Khổng Nghĩa dừng bước lại, quay đầu nhíu mày, còn không đợi Tần Man nói tiếp, đã mắng một trận: “Đối với huấn luyện viên nói chuyện phải như thế nào, chẳng lẽ ngày đầu tiên vào quân đội tôi không dạy cậu sao?" 

Tần Man cau mày lại, mặc dù không vui, nhưng ngại thân phận của mình bây giờ, chỉ có thể nói một câu với giọng đầy cứng ngắc: “Báo cáo." 

"Nói."

Sau khi được Khổng Nghĩa cho phép, Tần Man mới mở miệng nói: "Tôi yêu cầu làm lại thu dọn nội vụ lần nữa."

"Cậu cho rằng chạy xong thì không cần sửa sang lại sao!" Khổng Nghĩa nhìn Tần Man đụng vào trên họng súng, lúc này không khách khí chút nào chỉ trích cô: “Tôi cho cậu biết, các cậu nhất định phải thu dọn nội vụ và vệ sinh cho tốt cho tôi, một tiếng sau tôi sẽ lại đếm kiểm tra, nếu như không được, thì tiếp tục chạy cho tôi!"

Bên cạnh đám Ngô Hành nghe thấy câu này của Khổng Nghĩa, vốn còn may mắn tránh thoát một kiếp, tâm tình may mắn trong nháy mắt rơi vào đáy cốc.

Từng người dùng một ánh mắt oán trách và trách cứ tức giận nhìn chằm chằm cô.

Nếu như không phải ngại Khổng Nghĩa ở đây, bọn họ thật sự muốn đi đánh Tần Man một cú.

Đang yên đang lành tự dưng đi gây sự làm chi!

Nhưng Tần Man ở dưới ánh mắt này lại vẫn thẳng sống lưng nói với Khổng Nghĩa: "Thứ tôi sửa lại không chỉ có nội vụ, còn có hiểu lầm của anh."

"Hiểu lầm? Tôi hiểu lầm cái gì?" Khổng Nghĩa hoàn toàn không rõ ý tứ trong lời nói của Tần Man.

Nét mặt Tần Man lạnh lùng trả lời: "Anh đã hiểu lầm về tôi."

"Tôi có hiểu lầm gì với cậu?"

"Tôi không làm liên lụy toàn bộ ký túc xá."

Khổng Nghĩa nghe Tần Man nói xong, cảm thấy giống như nghe thấy một câu chuyện cười buồn cười nhất, cười lạnh nói: "Cậu không có? Cậu không có, vậy ai có? Nếu không phải cậu nhiều lần khiến bọn họ trở thành trò cười, bọn họ có thể nghĩ ra ý kiến ngu ngốc này để che giấu thay cậu sao? Cậu không chỉ làm liên lụy toàn bộ túc xá, mà còn làm liên lụy cả nhóm tân binh đấy! Tôi dẫn binh nhiều năm như vậy, từ trước tới nay chưa từng gặp tân binh nào yếu kém như cậu!"  

Lời nói này vô cùng nặng nề, bầu không khí trong nháy mắt cứng lại.

Mấy người bên cạnh không nhịn được len lén liếc về phía Tần Man, hiển nhiên là sợ cô chịu không nổi tủi thân khóc lên giống như lần trước.

Nhưng khién cho người ta ngoài dự đoán, thậm chí ngoác mồm kinh ngạc chính là, Tần Man lại mặt không đổi sắc nói: "Cảm nhận của tôi không giống anh." Cô dừng một chút, tiếp tục mặt không biểu cảm tiếp tục nói: "Bởi vì anh cũng là huấn luyện viên bết bát nhất mà tôi từng gặp." 

"Ôi —— "

Ba người bên cạnh nghe nói như thế lập tức cùng nhau hít khí lạnh.

Cách đó không xa những người ở trên sân bóng rổ nghe được cũng đều mắt choáng váng, trong đó có một nam binh cầm bóng rổ còn kinh ngạc đến nỗi tay không ổn định, quả bóng "Lạch cạch" một tiếng, trực tiếp rơi trên mặt đất.

Giờ phút này, giữa trời đất yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng vang mang theo tiết tấu của quả bóng rổ đó rơi trên mặt đất.

Sắc mặt Khổng Nghĩa có chút khó coi cắn răng, lần nữa hỏi mỗi chữ mỗi câu: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói, anh là huấn luyện viên bết bát nhất tôi từng gặp."

So sánh với Tần Man mặt không đổi sắc, gương mặt người chung quanh đến tình trạng gần như vặn vẹo.

Tên nhóc này sợ không phải điên rồi đấy chứ!

Thế mà dám nói huấn luyện viên như thế sao?