Cuối cùng, Ôn Trữ Khiêm cùng Tiểu Lý vẫn là lựa chọn đi theo Diệc Tẫn. Bởi vì trên người y có một loại khí tràng khiến người ta rất dễ dàng tin phục.

Một đường trầm mặc lên đến tầng bảy, đoàn người Diệc Tẫn rất nhanh liền gặp phải một chút phiền phức. Chỉ thấy, khi đi qua cửa sổ, Ôn Trữ Khiêm lại đột ngột nhíu mày, bước nhanh đi tới, đem phông xanh vén lên.

“Diệc Tẫn, cậu xem, vì sao bầu trời lại biến thành màu đen rồi?”

Nhìn xem bầu trời trong xanh, sáng bừng ngoài cửa sổ, lại nhìn xem vẻ mặt kinh ngạc không giống nói dối của Ôn Trữ Khiêm, Diệc Tẫn liền không chút do dự xoay người đi tiếp.

Lại là ảo giác sao?

Năng lực của quỷ vực thật sự là vô giải?

Tựa hồ nhìn ra được dị dạng của Diệc Tẫn, Ôn Trữ Khiêm mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không dám hé miệng hỏi bừa, mà chỉ giống như cô vợ nhỏ, yên tĩnh theo đuôi y.

Về phần Tiểu Lý, cậu ta đã sớm suy nghĩ hỗn loạn, nên căn bản không cần trông mong gì.

Lúc này, theo xung quanh dần dần chìm vào tĩnh lặng, Diệc Tẫn cũng đã tiến tới tầng cao nhất của chung cư. Chỉ là, cũng vào đúng lúc này, ngay khi y sắp sửa tìm tới phòng giám sát, thì một tiếng nỉ non cũng đã đột ngột truyền vào tai y.

“Tiểu Hỏa Hỏa.” Âm thanh này rất nhẹ, chẳng khác gì một ngọn gió lướt qua, khiến Diệc Tẫn còn hoài nghi bản thân có phải là nghe lầm rồi hay không.

Đối với giọng nói này, y có một loại cảm giác vô cùng thân thuộc. Thế nhưng, trong chốc lát như vậy, lại không thể nghĩ ra được cụ thể đã nghe qua ở đâu…

Cho đến khi, thanh âm đó lại lần nữa vang lên. Mà lần này, âm lượng cũng đã to rõ hơn trước rất nhiều:“Tiểu Hỏa Hỏa, ta ở đây.”

“Phó Thụy?” Con ngươi co rụt lại, trái tim phảng phất ngừng đập, Diệc Tẫn liền theo phản xạ xoay người. Thế nhưng, phía sau lưng, ngoại trừ hai người đang nghi hoặc nhìn y ra, liền đã không còn người nào khác nữa.

“Tiểu Hỏa Hỏa, mau tới đây với ta, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi.”

“Phó Thụy, là anh sao?”

Dù cho biết rõ mọi chuyện rất quỷ dị, thế nhưng, khi nghe thấy được giọng nói của Phó Thụy, Diệc Tẫn vẫn không nhịn được mà có chút dao động:“Ôn Trữ Khiêm, anh nghe thấy sao? Có nghe thấy một giọng nam vang lên hay không?”

“Giọng nam? Giọng nam gì kia chứ?” Nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của Diệc Tẫn, lúc này, Ôn Trữ Khiêm cũng đã có phần e dè rụt đầu.

“Đúng, Diệc Tẫn, vừa rồi bộ cậu không nhìn thấy, ở ngay trên đầu cầu thang có treo một chiếc váy trắng hay sao? Tại sao cậu lại không tiến lên quan sát chứ?”

Thời khắc này, Diệc Tẫn nào đã còn tâm tình đi quản trạng thái mê huyễn của hắn chứ? Bởi vì y ngay cả bản thân y cũng đều đã lo liệu không xong.

Y đã bị quỷ vực ảnh hưởng, nên giống với Ôn Trữ Khiêm và Tiểu Lý, bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi à?

