Ra ngoài ăn sáng xong, Diệc Tẫn lại chạy bộ một hồi. Không ngờ rằng, còn chưa trở về tới nhà, liền đã nhận được điện thoại từ bưu cục, cho biết y có một phong thư chờ nhận.

Suy nghĩ một chút, cảm thấy vị trí giữa chính mình bây giờ và bưu cục cũng không xa, nên Diệc Tẫn cũng liền dùng xe đạp công cộng chạy tới đó.

Kỳ thực, thời buổi hiện tại đã rất ít người dùng thư tín bằng giấy, càng đừng nói chi là gửi bưu điện, đa phần đều là dùng chuyển phát nhanh. Nhưng nghĩ tới tiếp xúc thời gian qua, tính cách người nào đó tựa như là có chút hoài cổ, Diệc Tẫn cũng liền không trách nữa.

Quả nhiên, khi từ trong bưu cục đem thư nhận lấy, Diệc Tẫn liền đã nhìn thấy được hai chữ ‘Phó Thụy’ nghiêm chỉnh, sắc bén được viết bằng bút bi đen trên mục người gửi.

Chỉ tiếc là, ngoại trừ một cái tên, bên trên ngay cả địa chỉ liên lạc đều không có.

Kỳ thực, ở trong mắt Diệc Tẫn, Phó Thụy luôn là một người rất thần bí. Thậm chí, đôi khi y còn có một loại ảo giác, hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không hề thân thiết như y đã tưởng.

Ngoại trừ việc biết được giới tính của đối phương là nam, tên là Phó Thụy ra, thì ngay cả đối phương ở đâu, làm gì,…tất cả y đều không biết, mà chỉ có thể suy đoán.

Tỷ như việc hắn có khả năng cao là Linh Sư, gia cảnh rất giàu có, ặc…chí ít là giàu hơn y vô số lần. Nơi ở hiện tại cách thành phố của y rất xa, là một người rất tự tin, dù ôn hòa nhưng không kém phần bá đạo.

Lúc này, đứng dưới một tán cây lớn trên vỉa hè, phát hiện xung quanh không có người, Diệc Tẫn rốt cuộc cũng đã không dằn nổi tò mò, xé mở bao thư.

Rất rõ ràng, bên trong cũng không có giấy viết thư cái gì, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng Diệc Tẫn không hiểu sao vẫn có chút hụt hẫng. Cho đến khi nhìn thấy vật duy nhất trong bao thư, y mới lần nữa đánh lên tinh thần.

Chỉ là, đợi khi đem nó cầm ở trong tay, sắc mặt y lại không khỏi có phần cổ quái…

Đây là…một chiếc bật lửa?

Hơn nữa còn là một chiếc bật lửa Châu Âu màu xám bạc, có hình dạng vô cùng tinh xảo, bề mặt điêu khắc một cây thánh giá, xen kẽ vô số đóa tường vi uốn lượn, nở rộ.

Chỉ là, tựa như niên đại có chút lâu, nên trên bật lửa cũng đã có vài vết ố vàng, rỉ sét.

Là một nam nhân, tuy không có thói quen hút thuốc, nhưng chỉ vừa nhìn thấy chiếc bật lửa này, Diệc Tẫn ngay lập tức liền đã ưa thích nó. Loay hoay đem nó bật tới bật lui, ngắm nhìn hồi lâu, lắng nghe tiếng ‘lách cách’ thanh thúy phát ra.

Chỉ là, rất nhanh, Diệc Tẫn cũng đã phát hiện ra một vấn đề rất lớn, chính là…thứ này tựa hồ đã hư, không thể đốt cháy được.

Không biết có phải bản thân mò mẫm sai cách hay không, Diệc Tẫn liền lựa chọn đi thỉnh giáo người gửi:“Phó Thụy, phong thư anh gửi tôi đã nhận được rồi. Chiếc bật lửa đó thật sự rất đẹp, tôi cũng rất thích.”

