Nhìn xem tin nhắn này, Diệc Tẫn liền không khỏi đưa tay, dụi dụi mắt một chút. Sau đó mới có thể xác nhận, đây là thật, mà không phải do bản thân sinh ra ảo giác.

“Anh…muốn đến đây tìm tôi?”

[ Ừ, muốn gặp ngươi.]

Kỳ thực, kể từ lúc ban đầu, khi gửi đi tin nhắn kia, Diệc Tẫn cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị từ chối thẳng thừng, hoặc chí ít cũng phải tốn sức chín trâu mười hổ mới có thể thuyết phục được đối phương.

Nhưng y lại không ngờ được rằng, đối phương sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, làm cho vô số hậu chiêu của y chưa kịp sử dụng cũng liền đã chết trong trứng nước.

Chẳng lẽ…thật sự là y đã quá cả nghĩ rồi sao?

[ Trước tạm gác lại chuyện này, ta có chuyện quan trọng hơn muốn nói cho ngươi nghe. Ta tin tưởng, việc này, đối với ngươi mà nói cũng sẽ là một chuyện vô cùng trọng yếu…]

“Là chuyện gì?” Mắt thấy đối phương tựa như lại muốn nói sang chuyện khác, Diệc Tẫn liền không khỏi có chút không vui lẩm bẩm, đồng thời nhắc nhở:“Anh đã hứa rồi đó, không được nuốt lời.”

“Nếu anh dám nuốt lời, tôi sẽ tuyệt giao với anh, cả đời này cũng không tha thứ cho anh nữa.”

[ Được rồi, ta sẽ không quên.]

Cho Diệc Tẫn một liều thuốc an thần, lúc này, Phó Thụy mới chậm rãi đem chuyện cần nói nói cho y:“Hôm trước ta có nói với ngươi về chuyện một trong ba món vật phẩm đấu giá kia, đã sớm bị một người thần bí mua mất.”

[ Hôm nay, ta đã tra ra được danh tính của người đó rồi.]

“Cái gì?!!” Từ trên giường ngồi bật dậy, không kiềm được kích động mà kinh thán. Song, khi nhìn thấy Ôn Trữ Khiêm bởi vì phản ứng quá khích của bản thân mà giật mình, ngơ ngác nhìn qua, y liền không khỏi nở một nụ cười hối lỗi, sau đó liền nằm trở về.

“Phó Thụy, anh có thể nói rõ hơn một chút được không?”

[ Theo những gì ta điều tra được, đối phương đã từng là chủ của khu vực bất động sản nằm ở ngoại ô. Vật phẩm mà ông ta đấu giá được, là một sợi dây chuyền. Nhưng đáng tiếc, có một tin buồn chính là, ông ta đã mất mấy ngày trước rồi.]

“Mất rồi?” Còn chưa kịp vui mừng thì đã nhận được một tin tức thế này, Diệc Tẫn nhất thời liền có chút không biết làm sao:“Như vậy, sợi dây chuyền đó…”

[ Nghe nói là đã được chôn theo ông ta. Nhưng trùng hợp hơn chính là, vị trí an táng lại còn cách nhà ngươi rất gần, bên trong nghĩa trang Giao Uyển.]

Nhìn thấy mấy chữ nghĩa trang Giao Uyển này, Diệc Tẫn liền không khỏi lâm vào trầm mặc. Bởi vì hiện tại, nếu vẫn còn chưa phát giác được dị thường, y quả thật là nên đập đầu vào gối để tự sát được rồi.

Xung quanh y, cư nhiên mỗi một chỗ cũng đều có lệ quỷ!

Đáng sợ hơn chính là, những sự kiện linh dị này thoạt nhìn như rời rạc, nhưng trên thực chất, đều có một chút liên kết vô hình nào đó, chậm rãi bủa vây lấy y, xem y thành trung tâm.

“Chẳng lẽ phải đi đào mộ của người ta à? Như vậy cũng quá tổn hại âm đức đi.” Thấp giọng thì thầm, cùng Phó Thụy nói một câu từ biệt, Diệc Tẫn liền tắt điện thoại.

Tổn hại âm đức? Mặc dù sợ, nhưng nếu việc này có thể giúp y biết được bí ẩn đã được che giấu trước kia, y cũng sẽ bất chấp mọi giá.

Thời khắc này, nhớ tới những giấc mộng kỳ quái trước kia, Diệc Tẫn liền theo bản năng, thử đi cảm ứng cỗ sức mạnh linh dị mà bản thân đã sử dụng trong nhà hỏa táng kia.

Thế nhưng, thử lại thử, sau hai ba lần như vậy, sắc mặt Diệc Tẫn liền càng ngày càng trở nên khó coi.

Bởi vì, y phát hiện, năng lực sao chép của chính mình tựa hồ…đã biến mất rồi. Ngay cả một chút phản ứng cũng đều không có, tựa như chưa từng tồn tại qua.

Mà đối với Diệc Tẫn tới nói, đây cũng không phải là một tin tức tốt.

Y khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi thể xác của người bình thường, có được linh dị lực lượng. Nhưng không ngờ rằng, chỉ mới dùng chưa đến một đêm, liền đã hoàn toàn biến mất không thấy tung tích.

“Nếu sớm biết thứ đó là vật dùng theo lần, đêm qua mình đã sớm đại náo nhà hỏa táng một trận rồi.”

Nhìn xem hai tay của bản thân, lại thử thêm một lần cuối cùng, nhưng vẫn không thể mang đến cảm giác quen thuộc của tối qua, Diệc Tẫn liền có chút chán nản mà nhắm mắt lại.

“Được rồi, không nghĩ những chuyện này nữa, ngủ một giấc rồi xuất viện, mình phải quay về nhà chăm sóc cho Andrew Hắc Thán nữa. Không có mình, con mèo nhỏ đó khẳng định là sẽ đói đến mốc meo.”

Nếu biết Diệc Tẫn dù đã tâm sự nặng nề, mà vẫn có lòng dạ nhớ tới mình, Hắc Thán khẳng định sẽ cảm động đến nước mắt tuôn trào.

Đúng như dự đoán, buổi chiều, sau khi được cảnh sát cho đi nhờ xe về nhà, vừa mở cửa, Diệc Tẫn liền đã suýt chút đạp vào cục bông nho nhỏ đó.

Nhìn thấy y, Hắc Thán có thể nói là mừng rỡ đến hai mắt tròn xoe, không ngừng chạy quanh chân y, meow meow kêu, phảng phất đem ủy khuất thời gian qua đều chất vấn ra.

“Tốt, tốt, ta biết rồi, mai mốt có ra khỏi nhà, ta liền sẽ mang theo ngươi, có được không?” Đem Hắc Thán ôm lên, một bên vuốt ve an ủi nó, một bên, Diệc Tẫn liền lấy sữa ra, cho nó ăn.

Đối với quyết định này của mình, Diệc Tẫn cũng đã suy nghĩ hồi lâu.

Y nghe nói, mắt của mèo đen có thể thông linh, mà bản thân mèo đen, cũng có thể trừ tà. Tuy không biết là thật hay giả, nhưng chí ít, y vẫn có thể thử một chút, xem như rút kinh nghiệm.

Nếu sử dụng có hiệu quả, thì lần sau sẽ áp dụng lại lần nữa.