Ngay cả khi đã nhận được số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù đó?”


Điều đáng buồn nhất là mất cả chì lẫn chài, mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Chúc thị không còn nữa thì không bàn, còn mất 30 tỉ mua 10% cổ phiếu từ tay Đồng Nguyệt Lâm.

"Ông nội, cháu chắc chắn chính là tên Sở Vĩnh Du đứng sau giở trò. Chắc chắn là như vậy, nếu không thì sao anh ta lại để Đồng Ý Yên từ chức như vậy, cổ phần tới tay rồi còn bán cho bác cả, hơn nữa còn xúi giục cô bán cổ phần đi nữa, tuyệt đối là anh ta!”

Đồng Tử Họa tức giận đùng đùng,đúng là miệng ăn tới miệng còn rơi, còn có cảm giác bị thứ rác rưởi vô dụng như Sở Vĩnh Du chơi đùa vậy.

"Mọi người đi tìm Ý Yên đi, bảo cô ấy đi nói chuyện lại với Hướng Hợp. Cho dù là Liên Sâm, cũng tuyệt đối không có khả năng điều khiển suy nghĩ của Hướng Hợp, hợp đồng lớn như vậy, chúng tôi quả thực là đã gạt bỏ sĩ diện đi kháng án, cũng là có khả năng, chắc chắn Hướng Hợp sẽ suy nghĩ tới chuyện này, vì thế ở đây hẳn còn uẩn khúc gì đó, Liên Sâm không có bản lĩnh đó, Sở Vĩnh Du lại càng không.”

Điều này... Đồng Tinh Minh bất lực.

"Ba à, trong bữa cơm, ba cũng nghe chú ba nói rồi đó. Đã tới nước đoạn tuyệt quan hệ, chúng ta đi gặp Đồng Ý Yên, cũng không có ý nghĩa gì nữa.”

Hừ lạnh một tiếng, Đồng An Thái nhìn Đồng Tử Họa.

"Hừ! Nếu không phải Tử Họa làm nhục cả nhà chú ba ngay trong bữa ăn thì mọi chuyện có đi tới bước đường không thể cứu vãn như thế này không? Nói tóm lại, không quan tâm mấy người dùng biện pháp gì, nhất định phải khiến Đồng Ý Yên đi tìm gặp Hướng Hợp một chuyến, cho dù phải xây dựng lại mối quan hệ chúng ta cũng phải biết mình sai ở đâu, là ai đang đối đầu với nhà họ Đồng chúng ta.”

Trong lòng Đồng Tử Họa cảm thấy vô cùng muộn phiền, khi tôi đề nghị làm điều này,chẳng phải ông cũng không phản đối hay sao? Bây giờ gặp khó khăn lại đổ thừa cho chúng tôi.

"Tử Họa, con hãy gọi điện cho Đồng Ý Yên thăm dò tình hình xem sao đi.”

Ba đã mở lời rồi, Tử Họa không còn cách nào khác, sau khi bấm gọi, sắc mặt tối sầm xuống.

“Mẹ kiếp, nó block con rồi.”

Đồng Tinh Minh cũng vội vàng thử gọi vào số điện thoại kia, nhưng cũng block rồi, Đồng Thế Tân và Tư Phu gọi cũng như vậy. Tức thì, cả người Đồng Tinh Minh run lên bần bật.

"Cả nhà chú ba, muốn tạo phản hết ư?"

Trời chạng vạng tối, Sở Vĩnh Du đã ra ngoài, tối nay bạn bè có buổi tụ tập nhỏ, vấn đề là, Tỉnh Vu Dịch có khả năng cũng sẽ tới, anh nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Vừa đi ra ngoài, tôi đã thấy Đồng Tinh Minh và Đồng Tử Họa đang đứng ở trước cửa, người thanh niên phục vụ đứng cạnh bàn ăn, trên mặt luôn nở nụ cười nhàn nhạt kia cũng ở đó.

"Sở Vĩnh Du! Bảo chị Ý Yên ra ngoài môt lát."

Đồng Tử Họa nhìn thấy Sở Vĩnh Du thì tức giận hầm hầm, nhưng vì đại cục, nên phải nhịn xuống.

"Gia đình chúng tôi trước chưa chưa từng nuôi mèo với chó, các người thuộc giống gì?"


