Trưa hôm sau, Diệc Tẫn đã chuẩn bị xong mọi thứ, yên lặng đứng trước cổng lớn của chung cư.

Vì để đảm bảo hơn, y còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm thông tin về khu chung cư này. Nhưng đáng tiếc chính là, ngoại trừ một số tin tức chủ nhà thiếu nợ bỏ trốn, hay là tin đồn ở đây nháo quỷ ra, thì đã không còn tin tức gì khác nữa.

Cho nên, việc duy nhất Diệc Tẫn có thể làm, chính là chờ giữa trưa lại đi. Bởi vì mặc dù lệ quỷ không sợ ánh sáng mặt trời, nhưng theo kinh nghiệm tổng kết trong những ngày qua của y cho thấy, thì ban ngày, lệ quỷ thường sẽ ‘lười’ hoạt động hơn, tựa như không quá thích nguồn sáng.

Bởi vì người trong chung cư đã sớm dọn hết ra ngoài, nên ở đây căn bản là sẽ không có người trông giữ, càng đừng nói tới camera giám sát gì đó. Hai cánh cửa sắt đã bong tróc sơn cũng đều bị một sợi xích khóa chặt.

Trước kia, khi đi qua nơi này, Diệc Tẫn đã từng chú ý qua, nên xem như cũng có chỗ hiểu rõ.

Chỉ là, thời khắc này, nhìn xem xích sắt to bằng nửa cổ tay đã bị cắt đứt, tùy tiện quấn lại ở trên cửa, vết cắn vô cùng sáng bóng, rõ ràng là dùng máy cắt kim loại cắt ra kia, sắc mặt Diệc Tẫn lại không khỏi có chút khó coi.

Có người trước y một bước, vào trong chung cư này…

Nhẹ nhàng đem cửa sắt mở ra, Diệc Tẫn cũng không có ngu ngốc đến mức đem xích sắt quấn trở về. Dù sao, nếu lỡ có chuyện đột phát phát sinh, y làm vậy thì có khác gì tự đoạn sinh lộ, mua dây buộc mình đâu?

Cánh cổng bởi vì rỉ sét, cộng với ít khi chuyển động, nên liền vang lên một tiếng ‘ken két’ chói tai. Bước qua cổng lớn, đón chào Diệc Tẫn liền là một đám cỏ khô cao hơn đầu gối, vàng úa, trái nghiêng phải ngã.

Nhưng làm Diệc Tẫn chú ý nhất, thì vẫn là dấu vết bánh xe cán qua cùng một chiếc xe hơi mười sáu chỗ màu xám bạc đang đỗ ở cách đó không xa kia.

Cũng không trách Diệc Tẫn ở ngay bên cạnh nhưng có người ở đây cũng không biết được. Dù sao, sáng nay y đã ra ngoài mua sắm vật dụng, đối phương có thể là đến trong khoảng thời gian đó cũng không chừng.

Chỉ là, không biết đám người này rốt cuộc là thiện hay ác, đến đây lại vì mục đích gì…

Trong lòng đánh lên cảnh giác, Diệc Tẫn liền thả nhẹ bước chân, chậm rãi tiếp cận chiếc ô tô kia. Nhưng rất nhanh, y cũng đã phát hiện, thì ra đây chỉ là một chiếc xe trống, người bên trong tựa như đều đã rời đi.

Quan sát chiếc bàn gấp dựng ở bên cạnh, nhìn thấy trên mặt bàn vẫn còn đặt vài ly cà phê đang uống dở, cùng với một quyển sách gì đó, Diệc Tẫn liền cất bước đi tới, đem nó cầm lên.

Chỉ là, đợi khi xem xong, Diệc Tẫn nhất thời lại không biết làm sao, có chút ngoài ý muốn.

Hiện tại, y xem như đã biết, chủ nhân của chiếc xe này cũng không phải phần tử nguy hiểm. Mà chỉ là một đoàn phim kinh dị đến đây mượn sân bãi để dựng bối cảnh cho phim mà thôi. Quyển kịch bản trong tay y liền là chứng cứ rõ ràng nhất.

Nâng mắt đánh giá chung cư cao hơn mười tầng trước mặt, xuyên thấu qua hư không, Diệc Tẫn lúc này mới phát hiện ra rất nhiều điểm kỳ dị.

