Ban đêm, Lâm Lôi dùng cơm trong đại sảnh của thành bảo.
"Cơ Ân, Chiêm Ni, các người ra đây một chút." Ăn xong cơm, hắn liền bảo, sau đó đi ra khỏi đại sảnh, tới hoa viên tịch mịch sau hậu viện.
Cơ Ân, Chiêm Ni nhìn nhau, cùng đi theo Lâm Lôi tới hoa viên trong hậu sảnh.
Ban đêm, hoa viên yên tĩnh không một tiếng động, Lâm Lôi nhìn Chiêm Ni, Cơ Ân cười: "Chiêm Ni, Cơ Ân, ta có một việc phải nói cho các người hay."
Cơ Ân, Chiêm Ni nghi hoặc nhìn hắn.
"Ta và Quang Minh giáo đình kia có cừu hận, không chết không thôi."
Một câu nói này của Lâm Lôi làm Cơ Ân, Chiêm Ni kinh ngạc. Bọn họ biết Lâm Lôi không tầm thường song không ngờ rằng lại đối lập với Quang Minh giáo đình.
Quang Minh giáo đình, chính là một thế lực tuyệt đối khổng lồ.
Lâm Lôi hạ thấp giọng nói: "Hơn nữa năm năm trước trong lần giao thủ đó, Quang Minh giáo đình hẳn là biết ta đang ở tại Áo Bố Lai Ân đế quốc. Năm năm trước, người của Quang Minh giáo đình đã biết hắc báo tồn tại. Chắc chắn, căn cứ vào điểm này, bọn chúng tất nhiên điều tra ra được chuyện ta tới Xích Nhĩ quận thành thăm tỷ đệ các người."
Đương sơ một thần bí cường giả cùng hắc báo bảo vệ Cơ Ân tỷ đệ, khiến cho Cơ Ân cuối cùng đọat được vị trí thành chủ.
Chuyện này cũng không phải bí mật. Quang Minh giáo đình đến việc này cũng không điều tra ra thì mới là lạ.
"Ta hoài nghi nhân thủ của Quang Minh giáo đình ẩn núp ở Xích Nhĩ quận thành nhất định là không ít." Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
Quyết định tới Xích Nhĩ quận thành, hắn tất nhiên đã chuẩn bị.
Cùng Thi Đặc Lặc giao thủ, kinh qua lần giao thủ đó, Quang Minh giáo đình khẳng định ý thức được uy hiếp từ Lâm Lôi. Nếu không phái người diệt trừ thì bọn chúng thực là ngu xuẩn.
"Làm sao bây giờ?" Cơ Ân, Chiêm Ni có chút băn khoăn.
"Chiêm Ni, đầu tiên ta hỏi muội, muội có còn muốn đi theo ta hay không?" Lâm Lôi nhìn Chiêm Ni.
Chiêm Ni không chút do dự gật dầu.
Lâm Lôi khẽ gật đầu: "Ta lo lắng trong tòa thành này cũng có gian tế của Quang Minh giáo. Cho nên ở đây nói với các người. Ta quyết định ... buổi tối hôm nay trước hết một mình rời khỏi Xích Nhĩ quận thành."
"Cái gì?" Chiêm Ni giật mình nhìn Lâm Lôi, "Lôi đại ca, huynh định đi một mình?"
"Yên tâm, ta chỉ là đi trước các người một bước thôi. Ta đi trước đến Ba Tư Nhĩ tỉnh thành, rồi sẽ ở tại Nại Nhĩ tửu điếm phía đông trong tỉnh thành. Đến lúc đó, có thể đến tìm ta." Lâm Lôi vẫn tự tin có thể đối phó với người của Quang Minh giáo đình.
Nhưng không thể mang theo Chiêm Ni, Cơ Ân một đám người.
Nếu mang theo một đám người này thì chỉ có hại cho tỷ đệ bọn họ.
"Nại Nhĩ tửu điếm phía đông thành. Ta biết, tửu điếm này rất nổi danh." Cơ Ân gật đầu. Hắn năm năm qua cũng từng đi đến tỉnh thành nhiều lần.
Lâm Lôi trong lòng sớm đã có kế hoạch.
Bây giờ có giết hay không giết người của Quang Minh giáo đình cũng không quan trọng nữa. Dù sao bọn chúng cũng chỉ là tiểu lâu la, có chết đi thì đối với căn cơ của Quang Minh giáo đình cũng không hề ảnh hưởng.