“Chỉ là, tại sao nó lại không bật được vậy?”

Bật lửa không bật được, như vậy còn gọi là bật lửa gì nữa chứ?

[ Nhanh vậy liền đã nhận được sao? Bật lửa không hư, chỉ là bình thường không thể sử dụng được mà thôi. Chỉ khi nào xung quanh ngươi có quỷ, cụ thể hơn một chút là có âm khí, thì nó mới có thể cháy lên.]

[ Hơn nữa, còn là không cần nhiên liệu. Âm khí càng thịnh, nó sẽ cháy càng lớn. Bằng một cách nào đó tới nói, chỉ cần ngươi không đem nó đánh rơi, nó liền sẽ có thể dùng được vĩnh viễn.]

[ Quan trọng nhất là, ánh lửa mà nó tỏa ra, có thể giúp ngươi ngăn chặn linh dị công kích, cũng như cảnh báo về sự xuất hiện của lệ quỷ. Chỉ là…không có thứ gì là vĩnh cửu cả, vật này chỉ có cấp bậc là A, một khi gặp phải đỉnh cấp hồng y, thiêu đốt quá lâu, nó liền sẽ nổ tung, trực tiếp báo hỏng, có biết không?]

Như trước kia Phó Thụy đã từng giải thích qua, thì linh dị vật phẩm được phân chia thành những cấp bậc từ cao đến thấp như sau: SSS, S, A, B, C, D, E và F.

Cho nên, thời khắc nhìn thấy chữ ‘A’ trong tin nhắn của hắn, bàn tay đang cầm bật lửa của Diệc Tẫn suýt chút nữa liền đã run lên, đem nó đánh rơi.

Ha hả, A cấp…đây là A cấp vật phẩm đó, theo như lời Phó Thụy nói, thì cũng có thể bán ra mấy tỷ! Hơn nữa còn là vật có tiền mà không thể mua được, cả Đặc Sự Cục đều không có mấy món.

Cầm lấy bật lửa, Diệc Tẫn chỉ cảm thấy, lần này ổn.

Cho nên, y liền đem nó xem thành bùa hộ mệnh của mình, cẩn thận cất vào trong túi áo. Nhưng cuối cùng, lại bởi vì không an tâm mà cầm ở trong tay, nửa bước không rời.

Được rồi, khi nào có thời gian, liền tìm sợi dây chuyền đem nó xỏ vào, đeo lên cổ, như vậy cũng không sợ đánh rơi nữa.

“Phó Thụy, anh thật tốt!!!” Không biết sau khi nghe thấy thoại âm này, Phó Thụy sẽ có phản ứng gì, Diệc Tẫn đã theo đường cũ quay trở về.

Chỉ là, khi chỉ còn cách nhà mình chưa tới trăm mét, bước chân của y vẫn là không khỏi ngừng lại một chút. Đương nhiên, cũng không phải là vì Vương bà bà cùng A Lâm đã biến mất, mà chỉ là vì, trên con đường vắng tanh thường ngày, lúc này cũng đã đột nhiên đỗ tận mấy chiếc xe cảnh sát.

Đèn tín hiệu xanh đỏ bên trên, đổi thành buổi tối, e là đều có thể chiếu được tận mấy con phố.

Quan trọng nhất là, y còn mơ hồ nhìn thấy được, bên vệ đường đã kéo lên cảnh giới tuyến, không cho người lạ ra vào.

Trong lúc Diệc Tẫn đang bắt đầu hồi tưởng lại 18 năm nhân sinh của mình liệu đã từng làm chuyện ác gì ngoài cướp kẹo của bạn học lúc còn ở nhà trẻ và quỵt chương của độc giả ra hay không. Thì y lại nhận ra, nơi bị phong bế cũng không phải nhà của mình.

Mà là…tòa nhà bên trái.

**Hỷ nến phiên bản 2.0