Áo Bố Lai Ân đế quốc ngăn cản các tông giáo khác, Quang Minh giáo đình và Hắc Ám giáo đình tiềm phục trong bóng tối, hơn nữa một khi bị phát hiện, Áo Bố Lai Ân đế quốc sẽ không chút lưu tình mà diệt trừ.
Thái độ này của Áo Bố Lai Ân đế quốc khiến cho thế lực của Quang Minh giáo đình tại đế quốc luôn luôn không có cách nào để khuếch trương.
Tại đế đô, thành trì quan trọng của tỉnh thành, nhân mã mà Quang Minh giáo đình bố trí ở đây cũng không ít, nhưng trong quận thành, một quận thành cũng chỉ có mấy chục người mà thôi.
Còn tại những tiểu thành phổ thông, có địa phương chỉ có vài người, có địa phương thì hoàn toàn không có ai.
Còn ở hương trấn ... thì càng không cần phải nói.
Mật độ của mạng lưới thế lực không lớn, điều này khiến cho nhân mã của Quang Minh giáo đình có muốn điều tra tung tích của Lâm Lôi cũng không được, bọn họ căn bản không biết rằng, Lâm Lôi đó rốt ruộc đã chạy tới đâu.
Cho dù không biết Lâm Lôi rốt cuộc đang ở nơi nào, nhưng sáu người do Lan Đạm dẫn đầu vẫn rời khỏi Thánh đảo, xuất phát thẳng đến Áo Bố Lai Ân đế quốc.
Tây Bắc hành tỉnh, Trên Vân Phong trấn ở vùng ngoại ô của Ba Tư Nhĩ tỉnh thành.
Đám người Lâm Lôi, Tái Tư Lặc, Ba Khắc ngũ huynh đệ, Lệ Bối Tạp tỷ muội an tĩnh ở lại đây, Lệ Bối Tạp tỷ muội hai ngươi ngoài tu luyện ra thì chiếu cố đến việc ăn uống cho bọn Lâm Lôi.
Giải thích với cư dân trong trấn, Lâm Lôi là một quý tộc, còn Tái Tư Lặc là quản gia, nhóm Ba Khắc là năm hộ vệ.
Đám người Lâm Lôi cư trụ tại rìa tây tiểu trấn, gia đình ở gần nhất cũng cách bọn họ mấy trăm mét.
"Tỷ tỷ, Ta hôm qua triệu hoán ra khô lâu đó, rất là khả ái, ngu nga ngu ngơ." Lệ Bối Tạp, Lệ Na xách giỏ trúc từ khu chợ của tiểu trấn đi về nhà.
Mỗi ngày xào rau nấu cơm là việc mà bọn họ phải làm ngoài chuyện tu luyện.
"Lệ Bối Tạp, đừng có mải ham chơi nữa, triệu hoán một khô lâu rồi để nó quay về, ngươi lúc nào cũng đùa nghịch với khô lâu, như vậy rất phí thời gian." Lệ Na có chút bất mãn.
Lệ Bối Tạo rất ham chơi, những khô lâu tiểu binh đó, mỗi ngày đều bị Lệ Bối Tạp hành hạ.
"Biết rồi, tỷ tỷ, ta rất nhanh sẽ đuổi kịp tỷ." Lệ Bối Tạp thấp giọng nói. Tỷ tỷ của nàng giờ đây đã có thể triệu hoán cương thi rồi.
Không thể không công nhận rằng, Lệ Bối Tạp tỷ muội linh hồn rất ưu tú, tu luyện Vong linh ma pháp cũng rất nhanh.
Tỷ muội hai người đi tới một khoảng trống, hiện tại toà phủ đệ của bọn họ vẫn còn đang trong thời gian xây dựng, bọn họ dàn dựng một căn mộc ốc để ở tạm.
"Lâm Lôi đại ca tuy luyện quái dị quá." Lệ Bối Tạp tíu tít nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lúc này Lâm Lôi một tay đang cầm Hắc Ngọc trọng kiếm, tay kia cầm Tử Huyết thần kiếm, trong tay Lâm Lôi, Hắc Ngọc trọng kiếm nhẹ tênh giống như không có một chút trọng lượng nào. Nhưng Tử Huyết nhuyễn kiếm thì ngược lại, nặng như vạn quân.
"Cử trọng nhược khinh, Cử khinh nhược trọng ..."
Lâm Lôi khóe miệng hé cười.
Vô luận là Tử Huyết nhuyễn kiếm, hay là Hắc Ngọc trọng kiếm trên cảnh giới đều có liên hệ. Ví dụ như một cảnh giới này của 'Thế', hầu như bất kì công kích nào cũng có tác dụng như nhau.
Đao kiếm, côn bổng hoặc là quyền cước.
