Chương 42: Nhân gian tư vị.

Đến giữa trưa khách quen tới cửa, cũng giống như trước đây, có bàn của đệ tử Thiên Sách môn, ngoài ra có năm sáu bàn tráng hán, ngoại trừ mục dân thì là hào kiệt. Mãi cho đến quá giữa trưa, cô gái mới quay trở lại, nhưng chỉ tới có một người.

Lương Tân đi lên nghênh đón, cười hỏi:
- Chẳng phải nói mời khách sao? Khách nhân đâu?

Cô gái cắn môi quan sát đám khách quen đang hô to gọi nhỏ đập bàn trong Nhật Sàm, nhỏ giọng hỏi nó:
- Tại sao đến lúc này mà cũng chỉ được vài bàn người thế kia?
Tiếp đó lại thở dài một cái, tiếp đó than thở:
- Chính là bọn họ đó!

Nói xong, cô gái dời bước chân đi đến trước bàn có vài vị mục dân, trực tiếp ngồi xuống chỗ còn trống, đối với mấy vị ngồi cùng bàn khẽ cười gật gật đầu.

Thấy một cô gái xinh đẹp đột nhiên đến ngồi, mấy vị mục dân đều ngẩn người, một vị lão nhân trong số đó cười ha ha hỏi cô ta:
- Cô bé, sao lại ngồi vào bàn của chúng ta?

Cô gái nghe xong lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó phần ngạc nhiên kia liền biến thành oan ức, nhỏ giọng trả lời:
- Mời khánh mà!
Nói xong ngừng lại một lát, vẫn giọng oan ức trả lời:
- Tôi không phải cô bé, tên tôi là Lang Gia.

Mục dân giật mình, đều cất tiếng cười:
- Lang nha(răng sói)? Tiểu cô nương sao lại lấy cái tên như vậy?

Cô gái cười lắc đầu, ánh mắt tinh nghịch:
- Không phải lang nha, là Lang Gia, đồng âm khác nghĩa, Lang Gia của Lang Gia Thai.

Những mục dân này vốn tiếng hán không tốt, cho nên phát âm sai từ này, đều cười hiền lành, lão giả trong đó trực tiếp phất tay nói:
- Ngươi muốn chúng ta mời khách, ngươi muốn ăn gì cứ việc gọi đi.

Không ngờ Lang Gia lại bật cười khúc khích, lắc đầu nói:
- Sai rồi, sai rồi, phải là các vị muốn ăn gì cứ việc gọi, tôi mời các vị ăn cơm!

Lúc này những mục dân này mới hoàn toàn ngơ ngác, đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì. Lang Gia cố sức vươn tay, dùng ngón trở đầy sức sống nhẹ nhàng gõ vào góc bàn đối diện, tiếp đó đầy vẻ thần bí nói với những người cùng bàn:
- Đập bàn cũng phải có bí quyết, đập ở chỗ này vậy thì ông chủ mời khách rồi. Muốn ăn gì mà chẳng được.

Mục dân nửa tin nửa ngờ, một người trong đó đưa tay gõ gõ vào vị trí mà Lang Gia đã chỉ điểm:
- Là chỗ này sao. . .
Còn chưa nói xong cái bàn đã đổ xuống, rầm một tiếng!

Khách nhân ở mấy bàn khác đều nghe được cuộc đối thoại giữa Lang Gia và những mục dân, ngẩn người một lát sau đó lập tức đập bàn ở vị trí mà cô ta đã chỉ điểm, Lang Gia tươi cười rạng rỡ, nhất nhất đi đến từng bàn khách ăn, đưa tay tùy ý điểm vào bàn một cái sau đó chỉ cần bọn họ đập vào đó, cái bàn rên rỉ một tiếng, rầm rầm đổ xuống!

Một chỉ này của Lang Gia không chỉ phá đi pháp thuật mà Thanh Mặc lưu trên chiếc bàn mà còn phá đi khớp nối của cái bàn.

Sau cùng Lang Gia khuôn mặt tươi cười đầy vẻ xin lỗi nhìn Lương Tân, nghiêm túc dặn dò:
- Buổi chiều ngươi chuẩn bị thêm nhiều tài liệu một chút, buổi tối ta còn phải mời khách.

Nói xong, mùi hương thoang thoảng lan tỏa, cô gái chân trần rời khỏi Nhật Sàm.

Vào buổi tối hôm đó, Lang Gia như đã hẹn ước lại đến, đập vỡ chín cái bàn lớn.

Tiếp tục đến ngày hôm sau, khách nhân của Nhật Sàm chật ních, Lang Gia vừa bước vào cửa được chào đón bằng một trận hoan hô. . . Ngày thứ ba, ngày thứ tư. . . Đến tối ngày thứ năm, Lang Gia sau khi bước vào cửa thì sững người, quán ăn lớn như Nhật Sàm chỉ bày ba bộ bàn ghế, một đám khách nhân đang vây lấy quầy tính tiền nhao nhao đồi chưởng quầy nhanh sắp thêm bàn ghế.

Lang Gia mỉm cười rất vui vẻ, đi đến trước mặt Lương Tân, lè lưỡi thấp giọng hỏi:
- Thế nào? Bồi thường không nổi nữa?

Lương Tân lắc đầu cười khổ:
- Không phải, đã đặt ra chiêu bài không thể thay đổi được. Nghĩ không ra biện pháp khác đành phải chịu bồi thường hết mới thôi.

Lang Gia nhíu mày:
- Con người ngươi tại sao lại ngoan cố như vậy, rõ ràng là bồi thường tiền vậy thì đừng làm nữa!
Trong giọng nói của cô ta lộ ra vẻ đau lòng, giống như gây họa cho Nhật Sàm mấy ngày nay là một kẻ khác vậy.

