Lần nữa chìm vào giấc ngủ, Diệc Tẫn cũng đã không còn mơ thấy giấc mộng kỳ quái đó nữa. Y ngủ một giấc đến sáng, lúc này mới chợt nhớ đến Phó Thụy, vội vàng cầm lấy điện thoại.

Lời hứa mà Phó Thụy nói với y lúc trước, cũng đã sớm bị y quên đi. Thậm chí, hiện tại, việc Phó Thụy trông như thế nào, đối với y mà nói cũng đã không còn quan trọng như vậy nữa.

[ Mệnh Trung Khuyết Thuỷ: Phó Thụy, anh có ở đó sao?]

Tin nhắn phản hồi so với thường ngày phải chậm hơn rất nhiều, đến tận khi y đều đã tắm rửa, ăn sáng xong, đối phương rốt cuộc mới chịu trả lời một câu: Mới sáng sớm liền đã tìm ta, có chuyện gì sao?

Đắn đo một hồi, Diệc Tẫn chung quy vẫn là đem chuyện của chiếc đồng hồ kia nói cho Phó Thụy biết, chỉ có điều, chuyện nhìn thấy trong giấc mộng, lại bị y bất giác giấu đi.

“Phó Thụy, có thể làm phiền anh giúp tôi tra một chút về nguồn gốc của chiếc đồng hồ này được hay không? Hoặc những thứ liên quan đến nó cũng được.”

Cũng không cần Phó Thụy đòi hỏi, Diệc Tẫn liền đã chủ động chụp vài tấm hình từ nhiều góc độ của đồng hồ quả lắc gửi sang cho hắn, bao gồm cả mấy chữ cái được khắc lên kia.

Nhận được hình ảnh, Phó Thụy liền im lặng một lúc, tựa như là đang tỉ mỉ nghiên cứu. Phải mất một lúc lâu sau, mới hồi đáp cho y một câu.

[ Ta sẽ giúp ngươi điều tra, có điều là, ta không chắc sẽ có thể tra ra được.]

“Không sao đâu, dù không tra được cũng không có chuyện gì.” Phó Thụy chịu giúp đỡ cũng đã khiến Diệc Tẫn vô cùng cảm động, y căn bản sẽ không cưỡng cầu gì nhiều hơn.

Sau khi lần nữa từ tận đáy lòng cảm tạ Phó Thụy, Diệc Tẫn lúc này mới giống như thường ngày, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, thế nhưng, chỉ vừa mở cửa, y liền đã phát hiện, ở góc sân nhà mình cư nhiên lại có một con mèo đen đang cuộn người nằm trong góc.

Bàn tay đặt trên chốt cửa có chút cứng lại, suy tư một chút, Diệc Tẫn vẫn là mở cửa quay trở về trong nhà. Một lúc sau, mới mang theo một chén sữa đi ra, cẩn thận đi về phía mèo con.

Lông của con mèo này vô cùng bóng mượt, thoạt nhìn cũng không giống mèo hoang. Nhất là khi nó còn không sợ hãi người lạ, khiến Diệc Tẫn lại càng thêm khẳng định suy đoán này của mình.

Đem chén sữa đặt xuống trước mặt mèo con, đè xuống xúc động vươn tay, xoa đầu nó, Diệc Tẫn liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Dù sao, nếu đã không phải mèo hoang, con mèo này chín phần mười liền đã có chủ, hai bên giống như bèo nước gặp nhau, vẫn là đừng nên dây dưa thì hơn.

Thế nhưng, nằm ngoài dự liệu của Diệc Tẫn chính là, y chỉ vừa mới cất bước, thì dưới chân cũng đã đột ngột nhiều ra một đoàn lông mềm mại. Nếu không phải kịp thời ngừng chân lại giữa không trung, e là y đã vô tình ngộ thương vật nhỏ này.