'Thế' đều có thể dung nhập vào trong đó.
Đây có thể gọi là dẫn động thiên địa, miêu tả thành cảnh giới.
Song một cảnh giới Cử trọng nhược khinh này lại vô pháp chuyển dụng trên Tử Huyết nhuyễn kiếm. Dẫu sao Tử Huyết nhuyễn kiếm bản thân đã rất nhẹ rồi. Lâm Lôi trải qua hơn mười ngày suy xét, ngồi khoanh chân trên đất, cảm thụ gió thổi ngập trời. Sau mười ngày cuối cùng cũng có lĩnh ngộ.
Gió vốn vô tình, nhưng gió lại nhu hòa như cánh tay tình nhân, hơn nữa lúc cường bạo thậm chí còn có thể khai sơn liệt thạch.
"Cử khinh nhược trọng."
Lâm Lôi rút Tử Huyết thần kiếm ra, chỉ thấy Tử Huyết nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve phát ra âm thanh như sấm sét. Đất bằng thậm chí còn sinh ra một trận gió lốc cuồng bạo.
"Phong hệ đơn thể ma pháp Thứ nguyên chi nhận là đơn thể công kích ma pháp mạnh nhất. Uy lực của Thứ nguyên chi nhận thậm chí mạnh tới mức có thể phách khai không gian. Như vậy, có thể đem Thứ nguyên chi nhận dùng vào kiếm pháp để thi triển ra hay không?"
Lâm Lôi suy nghĩ.
Đạo lý trăm sông chảy về một biển, phía trên của tầng 'Thế' này đối với Hắc Ngọc trọng kiếm mà nói thì chính là lĩnh ngộ tương đối 'Đại Địa Áo Nghĩa' thi trển ra.
Theo cách nhìn của Lâm Lôi, đối với Tử Huyết nhuyễn kiếm chính là đem lĩnh ngộ tương đối 'Phong Nguyên Tố Pháp Tắc' thi triển ra.
Đạo lộ chính xác sẽ không phải đi đường vòng.
Ngày nay Lâm Lôi cứ từ từ men theo con đường mà bản thân tự tìm để tiến tới, chỉ là thứ pháp tắc này quá huyền ảo, lĩnh ngộ được cũng rất gian nan. Cũng may lực tương tác giữa song hệ nguyên tố Địa, Phong của Lâm Lôi đều siêu đẳng. Trình độ khế hợp (ăn khớp) tự nhiên là cao phi thường.
Nhưng cho dù là như thế, không có vài năm hoặc là thời gian dài hơn, muốn có được thành tựu cơ hồ là không thể.
"Vèo."
Một đạo tàn ảnh hoa phá trường không trực tiếp hạ xuống sau người Lâm Lôi.
"Hi Tắc đại nhân." Lâm Lôi xoay người, lập tức cúi đầu hành lễ.
Hi Tắc cười cười gật đầu: "Ba Khắc ngũ huynh đệ đâu?"
"Bọn họ tu luyện ở trên bãi đất trống đằng sau gian phòng. Hi Tắc đại nhân, xin mời theo ta" Lâm Lôi mỉm cười bước về phía sau gian phòng, nhưng Hi Tắc đột nhiên có chút kinh ngạc nhìn vào chân Lâm Lôi.
Tuy nhìn từ bề ngoài, Lâm Lôi giống như người bình thường.
Nhưng Hi Tắc là cảnh giới gì?
Hắn cảm thấy rõ ràng, tẩu lộ của Lâm Lôi phi thường có quy luật, tựa hồ như ẩn chứa một loại ba động đặc thù. Kì thực trong lúc Lâm Lôi trường kì chìm đắm trong tu luyện khiến cho tẩu, cước bộ đó tự nhiên là bao hàm mạch động của đại địa.
"Quả nhiên là thiên tài." Hi Tắc thầm khen ngợi trong lòng.
Vừa đi được không xa, Hi Tắc đã nhìn thấy Ba Khắc ngũ huynh đệ, Ba Khắc ngũ huynh đệ đang ở trong một khu vực được bao phủ bởi quang mang màu thổ hoàng, nâng một khối cực thạch to cỡ một căn phòng để tập luyện.
"Hây!"
Cơ nhục trên người phát ra quang mang bóng nhẫy, gân xanh nổi lên trông như rắn, mạnh mẽ vô cùng.
"Hi Tắc đại nhân." Ba Khắc ngũ huynh đệ nhìn thấy Hi Tắc, lập từng đình chỉ tu luyện.
"Năm tên tiểu gia hỏa các ngươi, huấn luyện thực là rất liều mạng a." Hi Tắc nhếch miệng cười: "Cảm thấy hiệu quả tu luyện thế nào?"
