Về tới phòng cả người Quý Duyên Khanh đều lạnh như băng.

Cửa phòng ngủ hé ra một khe hở, để lộ chút ánh sáng nhàn nhạt nơi Dương Bảo đang ngủ.

Cậu ngã người ra giữa sô pha, dáng vẻ căng thẳng và hờ hững lúc nãy giờ đã không còn. Bên trong phòng khách tối đen như mực, Quý Duyên Khanh sờ so,ạng cả buổi mới mở được cái đèn để cạnh sô pha.

Ánh đèn màu cam bao phủ lên dáng hình của Quý Duyên Khanh.

Thả lỏng tấm lưng thẳng tắp, Quý Duyên Khanh để mặc cơ thể sà vào nệm ghế mềm mại, một cánh tay nhẹ nhàng vắt ngang lên mắt.

Không ai nhìn thấy, nơi khóe mắt bị cánh tay che giấu ấy trào ra nước mắt chảy dài hai bên.

Trước mặt như là thước phim chiếu lại những chuyện trước đây của hai người: "Gọi tôi là bạn học Tống cũng quá xa cách rồi, em xem tôi đều gọi em là Khanh Khanh mà."

"Hoặc là em có thể gọi nhũ danh của tôi ---- ông xã cũng được, ui cha! Nói giỡn, giỡn chơi thôi mà, đừng giận, không thì em gọi tên của tôi cũng được, Khanh Khanh!"

"Khanh Khanh, tôi giúp em mua bữa sáng nhé."

"Khanh Khanh, mấy chuyện rót nước này cứ để tôi, để tôi."

Bị bạn học vây xem thế kia mà người này còn mặt dày mày dạn sáp tới, thiếu niên Quý Duyên Khanh tức giận đến lỗ tai hơi hơi ửng hồng, trên mặt như nổi lửa tới nơi, thấp giọng hỏi: "Tống Dương! Đến cùng là anh muốn làm gì vậy hả?"

"Giúp em rót nước thôi mà!" Tống Dương hơi nhướng mi, cong môi cười lưu manh: "Hay là em muốn tôi làm chút chuyện gì à?"

"Nếu anh là vì Hứa San San mà đến thì tôi đã nói rồi, tôi không thích Hứa San San, anh không cần phải giúp tôi rót nước hay mua bữa sáng gì cả."

Quý Duyên Khanh là hội trưởng khoa Công Nghệ Thông Tin, Tống Dương bởi vì có gia thế nên ngày thường tác phong phách lối, nói là nam thần cũng không quá, mà hiện tại hắn gần như ân cần chạy đến khoa Công Nghệ Thông Tin, trước sau cứ dính theo đuôi Quý Duyên Khanh, không phải mua bữa sáng thì là hộ tống về ký túc xá hay giúp đỡ rót nước này kia. Ngày trước đều sôi nổi tin đồn Tống Dương vì Hứa San San tìm Quý Duyên Khanh gây phiền phức, nhưng liên tiếp vài ngày sau, vẻ mặt các bạn học cùng lớp đều bối rối khi ăn dưa bở. Nếu thế này mà xem như là quấy phá vậy thì xin mời Tống Dương cũng tìm tôi mà quậy luôn với.

So với bạn trai nhị thập tứ hiếu còn tri kỷ hơn, dường như là đang theo đuổi hội trưởng của bọn họ thật.

Tống Dương một tay xách theo bình thuỷ, ngoảnh lại nhìn chỗ Quý Duyên Khanh, vẻ mặt cưng chiều nói: "Được rồi! Tôi còn một bàn tay, cho em nắm này!"

Quý Duyên Khanh:...

Quý Duyên Khanh trước đây chưa từng nói mấy lời th.ô tục, nay lại có xúc động muốn mắng người, nhưng mà cuối cùng cậu cũng cố gắng kìm nén lại, sắc mặt không được tốt lắm. Ánh mắt lén lút hóng drama của những người xung quanh ngày càng nhiều, mà da mặt Quý Duyên Khanh lại mỏng không nhịn được lập tức bỏ đi đầu tiên, Tống Dương cười đến khóe miệng cong vút, nhảy nhót tót theo sau: "Ây cha! Đừng giận mà, không mấy em dắt tay tôi đi cũng được, con đường này tôi không quen, dễ đi lạc lắm." Nói dối không chớp mắt, mấy ngày nay con đường này đã đi qua không dưới tám trăm lần, gần như đóng quân ở bên ngoài này luôn.

