Không thể không thừa nhận, động tác của phía Đặc Sự Cục thật sự là rất nhanh. Diệc Tẫn chỉ vừa về đến nhà liền đã nhìn thấy chung cư bên cạnh đã bắt đầu khởi công.

Kỳ thực, trước khi y rời khỏi cục cảnh sát, Trương Khởi cũng đã đề nghị y nên chuyển nhà sang nơi khác sống, thậm chí còn đồng ý giúp y kêu gọi từ thiện. Nhưng cuối cùng lại bị y từ chối ý tốt.

Bởi vì không biết vì sao, đối với ngôi nhà này của mình, Diệc Tẫn lại có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ. Tựa như là…ý thức lãnh địa?

Đó cũng là lý do vì sao khi phát hiện ra chân tướng của hai con ác quỷ kia, y lại không hề suy nghĩ đến việc dọn ra ngoài. Trái lại, lại muốn tìm cách đem bọn chúng khu trục.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Diệc Tẫn liền nằm xuống giường, gửi cho Phó Thụy một tin nhắn báo bình an, kèm theo đó còn có cả ảnh chụp của chiếc hộp gấm kia:“Đồ đã lấy được rồi đây, anh xem thử xem có phải hay không.”

Như thường lệ, Phó Thụy xem tin nhắn rất nhanh, cũng không bao lâu liền đã trả lời.

[ Ta Là Lệ Quỷ: Nhanh như vậy đã lấy được rồi sao? Có bị thương chỗ nào hay không?]

Nhìn thấy lời hỏi thăm của Phó Thụy, đổi lại thành bình thường, Diệc Tẫn nhất định là đã sớm vui mừng khôn xiết. Nhưng hôm nay, không hiểu vì sao, tâm trạng có chút nặng nề, y lại không quá phấn chấn.

“Không sao cả, chỉ là có chút mệt mà thôi.” Nói nói, Diệc Tẫn liền đã nghi hoặc nhắn nhủ:“Tôi phải làm thế nào mới có thể gửi nó sang cho anh được? Hay là anh tự mình đến lấy?”

[ Không cần, ngày mai ngươi chỉ cần gửi bưu chính sang cho ta là được. Địa chỉ là số 1x, đường xx, thành phố Nam Sơn. Đây là địa chỉ họ hàng xa của ta, bọn họ sẽ thay ta nhận đồ.]

Không biết có phải sợ Diệc Tẫn hiểu lầm hay không, Phó Thụy cũng đã lập tức bổ sung: Dù sao ngươi biết đó, ta hiện tại đang tham dự sự kiện linh dị, trong nhà không có người, không thể giao hàng tới được.

“Được rồi, anh không cần giải thích đâu, tôi hiểu mà, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi nghỉ trước đây.” Không có tâm tư đi suy nghĩ những chuyện đó, nên đối với lời giải thích của Phó Thụy, Diệc Tẫn cũng liền ỡm ờ cho qua.

[ Được, vậy ngươi đi nghỉ sớm đi, thân ái.]

Đem điện thoại tắt đi, lại tự ban thưởng cho mình một ly mì tôm, Diệc Tẫn liền quay trở về trên giường, ngồi nhìn đồng hồ đến ngẩn người.

Y cảm thấy bản thân hôm nay vô cùng kỳ quặc, nói đúng hơn là kể từ khi nhìn thấy chiếc đồng hồ này, còn có mấy chữ cái kia…

“Chẳng lẽ là trúng tà rồi sao?” Nghĩ mãi không thấu, Diệc Tẫn chỉ có thể đem hết mọi chuyện ghi tội cho chiếc đồng hồ này, cho rằng là nó đang tác quái.

Lật người, vươn tay đem đồng hồ cất vào trong ngăn tủ, Diệc Tẫn liền gối đầu đi ngủ. Cả một ngày bôn ba, chạy lâu như vậy, hai chân của y đều đã rã rời, chỉ muốn thật tốt nghỉ ngơi một phen.