Nếu chạm trán thì giết, còn không cũng không sao.
Mà nếu để Chiêm Ni cùng với Ba Khắc ngũ huynh đệ, Tái Tư Lặc bọn họ hội họp xong, một đám người này ở cùng một chỗ, Lâm Lôi cũng không sợ Quang Minh giáo đình có âm mưu gì nữa.
"Vậy ta đi trước." Hắn cười nói.
"Bây giờ đi ngay ư?" Chiêm Ni, Cơ Ân sửng sốt.
"Đi ngay bây giờ. Người của Quang Minh giáo đình sẽ không thể nào biết được." Lâm Lôi cười, toàn thân hóa thành một đạo hắc ảnh phiêu dật cực nhanh xuyên không trung biến mất khỏi hậu hoa viên.
Cơ hồ cùng lúc đó, Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' và Bối Bối cũng đều phi thoán rời đi.
Tại tường thành Xích Nhĩ quận thành với hơn hai mươi thước chiều cao, chỉ thấy ba đạo hắc ảnh chợt lóe rồi biến mất, dễ dàng lướt qua tường thành. Tường thành này đối với chiến sĩ bình thường rất hữu hiệu nhưng đối với cường giả đạt tới trình độ như Lâm Lôi mà nói thì chỉ như một cánh cửa cao hơn người một chút mà thôi.
Cưỡi trên lưng Hắc Lỗ, gió đêm gào thét.
"Ta phát hiện ra rằng ta thích cảm giác chạy trong đêm." Lâm Lôi cảm giác được gió mát xuy phất trên mặt, cả người đều thanh tỉnh rất nhiều.
Ánh trăng khiến cho cả đại địa giống như được một tấm khăn bao phủ. Hết thảy đều có vẻ mộng ảo.
Đêm nay, cũng còn có người khác cưỡi tuấn mã cực nhanh phóng đi, kẻ này đúng là phụng mệnh thông tin cho Lan Đạm. Lan Đạm đang ngụ tại một tiểu trấn cách Xích Nhĩ quận thành chừng hơn một trăm dặm.
Lâm Lôi khi tới Xích Nhĩ quận thành thì trời đã tối. Lúc người phụ trách nhân mã của Quang Minh giáo đình tại Xích Nhĩ quận thành nhận được tin tức thì đã là 6 giờ tối. Tới lúc phái người đi cũng đã là 7 giờ rồi.
Mà Lâm Lôi rời khỏi Xích Nhĩ quận thành là lúc tám giờ tối.
Lúc này thủ hạ của Quang Minh giáo đình còn đang chạy trên đường. Đến gần 9 giờ, rốt cuộc đã tới được chỗ đám người Lan Đạm đang chờ tại tiểu trấn. Nhìn thấy ánh lửa trong tiểu trấn, trong đêm tháng 11 gió lạnh cứng người, 2 gã nam tử rốt cuộc cũng cảm thấy một tia ấm áp.
"Lan Đạm đại nhân."
Truyền tấn nam tử thấy Lan Đạm đứng ở cửa phòng lập tức nhảy xuống. "Lan Đạm đại nhân, có chuyện trọng yếu. Chúng ta điều tra ra được Lâm Lôi đã tới Xích Nhĩ quận thành."
Lan Đạm vốn lạnh lùng đứng tại chỗ đôi mắt chợt sáng lên một chút.
"Lâm Lôi?" Lan Đạm thất kinh, vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Ả đã chờ đợi đủ năm năm, thậm chí có chút chết lặng. Buổi tối nay bỗng nhiên một tin tình báo như vậy lại đột ngột tới.
"Tắc Khắc, Tắc Khắc! Các ngươi mấy người tất cả đều lại đây cho ta." Thanh âm lạnh băng của Lan Đạm lập tức vang lên, ngũ danh Thiên sứ kia cũng đều lập tức chạy lại.
Lan Đạm lục danh Thiên sứ này, hiện tại đều ở trong thân thể nhân loại. Thực lực bọn họ đều bị hạn chế, chỉ có thể phát xuất cửu cấp chiến sĩ thực lực.
Bất quá, bản chất của bọn họ căn bản vẫn còn là Thiên sứ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, vì Chúa vinh danh, có thể tùy thời hy sinh tánh mạng.