"Tống Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì?!"

"Làm em!" Tống Dương lanh mồm lanh miệng nói xong thấy sắc mặt Quý Duyên Khanh biến đổi, tức khắc nhanh chóng bổ sung: "Tôi là người có thói quen không đứng đắn cho lắm, em đừng giận, không phải là ý kia đâu, mặc dù đó cũng là lời thật lòng của tôi ------ Quý Duyên Khanh, tôi đang theo đuổi em, em không nhìn ra sao?"

Tim Quý Duyên Khanh đập mạnh một cái, thoáng sững sờ, thái độ còn lạnh nhạt hơn lúc trước.

"Tôi không thích con trai, anh theo đuổi lộn người rồi."

Tống Dương cười toét miệng lộ ra hàm răng trắng bóc: "Trùng hợp ghê, tôi cũng không thích con trai." Hai mắt nghiêm túc nhìn Quý Duyên Khanh: "Tôi chỉ thích em thôi."

Quý Duyên Khanh vốn không thèm để ý tới Tống Dương, chỉ là sau đó số lần Tống Dương bám theo cậu càng lúc càng nhiều.

Hắn chuyển sang giường tầng dưới trong ký túc xá Quý Duyên Khanh đang ở, mỗi ngày đều có bữa sáng nóng hổi ở trước mặt, ở phòng tự học thì đến trước tiên để chiếm chỗ ngồi tốt...

Ầm ầm, đùng đoàng -------

Tia chớp phát ra ánh sáng chiếu vào toàn bộ cửa sổ, nửa căn phòng khách trong nháy mắt bừng sáng, Quý Duyên Khanh quay đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lại sắp mưa nữa.

Cậu đứng dậy đi vào phòng ngủ, Dương Bảo đã ngủ ngon lành, không hề bị tiếng sấm ảnh hưởng, thật sự giống y chang Tống Dương, nhưng lại cũng không giống lắm.

Chất lượng giấc ngủ của Tống Dương phải nói là cực ký tốt, một khi dính lên gối rồi sẽ vào giấc ngủ lì bì, là ví dụ điển hình của ngủ say như chết. Trời mùa hạ  có nhiều trận mưa rào, hôm ấy cũng có sấm sét đan xen vào nhau như đêm nay, ngọn cây ngoài cửa sổ bị gió thổi đong đưa, chiếc bóng phản chiếu trên rèm cửa lộ ra một vài phần u ám.

Cậu lần mò bước xuống khỏi giường trong bóng tối, chân còn chưa chạm đất thì Tống Dương đã ngồi dậy, hắn nhìn về phía cậu, đè thấp giọng nói: "Khát nước à?" Thấy cậu không nói lời nào lại hỏi tiếp: "Hay là muốn đi tiểu?"

Ngay sau đó ngoài cửa sổ vang lên một tiếng đùng, không biết cậu nghĩ gì mà gật đầu rồi lại nhớ ra Tống Dương nhìn không thấy, nhưng còn chưa kịp nói ừa thì chợt nghe thấy tiếng Tống Dương đã mang xong dép lê đi đến trước mặt cậu.

"Đi thôi."

Phòng uống nước ở giữa hành lang, bóng đèn là cảm ứng, có đôi khi không cảm ứng nhạy lắm nên xung quanh tối đen.

Có hôm nào đó bóng đè bị hỏng một cái, lối đi nhỏ tối mù, còn có tiếng sấm, Tống Dương đi ở bên cạnh cậu, đột nhiên nắm lấy tay cậu.

"Anh ------"

"Tôi sợ bóng tối, em dắt tôi đi, không tôi khóc bây giờ."

Cậu nghe ra giọng điệu thoải mái của đối phương, nghe không ra là sợ sệt gì cả. Người này lại bắt đầu chơi xấu muốn chiếm hời từ cậu, cậu cần phải lập tức vẫy ra, thế nhưng lại không có.

