Chương 8: Khúc nghê thường của nàng công chúa

Đã mấy ngày rồi tôi không gặp Y Tùng Lạc, cũng không biệt dạo này anh ấy ra sao.

Chúng tôi học khác lớp, tôi học ở lớp 11F, còn anh ấy học ở lớp 11C, phòng học của chúng tôi ở tầng bốn còn phòng học của anh ấy ở lầu ba. Vì vậy nếu như không phải có ý hẹn nhau thì bình thường có rất ít cơ hội chạm mặt. Mặc dù có thể nhìn thấy bóng dáng chàng trai tóc vàng trong lễ chào cờ đầu tuần, nhưng do hai lớp cách nhau quá xa nên hình bóng chàng trai khiến người khác phải thương nhớ ấy vẫn chỉ lúc ẩn lúc hiện trong đám đông.

Hôm nay không có nhiều bài tập ngoài, cũng không có sự kiện gì đặc biệt, thế nên vừa tan học là tôi liền cất dọn sách vở cùng Hạ Thất Lăng về nhà.

“Thất Lăng…” còn chưa đến cổng trường thì đằng sau chúng tôi đã vang lên một giọng nói ngọt ngào.

“…”, Hạ Thất Lăng quay đầu lại, đưa đôi mắt dò xét nhìn về nơi vừa có giọng nói phát ra, thế rồi khóe môi từ từ nhếch lên.

Cô gái cúi đầu, thẹn thùng nói: “Lâu lắm không gặp anh!”

“Ừ, đúng là lâu lắm rồi không gặp!”, Hạ Thất Lăng nhìn cô gái, vẫn là nụ cười ấy, nụ cười đẹp mê hồn.

Quả thật cô ấy chính là một người đã lâu lắm rồi không gặp! Hai năm trước, sau khi trải qua một loạt những chuyện bị tổn thương và gây tổn thương cho người khác, cô gái này đã biến mất, mang theo tình yêu của cô biến mất…Giờ đây, cô ấy đã quay lại.

Liêu Vi Nhi, cô gái có dung mạo khắc sâu trong tâm trí tôi như hình ảnh về chiếc nốt ruồi kia đã thực sự quay lại, kí ức về Hạ Thất Lăng chân trần ngồi bên cửa sổ chờ đợi cũng dần quay về.

Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, mái tóc mềm mại tung bay trong làn gió mang theo hương thơm thoang thoảng đam mê, đôi má lúm đồng tiền duyên dáng hiện rõ cùng với nụ cười mê hoặc. Đó chính là một bức tranh mĩ lệ nhất trong một ngày đầu hạ có mưa phùn bay lất phất.

Không có mùi vị của sự ẩm mốc, không khí trong lành, mát mẻ.

Chỉ có điều trên khóe mắt của cô gái như có một chút gì đó đau thương.

“Những ngày em biến mất…anh có nhớ em không?”, cô hơi ngần ngừ nhưng cuối cùng cũng vẫn cất tiếng hỏi. Đôi hàng mi chớp chớp chờ đợi câu trả lời từ Hạ Thất Lăng.

“Có chứ!”, Hạ Thất Lăng mỉm cười , khẳng định chắc nịch.

Quả nhiên, anh ta vẫn để ý đến cô gái này, cũng thật sự rất yêu cô ấy…Nếu không, sao lúc ấy Hạ Thất Lăng lại bỏ ra nhiều công sức theo đuổi đến vậy.

“Bởi vì anh luôn nhớ tất cả con gái trên đời này! Đương nhiên là cũng bao gồm cả em rồi! Ha ha…”, khi nụ cười vừa mới hiện lên trên khuôn mặt của Liêu Vi Nhi, Hạ Thất Lăng đột nhiên thốt ra câu nói này.

Câu nói này khiến cho nụ cười của Liêu Vi Nhi như cứng đơ lại. Cô ngây người hồi lâu, bầu không khí rơi vào khoảng không tĩnh lặng.

“Thất Lăng, anh vẫn như trước, không hề thay đổi…”, Liêu Vi Nhi buồn bã nói, những giọt lệ đau buồn long lanh trên hàng mi cong veo.

“Hừ, điều này cô phải biết rõ từ hai năm trước chứ! Muốn trách thì hãy trách bản thân cô không đủ thông minh…”, nói dứt lời, Hạ Thất Lăng đút tay vào túi

quần, quay người bỏ đi, để lại cho cô gái một cái bóng lạnh lùng đang xa dần.

“Em sẽ đợi anh…”, cô gái cúi đầu, chậm rãi nói, mặc dù giọng nói rất dịu dàng nhưng lại vô cùng chân thành. Một thứ tình cảm sâu sắc mà ngay cả những kẻ mù cũng có thể nhận ra.

“Tôi không thích hợp với cô đâu! Xin cô…hãy quên tôi đi!”, cái bóng lạnh lùng ấy thốt ra một câu vô tình trước khi biến mất hẳn ở đằng xa.

Liêu Vi Nhi nhìn theo cái bóng đã khuất dần của Hạ Thất Lăng, cô ngã quỵ xuống, bưng mặt khóc nức nở.

