Trên bàn ăn, không khí sôi nổi hẳn
Hắn không còn trưng vẻ mặt lạnh ngắt ra đổi lại vừa gặp Nhu Nhu đã rạng rỡ hơn.

Người đàn ông lạnh lùng bao ngày hôm nay nở nụ cười tươi như hoa,
" Ngạo em dọn qua ở cùng anh nha?" Tố Nhu nhẹ nhàng cắt phần thức ăn trên đĩa, cũng không quên ý định ban đầu là gì.

Đuổi con nhỏ tình nhân của hắn ha Tố Nhu cô đây lại rất hứng thú từng giây phút muốn nhanh chóng gặp mặt cô gái đó như thế nào.

Tố Nhu lại rất tự tin bản thân mình hoàn hảo hơn cô gái đó của hắn chỉ là chưa gặp được thôi.

Hắn thay đổi biểu cảm trên gương mặt, đối với câu hỏi của Nhu Nhu lại có chút sững người.

" Cho Nhu Nhu qua đó đi không phải còn có cô gái đó sao hai đứa nó là quen cũng không tồi"
Trước sự thúc giục của mẹ và chị hắn miễn cưỡng gật đầu, hành động dối lòng hắn muốn thốt ra từ không nhưng lại khó khăn.

Để Nhu Nhu của hắn sống chung với người tình của hắn rồi sẽ xảy ra thứ chuyện gì đây hoàn toàn không biết tới.

" Ngạo cô gái mà bác nói là ai vậy? Em rất tò mò nha" Giọng nói nhẹ nhàng không kém phần tị lạnh,

Người đàn ông như hắn tự hỏi có bao cô gái say đắm để xử một mình cô gái đó lại rất dễ, dù gì cũng chỉ là loại để đàn ông mua vui chơi chán sẽ bỏ qua.

Nhưng Tố Nhu nghe chị Nhã Ngọc nói rằng hắn lại quả quyết không chịu bỏ.

" Khụ...khụ" Hắn sặc nước,
" Là một người bạn thôi em đừng để ý quá"
Nói không với để ý lại càng lòng ham muốn của phụ nữ nảy sinh thêm tò mò muốn được tìm hiểu.

Tố Nhu đặt dụng cụ ăn xuống kết thúc bữa ăn tối lau miệng bằng chiếc khăn rất nho nhã, cả hành động lịch sự của cô cho thấy là một cô gái được dạy dỗ tử tế.

Trên căn phòng ngủ Lục Nhã Ngọc phụ Tố Nhu sắp xếp lại hành lí miệng còn nhắc nhở,
" Em phải đối xử khôn ngoan con tình nhân đó không phải dạng vừa đâu"
Tố Nhu gật đầu nhẹ, khóe miệng nhếch cao hứ một con nhỏ làm sao khiến Nhu Nhu này phải sợ, xử lí một con cừu nhỏ chỉ cần bằng cái búng tay
...!
Xe hơi đậu trong sân giữa biệt thự,
Hắn ga lăng mở cửa xe cho Tố Nhu,
Ra hiệu quản gia mang hành lí vào trong biệt thự,
Trong lòng Tố Nhu hiện rất nhiều điều từ cô gái của hắn, đã vào trong ngó nghiêng một phần tìm kiếm cô gái bí ẩn đó.

Không chậm, hắn cho người gọi Bạch Lan Hương xuống lầu.

Việc chính là để gặp một người,
Bạch Lan Hương xuống sảnh chính, điều cô bất ngờ là đột nhiên thấy một cô gái lạ mặt.

Còn đang bỡ ngỡ, hắn vẫy tay gọi cô ra đây.

Cô ngồi xuống ghế sofa nơi hắn vỗ vỗ, ngồi cạnh hắn
Tố Nhu nhìn cô, ánh mắt vẫn không dời để ý từ những lúc khi bước xuống.

Vẻ ngoài xinh đẹp của Bạch Lan Hương càng khiến Tố Nhu nhìn khác hơn có vẻ đây là đối thủ nặng kí rồi.

Bảo sao hắn lại không chịu buông bỏ hóa ra là vì vẻ ngoài ngây thơ này làm mù mắt.


" Cô ấy là Tố Nhu sẽ sống ở đây với tôi" Hắn nói cho qua loa có lệ, thực sự chẳng muốn tí nào.

Lục Tấn Ngạo ngồi ngả lưng sau ghế tiện tay dài ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng, tự do thả mình đắm chìm trong mùi hương trên quần áo Lan Hương.

Hắn ôm sát vùi đầu vào hõm cổ trắng ngần mà tham lam gặng một chút.

" A..."
Tố Nhu cố tỏ ra bình thường, đây là muốn Nhu Nhu điên lên mà hai mắt nhìn chằm vào Lan Hương mà phát ra chút tia sáng giật giật.

" À trên đường đi em có mua ít bánh ngọt mọi người cùng thử" Tố Nhu lấy hộp bánh gói cẩn thận.

" Anh không hảo ngọt"
" Bánh này em phải đặt trước quán này còn làm rất ngon vị nó đáng để thử" Tố Nhu gỡ vỏ hộp,
Chiếc bánh kem cỡ vừa lộ ra, cách trang trí dễ thương nhìn bên ngoài thôi đã rất hấp dẫn.

" Em ăn thử đi" Tố Nhu nhìn cô, vừa trẻ trung như vậy chắc tuổi kém mình không ít.

Bạch Lan Hương nhìn Tố Nhu, chị gái này xinh quá còn mua bánh cho cô nữa.

Ăn miếng bánh kem đầu tiên, vị bánh tan trên đầu lưỡi rất tuyệt.

" Bánh ngon quá, cảm ơn chị" Cô lễ phép.

Tự nhiên có một chị đẹp mua bánh cho cô lại rất thích từ cái nhìn đầu tiên rồi hoàn toàn không nghĩ Nhu Nhu sẽ làm gì đến mình.


Hỏi thăm qua mới biết Bạch Lan Hương kém Tố Nhu mười tuổi, chẳng trách người ta gọi bằng em.

Cách cách
Tiếng hạt ngọc va vào nhau thành công thu vào ánh mắt của hai người họ,
Chủ nhân của âm thanh đó là cô, động tác dùng bánh kem chiếc vòng tay kêu âm thanh của hạt ngọc va chạm.

" Vòng mua?" Hắn nhìn cô bất giác hỏi,
Bạch Lan Hương lập tức lắc đầu, cái này cô được tặng nha.

Vì nó có hạt ngọc màu hồng đào nhạt đeo vào thấy rất xinh, bình thường cô không mua bất kì đồ trang sức nào.

Tính cô là vậy mấy thứ đồ không cần thiết sẽ không mua.

Chỉ là được một người tặng là cả tấm lòng của người ta không nhận là không được.

Được người khác quý tặng món quà nhỏ cô lại rất quý trọng nên đeo nó..