Buổi họp lớp lần này được tổ chức ở một câu lạc bộ cao cấp, nhóm người lại lần nữa đi vào bên trong, trên tường có hình ảnh những chú chim hồng hạc đang bay lượn, bên phải xếp một dãy rượu vang đỏ đắt tiền, những chiếc cốc được treo ngược trên giá bạc, phản chiếu những khuôn mặt đang trò chuyện vui vẻ.

Thật trùng hợp, câu lạc bộ này là sản nghiệp của nhà Giang Khắc. Nhóm bạn học cũng sau khi biết được chuyện này thì rối rít nâng ly chúc mừng, ủy viên thể dục của lớp còn gõ bàn một cái nói: “Học thần, lúc còn đi học không phải tớ vẫn luôn mượn bài tập của cậu sao, không ngờ nhiều năm như vậy rồi, bọn mình vẫn phải dựa vào cậu.”

Nhóm người cười rộ lên, khóe miệng Giang Khắc cũng cong lên, có thể nhìn ra được anh đang rất thoải mái. Trong suốt quá trình, Thời Vũ ngồi bên cạnh Giang Khắc cũng cười theo, cô không lên tiếng, chủ động ẩn mình làm nền cho mọi người.

Nhưng mà Thời Vũ xinh đẹp như vậy, ai mà có thể bỏ qua sự tồn tại của cô chứ. Cô mặc một chiếc váy đen, trên người cũng không đeo trang sức gì, nhưng mà dáng vẻ cùng khí chất xuất chúng của cô đã dễ dàng đánh bại các cô gái có mặt ở đây.

Hầu hết các cô gái có mặt ở đây đều kiêng kỵ Thời Vũ, không nhịn được mà nhìn Thời Vũ.

Ngồi ở bên cạnh cô là một người đàn ông, anh ta nhìn Thời Vũ nghi ngờ, sau đó chuyển sang ngạc nhiên: “Cô là nữ minh tinh, cái người mà vừa biết biên khúc vừa biết khiêu vũ đúng không, thật lòng mà nói, buổi biểu diễn hôm đó của cô vô cùng xuất sắc, đến tôi cũng trở thành fan của cô rồi đấy.”

Thời Vũ nở một nụ cười: “Phải không? Cảm ơn nhé.”

Người kia nghiêng người lại gần, anh ta hạ thấp giọng nói: “Tôi nói này —— “

Trên bàn ăn, bọn họ kể về những chuyện trước kia hồi còn học trung học, Thời Vũ không phải người trong cuộc, cô chen vào thì không được hay cho lắm. Thấy có người bắt chuyện với mình, ánh mắt cô sáng lên.

Trong phòng ồn ào, Thời Vũ không nghe rõ người kia đang nói gì, cô đang nghiêng người lại gần nghe anh ta nói thì bỗng nhiên, một lòng bàn tay to lạnh lẽo vươn ra nắm lấy cổ tay cô, kéo cô sang một bên.

Ánh mắt Thời Vũ kinh ngạc, cô nhìn cái người đầu xỏ vừa kéo cô lại. Giang Khắc nhàn nhạt lên tiếng: “Cậu ấy nói cô con gái ba tuổi nhà cậu ấy cũng thích em.”

“Phải không?” Ánh mắt Giang Khắc nhìn thẳng về phía anh bạn học cũ đang ngồi bên cạnh Thời Vũ, ánh mắt mang theo vẻ áp chế.

Đối phương sợ toát mồ hôi, anh ta ngượng ngùng cười nói: “Đúng vậy, hôm đó tôi có dẫn con bé đến xem buổi biểu diễn của cô.”

Về sau, phòng ngừa Thời Vũ nói chuyện với những tên đàn ông khác, Giang Khắc như một tên biến thái, ngoài mặt khách khí lịch sự nói chuyện với người khác, nhưng ở dưới bàn lại nắm chặt tay cô, cô gái nhỏ có làm thế nào cũng không rút ra được.