Ngũ danh Thiên sứ còn lại khi biết tin Lâm Lôi đã tới Xích Nhĩ quận thành, đều kích động hẳn lên. Sứ mạng của bọn họ chính là giết Lâm Lôi.
"Đi, chúng ta lập tức xuất phát." Lan Đạm lập tức hạ lệnh.
"Vâng." 5 người không chút do dự.
Lan Đạm lục nhân cũng không để ý đến truyền tấn nam tử, bọn họ sáu người trực tiếp dựa vào hai đôi cánh cực nhanh phóng đi.
Vội vàng lao vút đi, là cửu cấp cường giả, tốc độ của bọn họ không thể nghi ngờ được, so với tuấn mã còn nhanh hơn nhiều.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Trong một phổ thông đình viện, đêm qua 6 người Lan Đạm đã đến được Xích Nhĩ quận thành, cư trú tại nơi này.
"Cái gì? Lâm Lôi biến mất?" Lan Đạm lạnh lùng nhìn bạch bào nam tử.
Bạch bào nam tử lập tức đáp: "Lan Đạm đại nhân, người của chúng ta phục ở Thành chủ thành bảo đêm hôm qua cũng không biết. Sáng hôm nay mới phát hiện ra. Lâm Lôi cùng lưỡng ma thú của hắn đã biến mất, phỏng chừng đã rời khỏi Xích Nhĩ quận thành."
"Ầm!"
Lan Đạm phẫn nộ, một chưởng nện xuống thạch trác trước mặt, cả thạch trác lập tức hóa thành mạt phấn. Ngũ danh Thiên sứ còn lại cũng phi thường tức giận.
Bọn họ sáu người đã tốn hao mất năm năm thời gian, vừa mới có tin tức, loáng cái người đã lại biệt tích.
Bạch bào nam tử ở bên cạnh có chút căng thẳng. Y biết sáu người trước mặt rất lợi hại. Ngay cả tổng phụ trách của Quang Minh giáo đình tại Tây Bắc hành tỉnh cũng phải nghe lệnh của sáu người này.
Bất quá bạch bào nam tử căn bản không biết trước mắt sáu người đều là Thiên sứ.
Trừ phi trước khoảnh khắc tử vong, Lan Đạm bọn họ liều mạng mới có thể biểu hiện thực lực của Thiên sứ.
"Đi thăm dò, kiểm tra cho ta. Phải điều tra được, rốt cuộc Lâm Lôi đã đi đâu. Ngoài ra ... người của cả Tây Bắc hành tỉnh đều lập tức hành động. Nhất định phải tìm được Lâm Lôi. Lâm Lôi hắn khẳng định vẫn còn ở Tây Bắc hành tỉnh." Lan Đạm lạnh lùng phân phó.
"Vâng." Bạch bào nam tử lập tức tuân mệnh.
Năm năm trôi qua vẫn không tìm được Lâm Lôi. Lan Đạm bọn họ thậm chí lo lắng Lâm Lôi có phải đã rời khỏi Áo Bố Lai Ân đế quốc hay không. Dù sao cũng vì tìm không được nên không có cách nào để xác định địa điểm.
Bây giờ ít nhất có thể xác định, Lâm Lôi ở ngay Tây Bắc hành tỉnh.
Trong lúc Lan Đạm cả bọn đang phẫn nộ, buổi sáng ngày thứ ba, bọn chúng nhận được một tin tức truyền đến từ Ba Tư Nhĩ tỉnh thành.
"Lâm Lôi xuất hiện tại Ba Tư Nhĩ tỉnh thành."
Nghe xong tin tức này, Lan Đạm lục nhân vui mừng khôn xiết.
"Đại nhân, chúng ta bây giờ xuất phát chứ." 5 người nhìn Lan Đạm. Lan Đạm là thủ lĩnh của đội ngũ 6 người, kỳ thực tại thần hàng Thiên sứ đội của Quang Minh giáo đình, Lan Đạm cũng là một danh nhân.
Bởi vì Thiên sứ hàng lâm với cửu cấp chiến sĩ thực lực, bản thể cũng chỉ là song dực Thiên sứ yếu nhất. Trong cửu cấp thực lực Thiên sứ, chỉ có ba bản thể là tứ dực Thiên sứ. Trong ba người thì lại duy nhất có Lan Đạm là nữ.