Lương Tân hít vào hương thơm nhàn nhạt từ trên người Lang Gia, mỉm cười gượng gạo:
- Mỗi ngày đều phải đền bù như vậy đau lòng không ngủ được. . . Chẳng qua ta thủy chung muốn biết vì sao lại phải bù như vậy!
Vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Lang Gia.

Lang Gia chớp chớp mắt, đồng thời cắt đứt ánh mắt hai người, đưa tay chỉ vào ba chiếc bàn còn lại trong quán:
- Không sợ đền tiền vậy ngươi bày thêm bàn ra đi.

Lương Tân dậm mạnh chân, tức giận nói:
- Cô tưởng tôi muốn mất mặt sao? Cửa hàng thợ mộc bận làm không kịp nữa kìa!

Vừa dứt lời, Trang Bất Chu vừa mới bước chân vào cửa lập tức mở miệng nói:
- Thật ra. . . Chúng tôi cũng có thể đóng bàn ghế được.
Nói xong lập tức nghênh đón ánh mắt oán hận của Lương Tân, sửng sốt một hồi sau đó mới cười gượng, kéo ống tay áo Tống Cung Cẩn, hai huynh đệ vội vàng xoay người rời đi. . .

Dù vậy ba cái bàn cuối cùng cũng không thể giữ lại được, kẻ không kiếm được chỗ ngồi mất hứng rời đi, kẻ ăn uống no say thì mặt mày hớn hở, tự nhiên là không quên cảm tạ Lang Gia một phen, ngoài ra còn không quên thúc giục Lương Tân mau mau đóng thêm bàn ghế.

Đến đêm khuya, tất cả khách nhân đều về hết, Lang Gia vẫn không rời đi, cùng Lương Tân than ngắn thở dài thu dọn tàn cục, đôi chân trần trăng nõn chạy tới chạy lui bận rộn không ngừng nghỉ, mỗi lần xoay người mái tóc đen dài đều từ trên vai trượt xuống, đưa tới vài phần hương thơm. . .

Đợi sau khi làm xong tất cả mọi việc, Lương Tân từ sau quầy lấy ba nửa bình 'Bách Gia tửu' cười hỏi Lang Gia:
- Uống không?

Lang Gia lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối trả lời:
- Ta không thể uống rượu, say rất nhanh.
Tiếp đó đi đến bên cạnh quầy, một tay chống má nhìn Lương Tân, hơi thở như lan khẽ cười:
- Mấy ngày nay ta hại ngươi phải đền tiền, ngươi trách ta không? Hay là. . . Ta đi giết sạch đám người ăn không uống không của ngươi mấy ngày nay, bồi tội với ngươi?

Cô gái xinh đẹp động lòng người, trong mắt tràn ngập vui vẻ nhìn Lương Tân, giống như bản thân vừa nghĩ được một chủ ý tuyệt hảo vậy. Lương Tân hoảng sợ giật nảy mình, nó có bảy thành nắm chắc chỉ cần bản thân gật đầu một cái, Lang Gia thực sự sẽ chạy đi giết người, không phải vì Lương Tân mà thuần túy chỉ vì bản thân cô ta chơi cho vui vẻ mà thôi. Từ đầu đến cuối Lang Gia chỉ đang đùa giỡn với mình, Lương Tân chẳng qua chỉ là đi thăng bằng trên mũi thương một hên một xui!

Lương Tân rót cho mình một chén rượu, sau khi làm một hơi cạn sạch mới mở miệng thở dài:
- Nói đi, tại sao lại đùa giỡn ta.

Lang Gia khẽ cuwofi, nói:
- Ta không hiểu được, một tên tu sĩ tam bộ, giết người phóng hỏa làm cái gì không làm lại chạy đến nơi này ở quán cơm.

Nói xong, Lang Gia ưỡn ngực vui vẻ gật đầu:
- Năm sáu ngày liên tục nhìn ngươi quả nhiên nóng ruột vô cùng, thế mới biết hóa ra ngươi thật tâm thật lòng mở quán ăn. . . Nhưng rốt cuộc là tại sao chứ, nổi lửa nấu cơm, bưng bê đồ ăn chơi rất vui sao?

Lương Tân thở dài, nó vốn chỉ muốn truy hỏi chân tướng nhưng ở trước mặt Lang Gia lại nhịn không được mà nhiều lời thêm mấy câu:

- Nhật Sàm từ sinh ý ế ẩm đến khách hàng tới cửa, rồi đến khi có chút danh tiếng đều do ta từng chút từng chút làm nên. Trong đó mặc dù dùng một chút thủ đoạn nhỏ nhưng chung quy lại rượu nhà ta không pha nước, đồ ăn nhà ta dùng đồ tươi ngon, không có lỗi với khách nhân, không hổ thẹn với lương tâm ta tự nhiên là chăm chút cho tâm huyết của mình.

Dừng lại một chút lấy hơi rồi Lương Tân lại nói tiếp:

- Sinh ý của nó tốt ta vui vẻ, sinh ý không tốt ta sẽ lo lắng. Còn như cô nói chơi vui, chơi không vui, không quan hệ. Nếu tôi đã mở quán ăn Nhật Sàm này vậy thì sẽ làm tốt nó, cho dù hàng ngày cô đến gây rối tôi cũng chỉ đành tìm biện pháp khác, sẽ không vứt bỏ giữa chừng. Khi tôi còn nhỏ không dám mơ mộng, càng không dám cầu mong những điều xa xôi cảm thụ tư vị làm người chân chính, nhưng bây giờ dao động giữa lợi và hại, đó là mùi vị nhân gian, ta không ngại chua ngọt đắng cay, chỉ mong hưởng tư vị đó đã hạnh phúc rồi.