Giang Khắc uống vài ly rượu, khóe mắt đỏ lên, anh nghiêng người đến trước mặt Thời Vũ, hơi nóng phả vào tai cô, tê dại, cô phải cúi đầu xuống vì ngứa.

Nhưng trong mắt người khác, cảnh tượng này rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình.

“Giúp anh gắp món đó đi.” Đôi môi mỏng của Giang Khắc khẽ mở.

Thời Vũ suýt chút nữa trợn tròn mắt liếc anh, cô nhắc nhở: “Anh thả tay tôi ra, tự mình gắp đi.”

“Đừng quên hiện tại em đang là bạn gái anh.” Giang Khắc nhướng mày, cố gắng hắng giọng ba chữ cuối.

Thời Vũ đành phải giúp anh gắp thức ăn, còn giúp anh rót rượu, cố gắng hết sức để đóng vai một cô bạn gái dịu dàng chu đáo. Ánh mắt Giang Khắc lộ ra mấy phần vui vẻ, vui vẻ hưởng thụ sự chủ động của cô.

Thời Gia Du ngồi ở đối diện bọn họ, cảnh tượng này bị cô ta nhìn thấy rõ ràng. Cô ta cúi đầu dùng bữa, càng ăn càng cảm thấy không ngon. Từ lúc Thời Vũ xuất hiện, kế hoạch của cô ta đã rối tung lên rồi.

Cô ta nghĩ, một lát nữa tỏ tỉnh, chắc là vẫn có cơ hội.

Dù sao thì hai người bọn họ cũng đã giải trừ hôn ước rồi, nếu Giang Khắc mà thích Thời Vũ thì đã cưới Thời Vũ về từ lâu rồi.

Trên bàn ăn đều nhắc đến những kỷ niệm năm xưa, nhưng mà giữa phụ nữ với nhau, trời sinh đã khong hợp. Có cô gái cười nói: “Giang Khắc, tớ nhớ hồi còn học trung học cậu hay được người ta săn đón, cậu với Gia Du còn đại diện lớp tham gia cuộc thi, hai người trai xinh gái đẹp, thầy cô còn nghi ngờ các cậu yêu sớm, còn gọi các cậu lên nói chuyện.”

“Đúng vậy, tớ còn tưởng hai cậu sẽ ở bên nhau không đấy.”

Gương mặt Thời Gia Du đỏ bừng, cô ta kéo kéo tay áo cô bạn của mình, tức giận nói: “Đóa Đóa!”

Vẻ mặt Giang Khắc nhàn nhạt: “Phải không, sao tớ không nhớ.”

Sắc mặt Thời Vũ bình thản, cô lại nói: “Sau đó thì sao, còn nữa không?”

Thời Vũ bỗng nhiên lên tiếng, mọi người thấy vẻ mặt của cô quá thản nhiên, với lại, Thời Gia Du với Giang Khắc ngoại trừ tin đồn này ra thì cũng không còn tin đồn nào khác, những người ở đây nhất thời không nói được câu nào.

Ngược lại thì người đàn ông để đầu đinh, ngũ quan cân đối, trước kia là ủy viên thể dục của lớp bọn họ, anh ta từ này đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Thời Vũ. Giang Khắc cau mày, anh lạnh lùng nhắc nhở: “Chu Lượng, cậu nhìn đi đâu vậy?”

Chu Lượng gãi đầu, có chút ngượng ngùng, nhưng anh lại thẳng thắn nói: “Anh nhớ ra em rồi, có phải lúc trước em thường xuyên đến lớp bọn anh tìm Giang Khắc dạy kèm cho em không, lúc đó anh còn tưởng em là em gái ruột của cậu ấy, anh còn định viết thư tình cho em nữa đấy.”

“Hả, sau đó thì sao, sao em không có ấn tượng gì về chuyện này vậy?” Thời Vũ kinh ngạc hỏi.