"Mạch Khắc Khẳng Hi kia chính là ở tại tỉnh thành."
Lan Đạm nhíu mày: "Mạch Khắc Khẳng Hi đạt tới Thánh vực cũng đã sáu mươi năm. Theo điều tra, thực lực của hắn là Thánh vực trung giai. Nếu hắn nhúng tay vào thì chuyện sẽ rất phiền toái."
"Đại nhân, nếu chúng ta liều mạng, giết chết Mạch Khắc Khẳng Hi cũng không khó." Thiên sứ 'Tắc Khắc' ở bên cạnh nói.
"Đúng. Trong khi liều mạng, chúng ta đều không để ý việc thân thể băng hội, trực tiếp thi triển bản thể năng lượng. Chúng ta 5 người đều là song dực Thiên sứ, đại nhân ngừơi là tứ dực Thiên sứ. Mặc dù thời gian quá ngắn, nhưng để giết chết Lâm Lôi cũng là đủ rồi."
Nghe thủ hạ nói xong, Lan Đạm hơi chần chừ.
Đích xác, Thiên sứ không để ý thân thể băng hội, có thể trong thời gian ngắn ngủi thi triển nguyên bổn năng lượng. Nhưng sau khi công kích hai, ba lần bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất.
Một tứ dực Thiên sứ, 5 song dực Thiên sứ, liều mạng không để ý thân thể băng hội, thi triển Thiên sứ chiến trận thì ngay đến Thánh vực trung giai cao thủ cũng có thể bỏ mạng.
"Không vội." Lan Đạm lạnh nhạt nói: "Mọi người tỉnh táo lại đi, liều mạng chỉ là bước cuối cùng. Phải biết rằng Lâm Lôi kia nếu không biến thân, thực lực cũng không mạnh. Chúng ta hoàn toàn có thể có một cơ hội, khi hắn ở hình thái nhân loại bình thường thì giết chết hắn."
"Đại nhân, ý của người là?" Cả ngũ nhân đều nhìn Lan Đạm.
"Lâm Lôi chắc không nhận ra được sáu người." Lan Đạm khóe miệng có một tia tiếu ý băng lãnh.
Cùng ngày, Lan Đạm lục nhân được bạch bào nam tử tự mình dẫn đi, cưỡi trên tuấn mã xuất phát rời khỏi Xích Nhĩ quận thành.
"Đại nhân, xa đội phía trước chính là xa đội của Xích Nhĩ quận thành thành chủ." Bạch bào nam tử liếc mắt ra xa, thấp giọng quay lại nói với Lan Đạm.
"Ồ? Hay lắm, chính là Chiêm Ni và Cơ Ân tỷ đệ hả?" Lan Đạm liếc mắt nhìn xa đội phía xa.
Quan hệ giữa Chiêm Ni, Cơ Ân cùng Lâm Lôi, Lan Đạm rất hiểu.
"Ngươi đã cho người đi lẫn vào xa đội phải không?" Lan Đạm thấp giọng nói.
"Đúng vậy, thưa đại nhân." Bạch bào nam tử gật đầu đáp.
Lan Đạm mỉm cười: "Tốt lắm, chúng ta tạm thời không cần chú ý đến bọn họ."
Lan Đạm quần nhân tốc độ rõ ràng nhanh hơn so với đám người Cơ Ân, loáng cái đã vượt qua. Cơ Ân, Chiêm Ni bọn họ cũng xuất phát đi tỉnh thành Ba Tư Nhĩ, mục đích chính là tham gia gia tộc nhất niên tụ hội.
Lan Đạm quần nhân, Chiêm Ni quần nhân đều xuất phát đi đến Ba Tư Nhĩ tỉnh thành, mà Lâm Lôi đang bình yên ở trong một tửu điếm tại tỉnh thành. Phía sau tửu điếm có một đình viện độc lập. Lâm Lôi hiện ngụ tại chỗ này.
"Ta nghênh ngang xuất hiện tại tỉnh thành, e rằng người của Quang Minh giáo đình đã biết rồi. Không biết Quang Minh giáo đình sẽ phái kẻ nào đến."
Lâm Lôi không hề lo lắng chút nào, ngược lại có chút chờ mong.
"Nếu chân chánh giao thủ sẽ sử dụng Hắc Ngọc trọng kiếm, thi triển Đại địa áo nghĩa Bách trọng lãng."