Lão tứ trong Ba Khắc ngũ huynh đệ hưng phấn đáp: "Chúng ta trước đây huấn luyện đầ cảm thấy không được tiến bộ, nhưng trong khu vực được Trọng lực thuật bao phủ, không những cơ nhục bên ngoài mà cả bên trong thân thê cũng cảm thấy có tiến bộ."
Trong khu vực của Trọng lực thuật, dẫn lực tăng lên rất nhiều.
Dẫn lực tác dụng lên các nơi của thân thể, bao gồm cả nội tạng, kinh mạch.
"Rất tôt, ta chạy một vòng cuối cùng cũng mang được bản chép tay mật điển mà năm đó lưu ở tổng cục đến rồi đây." Hi Tắc phất tay, trong tay liền xuất hiện một quyển sách khá mỏng trông còn rất mới.
Nhãn tình của Ba Khắc ngũ huynh đệ lậo tức sáng lên, nhìn chằm chằm vào mật điển.
"Đây chính là Bất Tử mật điển?" Lão ngũ 'Cái Tì' trợn tròn mắt, mục quang rực lửa nhìn vào cuốn sách
"Cầm lấy đi." Hi Tắc mỉm cười.
Lão ngũ Cái Tì giơ tay, giống như là một đạo tàn ảnh trực tiếp giật lấy Bất Tử mật điển, tiếp theo hắn lập tử mở mật điển ra, ánh mắt của bốn người còn lại cũng nhìn vào mật điển này với vẻ chờ đợi
Năm người cường tráng như gấu đá vội vội vội vàng vàng xem mật điển.
Cảnh này thực sự là rất thú vị.
"Ha ha." Hi Tắc bật cười. Khóe miệng Lâm Lôi cũng hiện lên nét cười.
Hi Tắc nhìn về phía Lâm Lôi, thấp giọng nói: "Lâm Lôi, ta thấy rằng, năm người bọn họ cũng giống như tổ tiên bọn họ, thần kinh khá thô, nếu như một mình ở bên ngoài, chỉ sợ sẽ rất dễ dàng bị người ta mê hoặc lừa gạt. Ta hi vọng ngươi sẽ mang bọn họ theo."
"Hi Tắc đại nhân xin cứ yên tâm." Lâm Lôi ưng thuận nói.
Cùng với Ba Khắc ngũ huynh đệ tiếp xúc một khoảng thời gian, Lâm Lôi phát hiện, năm huynh đệ này thuộc loại ân oán phân minh, phi thường thô cuồng, cũng không có tâm cơ. Muốn chửi ai thì chửi, không để chuyện gì ở trong bụng.
Tính cách này, Lâm Lôi rất thích, tình tình chân thực.
"Năm huynh đệ bọn họ, một khi tu luyện Bất tử mật điển, tốc độ tiến bộ chắc sẽ rất nhanh. Trong vòng vài năm đạt tới cửu cấp có lẽ không thành vấn đề." Hi Tắc trong lòng thầm nói.
Tiếp theo hắn nhìn Lâm Lôi.
"Lâm Lôi này, còn đáng tin hơn."
Trong mắt Hi Tắc, mức độ trọng yếu của Lâm Lôi còn xa mới bằng Ba Khắc ngũ huynh đệ. Dù sao Ba Khắc ngũ huynh đệ cũng là đời sau sinh tử huynh đệ của Hi Tắc. Còn Lâm Lôi chỉ là một nhà điêu khắc thạch điêu mà hắn thích thôi.
Đối với Lâm Lôi chỉ goi là hân thưởng.
Đối với Ba Khắc ngũ huynh đệ, lại giống như là tình thương với con cháu.
Hi Tắc rất nhanh chóng đã li khai, đại khái qua khoảng nửa năm thời gian, tòa phủ đệ đã kiến tạo thành công, đám người Lâm Lôi chuyển vào trong đó sống, bắt đầu trường kì, an tĩnh tu luyện.
Biết Lâm Lôi bọn họ cư trú tại đây, ngoài Hi Tắc ra chỉ sợ cũng chỉ có Da Lỗ.
Da Lỗ sớm đã phái người, mỗi tháng cố định đem tin tức liên quang tới Quang Minh giáo đình, Ngọc lan đại lục cùng với tin tức của Ốc Đồn tới cho Lâm Lôi.
Tuy ở nông thôn tiểu trấn, nhưng những sự tình liên quan tới đại lục Lâm Lôi đều biết.
oOo
Trong một khu rừng ở phía tây Vân Phong trấn, Lâm Lôi một mình tu luyện ở đây.
Ba năm rồi.