Dù sao đây cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi, chuyện tình cảm bây giờ của Chu Lượng vô cùng ổn định, anh lúc đó cũng chỉ là có hảo cảm với Thời Vũ mà thôi, vì vậy anh cũng thẳng thắn nói ra, hất cằm về phía Giang Khắc: “Em không có ấn tượng là đúng rồi, mối lương duyên này đã bị tên học thần kia ngăn lại mất rồi.”

“Thật lòng mà nói, đó là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy nổi giận. Suýt chút nữa cậu ấy đánh anh luôn đấy.” Chu Lượng cười cười.

Chu Lượng nghiêm túc suy nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, sau đó lại nói tiếp, Thời Vũ nghe xong cũng hiểu được đại khái.

Khi đó Thời Vũ đang học lớp 7, Giang Khắc bọn họ đang học lớp 12. Hai trường cách nhau không xa, một tuần ba lần Thời Vũ đến lớp Giang Khắc nhờ anh dạy kèm cho mình.

Có một lần Chu Lượng vừa đánh bóng rổ xong trở về lớp, trên người còn ướt đẫm mồ hôi, lần đầu tiên gặp Thời Vũ, anh thấy cô bé này rất xinh, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt sáng như sao.

Hai tay chống lên lan can, cô đang cẩn thận đếm những ô lưới bóng trên mặt đất, đôi chân gầy không ngừng đung đưa, có chút đáng yêu.

Chu Lượng không nhịn được mà nhìn thêm một cái, anh bước vào lớp lấy nước, nhìn thấy Giang Khắc vẫn đang làm đề, anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô bé đang đứng ở ngoài đang đợi cậu à?”

“Ừ.” Giang Khắc nói.

“Bạn gái hả?” Chu Lượng buột miệng hỏi.

Giang Khắc giương mắt lên, ánh mắt lạnh lùng: “Em gái tôi.”

Giang Khắc nói xong, anh đặt bút xuống đi ra ngoài dẫn Thời Vũ vào lớp. Lúc Giang Khắc dạy kèm cho Thời Vũ, Chu Lượng ngồi ở cuối lớp vô tình nhìn thấy Thời Vũ ngáp đến rơi nước mắt, cảm thấy cô bé này có chút thú vị.

Lần thứ hai, Chu Lượng gặp Thời Vũ trên sân bóng rổ. Anh cùng với người chơi đội đối thủ xảy ra va chạm, người kia ném bóng qua người Chu Lượng, móng tay vô tình làm xước mặt anh, chảy cả máu.

Sau đó, quả bóng bay thẳng đến sân chơi, suýt chút nữa đụng trúng Thời Vũ đang ngồi nghe nhạc.

Chu Lượng đi tới, anh vừa định nói xin lỗi. Thời Vũ xua tay cười rạng rỡ: “Không sao đâu ạ, không phải bóng vẫn chưa đập vào người em sao? Khi nào đập trúng rồi anh hẵng xin lỗi.”

Chu Lượng cười cười, anh trả lời “Được”, lúc anh nhặt bóng định xoay người rời đi, Thời Vũ lấy từ trong cặp ra một miếng băng cá nhân hình Pikachu, cô gọi anh lại: “Này, anh là bạn cùng lớp với anh em phải không, cho anh cái này.”

Lúc Thời Vũ đưa băng cá nhân cho anh, cô đang ngồi trên bãi cỏ, ngẩng đầu lên, làn da trắng muốt, ánh nắng vàng óng chiếu vào trong mắt cô, Chu Lượng nghe được tiếng tim mình đang đập rộn lên.

Ngày hôm sau, Chu Lượng viết một bức thư tình, anh đang do dự không biết đưa cho Thời Vũ thế nào, anh nghĩ tới Giang Khắc, nói không chừng Giang Khắc có thể giúp anh theo đuổi Thời Vũ.

Sau khi tan học, Chu Lượng ở lại trong lớp, cho đến trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ, anh cầm bức thư tình đi tới.

