Những ngày cuối năm, phố phường vắng lặng, chỉ có tiếng pháo đỏ lặng lẽ xuyên qua những ngọn đèn lồng vang lên, thỉnh thoảng lại có tiếng tuyết đè những cành cây khô rơi xuống đất.

Hầu hết các khách sạn trên phố đều đã đóng cửa, Giang Khắc đưa Thời Vũ đến một khách sạn gần đó. Ngay khi cánh cửa xoay được mở ra, nhân viên lễ tân đang ngồi, một bên xem Gala Lễ hội mùa xuân trên iPad, một bên ngáp ngắn ngáp dài. 

Thấy có người tới, nhân viên lễ tân vội vàng nhấn nút tạm dừng. Cô đứng dậy nhìn người đang tới. Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng burberry màu đen, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn, đôi môi mỏng, sống mũi cao thẳng, chẳng qua là trông quá lạnh lùng, khiến người ta ba chân bốn cẳng lùi về sau.

Người phụ nữ bên cạnh anh khá xinh đẹp, đôi mắt to tròn, khuôn mặt mèo, làn da trắng sứ, ngũ quan không có nét hung dữ. Người đàn ông đang nắm tay cô, người phụ nữ đang kéo tay áo anh  nói chuyện.

Người đàn ông cúi đầu hợp tác, một nét dịu dàng thoáng qua trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh.

Nhìn thấy họ đi tới, nhân viên lễ tân nén suy đoán trong lòng của mình lại, mở miệng: “Xin chào, cho tôi mượn thẻ căn cước.”

Giang Khắc lấy thẻ căn cước từ trong ví da ra, nhân viên lễ tân hỏi tiếp: “Mấy phòng?”

Người đàn ông định nói hai phòng, nhưng anh nhớ đến việc Thời Vũ ngủ một mình sẽ đạp chăn xuống đất, anh đổi lời: “Một phòng Suite.”

“Được.” Nhân viên lễ tân sắp xếp phòng, thoáng nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh anh tai đỏ bừng.

Sau khi đặt phòng xong, nhân viên lễ tân trả thẻ căn cước rồi đưa cho bọn họ thẻ phòng. Hai người đi về phía thang máy, nhân viên lễ tân lại ngồi xuống, tiếp xục xem Gala.

Trong Gala Lễ hội mùa xuân, Phùng Củng vừa bước ra, nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ các bạn muốn chết.” Nhân viên lễ tân giật giật khóe miệng cười. 

Đột nhiên có người gõ nhẹ lên bàn, nhân viên lễ tân ngước mắt lên bắt gặp một đôi mắt sáng ngời, Thời Vũ quay lại, đặt lên bàn ba viên kẹo đỏ.

“Năm mới vui vẻ.” Cô nói.

Hai người đi thang máy lên phòng, Giang Khắc đặt thẻ phòng lên khu vực cảm ứng trên cửa, cửa mở phát ra một tiếng ”bíp”. Ánh đèn ấm áp tràn vào phòng, Giang Khắc đứng ở cửa cởi áo khoác, anh vươn tay phủi tuyết trên quần áo.

Không lâu sau, có người gõ cửa, mang quần áo đến. Giang Khắc nhận lấy, Thời Vũ giục anh đi tắm trước.

Một giờ sau, người đàn ông bước ra, mặc một chiếc áo choàng ngủ màu bạc, thấp thoáng hiện lên những đường cơ rắn chắc trên ngực, bờ vai rộng, vòng eo hẹp, nốt ruồi sau tai bị hơi nóng làm cho càng thêm đỏ, ở trong đêm tối càng trở nên quyến rũ hơn.

Thời Vũ ngồi trên sofa, khuôn mặt cô nóng ran, cô cưỡng ép nhìn sang chỗ khác, bắt đầu lục trong túi xách lấy loại thuốc vừa mua, vẫy tay với Giang Khắc, “Anh lại đây.”

Giang Khắc đi tới, rót một ly nước nóng, thản nhiên ngồi xuống: “Sao vậy?”