An tĩnh tu luyện ở Vân Phong trấn thấm thoắt đã ba năm, ba năm nay, người của Quang Minh giáo đình một mực truy tìm bọn họ nhưng không được, Lâm Lôi bản thân hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện, tiến bộ cực lớn.
Gió thổi, lá khô rơi.
Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn trời, cao cao trên không trung có một đàn Thanh phong điêu đang bay lượn rất nhanh, Lâm Lôi khóe miệng lộ ra tiếu ý, Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay đột nhiên lăng không đâm thẳng lên không trung.
"Phụp!"
Lấy Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi làm khởi điểm, toàn bộ không gian đều sản sinh ra những gợn sóng lăn tăn, lọai sóng không gian này rất nhanh truyền lên không trung.
Cơ hồ như chỉ trong nháy mắt, đã lên cao đến cả ngàn mét.
"Phốc!"
Ngũ cấp ma thú Thanh phong điêu thân thể chấn động, sau đó trực tiếp rơi xuống.
"Cuối cùng cũng đạt tới cảnh giới Bách trọng lãng." Trong mắt Lâm Lôi hiện lên sự tự tin: "Nếu như bây giờ Thi Đặc Lặc chịu một kích của ta, có lẽ sẽ không bị thương nhẹ đơn giản như vậy đâu."
Đại địa áo nghĩa - Tam trọng lãng!
Đại địa áo nghĩa - Thập trọng lãng!
Đại địa áo nghĩa - Bách trọng lãng!
Mất ba năm thời gian, lý giải về Đại địa áo nghĩa của Lâm Lôi đã đạt tới mức cực cao. Lực công kích cũng tăng lên đáng sợ.
Ngoài nghìn mét có thể giết chết ngũ cấp ma thú.
Chỉ sợ ngay cả Thánh vực cường giả cũng khó mà làm được, dẫu sao trong quá trình đấu khí ở trong không trung sẽ không ngừng yếu đi, khi đạt tới cự ly nhất định thì sẽ suy yếu tới mức rất thấp.
So với đấu khí, 'Sóng Chấn Động' trong quá trình truyền đi, tuy cũng sẽ suy yếu nhưng mức độ suy yếu ít hơn đấu khí.
Tam trọng lãng lúc trước, Lâm Lôi muốn lăng không giết chết ngũ cấp ma thú, tối đa là trong vòng mười mét. Ở cự ly xa hơn, chấn động này không có cách nào giết được ngũ cấp ma thú.
Còn đạt tới thập trọng lãng, trong vòng một trăm mét, có thể chấn tử ngũ cấp ma thú.
Mà bách trọng lãng, uy lực còn mạnh hơn nhiều, đừng nói là một nghìn mét, dù ba nghìn mét cũng không thành vấn đề.
Một chiêu này là át chủ bài của Lâm Lôi, không phải lúc nguy hiển thì sẽ không dễ dàng sử dụng.
"Bất quá Phong chi áo nghĩa này, đột phá như thế nào nữa?" Lâm Lôi tay động đậy, Hắc Ngọc trọng kiếm chui vào trong vỏ, trong tay hắn còn lại Tử Huyết thần kiếm.
Tu luyện ba năm, Tử Huyết nhuyễn kiếm đệ tứ tầng cảnh giới 'Phong Chi Áo Nghĩa', Lâm Lôi chỉ lĩnh ngộ tới đệ nhất giai Phong ba động
"Không ổn, Phong hệ ma pháp, không chỉ là tốc độ rất nhanh, phiêu dật quỷ di, đơn thể công kích cũng phải rất mạnh mới đúng. Làm cách nào đem 'Thứ Nguyên Chi Nhận' thông qua kiếm để thi triển nhỉ?"
Lâm Lôi có cảm giác.
Thứ nguyên chi nhận, hoàn toàn có thể thông qua Tử Huyết nhuyễn kiếm để thi triển ra. Nhưng trên con đường tiến về phía trước đầy sương mù che phủ, Lâm Lôi căn bản không biết phải đột phá từ đâu.
"Lâm Lôi đại ca, Lâm Lôi đại ca." Từ ngòai rừng truyền vào tiếng gọi của Lệ Bối Tạp.
Lâm Lôi túm vào cánh của Thanh phong điêu, xách nó bước ra ngoài bìa rừng, Thanh phong điêu này hôm nay là thức ăn của mọi người.
"Lâm Lôi đại ca, thư của huynh. Vừa mới được đưa đến." Lệ Bối Tạp cười rạng rỡ với Lâm Lôi.
"Hả?"
Mỗi tháng đều có một phong thư được đưa đến, Lâm Lôi giơ Thanh phong điêu ra: "Lệ Bối Tạp, tối nay ăn Thanh phong điêu." Nói xong, hắn nhận lấy thư, rồi xé phong bì ra.