**Cấm KY, nhắc tới những thứ không liên quan ( truyện, phim, nhân vật,…) vào trong truyện này.

- ----------------------------------------

“Mẹ cứ đặt ở đó đi, lát nữa con sẽ ăn.”

Thuận miệng nói, đến tận khi nghe thấy tiếng cửa ‘lạch cạch’ khép lại, Diệc Tẫn mới đem máy tính tắt đi, mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Y đứng dậy, quen đường quen nẻo đi đến chiếc bàn nhỏ đặt ở cạnh cửa sổ.

Lúc này, trên bàn đang đặt một bát mì bốc khói nghi ngút, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, làm người chỉ cần ngửi được liền sẽ muốn ăn ngay lập tức. Nhất là khi còn phối hợp với từng miếng thịt được cắt đều đều, óng ánh bên trên.

Thế nhưng, nhìn xem bát mì này, Diệc Tẫn lại không hề do dự đem nó bưng lên, trực tiếp đổ vào thùng rác, ngay cả một giọt cũng không để lại. Sau đó mới đem bát rỗng đặt trở về, lại để đũa lộn xộn lên, tạo thành giả tượng như mình đã ăn.

Làm xong hết thảy, lúc này, y mới từ trong ngăn tủ lấy ra một ổ bánh mì đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu gặm ăn.

Y gọi Diệc Tẫn, tức diệc tẫn trung dạ ( tàn lửa trong đêm), năm nay 18 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba không lâu. Hiện tại đang là tác giả viết tiểu thuyết trên mạng, mặc dù không quá nổi tiếng, nhưng tiền nhuận bút xem như cũng đủ nuôi sống chính mình.

Vốn, Diệc Tẫn còn từng có ý định thi đại học. Nhưng cũng vào lúc y chuẩn bị nộp hồ sơ, thì cuộc sống tốt đẹp của y liền đã bị đảo lộn hoàn toàn, khiến y không thể không ngưng học.

Bởi vì một ngày này, trong lúc thu dọn đồ đạc cũ trong nhà kho, y lại vô tình tìm thấy một vật…

Giấy chứng tử của cha mẹ mình.

Bên trên có ghi rõ, ngày tháng tử vong của bọn họ là vào khoảng nửa năm trước, nguyên nhân cái chết xác định là do tai nạn giao thông.

Thế nhưng, vấn đề lớn nhất liền nằm ở chỗ này. Giấy báo tử rõ ràng đã chứng minh, cha mẹ y đã chết gần nửa năm. Như vậy, hai người đang sinh sống trong nhà của y lại là ai?

Chưa nói đến việc, gương mặt bọn họ cùng người trên ảnh đen trắng đều giống nhau như đúc. Thì tại sao, cha mẹ rõ ràng đã chết, nhưng y lại không nhớ được chút gì? Thậm chí, nếu không phải vô tình nhìn thấy giấy báo tử, y e rằng đều chưa thể phát giác ra chuyện này.

Mà cũng từ lúc phát giác ra ký ức của chính mình tựa hồ đã bị thứ gì đó xuyên tạc qua, thì quái sự diễn ra xung quanh Diệc Tẫn cũng đã trở nên ngày một nhiều.

Nửa đêm 0h, trong nhà bếp truyền tới tiếng cắt chém. Diệc Tẫn mở cửa, liền nhìn thấy mẹ mình đang gặm ăn thứ gì đó, trong tay đều là máu tươi…

Bất kể là ngày hay đêm, cha đều ngồi trên ghế sofa đọc báo, mỗi khi y đi ngang qua, ông đều sẽ nâng mắt nhìn y, âm lãnh cười.

Diệc Tẫn đã từng báo cảnh sát, nhưng với tuổi tác của y, cảnh sát căn bản là không hề tin tưởng, chỉ cho rằng y cùng người nhà cãi nhau, cố tình gây sự, hay là xem phim kinh dị quá nhiều.

Dù sao, những gì y nói thật sự là quá mức hoang đường. Truyện ma cũng không dám viết như vậy.

Tìm kiếm trợ giúp không thành công, bởi vì bình thường không có bạn bè gì, nên nhất thời, Diệc Tẫn cũng không biết phải chia sẻ tâm tình với ai. Không thể làm gì khác hơn, y chỉ có thể lên mạng, cầu cứu.

Chỉ là, bài viết kể rõ đầu đuôi mọi chuyện của y vẫn còn chưa đăng được nửa giờ, thì đã trực tiếp bị quan phương xóa bỏ. Thậm chí, bình luận bên dưới, tất cả đều chỉ là lời đùa giỡn của cư dân mạng, cho rằng y đang bịa chuyện.

Khi đó, Diệc Tẫn không cần hỏi cũng biết là có bao nhiêu tuyệt vọng. Chỉ là, ngay khi y chuẩn bị buông xuôi, bỏ mặc cho số phận. Thì bỗng dưng, một tài khoản xa lạ lại chủ động nhắn tin riêng cho y.

Tên tài khoản của đối phương rất đặc biệt, chỉ cần một cái liếc mắt liền đã có thể ghi nhớ được. Bởi vì nó chỉ có 4 chữ: ‘Ta Là Lệ Quỷ’.

Diệc Tẫn còn nhớ rất rõ, khi đó, câu đầu tiên đối phương hỏi y, chính là - ngươi tin tưởng trên đời này có quỷ sao?

Nếu là trước khi trải qua những chuyện li kì đó, nghe thấy người khác hỏi câu này, Diệc Tẫn nhất định sẽ không chút do dự lắc đầu, đáp:“Chàng trai, phải tin tưởng vào khoa học.”

Thế nhưng, y hiện tại không chỉ tin, mà còn đã tự mình trải nghiệm qua!