Lúc này đây, nỗi đau lớn nhất của người con gái chính là đã thật lòng yêu một ai đó. Thần thái, sự kiêu ngạo, sự tự tôn của cô đã hoàn toàn bị vùi lấp bởi cái bóng của người đó rồi.

Hạ Thất Lăng sinh ra đã là một câu đố, một câu đố bí ẩn, giống như trăng trong nước, hoa trong gương…đẹp đến không thể tưởng tượng được, nhưng người đời chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn.

“Có một số người vĩnh viễn không cần thiết phải chờ đợi! Cô đừng như vậy, anh ta không đáng để cô rơi lệ đâu…”, tôi đến bên cạnh Liêu Vi Nhi, chìa ra trước mặt cô chiếc khăn giấy.

“Đi đi, không cần cô lo!”, mặc dù giọng nói rất trầm lắng nhưng cô ấy lại dùng sức lực toàn thân để đẩy tôi ra. “Đừng ở đây làm bộ làm tịch nữa, sự đau khổ của tôi ngày hôm nay đều do một tay cô gây ra cả!”

“Hài, cô đề cao tôi quá rồi, tôi làm gì có khả năng ấy!”, tôi đưa mắt về phía hàng cây tùng bên đường, nhẹ nhàng nói.

“Cô đã làm chuyện gì bản thân cô biết rõ nhất! Cô có qua mắt được tất cả mọi người trên đời cũng không qua mắt được tôi đâu!”. Liêu Vi Nhi ôm chặt lấy hai cánh tay của mình, ngồi bệt dưới đất mà khóc.

Tôi khẽ mỉm cười với cô ấy, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, sau đó điềm đạm nói: “Quên anh ta đi, anh ta là ác quỷ bẩm sinh…Yêu anh ta thì cái mà cô nhận được chỉ có là tổn thương mà thôi!”

Nói xong, tôi xách cặp sách lên bỏ đi.

“Thực ra tôi rất ngưỡng mộ cô…thật sự rất ngưỡng mộ cô…” khi tôi chuẩn bị bỏ đi, giọng nói yếu ớt và thẳng thắn của Liêu Vi Nhi vang lên từ phía sau. “Bởi vì, cô mới chính là người con gái mà anh ấy chôn sâu trong trái tim!”

“Năm đó khi còn ở bên cạnh anh ấy, tôi đã chẳng ngại ngần cào xé tim gan anh, có lẽ bây giờ anh ấy đang muốn trả lại tôi, từng thứ, từng thứ một…”, nói xong, Liêu Vi Nhi từ từ đứng dậy, cái bóng mảnh mai và cô độc ngày càng xa dần.

Những đám mây muôn nghìn dáng vẻ bồng bềnh trôi bên bầu trời, đẹp nhưng thật khó nắm bắt. Tôi thật sự rất muốn có thể bất chấp tất cả để ngưỡng mộ anh ấy, nhưng tôi thực sự không dám, bởi vì tôi sợ sẽ bị mất đi…

Tôi không muốn trở thành một Liêu Vi Nhi thứ hai, tuyệt đối không thể trở thành một Liêu Vi Nhi thứ hai, tuyệt đối không thể!

Hai năm trước, tôi đã bị dẫm nát dưới gót chân của Liêu Vi Nhi.

Ngay cả một Hạ Thất Lăng kiêu ngạo cũng phải cúi đầu, mỉm cười chấp nhận sự giày vò của cô ấy.

Giờ đây trong tim anh ta còn có hình bóng của cô ấy hay không? Năm đó, Hạ Thất Lăng như một tên côn đồ nhảy ra chặn đường đến trường của Liêu Vi Nhi, anh dịu dàng mỉm cười với cô ấy, bất chấp tính mạng vì cô, vứt bỏ tôi sang một bên. Anh nằm trong vũng máu, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn đau lòng bảo cô “Vi Nhi đừng khóc”, anh nói anh sẽ cõng cô đi qua mọi chông gai của cuộc đời…

Những lời thề ước năm xưa giờ đâu mất rồi? Tại sao năm ấy Hạ Thất Lăng lại cố sống cố chết bám lấy Liêu Vi Nhi, ngoan ngoãn nghe theo lời cô, vậy mà giờ đây lại nhẫn tâm và vô tình đến thế?

Những cánh hoa điệp vàng vấn vương trên mái tóc Liêu Vi Nhi, trông cô như một con bướm xinh đẹp và cô đơn, mở rộng đôi cánh bay lượn trên các khóm hoa. Bộ xiêm y sặc sỡ, khúc nghê thường mỹ lệ dần dần bị những cái gai nhọn đâm thủng…

Sau khi thoát ra khỏi vòng xoáy bi thương, tôi định thần lại thì thấy bóng dáng của Hạ Thất Lăng đã biến mất từ lâu, vì vậy tôi một mình thả bộ về nhà.

Dòng suy nghĩ của tôi…từ từ trôi về khoảng thời gian hai năm trước.