Mi mắt nặng trĩu, dần dần khép chặt, thần trí của Diệc Tẫn liền sa vào trong mộng mị. Chỉ là, không biết có phải vì ban ngày suy nghĩ quá nhiều, ban đêm gặp ma hay không, giấc mộng đêm nay của y lại tương đối…đặc sắc.

Trong giấc mơ, Diệc Tẫn đã mơ hồ nhìn thấy một đám người mặc áo bào đen che kín người đang lấp ló ở trong hắc ám, không ngừng xì xào bàn tán gì đó. Thoạt nhìn thần bí lại quỷ dị, có chút giống với tín đồ trong tà giáo.

Với số điểm anh văn luôn luôn đứng đầu lớp từ dưới lên của mình, Diệc Tẫn tỏ vẻ, bản thân nghe không hiểu.

Chỉ là, theo thần trí không ngừng chìm sâu vào mộng cảnh, khung cảnh trước mắt Diệc Tẫn cũng đã giống như một lớp mây mù bị xua tan, hiện ra nhiều hình ảnh đã bị che lấp hơn.

Thì ra, đám hắc bào nhân này là đang đứng trong một tòa cung điện dưới lồng đất, bốn phía âm u, tĩnh lặng như tờ. Nguồn sáng duy nhất phát ra cũng là đến từ những ngọn đèn treo tường có thiết kế cổ xưa ở xung quanh.

Sau khi không ngừng bàn tán gì đó, đám người lúc này mới tựa như đã thống nhất ý kiến, đồng loạt xoay người, đi về phía trung tâm cung điện, cũng là nơi tồn tại một tế đàn cao lớn, hùng vĩ dọa người.

Khi nhìn thấy tế đàn này, Diệc Tẫn bất giác liền nghĩ: trời ạ, thật sự là tín đồ của tà giáo sao?

Nhưng dù nói thế nào, đối với mỹ quan của tế đàn này, Diệc Tẫn vẫn không khỏi tấm tắc khen ngợi.

Chưa nói đến vô số đồ án từ hỏa long, kỵ sĩ phương tây, lên đến tứ đại thần thú, thần phật phương đông, thì chỉ riêng bảy cây trụ làm bằng ngọc thạch dựng thẳng xung quanh tế đàn, đính đầy dạ minh châu kia, cũng đã đủ làm người kinh tâm động phách.

Thế nhưng, làm Diệc Tẫn chú ý nhất, vẫn là thứ đặt ở giữa tế đàn…

Không phải một thanh ma kiếm như trong thần thoại, hay là một quả tim đang khiêu động, kinh dị như đã tưởng, mà chỉ là một cỗ quan tài trống rỗng.

Chỉ là, có thể đặt ở giữa một tế đàn hùng vĩ như vậy, chiếc quan tài này hiển nhiên cũng sẽ không phổ thông được đi nơi nào. Chưa nói đến việc chất liệu của nó tựa như là hoàn toàn được đúc bằng vàng, thì bề ngoài còn được điêu khắc vô số phù văn tối nghĩa.

Cũng không biết, chiếc quan tài này một khi lưu truyền ra ngoài, có thể bị người ta tranh giành sứt đầu mẻ trán, đem vào viện bảo tàng để triển lãm hay không.

Ngay khi Diệc Tẫn còn đang suy nghĩ lung tung, thả hồn đi xa, thì lúc này, theo một đợt xôn xao vang lên. Từ cửa vào địa cung cũng liền đã có một đám người xếp thành hai hàng bước vào.

Toàn bộ đều là thiếu nữ từ mười tám đến hai mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, thần thái cung kính, bình thản, ăn mặc vô cùng đơn sơ, nội liễm, từ tư thái đến xem, tựa hồ là nữ hầu hộ tống cho nhân vật lớn nào đó.

**Anh xuất hiện như một vị thần.