Thời Vũ đứng dậy đi tới bên cạnh anh, lẩm bẩm vài câu: “Đương nhiên là bôi thuốc rồi, sao anh lại không quan tâm đến bản thân mình một chút nào vậy.”

Thời gian lặng lẽ trôi, Thời Vũ nhúng tăm bông vào cồn, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương. Cô thoa cẩn thận, di chuyển rất nhẹ nhàng. 

Thời Vũ vừa bôi thuốc cho anh vừa làu bàu: “Lần sau bà ấy lại đánh anh, anh cứ tránh đi.”

“Nếu sợ, anh cứ gọi em, em sẽ đến bảo vệ anh.”

“Vết sẹo cũ này là sao?”

Giang Khắc giương mắt nhìn cô, cô gái nhỏ mở to mắt nghiêm túc bôi thuốc cho anh, hai người cách nhau rất gần, lông mi nhìn rõ ràng từng sợi, con ngươi đen láy phản chiếu bóng hình anh. 

Thời Vũ nhận ra mình suy nghĩ lung tung, xung quanh quá yên tĩnh, vừa cúi đầu, đụng phải đôi mắt sâu thẳm của anh. Tóc anh ướt một nửa, một giọt nước rơi trên vai Thời Vũ. Ánh mắt hai người đan xen vào nhau, không ai nói câu nào, thời gian giống như đã trôi qua rất lâu.

“Sao đột nhiên lại quay lại?” Giọng Giang Khắc khàn khàn.

Thời Vũ nghiêng đầu đầu, nhân cơ hội dán băng cá nhân màu hồng lên cho anh: “Chắc là hai người chúng ta tâm linh tương thông.”

Có lẽ vì thích một người nên sẽ quan tâm đến từng nhất cử nhất động của người đó. Hai ngày qua nói chuyện cùng Giang Khắc, Thời Vũ nhạy cảm nhận ra được được cảm xúc của Giang Khắc có gì không đúng. 

Vậy nên Thời Vũ, nếu có cô ở bên cạnh anh, chắc là mọi chuyện sẽ tốt hơn một chút.

Thời Vũ giúp Giang Khắc xử lý vết thương xong, cô ném tăm bông cùng vỏ nhựa vào thùng rác.

“Em đi tắm đây.” Thời Vũ đứng dậy.

Tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, Giang Khắc đang ngồi trên sofa hút thuốc, cũng không biết anh đang nghĩ gì. 

Sau khi Thời Vũ tắm xong, cô vẫn ở bên trong mè nheo chưa chịu ra. Đột nhiên, bên trong phòng tắm truyền đến một tiếng thét chói tai, Giang Khắc vội vàng chạy đến, vẻ mặt căng thẳng: “Sao vậy?” 

“Em đánh răng bị nước nóng làm bỏng thôi.” Thời Vũ ngượng ngùng nói.

Ánh mắt Giang Khắc đảo qua, ly nước đổ ra ngoài, tay cô gái nhỏ đỏ bừng. Hình như là sợ Giang hắc khiển trách, Thời Vũ giấu tay ra sau lưng, 

Giang Khắc lẳng lặng bước tới, nắm lấy tay cô đặt dưới làn nước lạnh. Sau đó, Giang Khắc lấy một cốc nước nóng khác, nặn kem đánh răng vào bàn chải đánh răng.

“Mở miệng.” Giang Khắc không biết làm sao.

“À? Ồ.” Thời Vũ định thần lại.

Giang Khắc tự tay đánh răng cho Thời Vũ, mùi tuyết tùng trên người anh không biết tỏa ra từ  lúc nào, cô gái nhỏ thỉnh thoảng nhìn vào tấm gương bám đầy hơi nước, trên đó có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh.

Nhưng cô lại không cẩn thận, vô tình đụng phải ánh mắt của anh, giống như bị điện giật, Thời Vũ cảm thấy tim mình như thắt lại, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Xong xuôi, Giang Khắc đem chăn gối từ trên giường lớn ra sofa, chuẩn bị dựa vào.

Thời Vũ trợn to mắt nhìn anh, lên tiếng: “Anh ngủ trên sofa hả?”

… Cô đâu phải hồng thủy mãnh thú đâu?