Chu Lượng sờ sờ cổ, để thư tình tới trước mặt Giang Khắc, giọng điệu có chút khẩn trương: “Cậu giúp tớ gửi bức thư tình này đi được không?”

Giang Khắc đang đeo chiếc balo màu đen trên vai, đang chuẩn bị đi ra ngoài, anh nhướng mày: “Cho ai.”

“Cho em gái cậu.” Chu Lượng nói.

Vừa nói xong Chu Lượng đã hối hận, anh cũng không có ý mắng người. Ai ngờ Giang Khắc đã hiểu được ý của anh, động tác còn nhanh hơn anh một bước.

Giang Khắc ngẩng đầu túm lấy cổ áo anh, dùng sức đẩy anh, trực tiếp ném anh vào tường. Ánh mắt anh u ám, giọng nói lạnh lùng: “Cậu đang tìm chết sao? Em ấy vẫn còn nhỏ như vậy.”

Chu Lượng bị túm cổ áo, hô hấp có chút khó khăn, anh ho khan mấy tiếng, khó khăn nói: “F**k… Không được… không được, cậu thả tớ ra.”

Giang Khắc lạnh lùng buông anh ra, Chu Lượng dừa vào tường ngồi trên mặt đất, thở hổn hển: “Cậu là người nhà của em ấy…… Tớ… Không ngờ cậu lại ra tay như vậy.”

Giang Khắc từ trên cao liếc nhìn xuống, anh nói: “Cậu tốt nhất là đừng có ý gì với em ấy.”

Sau đó Giang Khắc đổi địa điểm dạy kèm cho Thời Vũ thành thư viện. Chu Lượng cũng không gặp lại cô nữa, hơn nữa còn đang trong giai đoạn nước rút của kỳ thi đại học, anh cũng không có tâm tình nghĩ đến chuyện này, cho nên chuyện này không có sau đó nữa.

Sau đó Chu Lượng nhớ lại ánh mắt của Giang Khắc lúc đó, giống như là biết được món đồ chơi thuộc về mình bị cướp đi, anh tức giận muốn chiếm làm của riêng.

Chu Lượng kể xong, nhìn hai người lúc này đã ở bên cạnh nhau, giọng điệu trêu chọc nói: “Giang Khắc, hóa ra cậu không phải người.”



Sau khi ăn xong, bọn họ lại chuyển đến một phòng bao khác, bọn họ ngồi vào bàn vừa chơi bài vừa nói chuyện phiếm, Thời Vũ nhàm chán ngồi trên sofa chơi điện thoại, cô chơi vài ván game bắn trứng, cô chơi thế nào cũng không lên cấp nên không chơi nữa.

Những người khác không phải đang hát thì đang nói chuyện phiếm, chỉ có cô chống cằm suy nghĩ vài chuyện.

Cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Giang Khắc: 【Hóa ra lúc trước anh rất thích em?】

Thời Vũ chẳng qua là nhàm chán nên cô tùy tiện hỏi một chút, cô còn tưởng rằng Giang Khắc sẽ không trả lời, ai ngờ một lát sau anh đã trả lời lại: 【Cũng có thể.】

Nhìn thấy ba chữ này, trái tim Thời Vũ loạn một nhịp, chân tay tê dại.

Anh vậy mà lại nói cũng có thể, nếu là lúc trước Giang Khắc chắc chắn sẽ phủ nhận, hoặc là hỏi ngược lại cô: Anh không có điên.

Một lát sau, Giang Khắc lại gửi đến một tin nhắn: 【Còn em?】

Anh thậm chí không xác định được Thời Vũ có còn thích anh hay không.

Lần này, Thời Vũ không trả lời lại.

Giữa chừng, không biết ai đã đề nghị chơi trò chơi, hai người ngồi cùng bàn sẽ chơi cùng nhau.

Bọn họ chơi trò tung xúc xắc, chọn nói lời thật lòng hoặc đại mạo hiểm.