Lối đi nhỏ kia không dài, đến phòng uống nước rồi cậu còn chưa nói với Tống Dương thì hắn đã chủ động buông tay ra, trong lòng cậu bỗng có một chút mất mát.

"Lúc về em còn phải dắt tôi nữa đấy." Tiếng của Tống Dương vang lên trong phòng uống nước.

Tiếng nước chảy tí tách tí tách, rửa tay xong cậu mới khẽ ừa một tiếng, phản ứng của đối phương nhanh như chớp, như là bất cứ lúc nào cũng chực chờ có nhiêu đó, hắn tức tốc nắm tay cậu trở lại, trên tay cậu vẫn là lớp nước lạnh lẽo, nhưng bàn tay đối phương lại vô cùng ấm áp.

Bàn tay nóng rực ấy sưởi ấm cả đáy lòng.

Đến tận bây giờ Quý Duyên Khanh vẫn không biết vì sao Tống Dương lại biết được cậu sợ đêm tối giông bão ấy, về sau hai người cũng khá hơn, cứ mỗi lần mưa dông vào tối thì Tống Dương đều kéo cậu làm suốt cả đêm.

Đến nỗi sau khi cậu độc thân ở nước ngoài gặp phải thời tiết như vậy, bóng ma khi bị tai nạn xe cộ trước đó đã đổi thành sự chăm sóc nhiệt tình thuở ấy của Tống Dương.

"Ư, đi tè."

Trên giường, Dương Bảo mơ màng nói ra hai chữ, bàn tay mũm mĩm dụi dụi mắt, Quý Duyên Khanh hoàn hồn từ trong ký ức, cậu mới vừa vén chăn lên thì Dương Bảo nửa tỉnh nửa mê lăn vào lòng ngực cậu, lặp lại câu đi tè lần nữa.

Quý Duyên Khanh sờ bụng nhỏ tròn trịa của con trai sau đó ôm bé con đi vào nhà vệ sinh, mãi cho đến khi đi xong xuôi Dương Bảo vẫn không tỉnh, cậu nhóc này  như đang ăn vạ trong lòng của cậu mà ngủ đến no say.

Đặt Dương Bảo lên giường, nhóc nghịch ngợm nắm chặt vạt áo cậu không chịu buông tay. Quý Duyên Khanh nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu mềm mại của Dương Bảo rồi cũng leo lên lên giường chung với con trai.

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm chớp dần nhỏ lại, Quý Duyên Khanh ôm Dương Bảo nóng hôi hổi trong lòng ngực, nhóc con này từ nhỏ thân nhiệt đã cao, giống y chang Tống Dương ----- cậu lại nghĩ tới Tống Dương nữa rồi.

Dường như kể từ lúc về Vân Thành gặp lại Tống Dương lần nữa thì những ký ức năm năm xa cách lại càng mờ đi, hồi ở Mỹ cậu càng không muốn nghĩ đến thì những kí ức ấy lại càng ngày càng rõ ràng, như thể cậu và Tống Dương vẫn còn ở trong sân trường, bọn họ không hề xa nhau, mà cậu cũng không đưa ra lựa chọn sai lầm

Nhưng muộn rồi.

Tôi còn cho là cậu yêu tôi, nhưng giờ đây tôi rất tốt, tôi có vợ chưa cưới, sau này rồi cũng sẽ có con.

Từng lời lạnh lẽo của Tống Dương cứ mãi văng vẳng bên tai.

Em yêu anh là thật.

Quý Duyên Khanh chầm chậm mấp máy môi không phát ra tiếng, chỉ là không ai có thể nghe được.

-

Tiếng sấm bên ngoài ô cửa sổ trong suốt gào thét lên từng cơn, Tống Dương đang hít đất bằng một tay.

Cơ thể đã tới giới hạn, hắn dùng một tay chống đỡ rồi xoay người ngã thẳng lên nền thảm, để sức lực cả người đều kiệt quệ hắn mới có thể khống chế được mình không đi gõ cửa phòng đối diện.

Nhưng chỉ có chính hắn biết, hành động này không khác gì lừa mình dối người cả.