Sau đó, không ngoài ý liệu, Diệc Tẫn cùng ‘Ta Là Lệ Quỷ’ liền kết bạn với nhau. Ban đầu, y cũng không ôm bao nhiêu hi vọng đối phương có thể giúp đỡ mình. Thế nhưng, sự thật chứng minh, đối phương thật sự là hiểu nhiều lắm.

Không chỉ nói cho y biết, kỳ thực, ma quỷ đã tồn tại từ rất lâu về trước. Mà còn giải thích để y hiểu rằng, người bình thường không có cách nào chống cự lệ quỷ, bất kể là dùng đao kiếm hay súng ống đạn dược.

Mà lực lượng duy nhất có thể đối kháng với lệ quỷ, liền chính là Linh Sư, những người may mắn từ trong sự kiện linh dị, nhận được linh dị sức mạnh.

Thế nhưng, Linh Sư cũng là một đám ma yểu mệnh. Bởi vì, mỗi khi vận dụng linh dị lực lượng, sinh mệnh của bọn họ cũng sẽ hao tổn từng chút một. Dài một chút thì dăm ba năm, ngắn một chút thì một tháng, nhất định sẽ phải chết.

Ngoài ra, cũng có thể sử dụng một ít linh dị vật phẩm đến đối kháng với lệ quỷ. Nhưng hiệu quả thường cũng sẽ không cao. Bởi vì chúng đều là vật có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Bởi vì sự kiện linh dị đã xuất hiện rất lâu, nên phía chính phủ cũng đã làm ra phản kích. Đó chính là thành lập ‘Đặc Sự Cục’, chuyên bồi dưỡng Linh Sư đi giải quyết sự kiện linh dị.

Sau khi nghe y kể lại tao ngộ của mình một lần nữa, ‘Ta Là Lệ Quỷ’ cũng chỉ hỏi y một câu vô cùng đơn giản: Nếu hai con sói cùng nhắm vào một con mồi, thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Khi đó, y đã không chút do dự trả lời rằng, chúng trước hết phải đánh nhau, phân ra thắng bại, sau đó, người chiến thắng mới có thể hưởng dụng được con mồi.

Mà đây, hiển nhiên cũng là một đáp án chính xác. ‘Ta Là Lệ Quỷ’ đã cam đoan với y, chỉ cần y giữ vững tỉnh táo, cư xử như bình thường, thì trong một khoảng thời gian ngắn, y sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

Sự thật chứng minh, lời đối phương nói là đúng, dù cho mỗi ngày đều cùng hai con quỷ chung sống dưới một mái nhà, mỗi bước đi đều như bước trên băng mỏng, nhưng y thật sự vẫn an toàn sống sót đến hiện tại.

Chỉ là, hiện tại, y đã có chút không chờ nổi nữa…

Thu lại dòng hồi ức, lập tức đem điện thoại cầm lên, Diệc Tẫn liền không chút do dự, nhắn tin cho số liên hệ duy nhất trong danh bạ của mình:“Phó Thụy, anh có ở đó sao?”

Giọng nói của Diệc Tẫn rất dễ nghe, tựa như tiếng violon thanh thúy, nhẹ nhàng. Kỳ thực, trước kia y cũng sẽ chỉ gõ chữ gửi qua, nhưng bởi vì dạo gần đây ‘Ta Là Lệ Quỷ’ yêu cầu muốn nghe y nói chuyện, không tiện từ chối, nên y chỉ có thể làm theo.

Tin nhắn thoại vừa gửi, chưa đến một giây sau, liền đã nhận được hồi đáp. Đối phương trả lời rất ngắn gọn, chỉ có một chữ: Có.

“Hôm trước anh nói có cách diệt trừ hai con lệ quỷ trong nhà của tôi, rốt cuộc là cách gì vậy? Có thể nói cho tôi biết được không? Tôi có cảm giác, sự cân bằng giữa bọn chúng tựa như đã sắp bị đánh vỡ rồi.”

“Người ‘mẹ’ đó của tôi, tựa như đã muốn bại trận…” Dễ dàng nhận thấy nhất, chính là số lần ‘cha’ mỉm cười cũng đã ngày một nhiều, hơn nữa nụ cười cũng càng thêm quỷ dị, trong khi thời gian ‘mẹ’ xuất hiện lại càng ngày càng ít.

Mà ngày ‘mẹ’ không còn xuất hiện nữa, cũng sẽ là ngày y bị gϊếŧ chết.

Chỉ là, vốn đang căng thẳng, nhưng nhìn xem tin nhắn gửi tới của người bên kia, Diệc Tẫn vẫn không khỏi thả lỏng một chút: Có cách giải quyết, không cần lo.

“Ừm…” Vô thức mỉm cười gật đầu, nhưng chợt nhớ tới đối phương cũng không thể nghe hay nhìn thấy được, Diệc Tẫn liền không khỏi ảo não.

Nhưng ngay sau đó, y cũng đã đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra:“Phó Thụy…anh hiểu biết nhiều như vậy…có phải…anh cũng là Linh Sư hay không?”

Kỳ thực, dù đang hỏi, nhưng trong lòng Diệc Tẫn cũng đã chắc chín phần chín đối với việc này. Nhưng không ngờ rằng, người nào đó vẫn phản bác.

[ Ta không phải Linh Sư.]

Không phải?

Ngay khi Diệc Tẫn còn đang hoài nghi, thì lúc này, tin nhắn đã cấp tốc đổi mới. Một dòng chữ liền đã ánh vào trong mắt y.

[ Ta là lệ quỷ.]

**Tác phẩm tự sáng tác, nếu cảm thấy không hay hay có gì đó không ổn thì xin cứ click back. Hãy giữ cho mình phép lịch sự cần thiết.