Ai thua sẽ tìm một người ở đây cùng ăn bánh quy.

Bởi vì đây là buổi họp lớp của Giang Khắc, Thời Vũ cảm thấy mình yên tĩnh làm nền là được rồi nên cô không tham gia.

Nhưng Giang Khắc lại để Thời Vũ ngồi bên cạnh anh, trong lúc mọi ngời đang chơi trò chơi, anh rảnh rỗi đưa tay lên nghịch tóc Thời Vũ, anh quấn lọn tóc đen lên đầu ngón tay, cảm giác vô cùng thân mật.

Thời Vũ vỗ vô lòng bàn tay anh: “Anh tập trung chơi đi, nhỡ thua thì sao?”

“Không thua đâu.” Giang Khắc mạnh miệng nói.

Kết quả giây tiếp theo, Giang Khắc đã tự vả vào mặt mình. Xúc xắc vừa mở ra, anh thua rồi.

Cả lớp cười rộ lên: “Học thần cũng có lúc thua à, cậu chọn lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?”

“Đại mạo hiểm.” Giang Khắc giơ tay lên cởi cúc áo.

” Được, người thua phải cùng người khác ăn bánh quy!”

Lớp trưởng bắt đầu xoay đĩa, không lâu sau, kim dừng lại chỉ về hướng Thời Gia Du.

“Ồ!”

“Kích thích!”

“Ăn bánh quy, ăn bánh quy!”

Cả đám người ồn ảo hẳn lên, tiếng la hét chói tai lần lượt vang lên.

Một mặt, bọn họ cảm thấy thú vị. Mặt khác, bạn gái đang ở đây, mọi người cũng muốn nhìn xem diễn biến tiếp theo của câu chuyện.

Mà hai người trong cuộc, một người vô cùng bình tĩnh, nhìn Thời Gia Du có chút xấu hổ.

Giang Khắc ngay lập tức phải play off*.

(*) Nguyên văn là 玩脱, ngôn ngữ mạng, kết quả đi quá xa so với những gì người chơi mong đợi và hy vọng, mình không biết dịch thế nào nên dịch thành play off nhe -.-

Lớp trưởng đưa bánh quy cho Giang Khắc, anh liếc nhìn Thời Vũ.

Cô đang làm gì vậy? Thời Vũ rút một tờ giấy ăn ra gấp hạc, sắc mặt cô bình tĩnh, cô một chút cũng không quan tâm Giang Khắc ăn bánh quy với ai.

Trong lòng Giang Khắc có chút bực bội, anh không tiếp nhận trò chơi, anh sợ lại làm ra chuyện gì không đúng, anh sẽ không theo đuổi được Thời Vũ nữa.

Anh không chơi nổi.

Giang Khắc vươn tay nắm lấy tay Thời Vũ, anh nói với mọi người: “Tôi vừa mới bị sốt, không muốn lây bệnh người khác.”

Khuôn mặt Thời Gia Du lộ ra vẻ thất vọng. Mọi người thấy vậy cũng không miễn cưỡng nữa, đổi hình phạt khác nhẹ hơn, bắt anh uống vài ly rượu.

Giữa chừng, Thời Vũ đi vào nhà vệ sinh. Cô đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm

Sau khi đi ra, Thời Vũ đi trên hành lang, cô vẫn còn đang suy nghĩ lát nữa nói với Giang Khắc cô muốn về nhà, cô muốn nghỉ ngơi một chút.

Ai ngờ, cô lại đụng phải Giang Khắc và Thời Gia Du ở góc tường, cô lập tức rút lui.

Ánh đèn chiếu xuống, Thời Gia Du nắm lấy vạt váy đứng trước mặt Giang Khắc, cô ta ngẩng đầu không biết đang nói gì với anh, giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến.

Giang Khắc mặc áo sơ mi trắng, anh có hơi say, cả người dưa vào tường, cúc áo cởi ra, lộ ra vẻ cấm dục.