Thế nhưng…ảo giác này, không phải cũng quá chân thật rồi đi?

“Tiểu Hỏa Hỏa, làm sao vậy? Sao ngươi vẫn đứng đó, không chịu tới gặp ta? Ngươi không phải rất muốn nhìn thấy mặt của ta hay sao? Mau đến đây…”

Rốt cuộc, theo âm thanh mê hoặc đó không ngừng vang lên, tựa như ma xui quỷ khiến, Diệc Tẫn vẫn không khống chế được, bắt đầu đi nhanh về phía thanh âm phát ra. Cụ thể hơn chính là sâu trong hành lang.

“Này, Diệc Tẫn, cậu không phải nói muốn đi phòng giám sát sao? Cậu đi đâu vậy, này, uy…” Nhìn thấy Diệc Tẫn tựa như mê muội, không ngừng lao nhanh về phía cuối hành lang, không thể làm gì, Ôn Trữ Khiêm chỉ có thể ôm theo Tiểu Lý, vội vã truy đuổi.

“Tiểu Hỏa Hỏa, ta muốn gặp ngươi…”

“Tiểu Hỏa Hỏa…”

Ánh mắt trực thẳng, theo tiếng nói ngày càng đến gần, Diệc Tẫn rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được, nơi cuối hành lang đang đứng một bóng người.

Đối phương đưa lưng về phía y, nhìn về phía cửa sổ, trên người chỉ mặc một bộ tây trang màu trắng đã được ủi thẳng, bàn tay lại nhét vào trong túi quần, sống lưng thẳng tắp.

“Tiểu Hỏa Hỏa…”

“Phó Thụy…” Nhìn xem bóng lưng của người trước mặt, Diệc Tẫn liền không khỏi có chút xúc động. Bởi vì…hình dạng của đối phương thật sự là quá giống với những gì mà y hằng tưởng.

Thế nhưng, không biết vì cớ gì, dù cho y đã tới, đối phương vẫn chỉ thủy chung đưa lưng về phía y, không chịu nhúc nhích hay ngoái đầu.

“Phù…Diệc Tẫn, cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”

Khó khăn lắm mới đuổi kịp, thế nhưng, chỉ vừa thở hổn hển nói xong, khi ánh mắt bất giác di chuyển theo tầm mắt của Diệc Tẫn, Ôn Trữ Khiêm lại không khỏi đờ người. Thế nhưng, tựa hồ, thứ hắn nhìn thấy và thứ y nhìn thấy, lại không quá giống nhau:“Con mắt…bức tường này vì sao lại…”

Đang được Ôn Trữ Khiêm dìu lấy, thái độ của Tiểu Lý lại càng kịch liệt hơn. Cả người giờ phút này cũng đã giống như thoát lực, trượt khỏi vòng tay của hắn, thở cũng không dám thở ngồi thụp xuống đất, nhìn xem bức tường trước mặt.

Sau đó, liền đã đột ngột dùng cả tay và chân lùi về sau:“Con trai, ba thật sự xin lỗi mà…van xin con tha cho ba đi, đừng đeo bám ba nữa…”

“Cút đi, mày mau cút xa tao ra!”

Phảng phất không nghe thấy động tĩnh xung quanh, lúc này, bên tai Diệc Tẫn cũng chỉ còn sót lại âm thanh của người trước mặt, tựa như ác ma đang thầm thì:“Tiểu Hỏa Hỏa, ta sẽ xoay người lại, để ngươi nhìn thấy mặt của ta, nhé?”

Không đáp lời, nhưng nhìn xem bả vai đang chậm rãi xoay chuyển của nam nhân, ánh mắt Diệc Tẫn vẫn không khống chế được mà chăm chú lên.

Dưới sự mong đợi của y, nam nhân trước mặt rốt cuộc cũng đã xoay người…

**‘💧’ nhà ta chương sau đẹp ‘kinh tâm động phách’ luôn nhé! Sướng nhất 🔥 rồi.