Lục Tấn Ngạo ông chủ của cả cái thành phố H.

Giàu có, tiền hắn kiếm được nhiều không xuể.

Nhưng người người đồn rằng hắn như người mắc bệnh sở thích quỳ quái thích hành hạ nữ nhân.

Ai vào con mắt xanh của hắn chỉ cùng một kết cục.

Trên thương trường hắn khét tiếng là kẻ tàn nhẫn, độc đoán không chừa thủ đoạn.

Kẻ nào muốn chơi hắn chỉ cần một cái búng tay kẻ đó khuynh gia bại sản.

Người hầu trong nhà chỉ nói hắn là chủ tịch của tập đoàn lớn Lục thị những cái khác thực sự quá bí ẩn.

Có lẽ người thân cận là cánh tay trái đắc lực của hắn là trợ lý Cao mới biết.

Từng có lời đồn hắn là xã hội đen còn có tin hắn buôn bán hàng hóa cấm.

Số tiền hàng ngày kiếm không ít còn biết nó sạch hay không thì,
...!
Bạch Lan Hương thân thể gầy gò, cái lưng của cô ê ẩm cái cổ mỏi nhừ.

Toàn thân đều đau nhức như vỡ vụn xương cốt.

Nằm trên nền đất lạnh cách lớp chiếu.


Đêm đến sương xuống căn phòng lạnh lẽo.

Cô co ro một góc quấn chăn quanh người không đủ ấm.

Khuôn mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc, làn da trắng khô ráp.

Vậy mà trời đã trở đông rồi.

Cạch
Cánh cửa gỗ màu sắc cũ kỹ mở ra, làn gió lạnh thổi vào căn phòng ẩm thấp lạnh lẽo không chút hơi ấm của người.

Bóng dáng nhỏ mặc đồ đồng phục của nữ hầu trong lục gia.

"Trông mày kìa...!thức ăn đây " Nữ hầu đặt bịch khay thức ăn dưới nền đất.

Cô nhìn vào trong khay là cháo loãng và ly nước lọc.

Bữa ăn quá đạm bạc.

Hoàn cảnh bây giờ Bạch Lan Hương vuu mừng đón nhận lấy thức ăn do người hầu mang đến.

Cô không kén cá chọn canh nữ hầu mang gì đến chiếc bụng nhỏ đói đều ăn.

"Thật tội nghiệp...mày nhìn xem đến Tiêu Tiêu nó còn được ăn phần thịt ngon đắt tiền nhất " Nữ hầu cúi đầu đáp miệng nở nụ cười.

"Thật thê thảm "
Bạch Lan Hương húp bát cháo loãng không để tâm đến nữ hầu nói bởi vì cô đã quen rồi.

Đến bữa nữ hầu này đem thức ăn đến không trêu chọc thì nói lý.

Ca ngợi chủ nhân của hắn tốt biết bao còn cô là người xấu.

Bây giờ cô không có tâm trạng để ý nữ hầu chỉ muốn lo cho cái bụng nhỏ đói meo này.

Mỗi bữa chỉ đạm bạc và ít như vậy, ở đây hơn tháng cô đã nghe nói người hầu bàn tán về hắn là người rất giàu có.

Một ngày hắn kiếm được bằng một năm người bình thường làm thật lợi hại.

Nghe qua cô rất thán phục hắn nhưng nghĩ đến hắn đối xử với cô quá tàn nhẫn đi thì,
Hắn có tiền có quyền.

Vậy mà bữa ăn của cô lại bình thường đến vậy.

Cô không kén cá chọn canh ngày trước nhà cô rất nghèo phải dậy từ sớm đi bán hàng kiếm tiền góp phần cho gia đình.

Cô đã quen việc chịu khổ nên không mong hắn sẽ đối tốt.


Một người xuất thân quá cao, một người xuất thân trong gia đình nghèo khó ở nông thôn quê.

Hai người hai thế giới khác nhau.

Cô khác biệt với hắn không phải là lựa chọn đúng.

"Cô đừng mong chờ sẽ xuất hiện ba món trong khay này bởi vì có thứ để ăn mỗi ngày đã tốt rồi ".

Lan Hương ăn rất nhanh với tiến độ nói chuyện của cô nữ hầu kia thì sẽ đủ chỉ nói hai câu cô đã kết thúc bữa ăn.

Bạch Lan Hương chán nản ngồi một góc nghe nữ hầu của hắn vênh váo.

"Cái loại như mày thì vài tuần nữa chủ nhân sẽ ném đi thôi hoặc là giết rồi xác cho tiêu tiêu ăn "
Điều cô mong muốn là được hắn cho cô tự do nếu được cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt hắn để hắn không còn nhìn thấy cô sẽ chán ghét.

Cũng mong cái ngày hắn còn chút lương tâm mà đừng kết liễu cái mạng nhỏ này sớm.

"Hôm nay tôi được chủ nhân chạm vào tay ôi mình sẽ là người ngồi vào ghế Lục Thiếu phu nhân ư? "
"Cô sẽ không bao giờ có cơ hội để cướp đi vị trí đó của tôi.

Chủ nhân đã u ba mươi nhưng nhìn trẻ như trai mười tám vậy "
Nữ hầu ngồi mơ mộng cô nhớ đến khuôn mặt yêu nghiệt vào sáng nay của hắn liền không kiềm lòng được mà thích.

Cái vẻ lạnh lùng ấy thật giống với sách ngôn tình mà nữ hầu này từng đọc.

Cứ ngỡ như chính mình mới là nữ chính.

"Ha...!" Bạch Lan Hương nở nụ cười chua chát.

"Cô cười cái gì? " Nữ hầu vẻ mặt khó chịu chỉ ngón tay trước mặt cô nói.


"Tôi cũng mong hắn sẽ nhanh lấy được vợ để còn cho tôi tự do " Cô lại cười chính cuộc đời mình.

"Như vậy cũng tốt tôi muốn anh ấy sẽ chung thuỷ với tôi "
- Cô gái à quá ngây thơ rồi.

"Cô thích thì đến đi tôi không làm vật cản đà đâu "
"Loại người như mày tất nhiên không xứng đã thế mày còn thua tao ở nhiều điểm "
Nghĩ lại cũng đúng,cô thua cô ấy sự trong sạch của bản thân.

Lục Tấn Ngạo đứng ngoài cửa rất lâu giường như đã nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người.

Hắn tức giận gân xanh nổi trên trán.

Hắn...!ghét nhất là nữ nhân khác tư tưởng về mình..

bụp
Cánh cửa cũ kỹ bị đá tung.

Đôi chân dài thẳng tắp rảo bước về phía cô.

Hắn vẫn bộ mặt lạnh lùng tính khí hung tàn dữ tợn nhìn cô.

Bạch Lan Hương sợ hãi run người, cô lùi lại phía sau.

Cô lại nói gì sai nữa lần này cái mạng sẽ không giữ được..