Thấy anh như vậy, Thời Gia Du lo lắng đến mức tim đập thình thịch, cô ta ngại ngùng không nói được lời nào.

“Chuyện gì?” Giọng Giang Khắc có chút khàn.

“Chuyện là, Giang Khắc, tôi… Tôi thích cậu từ rất lâu rồi.” Thời Gia Du không dám nhìn thẳng anh.

Giang Khắc rũ mắt xuống, giọng điệu lạnh lùng: “Ồ, tôi không thích cậu.”

Thời Gia Du không nghĩ tới người mà mình thích nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới lấy dũng khí bày tỏ nhưng lại bị anh dứt khoát từ chối như vậy.

Tâm trạng của cô có chút suy sụp, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vậy thì cậu thích ai? Thời Vũ à?”

Câu này Thời Gia Du nói quá lớn, khiến người qua đường quay lại nhìn, Giang Khắc nghe được giọng điệu sắc bén của Thời Gia Du, anh cau mày.

Thời Vũ đang dựa vào góc tường, cô cũng nghe thấy những lời này, không hiểu tại sao tim cô lại đập loạn cả lên.

Thật ra thì cô rất quan tâm đến chuyện này, bởi vì dù là lúc hai người tách ra, hay là lúc Giang Khắc theo đuổi cô, từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ nghe anh nói rằng anh thích cô.

Thời Vũ muốn biết câu trả lời.

Ai ngờ Giang Khắc chỉ liếc cô ta một cái: “Còn chuyện gì nữa không? Không có thì tôi đi đây.”

Vừa dứt lời, Thời Vũ đã dựa đầu vào tường, cảm giác mất mát bao trùm lấy cô.

Giống như một khúc gỗ trôi dạt trên biển, vùng vẫy rất lâu tưởng chừng như có thể trôi vào bờ, nhưng một cơn sóng dữ dội lại ập xuống, trôi theo những viên đá lớn dần dần chìm xuống, cảm giác khó thở ập đến, cô không muốn giãy giụa thêm nữa.

Giang Khắc đứng thẳng người, anh đang chuẩn bị rời đi, Thời Gia Du không chịu buông tha cho anh, cô tiến lên kéo anh lại, giọng điệu đanh thép: “Nếu cậu đã không thích cô ta, vậy tại sao bây giờ cô ta vẫn quấn lấy cậu.”

“Không có, là tôi quấn lấy cô ấy” Giang Khắc không kiên nhẫn nhíu mày nói, kéo cánh tay Thời Gia Du ra, anh nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

“Tôi thích cô ấy.”

Giọng nói Giang Kình khàn khàn, cuối cùng anh cũng nói ra được tiếng lòng của mình, cơn gió nóng thổi đến bên tai Thời Vũ, lông mi cô khẽ nhúc nhích, khóe mắt có chút chua xót.

Thích một người phải mất bao nhiêu lâu mới nhận được câu trả lời?

Giống như quả cầu tuyết, hoàng tử bé đi lạc vào trong sa mạc, cuối cùng cậu nghĩ rằng đây là bông hồng nhỏ thuộc về mình nên đã mang nó về nhà.

Cô mất mười năm.

“Nhưng cô ta không quan tâm đến việc vừa rồi cậu cùng người phụ nữ khác chơi trờ chơi.” Thời Gia Du cố gắng giãy giụa.

“Đó là vì trước đây tôi làm sai, khiến cô ấy không vui.” Giang Khắc nhìn cô ta, tàn nhẫn nói: “Mong cô tránh xa tôi ra. Tôi không muốn lúc tôi đang theo đuổi cô ấy, lại khiến cô ấy hiểu lầm.”

Nhắc đến Thời Vũ, khóe miệng Giang Khắc cong lên, giọng anh trầm trầm: “Đời này tôi chưa từng có mong muốn gì, nhưng tôi chỉ muốn cô ấy.”