Mà thứ chói mắt nhất, liền chính là vô số tấm phông xanh đang đem phần lớn cửa sổ trên chung cư che kín phần nào kia…

“Đám người này…” Dù chưa nhìn thấy tràng diện bên trong sẽ như thế nào, nhưng Diệc Tẫn cũng đã mơ hồ đoán được phần nào.

Nhất định là bởi vì muốn tạo bầu không khí tốt hơn, nên đoàn làm phim mới lựa chọn che đi cửa sổ phòng, ngăn chặn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Thế nhưng, biết được bên trong chung cư này có thứ gì, hành động của bọn họ ở trong mắt Diệc Tẫn lúc này lại chẳng khác gì đang nhảy múa trên lưỡi đao, đưa dê vào miệng cọp.

Khỏe mạnh sống tiếp thật sự không tốt sao? Vì sao lại có nhiều người thích tìm đường chết như vậy chứ?

Quay phim kinh dị, quay lại quay, lần này xem như đụng quỷ thật rồi, quả thật là rất biết chọn sân bãi.

- ---------------------------

Giống như Diệc Tẫn dự đoán, lúc này, ở tầng hai của chung cư, nhân viên hậu cần đã dựa theo phân phó của đạo diễn, dùng phông xanh che lại cửa sổ trên hành lang chung cư.

Bởi vì đóng cửa lâu ngày, không khí bên trong chung cư cũng vô cùng ngột ngạt. Bất kể là sàn nhà hay vật dụng đều phủ lên một lớp bụi dày, đặc biệt là vách tường, nước sơn đều đã bong lên, rơi đầy đất.

Không có người ở, chung cư hiển nhiên cũng sẽ không có điện, nguồn sáng duy nhất vốn là đến từ bên ngoài. Nhưng hiện tại, theo cửa sổ lần lượt bị che mất, cả chung cư rất nhanh cũng liền chìm vào trong bóng đêm u ám.

Lúc này, nhìn xem nhân viên công tác quét dọn bụi bặm, sửa sang lại trang dung của mình, cô gái trẻ tuổi mặc váy nơ màu trắng, có mái tóc ngắn ngang vai, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu ngồi trên ghế tựa liền đã không khỏi nhăn mày.

“Đạo diễn, tại sao nhiều chỗ như vậy, ngài nhất quyết lại phải tới chỗ quỷ quái này quay phim chứ?”

Cô gái này tên là Triệu Na Na, là một sao nữ tuyến 2 dạo gần đây đang nổi danh trong giới giải trí, thường xuyên đóng vai nữ chính ngốc bạch ngọt trong những bộ phim thanh xuân vườn trường, có một lượng fan khá lớn.

Nhưng bởi vì muốn chuyển hình, nên công ty quản lý của cô mới thay cô nhận kịch bản phim kinh dị này với vai một nữ chính thiện lương, kiên cường, vô tình chuyển đến chung cư bị ma ám. Về sau nhờ sự giúp đỡ của nam chính mà tiếp tục sống sót, đồng thời giải khai những bí mật năm xưa.

Đạo diễn của bộ phim này là Trần Khôi, ở trong giới giải trí cũng xem như có chút danh tiếng. Mặc dù bộ phim này chế tác không tính lớn, nhưng bởi vì kịch bản chặt chẽ, nên cũng được đánh giá rất cao.

Trần Khôi vốn đang ngồi chỉnh sửa máy quay, khi nghe thấy giọng điệu khó chịu của Triệu Na Na, ông cũng không dám nổi nóng gì, mà chỉ vội giải thích:“Tiểu Triệu, cố gắng chịu đựng một chút đi.”

“Bối cảnh nơi này thật sự rất thích hợp cho phim của chúng ta. Hơn nữa, nơi này còn có tin đồn nháo quỷ đã lâu. Sau này khi phim chiếu ra, cũng có thể bám vào đó mà tuyên truyền, tỉ như trong lúc quay phim, diễn viên nhìn thấy sự kiện siêu nhiên gì đó…”

**Ta chỉ có thể spoil là nhân vật xuất hiện ở cuối chương trước không phải là 💧 nhà ta đâu nha.