"Sở Vĩnh Du, mẹ nó, đừng có mà quá đáng!"

Đồng Tử Họa sao có thể chấp nhận được những lời nói này, nghe thấy thì mở miệng mắng nhiếc.

"Cái miệng của mày, trời cao chưa trừng phạt, đúng lúc bây giờ đã bù lại.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du bước tới, Đồng Tinh Minh vội vàng xua tay.

"Vĩnh Du, là do ta không dạy dỗ Tử Họa tử tế, ta bảo nó xin lỗi cháu, phiền cháu gọi Ý Yên ra đây.”

Nói xong, đánh sau lưng Tử Họa một cái rồi chửi.

"Xin lỗi đi!"

Nhìn ánh mắt của ba mình, Đồng Tử Họa cũng biết rằng, chuyện của tập đoàn Chúc thị là quan trọng nhất, đành phải mở miệng.

"Tôi xin lỗi."

Sở Vĩnh Du lại cười nói.

"Xin lỗi như này thật không có chút thành ý nào."

Đồng Tử Họa lại suýt nữa lại nổi cơn điên, nắm chặt tay, nhẫn nại nói. truyện kiếm hiệp hay

"Vậy anh nói tôi phải làm sao?"

"Quỳ xuống lạy đi!"

Vừa dứt lời, Đồng Tử Họa không nhịn nổi nữa.

"Tôi quỳ ư anh có điên không”

Sở Vĩnh Du lại bước vài bước, ánh mắt lạnh lùng hơn.

"Bây giờ đã biết thế nào là khó chịu chưa? Anh có biết khi bị nhốt trong lồng ở nơi buôn người, con gái tôi đã yếu ớt và sợ hãi như thế nào không? Tôi, muốn các người nếm trải mùi vị này từng chút từng chút một.”

"Sở Vĩnh Du, đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu"

Đồng Tinh Minh chỉ trỏ, Sở Vĩnh Du cười nhạt rồi nói tiếp.


"Không, không, không, đây không xem là quá đáng, cái miệng của con trai ông, đã đến lúc giải phẫu thẩm mỹ rồi đấy."

Thấy không còn đường để giải hòa, Đồng Tử Họa huých nhẹ thanh niên đứng bên cạnh.

"Đánh cho hắn què đi!"

Chàng thanh niên vẫn nụ cười nhàn nhạt, đi về hướng Sở Vĩnh Du vừa bước ra khỏi sân.

"Xin tuân lệnh."

Loại khí chất đó, giống như Sở Vĩnh Du trong mắt anh ta như loại tép riu mà thôi.

"Nghe nói anh đánh đấm rất giỏi? Từ miền bắc tới hả? Nếu không chịu nổi 3 chiêu của tôi thì coi như anh làm hổ danh đất bắc rồi đấy.”

Sở Vĩnh Du vẫn không dừng bước, lười biếng không muốn trả lời.

Mà Đồng Tử Họa lúc này hoàn toàn hả hê, và thì thầm với ba mình.

"Ba, con có ý kiến này. Nhà chú ba rượu mời không uống thì phải uống rượu phạt, trước tiên hãy loại trừ Sở Vĩnh Du, bọn họ tự khắc sẽ cảm thấy sợ hãi, dù sao hắn chủ động cắt đứt quan hệ, tất cả là do bọn họ mà ra, đừng trách chúng ta không niệm tình. Ba yên tâm ạ, người này là anh rể Giang Mạnh của con sắp xếp, rất giỏi võ, Sở Vĩnh Du chỉ là hạng vặt vãnh.”

Đồng Tinh Minh hai mắt cũng lóe lên hung tợn, đúng thế,ông nội bảo phải giải quyết việc này, nhưng không nói phải làm như thế nào.

Lúc này, thanh niên và Sở Vĩnh Du cuối cùng cũng chạm trán.

Vừa định bắt đầu, một luồng sát khí mạnh mẽ toát ra từ người Sở Vĩnh Du.

Trong tích tắc, chàng thanh niên ngây người đứng tại chỗ, đồng tử mở to hết cỡ

Như thể người đang đứng trước mặt mình vào lúc này, không phải là người, mà là ác ma từ địa ngục trở về.