Trực tiếp phớt lờ Ôn Trữ Khiêm, Diệc Tẫn cảm thấy, nói chuyện với hắn, cũng chỉ tổn làm bản thân ghen ghét đỏ mắt.

Quả nhiên, người so với người, chính là tức chết người.

Đem bình sứ mà bản thân vẫn gắt gao ôm chặt dù cho có ngất xỉu trong lòng ra, chưa để Diệc Tẫn vén chăn, thử đứng dậy, thì cửa phòng bệnh liền đã mở ra, một đoàn người cũng theo đó nối đuôi nhau tiến vào.

Trong số những người này, vừa vặn cũng có vài gương mặt mà Diệc Tẫn quen biết.

“Cậu Diệc, cậu cảm thấy thế nào rồi, đã khỏe hơn chưa?” Trên người đối phương mặc dù vẫn mặc chế phục quái dị, nhưng hắn chỉ vừa mở miệng, cũng đã khiến Diệc Tẫn đoán được là ai.

“Vương tiên sinh…”

Nhìn thấy Diệc Tẫn muốn ngồi dậy, Vương Tư Thâm liền thuận tay đem y đỡ lại, ngăn y tự tiện ngồi dậy, chậm rãi nhắc nhở:“Trên người cậu không có vết thương gì, nhưng tâm trí hao tổn quá nặng, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Vốn tôi cũng không có ý định làm phiền cậu đâu, thế nhưng, hiện tại, tôi thật sự có chuyện rất gấp cần cậu giúp đỡ.” Sau vài câu thăm hỏi lịch sự, Vương Tư Thâm liền đã đi vào vấn đề chính:“Có thể cho tôi biết vì sao cậu lại xuất hiện ở nhà hỏa táng không?”

Trầm mặc, nhìn xem Tần Tuyết và Trương Khởi đang đứng bên cạnh, Diệc Tẫn liền biết, nếu ngày hôm nay bản thân không cho ra được câu trả lời, chuyện này sẽ không dễ dàng cho qua.

“Tôi nghe bạn của mình nói, trong nhà hỏa táng hư hư thực thực tồn tại một món linh dị vật phẩm. Cho nên, tôi mới nhân lúc đêm tối không người đi vào trong, tìm kiếm linh dị vật phẩm.”

“Ồ? Vậy cậu có tìm được hay không?” Chăm chú quan sát sắc mặt của Diệc Tẫn, nhưng lại không nhìn ra bất kì điều gì, Vương Tư Thâm cũng chỉ có thể thuận thế truy hỏi.

Đã chuẩn bị xong lý do thoái thác, Diệc Tẫn liền đem bình sứ đưa ra, bày ở trước mặt Vương Tư Thâm, nửa thật nửa giả nói:“Tìm thì tìm được, liền là bình sứ này, nhưng đáng tiếc, nó cũng không phải linh dị vật phẩm.”

Nhận ra bình sứ này, nhớ tới đây chính là thứ mà y luôn ôm trong lòng từ lúc trở về, Vương Tư Thâm liền không khỏi có phần tin tưởng. Sau đó, cũng âm thầm đánh giá một chút, nhận định thứ này chỉ là một chiếc bình sứ vô cùng bình thường.

“Xác thực không phải linh dị vật phẩm.”

“Đúng, tôi tại sao lại ở đây?” Thuận thế nói lảng sang chuyện khác, Diệc Tẫn liền nghi hoặc hỏi.

Suy tư một chút, có lẽ vì Diệc Tẫn vừa rồi đã ‘nói lời thật lòng’, nên thời khắc này, Vương Tư Thâm cũng không hề giấu giếm y:“Tôi cùng Tần Tuyết tiến vào nhà hỏa táng làm chút chuyện…”

“Nhưng không ngờ lại vô tình bắt gặp cậu đang nằm yên trên đất không nhúc nhích. Rốt cuộc, không thể làm gì khác hơn, chúng ta cũng chỉ có thể mang cậu đến bệnh viện.”

“Thứ cho tôi tìm hiểu quá nhiều, thế nhưng, có thể nói cho tôi biết, hai người đến nhà hỏa táng làm gì hay không?” Diệc Tẫn có một loại linh cảm, việc này khả năng rất cao là có chút liên quan với y.

Nhìn Diệc Tẫn, thời khắc này, Vương Tư Thâm lại đột ngột ngậm miệng, không nói. Ở bên cạnh, những người khác mặc dù không hiểu thấu, nhưng cũng đều trầm mặc.

Rốt cuộc, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt, nên lúc này, Diệc Tẫn cũng không cảm thấy có gì chán nản:“Nếu đã không thể nói, vậy thì thôi đi, tôi cũng sẽ không cưỡng cầu.”

“Được rồi, cậu Diệc, việc này mặc dù có chút bí ẩn, nhưng cũng không tính là chuyện không thể nói.” Nhìn thấy Diệc Tẫn nhún nhường, Vương Tư Thâm liền thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng không chậm trễ nữa.

“Cậu biết linh dị bắt đầu bộc phát từ lúc nào sao?”

Lần đầu tiên nghe được câu hỏi như vậy, Diệc Tẫn liền không khỏi ngây ra, chỉ có thể theo bản năng đáp:“Linh dị…chẳng phải đã có từ thời xa xưa rồi sao?”

“Không hẳn là vậy.” Lắc đầu, Vương Tư Thâm liền trầm giọng giải thích:“Thật ra, khoảng cách linh dị lần đầu tiên bộc phát cũng chỉ mới qua hơn mấy trăm năm. Cụ thể hơn là ở khoảng thế kỷ 18.”

“Thế kỷ 18?” Bất giác, Diệc Tẫn lại không nhịn được mà nhớ lại thân ảnh trong mộng. Bởi vì quần ao cùng phục sức trên người đối phương, tựa hồ cũng đến từ thế kỷ 18…

“Được rồi, vậy kế tiếp, cậu có biết, lệ quỷ cũng không phải tự nhiên mà có, mà là do một loại tồn tại thần bí uẩn dưỡng mà ra không?” Nhìn xem vẻ mặt ngơ ngác của Diệc Tẫn, Vương Tư Thâm liền hiểu rõ, y cũng không biết.

Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ ngay cả loại chuyện này, người bạn kia của y cũng không nói cho y biết? Hắn liền chậm rãi trần thuật:“Thứ đó, gọi là đầu nguồn.”

“Đầu nguồn?” Lẩm bẩm đọc thầm hai chữ này, Diệc Tẫn lại chợt có cảm giác tim đập gia tốc, tựa hồ trong lòng sinh ra cảm ứng gì đó, vô cùng kỳ lạ.

“Đầu nguồn sinh ra lệ quỷ, là căn nguyên của linh dị. Cổ nhân trước kia đã mất thời gian rất lâu mới có thể xác định được chuyện này và tìm tới đầu nguồn.”

“Thế nhưng, đầu nguồn không có thần trí, nó tạo ra lệ quỷ, cũng chỉ là một loại bản năng ước thúc. Quan trọng nhất là, dù đã sử dụng rất nhiều cách, về sau ngay cả đạn đạo cũng đều đã mang ra, nhưng căn bản vẫn không thể hủy hoại nó được.”

“Cuối cùng, cổ nhân đã tìm ra được một phương pháp, đó chính là tìm một người có ngoại hình bất phàm, thân phận cao quý, mệnh cách thuần dương đưa vào trong đầu nguồn, vừa xem như là tế phẩm, lại vừa dùng để trấn áp đầu nguồn.”

“Tục xưng là mộ chủ nhân.”