Giang Khắc còn chưa kịp lên tiếng, Thời Vũ đã xuống giường đem chăn gối của anh cầm đi, lo lắng nói: “Nằm trên sofa ngủ sẽ bị cảm lạnh, anh lên giường đi.” 

Người đàn ông bước đến gần cô, liếc mắt, giọng khiêu khích, “Em chắc chưa?”

Thời Vũ lúc này mới kịp phản ứng, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên, giọng nói lắp bắp: “Ừm, nếu không … anh sẽ bị cảm lạnh.”

Đôi mắt Giang Khắc dán chặt vào cô, người đàn ông lợi dụng chiều cao của mình dễ dàng vượt qua cô, giành lại chiếc gối, không ngờ Thời Vu đã nắm chặt lấy chiếc gối.

Thật sự sẽ bị cảm lạnh đó.

Giang Khắc vươn tay nắm lấy cánh tay cô, anh dùng sức một chút, trời đất quay cuồng, cả người Thời Vũ bị đè lên giường, cái gối đồng thời rơi xuống đất. 

“Anh… anh… anh làm gì vậy?” Thời Vũ khẩn trương nói.

Người đàn ông không trả lời, anh nắm lấy tay cô đưa lên, dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra, khiến cô gái nhỏ không thể vùng vẫy. Giang Khắc đè thấp giọng xuống, hung hăng cố ý trêu chọc cô: “Làm chuyện mà hai người ngủ cùng giường sẽ làm.” 

Nói xong, ngón tay anh chậm rãi mở vén vạt áo ngủ của cô gái nhỏ, hai người cách nhau rất gần, thân thể nóng bỏng tiến đến gần cô, cô gái nhỏ cảm thấy mình không chịu nổi.

Trong lúc quần áo cọ xát vào nhau, Thời Vũ căng thẳng đến mức hô hấp càng ngày càng nặng nề, đường nét đào mật trên ngực càng ngày càng rõ ràng, hai mắt Giang Khắc tối sầm lại, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Nhìn thấy chiếc cúc áo đầu tiên sắp được cởi ra, Thời Vũ hơi kinh hãi, cô lắp bắp nói: “Anh anh … nhanh quá, em sợ lắm.”

Giang Khắc quả nhiên ngừng lại, anh phát ra một tiếng cười nhẹ, còn kèm theo ý trêu đùa. Thời Vũ cảm giác nguồn nhiệt nóng bỏng trên người cuối cùng cũng rời đi, một chiếc chăn bông được đặt trên mặt cô.

“Mau ngủ đi, tiểu cô nương.”

Thời Vũ lúc này mới phát hiện mình bị đùa bỡn, cô giống như một con mèo nhỏ khịt mũi, quay lưng về phía anh. Mặc dù là anh trêu đùa cô, nhưng Thời Vũ lại sợ Giang Khắc nửa đêm thú tính bộc phát, cô lại ngồi dậy vạch một đường trên giường. 

“Anh không đượt vượt qua ranh giới này.” Cô gái nhỏ tức giận nói nhỏ.

“Được.” Giang Khắc hứa với cô.

Một đêm này, Giang Khắc ngủ không ngon, mơ mơ màng màng nhớ về quá khứ, sau đó mơ thấy người phụ nữ mặc áo đỏ cười nói với anh: “Không có gì là vĩnh hằng, tất cả đều là giả.” 

Nửa đêm, Giang Khắc tỉnh dậy từ cơn ác mộng, ah cảm thấy nóng. Vừa cúi đầu xuống, cô gái nhỏ không biết từ lúc nào đã chui vào trong vòng tay anh, dính chặt vào người anh như một con bạch tuộc, đôi chân thon dài trắng nõn đang cuốn chăn bông khoác lên eo anh. 

Rõ ràng là trước khi đi ngủ, cô nằm sát mép giường, bây giờ lại tụ động vượt qua ranh giới, lăn vào vòng tay anh.

Sao mà cô có thể tin tưởng anh nhiều như vậy, không một chút đề phòng. Giang Khắc nghĩ.