“Meoww…” Mềm mại kêu lên, thân thể chỉ to hơn bàn tay của mèo con liền đã cọ cọ vào trên cổ chân Diệc Tẫn, ý lấy lòng mười phần, thành công khiến trái tim của người nào đó như nhũn ra.

Rốt cuộc, không nhịn nổi nữa, Diệc Tẫn vẫn là ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve đầu nhỏ của nó, càng sờ, lại càng cảm thấy yêu thích không chịu nổi.

Quả nhiên, con người khi đối diện với những thứ đáng yêu, sức chống cự liền sẽ bằng 0.

“Mèo con, ngươi tựa hồ rất thích ta, có đúng không?” Mỉm cười nói, Diệc Tẫn liền luồn tay qua hai chân trước nhỏ nhắn của nó, đem nó bế lên, cảm giác cùng nắm một đoàn bông có chút giống nhau.

Không biết có phải nghe hiểu lời nói của Diệc Tẫn hay không, lúc này, mèo đen cư nhiên còn cụp tai lại, mở to mắt đen, lóng lánh ánh nước nhìn xem y, điểm sát thương trong nháy mắt liền đạt đến đỉnh điểm, khiến thanh máu của Diệc Tẫn trực tiếp thấy đáy.

“Mèo con, ngươi mà còn như vậy nữa, ta sẽ không nhịn được mà đem ngươi bắt lại đó.”

“Nếu không, ngươi cứ ở lại đây với ta đi, khi nào chủ nhân của ngươi đi tìm ngươi, ta sẽ đem ngươi trả lại, có được không?” Ngón trỏ xoa xoa hai lỗ tai mềm rụp của mèo con, Diệc Tẫn liền hứng khởi nói:“Ngươi không đáp lời, ta xem như là ngươi đồng ý rồi nha.”

“Như vậy, trước hết, ta cũng nên đặt một cái tên cho ngươi đi nhỉ?” Suy nghĩ một lúc, không biết có phải bị giấc mơ quỷ quái kia ảnh hưởng hay không, lúc này, Diệc Tẫn cư nhiên lại chọn cho mèo con một cái tên tương đối…ba chấm.

“Andrew Hắc Thán ( than đen), thế nào?”

Cái tên này nói như thế nào nhỉ? Trong quý tộc có ưu nhã, trong ưu nhã có…quê mùa…cũng làm khó Diệc Tẫn có thể nghĩ ra được.

Lúc này, nghe thấy tên mới được ban cho của mình, Hắc Thán liền bất giác trợn tròn mắt mèo. Thế nhưng, còn chưa để nó kịp phản ứng lại, người chủ mới này liền đã nói ra một câu, khiến nó không khỏi lông tơ dựng ngược.

“Ngoan, Andrew Hắc Thán, để ta xem xem, ngươi là mèo đực hay mèo cái…”

“!!!”

Mặc cho Hắc Thán kinh hách không nhẹ, cố cựa quậy né tránh, nhưng đứng trước quyền uy của người nào đó, một phút sau, nó cũng chỉ có thể nằm ngay đơ trên đất, đem bụng nhỏ trắng nõn lật lên, đầu ngoẹo sang một bên, phảng phất đang hoài nghi ‘miêu’ sinh.

“Là đực sao?” Nắn nắn chân nhỏ mềm mụp như quả măng cụt của Hắc Thán, Diệc Tẫn liền cười khẽ, trêu chọc:“Cư nhiên còn biết thẹn thùng. Ta suýt chút đã lầm tưởng ngươi là một tiểu cô nương rồi.”

**Ảnh minh hoạ cho Andrew Hắc Thán - chiếc mèo munchkin chân ngắn.

**Hôm trước thấy có bạn nói nhớ đến Tiểu Hắc, nên sẵn thả luôn ảnh minh hoạ cho Tiểu Hắc là một chiếc mèo Nga nha. Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai ẻm là một chiếc chân dài, một chiếc chân ngắn. 😂