Trong đầu hắn giờ đây đều ngập tràn hình ảnh sắc mặt tái nhợt cùng bàn tay lạnh ngắt của Quý Duyên Khanh, hắn biết, người này chỉ cần căng thẳng hay là khó chịu thì ngón tay đều sẽ phát lạnh.

Hôm nay sét đánh lớn đến như vậy, không biết Quý Duyên Khanh có thể ngủ được không?

Đó là đêm giông bão sau khi hắn dọn đến ký túc xá của Quý Duyên Khanh, mấy ngày này hắn đã thăm dò rõ ràng Quý Duyên Khanh trở mình rất có quy luật ------ người này khi ngủ cũng giống như những người khác, tính kiềm chế rất cao và cũng rất yên tĩnh.

Cậu ít trở mình, mà cho dù có thì cũng cố gắng không quấy rầy giấc ngủ của người khác, vô cùng khắc chế, động tác nhẹ nhàng.

Nhưng đêm nay, động tác trở mình của Quý Duyên Khanh mạnh hơn một chút, tổng cộng bốn lần, hắn còn chưa lên tiếng thì Quý Duyên Khanh đã bước xuống giường.

Sau khi xa nhau, hắn nhờ vào nhiều nguồn điều tra mới biết được, trong đêm mưa giông xưa kia đã xảy ra tai nạn, một nhà ba người chỉ có mỗi mình Quý Duyên Khanh may mắn sống sót, lúc ấy Duyên Khanh chưa phải họ Quý.

Đêm nay người có thể ngủ ngon chắc chỉ có mỗi Dương Bảo.

Buổi sáng tỉnh lại, đáy mắt Quý Duyên Khanh lộ ra quầng thâm nhàn nhạt, mà da cậu lại trắng nên quầng thâm mắt càng rõ hơn.

Dương Bảo nhìn ba mình bằng ánh mắt lo lắng: "Ba, ba lại thành gấu trúc nữa rồi?! Con đã nói rồi mà, không ngủ đàng hoàng sẽ không cao thêm được đâu." Nhóc con nghiêm túc ôm eo cậu, ngửa cổ lên thở dài như thật, "Đúng là nghịch ngợm không nghe lời gì hết, lần sau phải đánh mông một cái mới được."

Quý Duyên Khanh vỗ vỗ đầu Dương Bảo: "Được rồi, ba biết rồi."

Dương Bảo bắt chước điệu bộ gật đầu còn thêm vẻ mặt quả là trẻ nhỏ dễ dạy, đương nhiên cậu nhóc không biết ý nghĩa của hành động này là gì, chỉ là mỗi lần ba nói xong nhóc đều muốn bày ra biểu cảm này.

Quý Duyên Khanh dở khóc dở cười, "Thằng nhóc nghịch ngợm này."

Diệu Tinh có tin mới, thư ký Lâm Đạt gọi điện đến thông báo trước tiên dời lại buổi ký hợp đồng, ông chủ muốn đích thân hỏi một số chi tiết -----

"... Tôi muốn hỏi một chút, ông chủ của mọi người là Tổng Giám Đốc Chu sao?"

Đối phương tạm ngừng giây lát rồi mới đáp: "Không phải Tổng Giám Đốc, dự án hợp tác lần này của chúng tôilà ông chủ muốn đích thân bàn chuyện với anh, đúng lúc anh Quý cũng ở cùng khách sạn với ông chủ, về việc bàn bạc cũng thuận tiện cho anh..."

Đó chính là Tống Dương.

Quý Duyên Khanh không biết Tống Dương có ý gì, cậu cho rằng Tống Dương sẽ không muốn gặp lại cậu.

Có lẽ thật sự chỉ là vì công việc thôi. Quý Duyên Khanh tự thuyết phục bản thân như thế. Simon giao án tử cho cậu, vốn dĩ lần hợp tác này là ván đã đóng thuyền, cậu chỉ là thay thế anh ta đến ký hợp đồng, nếu chẳng may làm mất thì cậu thật không biết nên ăn nói thế nào.

Mới vừa đặt điện thoại xuống thì màn hình di động bật ra một dãy số xa lạ.

"Đến phòng tôi."

Là Tống Dương.

Hết chương 4 -