Đều nói năm mới sẽ xóa tất cả những điều không tốt của năm cũ, đón chào những cái mới, thế nhưng, sáng sớm Giang Khắc đã nhận được điện thoại từ nhà họ Giang, nói hôm nay lão gia tử đứng dậy không cẩn thận bị ngã,tình hình không được không tốt lắm, bây giờ đã đưa ông đến bệnh viện rồi.

Giang Khắc cầm điện thoại, trầm giọng nói: “Tôi lập tức đến.”

Thời Vũ còn ngủ ở trên giường, cô mơ mơ màng màng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Ông nội té bị thương, bây giờ anh phải đi bệnh viện.” Người đàn ông vừa nói vừa thay quần áo.

Thời Vũ bừng tỉnh: “Em đi với anh.”

Điều mà đám người trẻ tuổi trong nhà không biết là hôm 30 Tết, mẹ Giang náo loạn một trận, cả nhà không vui mà ai về nhà nấy. Lão gia tử giận đến nỗi nửa đêm không ngủ, ông giận bản thân mình đã nuôi ra một đứa con trai vô liêm sỉ như vậy, còn hại cháu trai và cháu dâu của ông thảm như vậy.

Cho tới gần sáng, lão gia tử vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện kia, tối hôm qua ông nhìn thấy ánh mắt của Giang Khắc, ông biết đứa cháu này chưa trở về.

Lão gia tử suy nghĩ chăm chú, không cẩn thận ngã từ trên giường xuống.

Hai người vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Giang Chính Quốc cùng các cô của anh đều có mặt ở đây. Giang Khắc thở hổn hển, anh mở miệng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

“Thắt lưng của ông không ảnh hưởng đến xương, không có gì nghiêm trọng”, Cô anh trả lời với vẻ ngập ngừng, “Chỉ là … phát hiện một khối u xơ cổ họng ông, chưa di căn, là khối u lành tính. Bác sĩ nói, phẫu thuật cắt bỏ càng sớm càng tốt ” 

“Nhưng không biết tại sao, ông từ chối cuộc phẫu thuật này.” Cô anh thở dài.

Vừa dứt lời, trong phòng bệnh vang lên tiếng tách trà rơi xuống đất, Giang Chính Quốc xấu hổ đi ra ngoài.

Giang Khắc cũng không thèm nhìn ông, anh tiến lên gõ cửa: “Ông nội.”

“Đi ra ngoài, tôi không muốn gặp ai.” Lão gia tử tức giận nói.

“Ông nội, là con đây, Tiểu Vũ Mao đến thăm ông đây ” Thời Vũ nhẹ nhàng nói, “Con có thể vào thăm ông không.”

Một lúc sau, từ bên trong truyền ra một giọng nói ho khan: “Vào đi.”

Giang Khắc và Thời Vũ cùng nhau đi vào, nhìn thấy lão gia tử đang nằm trên giường bệnh vô nước biển, tuy nói không có gì đáng ngại, nhưng ông đã già rồi, cả người yếu như quả bóng bị xì hơi vậy, ánh mắt đờ đẫn khiến người ta cảm thấy xót xa. 

“Ông nội, sao ông không làm phẫu thuật?” Giang Khắc hỏi.

“Dù sao, đều là những người bước nửa chân vào trong quan tài rồi, còn giày vò ông làm gì. Không cần lo lắng.” Lão gia tử đá một cước vào người anh, sau đó ho khan một tiếng. 

Giang Khắc hiểu rõ ông nội của mình nhất, anh nói: “Ông muốn thế nào mới chịu làm phẫu thuật? Chỉ cần con có thể làm được, con đều làm.”

Lão gia tử hừ một tiếng: “Nói rồi thì con sẽ nghe theo sao, vậy con kết hôn với Thời Vũ đi, con kết hôn rồi, ông cũng không có nguyện vọng gì nữa, làm phẫu thuật cũng không cần phải lo lắng.”

Giang Khắc đứng đó trầm mặc rất lâu, giống như cả thế kỷ, cuối cùng anh đồng ý: “Ừ.”

Thời Vũ đang đứng ở một bên, cô không mừng rỡ như điên như trong tưởng tượng, bởi vì cô nghe rõ anh nói “Ừ”, chứ không phải là “Được”.